Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Và điều đó không có nghĩa là anh không được phép mong muốn một thứ gì đó cho riêng mình- như bây giờ chẳng hạn, anh muốn giữ tay của Tooru lại trong tay anh như anh muốn giữ khuôn mặt cậu lại trong đáy mắt. Anh biết Argentina rất xa, và với mỗi một mùa trở lại cậu sẽ càng xa anh hơn, vậy nên lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cho phép mình níu kéo. ----Oikawa Tooru quay lại Nhật, ba ngày, và Ushijima Wakatoshi học cách để hiểu bản thân mình.…
"tôi sẽ chờ em cho tới khi chúng ta gặp lại vào một ngày nắng đẹp, tới khi em lọt thỏm trong lòng tôi, đôi tay em lại được nâng niu trong bàn tay tôi lần nữa, cho tới khi nụ cười của em lại toả sáng rực rỡ giữa biển hoa vàng của riêng ta."relationship: asriel dreemurr x chara |undertale|category: m/mfandom có thể chết nhưng tình iu dành cho hai đứa thì vẫn còn. khs mình chuyên viết fluff mà lại debut bằng cái os angst này😭 lâu rồi mới viết lại, chắc văn phong xuống cấp kha khá rùi, có gì sai sót cứ nói mình ha.…
Yêu quáiChàng mang đớn đau cho ta vì chàng là yêu quái Mèo đen lạnh lùng chảnh chó x nhân viên công sở kham khổ vì tiền hơi cọc tính nhưng mà cute Tác giả viết trong lúc phê deadline chưa beta và xưng hộ bị loạn có thời gian sẽ chỉnh sau, tag sẽ update dần Đây là tác phẩm từ trí tưởng tượng của tác giả có vài tình tiết phi logic ảo ma canada "Ghét mèo nhưng yêu anh""Nhưng anh là mèo em có yêu anh không""Không" "Bé ghét anh rồi sao""Ừ"Mèo ta giận dỗi khăn gói đống pate que thưởng cho vào cái túi be bé mà em chuẩn bị cho "Anh định đi đâu""Bỏ nhà ra đi" "Thật ?""Vậy anh đi đi"Mèo mun nhà ta chết trong tim nhiều chút, em người yêu dỗi rồi làm sao để dỗ đây"Em không níu anh lại à🥹" "Không🙂"…
Tôi yêu anh hơn cả bản thân mìnhĐể rồi nhận ra mình chỉ là thế thân của cô ấyĐau khổ, tuyệt vọng, vẫn cố níu kéo anh nhưng vô ích...Trong tim anh chỉ có hình bóng cô ấyChấp nhận sự thật, tôi lặng lẽ ra điĐể lại cho anh một bức thư chia tay cùng lời yêu cuối cùng...Ra đi trên con đường không có anh bên cạnh, giữa dòng người tấp nậpTôi chỉ là một cô gái mang trong mình những mảnh vỡ trái tim8 năm bên anh, yêu anh, hi vọng có thể mãi như vậy nhưng chỉ là tự tôi đa tìnhLiệu trong anh có bao giờ có tôi khôngCó bao giờ anh để ý đến cô gái luôn làm mọi thứ vì anh không8 năm thanh xuân không thể đổi lấy tình yêu của anhVì vậy em buông tay chấp nhận làm chấp nhận làm kẻ thua cuộcEm sẽ tập quên anh, bắt đầu cuộc sống mới, tìm cho mình một bờ vaiTạm biệt anh, người em yêu…
_Author: Kobayashi Shu_Nội dung: Chia tay trong mưa......ám ảnh của cuộc đời em..._______________________________________________________"Đừng cố níu những gì ngoài tầm với" "Mây của trời hãy để gió mang đi"=> Đây là một ý tưởng nhỏ đến một cách bất chợt, nhưng dù nó có nhỏ thì vẫn là ý tưởng của mình. Mong mọi người tôn trọng, không sao chép và đạo ý tưởng. Mang đi đâu cũng phải có sự cho phép của Author : @takahashiayakachan; @kobayashishu ( Tiểu thuyết viết chung )…
Đoản . Ngọt nha mọi người .BJYXSZD BJYXSZD BJYXSZD 🦁 Tiêu Chiến, tôi cũng ko muốn dấu anh nữa . Bây giờ tôi chính là thích cô ấy . chúng ta chia tay đi . 🐰 Nhất Bác, em có biết mình đang nói gì ko ? tại sao chứ ? tại xao hả ? xao em có thể đối với anh như vậy hả ? 👱♀️ Tại xao à ? tại vì tôi xinh đẹp hơn anh . Tiêu Chiến , anh nghĩ anh còn là mĩ nam đẹp nhất Chây Á nữa à . đó là chuyện của 8 năm về trước rồi . Anh đừng ở đây mà mơ tưởng nữa . Tiêu Chiến buôn tay đi , để Nhất Bác đến với tôi , đến với tình yêu mà anh ấy chọn . 🐰 Cô im đi ! 🐰 Nhất Bác , em đừng đùa nữa , chúng ta về nhà thôi , về nhà anh nấu món ngon cho em có được ko ? Tiêu Chiến níu lấy đôi tay của Nhất Bác mà nói . đôi mắt của anh lúc này đã đỏ lên . những giọt nước mắt cũng thay nhau mà rơi xuống. 🦁 Tiêu Chiến, anh đừng như vậy nữa , tôi ko đùa . chúng ta dừng lại đi .…
EditLôi Lạc Dương ngoài thân phận đứng đầu giới chính khách ở thành phố S thì anh còn mang thân phận chủ nhân của bang Hắc Ưng. Một người có tướng mạo anh tuấn, giàu có nhất thế giới, là mẫu người đàn ông lý tưởng của mọi phụ nữ nhưng lại không thích ai ngoài cô. Người ngoài đồn anh là kẻ lãnh khốc vô tình nhưng anh đối với cô chính là nâng niu trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Chỉ cần là thứ cô muốn anh cũng không tiếc mạng sống mà tặng cho cô. Lam Nhược Hy là sinh viên năm ba của một trường đại học danh tiếng, trời sinh cô có một vẻ đẹp thiên sứ. Cô thông minh hoạt bát nhưng lại sợ máu. Cô cố tạo một vỏ bọc khi ở gần người thân (mẹ kế và em gái…
Giá như em có thể quay ngược lại thời gian để có thể níu lấy tay anh, bảo vệ anh... Nhưng... em biết đó chỉ có thể và sẽ mãi mãi là "giá như" mà thôi.Đau, nên em chỉ có thể hồi tưởng lại kí ức, kỉ niệm của hạ chúng mình- những kỉ niệm thanh xuân tuyệt vời và thuần khiết(LƯU Ý ✅ : có nhắc đến việc tâm lí bất ổn và tự làm hại bản thân, có nhắc đến máu me. XIN HÃY CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC)…
Một câu chuyện nhỏ với mỗi chap ngắn kể về thường ngày của bé bi nhà tụi mình.Hì, truyện này viết ra là để yêu thương, là để sủng Kamui như nhà nghệ thuật nâng niu, ôm ấp tác phẩm đã dành hết bao tâm huyết của cuộc đời để tạo ra.Kamui là để yêu thương, là viên đá quý sáng trong lung linh mang vẻ đẹp vô giá được tụi mình ôm ấp trong lòng, là chiếc thìa vàng luôn được trưng ở nơi đẹp nhất trong chiếc tủ gỗ xa hoa nhất, là vị thần nhỏ bé xinh xinh được tạo ra để cứu rỗi muôn loài.Vậy nên ai không thích Kamui thì xin hãy bấm lấy chữ X nhỏ mang màu đỏ sậm xinh xinh trên góc hay bấm vào dấu ngoặc quay lại đen đen nho nhỏ trên kia.Ai dám vào truyện rồi xúc phạm bé bi của tụi mình là cắn ó. Áu áu.…
Hoàng Thanh Thiên - đứa con gái duy nhất trong đội tuyển Lý quốc gia của trường. Ai cũng bảo đầu óc cô quanh quẩn chỉ toàn anhxtanh với Niuton nên là đã có rất nhiều thằng con trai tán tỉnh, cưa cẩm mà cô ko đồng ý. Chúng nó còn kháo nhau là đi cắt tóc cho giống anhxtanh thì may ra.... Tuy nhiên đâu phải là cô không biết yêu là gì, đâu phải cô chỉ biết nghĩ đến Lý. Ở cái tuổi 16 cô cũng đã biết thích một người là như thế nào.Người mà cô thích là một hotboy của trường. Nhưng cái danh hotboy đó không phải vấn đề chính, bởi cô không phải đứa mê trai. Vấn đề chính là cậu bạn đó học siêu bá đạo cái môn mà cô thấy khó nhằn nhất - Môn Toán.…
Sau khi chết ta đi về đâu? Chết thật đáng sợ! Nhưng “Bước qua Thế giới” chắc chắn sẽ mang lại một góc nhìn khác. Bắt đầu từ một cô gái khi vừa cánh cửa đầu của chặng cuối đoạn đường, lại gặp một chàng trai. Và chính người bí ẩn này sẽ mang lại cho cô rất nhiều phiền toái. Càng đẩy ra thì càng tiến tới, đến khi thật sự đã hết hi vọng, buông tay thì cô lại nhận ra tình cảm của mình. Níu kéo thật sự đã muộn? Chàng trai đó có chấp nhận không? Thật sự, người ta sợ nhất là gì khi chết? Đau đớn? Tuyệt vọng? Hay cô đơn? Họ sẽ gặp rắc rối dài dài lắm đây, khi thế giới phản đối tình cảm này! Từ bỏ? Chắc không? Tiếp tục? Chắc không? Qua khỏi thế giới này, điều gì sẽ chờ họ? Các bạn chờ đọc nhá!!!!!…
Giới thiệuÁnh Nguyệt(nó)15t: cô nàng bất hạnh luôn bị người khác ăn hiếp. Dịu dàng, ngốc nghếch, hồn nhiên, nhút nhát, sống nội tâm.Hoàng Nhật(hắn)15t: anh chàng lạnh lùng, thích chọc tức nó nhưng anh lại có trái tim nhân hậu, ga lăng, ít bộc lộ ra.Ánh Ngọc 15t: em song sinh của nó, cô có cá tính mạnh mẽ, nhưng hay nũng nịu với chị. Rất yêu thương và che chở chị của mk.Đăng Khoa15t: vui tính, dễ thương, lun quan tâm đến mọi người, lãng mạn . Bạn thân của hắn. Gia Thiên 15t: bạn thân từ nhỏ của nó, anh lun bên nó và giúp đỡ nó. Yêu nó khi còn nhỏ nhưng nó ko biết.Gia Hân 14t: em của Gia Thiên, hung dữ, đanh đá, ko thích nó và lun kím chuyện làm cho nó sống ko yên.Và một số nhân vật nữa sẽ giới thiệu sau...…
MÙACó những mùa anh gọi mùa yêu dấuMang yêu thương đong đầy gửi đến emCó những lần bên nhau thật rôm rả,Gom mơ mộng ta đặt nơi góc hẹn hò.Có những giờ ta cần nhau ko hẹn trước,Em thì thầm nũng nịu qua chiếc phone.Có những mùa tạm gọi mùa thương nhớ.Rồi những ngày anh lang thang mãi chốn xưa.Có những chiều anh rong ruổi đón những cơn mưa.Rồi những giờ anh thấy nhớ em không siết.Có những mùa nặng nề gọi mùa tan biến,Anh ngỡ ngàng để rồi đánh mất em.Có những ngày anh điên cuồng tìm lại,Cười tẻ nhạt chôn giấu những đớn đau.Và bây giờ anh gọi mùa quá khứ,Theo thời gian cứ xưa cũ dần tan.Có vài lần anh tìm lại nơi chốn cũ,Để dối lòng ôm ấp "Mùa" trong tim...…
Ôi tình yêu! Tình yêu vẫn luôn là một thứ khiến con người hạnh phúc, nhưng cũng chính nó đẩy con người xuống bờ vực của sự đau khổ và tuyệt vọng. Ông tơ bà nguyệt se duyên cho tất cả, không kể giới tính. Ông bà có thể nối hai chàng trai lại với nhau, cũng có thể nối hai người con gái lại với nhau, hoặc chỉ đơn giản là một nam một nữ. Trong những cuộc tình ấy, cái đau nhất không phải bị phản bội mà là khi bạn đã tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình rồi, nhưng rồi một tai nạn xảy ra khiến cho hai người phải chia ly, âm dương cách biệt. Lúc ấy, ông tơ bà nguyệt sẽ là người gỡ rối mớ tơ hồng ấy ra khi mà một trong hai người duyên số đã tận nhưng vẫn muốn níu kéo người còn lại.…
Lâm Niệm Vũ và Giang Nghiêu vốn là thanh mai trúc mã, sống chung 1 khu. Cách biệt 3 tuổi, khi cô lên cấp hai, anh lên cấp 3, cô lên cấp 3 thì anh đã là sinh viên đại học. Xa cách 3 năm ngỡ như sẽ là bức tường vô hình giữa hai người, nhưng đến khi gặp lại, hết thảy chỉ có sự rung động. Sáu đóa hoa hồng hồng phấn ngày ấy luôn được Lâm Niệm Vũ cẩn trọng nâng niu, là món quà đầu tiên mà Giang Nghiêu tặng cô. Sáu đóa hoa hồng ấy, sau này cũng trở thành tín vật đính ước giữa hai người. Một câu chuyện ngọt ngào và nhẹ nhàng, thích hợp đọc vào cuối ngày.…
Mỗi chúng ta đều từng có một mùa hạ thoáng qua trong đôi mắt, mùa hạ tạm biệt những ngây thơ, tạm biệt cái nắng nhạt trên nền trời xanh lam tháng sáu, mùa hạ tạm biệt mối tình năm 17 tuổi. Có thể đẹp hoặc không nhưng mùa hè năm ấy trong lòng lại day dứt đến lạ khi nhận ra, mình yêu nhau quá nhiều nhưng chẳng thể níu giữ được. Khi trưởng thành chúng ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi không thể giữ ai đó bên cạnh, chỉ cất trong lòng là cái giá đau đớn vì bỏ lỡ nhau năm 17 tuổi ấy. Lưu Hạ Vy từng nói với Hứa Dĩ Phong "Năm 17 tuổi, tôi đã bước đủ 999 bước chân nhưng một bước còn lại, cậu đã không tiến đến. Từ lúc ấy, từ chỗ chỉ cách nhau một bước chân, tôi đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi." Đúng vậy, tình yêu là một nghìn bước chân, cậu có thể bước 999 bưỡc, nhưng một bước còn lại, phải do người kia tình nguyện đi. Nếu bạn bỏ lỡ một bước chân đó, có thể, bạn phải bỏ lỡ một đời ở cạnh nhau. Mỗi chúng ta, đi qua quá nhiều tổn thưong, đều sẽ giữ lại một bước chân trong tim cho riêng mình, khi hối hận, họ đi hàng nghìn hàng vạn bước để tìm lại bước chân năm ấy ... nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, chúng ta, không chỉ còn cách nhau một bước... "Cầu xin thế giới hãy dịu dàng với em" - Hứa Dĩ Phong…
Lời nói đầu:Có lẽ chẳng ai tìm thấy câu chuyện này và đọc nó, nhưng tôi vẫn sẽ cảm thấy rất bất ngờ khi bạn đến được đây, đọc những thứ - mà tôi gọi nó là lảm nhảm - này.Tôi sẽ không gọi đây là một cuốn sách vì vốn nó đã không và chưa từng là một cuốn sách. Tôi coi nó như một hành trình. Một hành trình để sống sâu sắc hơn, để quan tâm nhiều hơn những gì đã và đang xảy ra xung quanh tôi, cho tôi một thứ để "vin" và "níu", để "chạm" và "cảm". À! Tôi sẽ viết về cuộc sống của tôi, công việc của tôi, những suy nghĩ nhỏ bé, nông cạn của một đứa 22 tuổi, chuẩn bị ra trường và đang đếm ngược tám tháng cho đến ngày cầm trên tay tấm bằng đại học. Một phần trong tôi đã muốn bỏ cuộc ngay khi đăng kí tài khoản clone này để bắt đầu "sự nghiệp" viết lách, nhưng một phần rất nhỏ bé khác đã kêu gào rằng:" Mày đã quá cái tuổi để làm mọi thứ một cách hời hợt, nửa vời rồi." Do đó tôi đang ngồi đây, "mổ cò" để nặn ra từng chữ nhét vào description cho nó ra hồn và có chút vẻ văn nghệ sĩ:)) Tôi sẽ cố gắng (cố thôi nhé!) không mang những suy nghĩ nặng nề vào đây vì suy cho cùng tôi cũng chẳng phải người muốn nhìn lại những thứ tiêu cực trong cuộc sống. - 25.10.23 _ 12:30AM -Từ một người không biết viết lách…
Tôi muốn viết câu chuyện này để tưởng nhớ người bạn thân nhất và cũng là độc giả của tôi - Tôi yêu cậu! Tôi hy vọng linh hồn của cậu ấy có thể yên nghỉ trên thiên đường, và cậu ấy có thể tái sinh trong cuốn sách này thành Long Đế Uy, có được tình yêu cậu ấy mong muốn nhưng vẫn không thể có được. Kỳ, tôi hy vọng cậu sẽ hạnh phúc ở kiếp sau! Vị hôn phu không bao giờ cưới, Bùi Lạc đột ngột nói lời chia tay với Tương Tư, Tương Tư đau khổ cố gắng níu kéo trái tim anh. Vào đêm sinh nhật thứ hai mươi của cô, Tương Tư đang trong men rượu đã gặp lại anh trong khách sạn.Khi Tương Tư tỉnh lại thì anh ta đã rời đi. Nhưng Bùi Lạc lại phũ phàng nói rằng anh ta không hề đến khách sạn đó khiến cho Tương Tư hoàn toàn tuyệt vọng! Nỗi nhớ nhung dằn vặt Tương Tư hằng đêm, cô liên tục gặp ác mộng, trong giấc mơ đó, cô cảm nhận được có một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào mình: "Long Tương Tư, cho em ba năm, sau ba năm nữa tôi sẽ đến tìm em."Tương Tư vừa muốn đuổi theo Bùi Lạc, vừa muốn trốn chạy khỏi đôi mắt đang rực cháy ngọn lửa tình yêu đó.…
Mười tuổi, cậu chạy theo nhõng nhẽo với hắn vòi vĩnh đòi mua cho bằng được cái điện thoại giống bạn giống bè. _Appa ah~ Mua cho Seobie đi mà~~ Hai mươi tuổi, cậu bám theo nũng nịu tuôn tràng mật ngọt nịnh hót để xin tiền hắn. _Oppa đợp dzai~ Cho Seobie tiền đi mà~~~ Ba mươi tuổi, cậu vừa về đến nhà đã hét ầm cả lên... _YEOBO!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trải qua bao nhiêu năm. Một người đàn ông của cả đời cậu. Vẫn là anh, vẫn chỉ anh, vẫn mình anh...…