Dưới Gót Hồng Nơi Xiềng Xích Dục Vọng
Hỡi người phụ nữ nàng yêu,Ả là kiêu kỳ, là ánh triều,Như nữ hoàng với dáng hình cao ngạo,Tựa vầng trăng soi sáng cõi lòng yêu.Ả rực rỡ giữa ngàn hoa sắc thắm,Nàng cúi mình, lặng ngắm, chẳng dám mơ.Mỗi bước chân ả nhẹ nhàng đi qua,Là ngọn sóng nhấn chìm cả tâm hồn nhỏ.Dẫu đôi môi kia thoảng chút mỉa mai,Nàng vẫn thấy ngọt ngào giữa đắng cay.Ả là vết dao, cứa sâu từng mạch máu,Nhưng nàng nguyện, mãi mãi chẳng buông tay.Hỡi người ấy, kiêu kỳ như ánh sáng,Chiếm trọn hồn nàng, nhưng lại quá xa xăm.Một cái nhìn, một hơi thở lạnh giá,Cũng đủ khiến nàng đắm chìm đến tàn tâm.----Hỡi người con gái ả yêu,Nàng là giấc mơ ả chẳng muốn tỉnh,Là nụ cười trong những ngày mông lung,Là vòng tay ôm ả vào ảo mộng.Ả bước đến, tưởng gần nhưng quá xa,Chạm vào rồi, nhưng chỉ là hư ảnh,Nàng từng quỳ dưới chân ả,Nhưng là ả quỳ gối trước tình yêu đã mất.Hơi thở nàng ấm, lời nàng dịu,Nhịp tim ấy, ả còn nghe rất rõ.Nhưng mở mắt ra, chỉ là căn nhà lạnh,Một cơ thể không còn linh hồn, nép mình vào tường.Ả bảo mai sẽ làm bánh cho nàng,Bảo nàng ăn hết không được để thừa.Nàng gật đầu, nhưng mai đâu còn nữa?Ngày mai của ả chỉ còn là giấc mơ...Vậy thì uống nốt phần thuốc này,Ngủ thêm chút nữa thôi, để kịp gặp nàng.Ở nơi giấc mộng chẳng còn sự thật,Để yêu thương không phải đến từ ảo ảnh.…