Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Nguyễn Ngọc Diệp gặp Đặng Tùng Bách khi cả hai 17 tuổi. Có lẽ là từ ngưỡng mộ, cả hai người chuyển sang thích rồi yêu nhau. Cả hai cùng nắm tay nhau trải qua thời thanh xuân rực rỡ, cùng hứa hẹn về tương lai phía trước.Nhưng ở cái độ tuổi còn ngông cuồng, bấp bênh, chưa đủ trải nghiệm để trưởng thành, phải đối mặt với sự khắc nghiệt của công cuộc mưu sinh, liệu cả hai sẽ níu giữ được nhau?…
Ngọt ngào trọng sinh kýTác giả: Nguyệt hạ bốn mùaHứa gia tiểu cô nương là cái nhị đần độn, người hói đầu uyên ương mắt Bộ dạng hình thù kỳ quái, nghe nói là bởi vì bụng mẹ lý bị hồ đại tiên sờ soạng một cái Rất đại hài tử, thập sự nhi đều không hiểu, cả ngày giới liền biết ngốc ăn ngốc uống Khả nhân giới hội đầu thai a, gia lý có tiền, đại địa chủ dường như Nhất gia tử già trẻ lớn bé cũng đều nhãn cầu dường như đau nàng Thật là người so với người chết nhân! ! Hứa gia gia ôm thanh long đi quá mạch trường, đối chua xót tận trời thôn dân nhóm, mặt mỉm cười gật đầu hỏi thăm Miệng thượng lại đạm đạm nói: "Đường đường, còn có nhớ hay không ra môn trước, ca ca là thế nào cùng ngươi nói?" Thanh long liếm miệng kẹo que, nũng nịu hồi đáp "Đánh nha!"…
"I continue on trains, station to station, go to places that give me a new look, stop at the point where I find out""như những đoạn băng ruy ghi lại những thước ảnh kỉ niệm , níu tiếc vì chúng đẹp đẽ nhưng thật may , chúng là kỉ niệm mà ta đã lựa chọn để nhớ lại" -Hinata Shoyo "Even though we have to face each other, win points, and move on to victory, even though we are opponents, you and I will still be a weird couple.""dù sẽ phải đối mặt , giành điểm , chiến thắng bước tiếp ,khi dù ta là đối thủ của nhau , tôi và cậu cũng sẽ từng là cặp đôi quái dị thôi ." -??????????????…
Bạn choáng váng nhìn mấy chục con người đang đứng trước mặt mình."Manjiro, Mikey, Sano,..."Lẩm bẩm trong miệng thầm đếm những khuôn mặt giống nhau đến kinh hoàng, bạn bắt đầu cảm thấy chân mình hơi run."Sao những người ở từng dòng thời gian khác nhau lại đột nhiên xuất hiện cùng nhau cơ chứ!?"Nhìn khẩu súng đang được nâng niu trong tay Izana tương lai, bạn từ từ giơ cánh tay đang run lẩy bẩy lên: "... B-bình tĩnh nào mọi người, tôi có thể giải thích."…
Nhân sinh như cõi mộng, mộng tỉnh nhân tan, kiếp người phù vân - chính là con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng, thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất. Một nữ sinh trung học bình thường vốn đang trải qua những năm tháng tuổi trẻ êm đềm, không âu lo bỗng bị trói buộc bởi vận mệnh nghiệt ngã. Thế sự xoay vần chỉ sau một đêm, nhận phải bi kịch đã được định sẵn, cô mất đi tất cả, chìm trong đáy sâu tuyệt vọng. Tưởng như đã chẳng còn gì níu kéo nơi trần thế, một tia sáng hi vọng yếu ớt le lói trong mảnh đời tối tăm mịt mù, tia hi vọng mong manh ấy đã khơi dậy lên khát vọng sống trong cô và cũng đã vô tình trở thành một chấp niệm cô kiên quyết cả đời không buông. Mặc cho biết kết cục đợi mình phía trước là tàn khốc, cô như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa, không sờn lòng. Mặc dù biết tia sáng mình đã coi là cả nguồn sống ấy sẽ chẳng thể là của riêng mình, cô vẫn cố chấp đuổi theo và giữ lấy, không nỡ buông tay.Có lẽ vì sự ích kỷ đến mù quáng của chính mình, cô đã chẳng hề nhận ra rằng sau lưng cô, vẫn luôn có người lặng lẽ đợi cô quay đầu, lặng im che giấu cảm xúc thật trong tim. Warning: Tác giả mượn bối cảnh của bộ manga hành động, kinh dị viễn tưởng nổi tiếng Tokyo Ghoul, các sự kiện diễn ra ở tuyến thời gian không trùng với nguyên tác, độc giả nào cảm thấy không thích có thể rờ…
Cố Tiểu Hy cho rằng chỉ cần mình cố gắng đối với Hiên Viên Hạo thật tốt, dành thật nhiều tâm ý thì hắn sẽ cho mình lại một chút tình yêu. Năm cô 18 tuổi gả cho hắn, người cho cô biết cái gì gọi là vừa gặp liền yêu, một đời không đổi, cô làm mọi thứ để hắn chú ý và yêu thích mình. Lấy cô 5 năm hắn chưa bao giờ cho cô nửa nụ cười, cũng không hề đụng vào cô. Cô dùng thủ đoạn để có được hắn, nhận lại là sự im lặng lạnh lẽo đáng sợ.Ngày cô trở dạ, hắn đối với cô cũng không liếc một cái. Ngày cô khó sinh, đứa trẻ cũng không còn cơ hội ra đời, hậu sản mất máu hắn cũng chưa từng nhìn cô. Ngày cô hấp hối hắn miễn cưỡng tránh dư luận mà thăm cô, ánh mắt hắn vẫn lạnh như vậy, bàn tay yếu ớt níu lấy tay hắn không độ ấm, nói ra lời đứt quãng:_ Em biết.... anh không yêu em nhưng mà.... anh có xót đứa nhỏ không?_ Không....Giọng hắn không nửa tia cảm xúc, trái tim cô triệt để chết lặng, cô mỉn cười yếu ớt, cơ thể sớm đã không còn sức lực, tay buông thõng giọng nói mong manh tựa như nói với chính mình:_ Hạo à.... Em hận anh.... Nếu có kiếp sau em tuyệt đối không gặp.... không yêu anh nữa...Điện tâm đồ chỉ còn những đường thẳng cùng tiếng kêu tít tít dài, khuôn mặt 24 tuổi nhợt nhạt, không còn hơi thở, vẻ gầy yếu đi cùng sự mệt mỏi kia vốn dĩ không hề đả động tới người nọ, Hiên Viên Hạo ấy chỉ lẳng lặng rời đi ngay cả liếc mắt quay lại cũng không... Đối với hắn, hận cũng được yêu cũng thế, đời này hắn không cần tình yêu.....…
Tác giả : Lãnh Hàn Hắc Băng Thể loại truyện : Đam mĩ ( Boy ✖ Boy ) Nhân vật chính : Lai Guan Lin ❌ Park Ji Hoon Văn án : Hai người họ gặp nhau là một sự tình cờ . Một người lạnh lùng vô tình coi tình yêu là hư ảo, một người trân trọng nâng niu cố chấp yêu. Định mệnh đã đưa hai người từng bước lại gần nhau. "Anh là cơn gió... cứ vô tình như vậy. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, bao nhiêu trở ngại vẫn cố chấp bay theo hướng mình muốn... Còn tôi , dù biết là vậy, Tôi vẫn bất chấp chạy theo anh... Vì tôi là những đám mây mãi cuốn theo cơn gió chờ đợi một ngày anh dừng lại...nhìn thấy tôi... ..."" Cậu ấy là ánh trăng duy nhất tỏa sáng giữa bầu trời đêm đầy u tối...Xung quanh cậu ấy là hàng ngàn vì sao tinh tú lấp lánh .... Còn tôi... chỉ là một vì sao nhỏ nhoi giữa hàng ngàn vì sao tinh tú ấy .Sống giữa vùng trời nhỏ bé của mình, tự do, tự tại. Và lặng lẽ yêu cậu theo cách riêng của mình.... là đứng từ xa nhìn cậu hạnh phúc! ..."Chúng ta gặp nhau thật tình cờ, rồi cũng tình cờ làm người yêu của nhau, tình cờ rời xa nhau..... Liệu định mệnh có thể một lần nữa tình cờ mang anh về bên tôi?? _________________________________________________Tác phẩm đầu tay của #Zyn Mong mọi người sẽ ủng hộ!! Kamsamita!!!…
. Em à. Em lại khóc nữa rồi...Em luôn tự hứa với bản thân mình rằng, em nhất định phải mạnh mẽ, không được yếu đuối như ngày trước nữa. Nhưng tại sao bây giờ, em tự phản bội bản thân em thế này.... Hôm nay anh ta đi rồi. Anh ta bỏ em như chưa từng quen biết em, chưa từng nói thương em, cũng như chưa từng có mặt em trên đoạn đường tuổi trẻ của hắn. Em khóc than, em níu kéo. Chẳng được gì ngoài những câu dứt khoác của anh ta.... Em à. Đàn ông là vậy đó. Họ chỉ yêu em vì thấy được em xinh đẹp, em giỏi giang, em thành công. Họ nuông chiều, yêu thương em. Thời gian sau, có được cái anh ta muốn rồi, em vấp ngã rồi. Anh ta vứt bỏ em. Nỗi đau đó em chẳng thể khóc lóc hay kể lể cùng ai. Chỉ mình em chịu đựng.... Em đừng tự trách bản thân mình. Suy cho cùng, phụ nữ vẫn là giống loài yếu đuối, dễ tin người, anh ta chỉ việc nói vài lời hoa mĩ, còn em thì cứ tin và chấp nhận. Rồi cuối cùng em được gì... Em cũng đừng hỏi bất kì ai rằng em đã làm sai điều gì, em có tệ hay không. Em à. Họ không phải là em, họ không ở trong câu chuyện của em, họ không thể đưa ra lời giải thích đúng đắn hay giúp em nguôi ngoai đau đớn... Em hãy tự hỏi bản thân mình, em đã đủ mạnh mẽ chưa, em đã yêu đúng người chưa, em đã yêu đúng chất của yêu chưa.... Tạo hóa sinh ra phụ nữ, mềm yếu là để nũng. Và mạnh mẽ được giấu sâu và bộc lộ khi vấp ngã. Em hãy biết cách mà mở cái mạnh mẽ trời phú ấy ra đi... Đừng bi lụy vậy nữa... . Cô gái của tôi. Em đừng vì ai mà phản bội bản thân mình. Mặc đời nói em ích kỉ, nhưng em hãy thương lấy em rồi mới …
Tôi-Quỳnh Mai: Nếu nhận xét trên người tôi thì chẳng có gì đặc biệt cả nếu như bỏ qua đôi mắt màu xanh da trời , tôi nghe mọi người nói rằng tỉ lệ có đôi mắt màu xanh rất hiếm nên đi đâu mọi người cũng nhìn tôi. Tôi rất vui vì được nhiều người để ý đến vậy Nhưng tôi chưa bao giờ có 1 người bạn thật sự , họ đến với tôi vù sự tò mò và muốn lợi dụng tôi rồi họ ra đi rất tàn nhẫn. Mọi người nói rằng 'ở hiền gặp lành' nhưng tôi chẳng thấy đúng gì cả. Tôi chỉ đứng ngoài nhìn người tôi thích đi trong tay với người khác. Nhiều lúc tôi biến thành nữ phụ ác độc để hãm hại người ấyAnh-: Thế Huân- Một con người có thể gọi là lạnh lùng nhưng tôi không thích điểm ấy bởi vì lạnh lùng nhiều mọi nơi, lúc nào cũng vậy . Gương mặt sắc sảo, thân hình cũng như mấy ộp pa Hàn Quốc mà tôi hay coiKể cả lúc tôi ra đi anh cũng không biểu hiện gì cả, đúng là đời trái ngan mà. Chẳng biết em nào mà cưa nổi anh này. Nếu có tôi thề làm chóHắn:Quốc Tuấn- Là người tôi thích. Là 1 người dịu dàng không lạnh lùng như ai kia. Hắn tuy dịu dàng nhưng lúc tôi không nghe lời thì liền lườm tôi bằng ánh mắt sắc sảo. Hắn thích một người nhưng nghặc nghẽo lại thích đứa khác. Tôi rất buồn, tới nỗi mà tự tử . Cho tôi xin lại lời nói hắn dịu dàng nhé hắn còn ạnh lùng hơn cả thằng trên kia càng chơi càng hiểu. Thay bồ như thay áo nhưng lại thích một đứa con gái chẳng có gì cả đậm chất quê mùa . Hắn nâng niu nó như ngọc, báu vật vậyCác bạn có thấy thích thì hãy ủng hộ truyện nhé . 👍👍👍❤️❤️💔…
TÁC GIẢ : THANH THANH THÙY TIẾUQuý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm - người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc - là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc - Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.…
Chap 1: Đội trưởng tóc bạch kimMark chuẩn bị chuyển lên cấp 3. Từ nhỏ cậu đã đam mê bóng rổ. Cậu vào trường ba mẹ sắp đặt, chẳng lí do gì cả chỉ đơn giản là nghe lời thôi. Cậu cứ một mình đi học rồi một mình về nhà, ngày qua ngày trôi qua như thế, nhàm chán như thế. Nhưng cuộc sống của cậu thay đổi. Từ khi phát hiện trường có sân bóng rổ. Khi trên lớp cậu luôn chọn ngồi sát cửa sổ nó là nơi lí tưởng để nhìn thấy "các senpai" chơi. Senpai gồm 5 thành viên hợp lại thành đội, họ chơi không phải siêu phàm gì nhưng được cái trong sân luôn ngập tràn tiếng cười. -Có gì vui mà mấy anh cười lăm thế?!- Cậu lẩm bẩm.Rồi một ngày không biết ai khiến Mark cầm bé heo thủ thỉ rồi cho em ấy ra đi, cầm hết chỗ mới lấy được của bé heo long tong chạy đi mua trái bóng rổ- loại đắt nhất luôn mới hay chứ. Cậu nâng niu, chăm sóc trái bóng như báu vật.Trong thời gian dài quan sát cậu biết Senpai chỉ hoạt động vào chiều mát. Nên cậu chỉ dám chơi vào buổi tối, lúc mọi người đã rời đi. Cậu tìm hiểu và cố gắng tập một mình chỉ mong có một ngày cậu được trong team của các senpai. Từ khi nào nó đã trở thành động lực cho cậu cố gắng không ngừng nghỉ. -Cố lên! Cố lên nào Mark ơi! Mày làm được mà.Nhưng mọi thứ không dễ dàng như vậy. Từ khi sinh ra sức khỏe cậu rất yếu lại hay bệnh nên muốn làm gì cũng khó huốn chi là chơi thể thao. Đó như hòn đá bự chản đang đè nặng lên vai cậu vậy. Điều đó không làm cản trở đam mê to lớn đối với Basketball.Mỗi buổi chiều cậu đều lên sân núp vào một góc chắc rằng không ai c…
Anh là Trịnh Tuấn Phong 27 tuổi Chủ tịch tập đoàn RT, lạnh lùng , tàn nhẫn, anhh là 1 trong top 5 người độc thân hoàng kim giàu nhất. Vậy mà anh lại vô tình "lọt" vô lưới tình của 1 cô ngốc. Cô là Trần Nhã Lam 23 tuổi, cô mang vẻ ngoài dễ thương làm người nhìn vào liền yêu mến . Tính tình cô trẻ con còn rất thích ăn đồ ngọt. Hãy cùng nhau đọc xem cuộc theo đuổi vợ của boss lạnh lùng nào ^_^ . Mình với viết chuyện lần đầu có gì sai sót mong mọi người góp ý . -----------------"Chồng ơi, chồng đâu rồi ? "- Một giọng nói vọng từ trên lầu xuống "Chồng đây chồng đây"- Anh hấp tấp chạy ra từ thư phòng . Anh ôm cô vào lòng ."Sao không ngủ thêm chút nữa "- Anh sủng nịnh nói. Cô ôm chặt lấy anh lắc đầu"Không có chồng không ngủ được" cô nủng nịu nói .Anh xoa đầu rồi ôm cô vô thư phòng đặt cô trên đùi " Chồng có chút việc phải giải quyết làm xong chồng đi ngủ với vợ được không ?" "Chồng làm đi vợ đợi chồng" cô hôn chụp vào má anh . Anh nhìn cô cười dịu dàng .Anh là chủ tịch 1 tập đoàn lớn tài giỏi, đẹp trai , nhà giàu . Còn cô - 1 cô gái bình thường mang vẻ ngoài người ta nhìn vào liền yêu mến . Từ lần gặp đầu tiên anh gặp cô trong cô nhi viện anh đã xác định đây chính là cô gái của anh , chỉ thuộc về anh để anh bảo vệ che chở suốt đời . Cô ngồi nghịch điện thoại của anh thì tự nhiên thấy 1 bức ảnh anh chụp cùng 1 cô gái còn cười rất tươi . Cô đứng bật dậy chỉ tay vào anh nước mắt tuôn trào."Anh ... anh ... phản bội em" cô ném điện thoại cho anh rồi chạy đi. --------------------Nhá hàng trước…
Anh ơi Hà Nội hôm nay nắng gay gắt lắm . tim em đã rỉ máu, những tia nắng chói qua tim đỏ rực em càng đau. Hàng ngày em cố cười đùa vui vẻ, mỗi khi anh giận em luôn hạ thấp bản thân để xin lỗi để làm anh ko giận nhưng sao ánh mắt ấy thờ ơ quá vậy. Em cảm nhận được sự vô tâm lạnh lùng. Anh là chàng trai hay khóc còn em là cô gái hay cười. Nụ cười của em được dùng để che đi nước mắt. Con người em dần dần trở nên khác lạ. Em vẫn cười vẫn tỏ ra vui vẻ bên anh nhưng trong lòng em là một cô gái nội tâm. Những lần em tâm sự với anh. Anh thường chẳng quan tâm. Anh lại bắt đầu câu nói với chủ đề khác. Ý kiến của em đưa ra anh luôn cho là sai. Anh biết không cô gái mà anh đang yêu mạnh mẽ lắm. luôn vui vẻ trước mặt anh để anh không buồn thỉnh thoảng ts ship tận nơi cho anh. Em không mong mình nhận được gì từ anh nhưng em chỉ muốn 1 điều chỉ muốn anh qtam em lo lắng cho em để em được nũng nịu bên anh. Điều ước giản đơn nhưng có kẽ chẳng bao giờ em nhận được. Mỗi lần em xin đi chơi rất khó anh mới cho đi. Anh không cho em chơi với bạn bè. vì sao? .Anh lại là ng có mối quan hệ rộng. quen biết nhiều. Anh nói anh đi biển. Dạ vâng anh đi đi. Trong lòng em đau lắm nhưng không dám nói sợ anh mất vui . Anh đi với bạn anh mà anh nhỉ. chẳng bao giờ em cấm anh đi đây đi đó. nhưng em toàn bị anh cấm. cảm giác như em chẳng là gì cả. Cuộc vui chơi của anh sắp đến. và em sẽ không làm phiền anh những ngày đó. để anh vui vẻ mà chơi. còn em . xin cho em được ôm nỗi buồn vào lòng.Mọi người à, đừng như mình nhé. Thật sự đau lắm và chỉ biết gồng mình c…
Bây giờ là 12 giờ. Tại một bệnh viện x, xã y, tỉnh z. Trong căn phòng nhỏ của khoa sinh nở.Một người mẹ vẫn đang cố gắng sinh ra một mầm sống mới.Bên cạnh đó là người chồng đang nắm tay,bác sĩ và một vài y tá.- ráng lên, một chút nữa thôi.Cô sắp trở thành mẹ rồi.Người mẹ như gắng gượng toàn bộ sức lực của mình,nắm chặt tay chồng,nghiến môi gượng sức.- ra rồi. là một đứa con gái.Bác sĩ kéo con bé từ từ ra. A! một tiếng la lớn từ ông bác sĩ phát ra. Ông ta hớt hãi bỏ chạy như vừa gặp thứ gì đó kinh khủng. Các cô y tá nhìn đứa trẻ.Thật kì lạ thay, con bé có hai màu mắt.một con mắt đen như con người bình thường, một con mắt màu đỏ như máu.Ban đầu họ cũng sợ vì nó,nhưng một hồi nhìn lại thấy sự đáng yêu của nó mà họ cũng hết sợ.tên bác sĩ chạy vào một phòng bệnh nhân khác,ngồi trong một góc mà ôm đầu - đứa trẻ đó là quỷ.Nó là quỷ Một vài ngày sau, đột nhiên lão bác sĩ chết mà ko rõ nguyên do. Người mẹ thì cũng thấy đứa con mình lạ hơn những đứa trẻ khác,còn người chồng hình như ghẻ lạnh với nó .-Nó là quỷ.Hãy bỏ nó đi.Chúng ta có thể sinh đứa khác mà.-Không, nó là đứa con em cắt ruột đẻ đau để sinh ra. Không bao giờ có vụ em bỏ nó đâu.ông chồng không nói j nữa.Ổng im lặng mà bỏ mặt hai mẹ con đi ra khỏi phòng.Người mẹ nâng đứa con lên nựng nịu - Con ngoan, con ngoan.Dù con là như thế nào mẹ cũng không kì thị con đâu.-Chúng ta cũng cần cho con một cái tên nhỉ.Họ chúng ta là Bạch,vậy ta sẽ lấy tên con là Bạch Thanh Vân nhé.…
_Bốn tháng trước_- Vũ! Anh tới rồi! - Cậu quay đầu nhìn anh mặt mũi đỏ bừng, hơi thở trắng bốc lên giữa cái lạnh giá của Paris.- Thiên! Sao không đi chậm thôi? Trời lạnh lắm mà! - Cậu lo lắng đưa đôi tay mình áp lên má anh, mát xa nhẹ nhàng tạo độ ấm cho anh.- Tay em cũng lạnh hết rồi! - Anh cười cười nhìn cậu, bàn tay to lớn áp lên bàn tay trắng bệch vì lạnh của cậu....Hai người cứ đứng ở đó, cái giá lạnh của Paris cũng không khiến tình yêu của hai người nguội lạnh....._Ba tháng trước_- Thiên! Đây là Mẫn, bạn thân đại học với em! - Cậu tươi cười cầm tay anh kéo tới trước mặt Mẫn, ánh mắt long lanh mong chờ hai người mình yêu thương nhất làm quen với nhau.- Xin chào! Tôi là Mẫn!- Chào! Tôi là Thiên! Cậu hạnh phúc nhìn hai người bắt tay nhau......_Hai tháng trước_- Vũ! Mẫn đâu em? - Thiên đút tay túi quần, để mặc cậu dựa vào người anh.- Em không biết! Anh gọi cho cô ấy xem! - Vũ tươi cười cầm bàn tay anh áp lên má mình mà nói.- Ừ! - Thiên rút bàn tay của anh ra, lấy điện thoại gọi cho Mẫn.- Mẫn, em đang ở đâu thế? - Thiên nhẹ giọng hỏi, hỏi dường như phía bên kia đầu dây là bảo bối duy nhất mà anh nâng niu nhất..... Vũ cũng nhận ra điều này...Cậu khẽ cười lắc đầu...Làm sao có chuyện Mẫn và Thiên có thể phản bội cậu được.... Mắt thấy Thiên cúp máy, Vũ lại gần cầm lấy tay anh, mấp máy miệng hỏi:- Mẫn sao thế anh?- Mẫn nói hình như bị sốt rồi, anh qua xem cô ấy thế nào! - Thiên giật mình cảm thấy lời nói có chút không đúng liền nói thêm - Em ở nhà ngoan! - Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên mà lo lắng theo...l…
Tác giả: Mộ Dĩ Thành TrúThể loại: Sinh tử văn, mặt liệt bá đạo công, nhị hóa thoát tuyến thụ, 1x1, HETình trạng: Hoàn (47 chương + 5 PN)Tình trạng edit: Đã hoànEdit & beta: Holy Văn ánTrước hai mươi tuổi, Lâm Ngạn cảm thấy mình đúng là may mắn, tuy rằng ông trời bất công, không cho cậu cuộc sống hạnh phúc, thân thể khỏe mạnh, thế nhưng có mẹ nuôi yêu thương, đại ca của cậu nâng niu. Đáng tiếc, hết thảy mộng đẹp đều tan vỡ tại buổi tối làm cậu thống khổ.Người thân phản bội, đại ca nhẫn tâm, thoáng cái liền đem cậu đẩy vào địa ngục, chỉ có hai bé con bởi vì tội nghiệt đó mà xuất hiện cho cậu dũng khí sống tiếp. Thế nhưng một ngày nào đó, người đàn ông từng chà đạp cậu kia tìm được cậu, mang bé con của cậu đi, thuận tiện cũng dắt cậu đi luôn.Người đàn ông bá đạo, không cho phép dùng tội nghiệt để hình dung khởi đầu của bọn họ, hắn nói đó là duyên phận...Lâm Ngạn nhìn gương mặt chăm chú của người nọ, nở nụ cười, hóa ra mưa gió qua đi hạnh phúc vẫn đáng giá để chờ mong như cũ.Tóm tắtTác giả: Chuyện xưa tốt đẹp của mặt than Chu Mặc để ôm được mỹ nhân về, bắt lấy bé con, đào bẫy, sau cùng thành công tóm được nhị hóa Lâm Ngạn.Bạn đọc: Đây là câu chuyện kể về một nhị hóa thoát tuyến thụ mang theo hai bé con (ngự tỷ ngạo kiều Lâm Thang Viên, shota bán manh Lâm Đậu Bao) sau đó lần thứ hai vô tình gặp gỡ phúc hắc chung tình công, không thể không tự chui đầu vào lưới "gả vào" nhà giàu có.Chú thích: Nhị hóa: đồ ngốc, ngốc nghếchThoát tuyến: thoát ra tuyến đường bình thường =&…
Trên sân thượng của một tòa nhà cao ngất ngưởng có một người đang đứng nơi ấy. Ngày sinh nhật tuổi 20 đã đến, lời từ biệt cũng đã được gửi đi từ lâu. Giờ là lúc thực hiện.Khi cô chuẩn bị lao khỏi ban công, phía sau vang lên một tiếng hét thất thanh:Thanh Yến, không được!Đứng từ xa, không dám tiến lại gần, cô gái nhỏ bé kia cất giọng run rẩy.Thanh Yến nhếch môi cười nhạt, khẽ đáp:-Tôi vốn là kẻ không xứng đáng được yêu thương, không được tốt...Thiên Mây lập tức phản bác:-Không phải! Chị sai rồi! Vẫn còn có người yêu thương chị mà!Thanh Yến lắc đầu, ánh mắt kiên định:-Thì trước giờ chị chưa từng đúng việc gì, nhưng chắc chắn chuyện này là đúng...Thiên Mây lớn tiếng hơn, cố gắng níu giữ từng giây:-Sai rồi! Chị sai việc này! Mau quay lại đây cho em!Thanh Yến cười khẽ, từng bước lùi về phía mép sân thượng:Em thật là gia trưởng...Thiên Mây không bỏ cuộc, hít sâu rồi hét lên:- Gia trưởng? Vậy mới lo được cho chị đấy, đồ ngốc! Mau xuống đây!Thanh Yến thoáng bối rối, đứng hình trước câu nói ấy:-Lo cho chị? Là sao...?Cô bất động, suy nghĩ mông lung về ý nghĩa của hai từ "lo lắng" mà cô chưa từng hiểu rõ._______________Hoàn Cảnh__________________Tần Thanh Yến một cô gái mắc trầm cảm nặng và sợ hãi xã hội luôn cho rằng mình không xứng đáng được yêu thương. Là một tác giả trẻ tài năng, cô có rất nhiều fan hâm mộ nhưng lại trốn tránh thế giới che giấu mình trong những bộ trang phục đen kín mít. Thanh Yến thông minh về kiến thức, viết những tác phẩm xuất sắc, nhưng lại ngốc nghếch…
Giới thiệuÁnh Nguyệt(nó)15t: cô nàng bất hạnh luôn bị người khác ăn hiếp. Dịu dàng, ngốc nghếch, hồn nhiên, nhút nhát, sống nội tâm.Hoàng Nhật(hắn)15t: anh chàng lạnh lùng, thích chọc tức nó nhưng anh lại có trái tim nhân hậu, ga lăng, ít bộc lộ ra.Ánh Ngọc 15t: em song sinh của nó, cô có cá tính mạnh mẽ, nhưng hay nũng nịu với chị. Rất yêu thương và che chở chị của mk.Đăng Khoa15t: vui tính, dễ thương, lun quan tâm đến mọi người, lãng mạn . Bạn thân của hắn. Gia Thiên 15t: bạn thân từ nhỏ của nó, anh lun bên nó và giúp đỡ nó. Yêu nó khi còn nhỏ nhưng nó ko biết.Gia Hân 14t: em của Gia Thiên, hung dữ, đanh đá, ko thích nó và lun kím chuyện làm cho nó sống ko yên.Và một số nhân vật nữa sẽ giới thiệu sau...…
MÙACó những mùa anh gọi mùa yêu dấuMang yêu thương đong đầy gửi đến emCó những lần bên nhau thật rôm rả,Gom mơ mộng ta đặt nơi góc hẹn hò.Có những giờ ta cần nhau ko hẹn trước,Em thì thầm nũng nịu qua chiếc phone.Có những mùa tạm gọi mùa thương nhớ.Rồi những ngày anh lang thang mãi chốn xưa.Có những chiều anh rong ruổi đón những cơn mưa.Rồi những giờ anh thấy nhớ em không siết.Có những mùa nặng nề gọi mùa tan biến,Anh ngỡ ngàng để rồi đánh mất em.Có những ngày anh điên cuồng tìm lại,Cười tẻ nhạt chôn giấu những đớn đau.Và bây giờ anh gọi mùa quá khứ,Theo thời gian cứ xưa cũ dần tan.Có vài lần anh tìm lại nơi chốn cũ,Để dối lòng ôm ấp "Mùa" trong tim...…
Ôi tình yêu! Tình yêu vẫn luôn là một thứ khiến con người hạnh phúc, nhưng cũng chính nó đẩy con người xuống bờ vực của sự đau khổ và tuyệt vọng. Ông tơ bà nguyệt se duyên cho tất cả, không kể giới tính. Ông bà có thể nối hai chàng trai lại với nhau, cũng có thể nối hai người con gái lại với nhau, hoặc chỉ đơn giản là một nam một nữ. Trong những cuộc tình ấy, cái đau nhất không phải bị phản bội mà là khi bạn đã tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình rồi, nhưng rồi một tai nạn xảy ra khiến cho hai người phải chia ly, âm dương cách biệt. Lúc ấy, ông tơ bà nguyệt sẽ là người gỡ rối mớ tơ hồng ấy ra khi mà một trong hai người duyên số đã tận nhưng vẫn muốn níu kéo người còn lại.…