Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Chứng mất ngủ của Seungcheol lần nữa quay trở lại và ở bên cạnh Jeonghan có vẻ là giải pháp hiệu nghiệm duy nhất. Đọc để thấy cách mối quan hệ của họ phát triển qua những hiểu lầm, ngọt ngào và rất nhiều đêm chung giường. - Tác giả: she_who_walks_free on AO3Dịch bởi: strawberryaaamLink gốc: https:// archiveofourown. org/ works/53284117 Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác!…
Choi Seungcheol là hiệu trưởng trường Trung học Cheodong. Yoon Jeonghan là y tá ở đó.Họ gặp nhau hết lần này đến lần khác trên hành lang, chào hỏi nhau một cách lịch sự và thi thoảng trao đổi với nhau vài lời. Không có gì quá khoa trương, phải không? Chà, điều đó không ngăn được học sinh trong trường đồn đoán về mối quan hệ của họ. Và chẳng mấy chốc, một tin đồn bắt đầu lan truyền.Có vẻ như thầy Choi và thầy Yoon đang ở trong một mối quan hệ bí mật. -Tác giả: @LullabyForACat on Wattpad/prairies_writing on AO3Dịch bởi: strawberryaaamLink gốc: https:// archiveofourown. org/ works/28217361Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác!…
Cánh tay dài nhợt nhạt với tới giành lấy Baam từ Rak. Koon sủng nịch ôm cậu vào lòng ngực hắn, lần cuối rồi, hắn không muốn cố kỵ tự lừa dối cảm xúc bản thân. Mặc cho ánh mắt không tin và sửng sốt của mọi người dành cho hắn, Koon chả để tâm, trong mắt Koon Aguero Agnis vĩnh viễn chỉ có Twenty-fifth Baam. Baam là hi vọng sống của anh ta, nếu Baam chết, chắc chắn Koon sẽ táng thân theo. Sống không chia, chết không rời. Thế nhưng để Baam sống, hắn nguyện ngu ngốc chọn cái chết. Vị thần toà tháp "Koon Aguero Agnis, cùng ta chơi một trò chơi. Tất nhiên ngươi không có sự lựa chọn. Vì uy quyền của ta là tuyệt đối."…
Vô tình nhặt được bé mèo xanh xinh đẹp bên vệ đường,liệu đây phải là là định mệnh không?Nuôi lớn em nó rồi bị em nó thịt!!!!!Mà đàn anh Khun kia cũng khiến Baam siêu lòng lắm.---------------------------Truyện chắc hơi OOC tíThể loại Vườn Trường,Hiện Đại,HEMong mọi người ủng hộ.…
~~~~~Couple 1~~~~~ - Tên biến thái kia, tránh xa tôi ra! - Cậu nói ai biến thái hả sư tử Hà đông..... - Cậu....cậu dám nói như vậy, có tin tôi giúp bệnh viện kiếm thêm thu nhập nhờ cậu không? - Cậu nỡ sao? - Tôi Ran Mori đã nghĩ thì sẽ làm. - Vậy được để xem cậu có thể làm gì khi tôi....*nói nhỏ* - Khi cậu sao? *Ghé sát tai nghe* "Chụt" - Cậu...cậu làm cái trò gì vậy?....*đỏ mặt* - Ran, Kudo Shinichi thề sẽ luôn bên em để em...trút giận ~~~~~~Couple 2~~~~~~ - Nè bạch tuộc cháy đen, tôi muốn ăn Takoyaki. - Muốn ăn thì tự ăn, nói tôi làm gì? Đúng là đồ ngốc - Cậu....cậu không biết tại sao tôi thích ăn Takoyaki à? - Không rảnh mà biết - Vì nhìn vào đó tôi nhớ tới cậu... - Sao...? - Hattori Heiji tôi...tôi thích Takoyaki và....tôi thích cậu...*đỏ mặt cúi xuống* - Chỉ có vậy thôi mà cũng áp a ấp úng, tôi cũng vậy thôi. Đồ ngốc ạ! *cúi xuống hôn lên trán* ~~~~~Couple 3~~~~~~ - Anh Makoto, khăn nè. - Anh Makoto, nước nè - Anh Makoto aaa~~~~~ ...... - Sonoko em không cần làm như vậy đâu, anh tự lo được. Em... em không mệt sao?*đỏ mặt* - Chỉ cần là anh là được, em muốn chăm sóc anh đến hết cuộc đời*khoác tay* - Em...em nói thật chứ? *nói lấp bắp* - Anh không tin? Được.*nhón gót lên* "Chụt" - Đó là lời khẳng định ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thời lượng ra chap: 3 tuần/chap Kí tên: 3R.T♎…
Link fic gốc: https://bitly.com.vn/cPelHTác giả: MiNguyn730 (nick watt) Đây là một fanfic mà mình rất yêu thích và đã được tác giả fic gốc cho phép chuyển ver. Một câu chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng không kém phần ngược tâm quằn quại. Thật sự cảm ơn cậu @MiNguyn730 nhiều lắm *thả tim*<3333. "Anh biết không Koon, em chẳng quan tâm ngày mai bản thân sẽ chết hay còn sống, em cũng chẳng cần biết tương lai là nước mắt hay nụ cười. Em đang sống cho hiện tại, em sống cho từng khoảnh khắc đang trôi qua; dù chỉ sống được một ngày, một giờ, một phút thậm chí là chỉ một giây cũng không quan trọng. Điều quan trọng là em đang ở bên anh, sánh bước trên con đường của em cùng anh và trong khoảnh khắc này em vẫn nhìn thấy khuôn mặt anh, nghe được giọng nói của anh, đôi tay em vẫn có thể chạm đến anh. Chỉ cần vậy là đủ"…