Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Truyện kể theo điểm nhìn nhân vật tôi, là câu chuyện của bản thân tôi đưa đến với người đọc. Vì mới bắt đầu viết truyện nên rất mong có những lời nhận xét chân thành từ các bạn đọc <3-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Thể loại: Ngôn tình, viết theo dạng nhật ký.Văn án: Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích một chàng trai từ cái nhìn đầu tiên. Thích cậu, rất thích cậu. Hi vọng cậu quay đầu lại một lần nhìn thấy tôi - cô gái thích cậu từ lần gặp đầu tiên nhưng chẳng dám ngỏ lời...…
Tớ viết ra những dòng này vì luôn có sự thôi thúc trong lòng và khát vọng tạo ra thứ gì đó để lưu lại một phần nào cuộc đời mà tớ đã trải qua, chắc chắn cái tớ sắp viết sẽ không chỉ tràn ngập màu hồng mà sẽ có cả sự ghen tị, thù hằn của chính tớ. Vậy nên bạn nào không thích sự xấu tính của tớ nên bấm quay lại nha 😗😗.…
Tác phẩm của Đồng Hoa đã kết thúc với cái kết OE. Đây là một cái kết khác, mình và bạn mình viết để thỏa lòng day dứt của chúng mình. Cái kết của Đồng Hoa rất hay, đó là cái kết tất yếu. Thanh xuân qua đi để lại trong lòng ta nhiều vấn vương tiếc nuối. Nói Kỳ Kỳ không có gì tiếc nuối là không đúng, chỉ là cô biết tiếc nuối cũng không có nghĩa lý gì, cô vẫn phải bước về phía trước...Chúng mình với lòng nhiệt huyết tuổi trẻ, chúng mình không muốn có một cái kết dang dở như vậy. Dành tặng các bạn cái kết HE của chúng mình. ❤❤❤…
Cô thích anh tình cảm lớn dần hoá kẻ ngốc yêu anh .Anh lạnh lùng ghét bỏ muốn gỡ bỏ phiền phức .Khi cô từ bỏ anh quay lại . Liệu có muộn màng . - Cút đi . Phiền phức ......- Em từ bỏ . ......…
Tác giả: Cửu Tự Trans: Zanzi.Tóm tắt: Anh - một con người kiêu hãnh đầy quyền lực.Cô - một đứa trẻ mồ côi nhưng đầy tài hoa phong nhã. Cô mười hai tuổi, còn anh mười ba, cô đã đến bên anh. Kể từ đó, cô là người con gái của anh, chứng kiến anh từ một cậu nhóc với muôn vàn thắc mắc tuổi dậy thì trở thành một cậu công tử nổi tiếng. Sau đó, anh cẩn thận, chu đáo chăm sóc cô thậm chí lên kế hoạch cho cả tương lai của cô. Anh nói: - Tiểu Doãn, em 20 tuổi mới được yêu đương, 22 tuổi mới được hôn môi, 24 tuổi mới có thể kết hôn và tất nhiên đối tượng đó chỉ có thể là anh...Cô trước giờ không hề hay biết, một quãng đường này, cô có thể thuận lợi mà đi qua như vậy, là bởi vì sau lưng cô luôn có anh, vì cô che gió chắn bão. Mỗi khi cô kiệt sức, chỉ cần quay đầu lại, anh sẽ luôn dang rộng vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng. Cô nói: - Chúng ta kết hôn đi! Thể loại: 1 VS 1, Sủng văn, lấy bối cảnh những năm 90, có yếu tố giới giải trí.…
Tác giả: Tất Hoàn NiệmEdit: Vinae LemoBeta:Tiểu Điềm Điềm.Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Vườn trường , Cường cường , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Hài hước , Ấm áp , 1v1Văn án:Giáo bá Lục Dung làm người không thích gây chú ý, kín đáo phát tài, dựa vào lao động trí tuệ để biến thế lực tà ác trong khuôn viên trường thành cỗ máy kiếm tiền, có thể nói là nhân vật dẫn đầu trong giới kinh doanh ở trường cao trung Thành Nam.Ngày nọ, thổ hào giáo thảo Tễ Ôn Phong đổ bộ vào trường, lấy vẻ ngoài tuấn tú bức người và khả năng tiêu tiền khủng bố đánh ra chấn động.Lục Dung cảm khái: "Phú nhị đại thì ghê gớm lắm sao?!"Về đến nhà, cậu phát hiện dì của mình đã kết hôn với bố của Tễ Ôn Phong, phận làm con chồng trước như cậu phải đến ở nhà Tễ gia đến khi thành niên, ăn cơm của Tễ Ôn Phong, đi xe của Tễ Ôn Phong, ở phòng của Tễ Ôn Phong.Tễ Ôn Phong: "Phú nhị đại có ghê gớm không?"Lục Dung: "Ghê gớm."Tễ Ôn Phong: "Giờ cậu là em trai tôi."Lục dung: "Chào, anh trai tốt."Tễ Ôn Phong:"Ở trong nhà này cậu phải nghe lời tôi, từ nay về sau, cậu chính là tiểu nô lệ của tôi."Lục Dung nhu ngược khéo léo gật đầu:"Được, vậy để tôi giặt quần áo cho anh."Vừa quay đầu đi đã lập tức lật mặt lãnh khốc vô tình đóng gói nguyên tủ quần áo của Tễ Ôn Phong: Áo len của giáo thảo hàng thật giá thật đây! Giá khởi điểm 3500 tệ đi ngang qua không nên bỏ lỡ~~~Bá đạo giáo thảo công x hào hoa phong nhã đầu óc phái tham tiền giáo bá thụ.Tag: Cường cường hoan hỉ oan gia thanh mai tr…
Thể loại: thanh xuân vườn trường, 1×1, niên hạ, sói đội lốt cừu ôn nhu công× lười nhác thụ, sủng, HE-----Lam kỳ trước giờ không hề hay biết trường có một nhân vật đỉnh đỉnh tên Sở Diệu. Cậu trước giờ mỗi lần lên lớp căn bản chỉ có ngủ và ngủ. Lần đầu gặp mặt là ở chợ, bạn học Lâm Kỳ đi mua thịt lợn nhưng không biết chọn, tâm nghĩ chẳng phải chúng đều như nhau, là thịt cả sao. Chủ quầy thịt cũng buồn bực, chỉ đành chỉ cho cậu nhóc chọn thịt. -----Thời điểm hai người ở bên nhau, bạn học đều tò mò hai vị thần ngủ này ở chung một chỗ thế nào. Nhìn nhau ngủ chăng?…
🌺Hán việt: Tái Cảm Cự Tuyệt Ngã Thí Thí🌺Tác giả: Hứa Quân Tam Sinh🌺Nguồn raw: Tấn Giang 🌺Số chương: 82 chương (66C + 16NT) 🌺Thể loại: Thanh xuân vườn trường, hiện đại, nam truy nữ, ngọt sủng, 3s, HE... (Vườn trường hằng ngày, ngọt văn) 🐷 Văn án 1:Đã đồng ý tới xem anh thi đấu, đến khi anh vào sân thì không thấy Hạ Nam đâu. Diệp Sở thi đấu xong mới nghe được các bạn học bàn tán, Hạ Nam được người khác tỏ tình. Đôi mắt anh trầm xuống, vừa lúc gặp Hạ Nam đang chuẩn bị quay về phòng học. Diệp Sở thô lỗ kéo cô vào góc tường, giơ tay nhéo cằm cô, giọng điệu nguy hiểm:"Lão tử vì cậu thi đấu giành giải nhất, cậu lại đi nghe người khác tỏ tình? Hửm?" 🐷 Văn án 2:Tiết tự học buổi tối, toàn trường cúp điện, giáo viên ở trên bục giảng cầm đèn pin chiếu khắp nơi. Diệp Sở phủ áo khoác đồng phục lên đầu hai người, vờ như họ đang ngủ. Nhưng thực chất là, dưới lớp áo đồng phục anh đang cùng Hạ Nam bí mật hôn môi. Trong bóng đêm, cánh tay anh đang ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh có thể nghe rõ ràng hơi thở gấp gáp của cô. Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ. Hóa ra là mùi sữa, thật ngọt ngào. ~ tất cả chúng sinh đều cay đắng, chỉ có em là ngọt ngào. ~ Anh có thể cho em mọi thứ, nhưng em phải là của anh. 👉Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, đáng yêu × lão đại học thần* giả làm học tra*.👈* Học tra: Không học hành, học ngu. * Học thần: Không học mà vẫn giỏi.…
**Giữa cái nắng ấm áp và dịu nhẹ của mùa thu, có hai cô cậu thanh niên đang tay trong tay tản bộChợt cô quay sang hỏi:"Nếu một ngày anh mất hết tiền tài và danh vọng, anh có muốn sống tiếp không?"Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu sao cô lại đặt câu hỏi kì lạ như vậy, không suy nghĩ nhiều anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô:"Chỉ cần em là đủ!! "Giọng nói vừa trầm vừa ấm của trai thủ đô ngọt ngào phảng phất bên tai, vô thức mặt cô đỏ bừng lên vội đẩy anh ra(còn típ)***Tác giả: iam_ngânnTruyện còn nhiều thiếu sót và đôi lúc cũng có chút nhầm lẫn và hơi mâu thuẫn, mong mọi người thông cảm và góp ý ạXin Chân Thành Cảm Ơn(^∀^●)ノシ…
"Người ôm lấy tôi thật lâuĐủ cho tôi biết tình sâu nhường nàoĐêm nay sao tỏ trăng caoGặp nhau xin nói câu chào đầu tiên..."________Thích một người có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc nhưng khi khoảnh khoắc ấy trở thành một đời thì đó là yêu.Minh Nguyệt chỉ vì một nụ cười của Trần Nhật Dương mà bỗng nhiên rơi vào lưới tình. Cô quyết định bày tỏ nhưng lại bị từ chối phũ phàng. Không bỏ cuộc dễ dàng, cô tìm mọi cách xuất hiện trong tầm mắt của Nhật Dương để có thể chiếm được cảm tình của cậu ấy nhưng vẫn thất bại. Minh Nguyệt nghĩ rằng vậy là hết, cô đã cố gắng hết sức nhưng người ta không chịu thì đành vậy, cô phải chôn vùi mối tình gà bông còn chưa kịp bắt đầu này thôi.-----Từ chối thì từ chối thôi, người ta bảo làm người xấu thì sống thảnh thơi mà, sao phải lo nghĩ nhiều làm gì?-Ừ, sống thảnh thơi thật nhưng lương tâm không thanh thản nổi. Tao vẫn muốn làm người tốt hơn.Trần Nhật Dương muốn làm người tốt, vì Nguyễn Minh Nguyệt xứng đáng có được hạnh phúc bên người tốt nhất. Cậu không biết mình có phải người tốt nhất không nhưng cậu biết mình muốn trở thành người đứng bên cạnh Nguyễn Minh Nguyệt.___"Người có tình rồi sẽ về với nhau." Cậu luôn tin vào câu nói này, nếu người ấy không quay lại cậu sẽ không tiếp tục ngu ngốc chờ đợi nữa. Có lẽ, người ấy đã ở bên người mình yêu rồi.Cậu chúc phúc cho người ấy và giải thoát cho chính mình.…
Gió lay nhẹ cành cây, những tán lá xì xào trong cơn gió cuối hạ, hòa vào cái nắng chói chang đang dần dịu đi của ngày hè oi ả.Thanh Di cầm chậu hoa cẩm tú cầu đặt lên quầy trưng bày trong cửa hàng. Cô gái bước ra cửa, vươn vai tận hưởng làn gió mát mẻ. Bỗng một tiếng: "Rầm..." vang lên. Chiếc xe đạp thể thao màu đen pha đỏ ngã sõng soài trên vỉa hè. Ánh mắt Thanh Di dừng lại trên khuôn mặt của chàng trai vừa ngã xe đó, mắt chạm mắt, bỗng cô cười "Phụt" lên một tiếng. Lần gặp gỡ đầu tiên của Thanh Di và Hoàng Dương chả lãng mạn gì sất, ngược lại còn trong tình cảnh vô cùng xấu hổ nữa là đằng khác.Câu chuyện của Boy hay ghẹo và Girl hay dỗi...| Nam chính: Nguyễn Hoàng Dương | | Nữ chính: Phan Lê Thanh Di |…
Nội Dung: Nói về cuộc gặp gỡ và những tình cảnh éo le,đầy bi thương của nhân vật chính khiến nhân vật ấy phải rời đi.....Đến một thời gian sau thì nhân vật chính đã quay lại và rửa sạch những sai lầm, đưa cuộc sống trở lại như cũ nhưng sẽ khác trước rất nhiều.......... À mà quên, truyện này viết về cái hội của tui nha, cái hội "Hiệp Hội Báo Đời" ý:333(ĐỪNG ĐỂ Ý CÁI BÌA, NÓ LÀ AVATAR CỦA HỘI Á:333)…
Cố Duật Hành, Cố Duật Hành....Mộng triền miên năm nào chàng mới tỉnhVật đổi sao dời, cảnh còn người mấtHẹn ước năm ấy, nàng còn giữ hay quên?...........................Năm ấy, chính Tư Duệ là người ra đi bỏ quên lời hẹn ước. Cô chật vật chạy theo đam mê, đeo đuổi hào nhoáng mà anh không thể đem lại được. Cố Duật Hành năm ấy chờ đợi trong vô vọng, có lẽ anh hy vọng cô sẽ một lần quay trở lại, cũng có lẽ chính cô đã quên đi rằng anh vẫn chờ đợi cô." Em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, đổi đời! ""Cố Duật Hành, anh phải luôn ủng hộ em""Cố Duật Hành, đợi em, em sẽ quay trở lại, sẽ có tư cách cùng anh bàn chuyện mai sau, mà không phải bị sắp đặt thế này""Cố Duật Hành, có những thứ, có những chuyện, cũng có những cảm xúc mà người vốn được sinh ra trong gia đình giàu có như anh, sẽ mãi mãi không cảm nhận được!"…
Trên đời này có hai thứ không thể dịch chuyển,một là sinh mạng hai là thanh xuân. Rất nhiều thứ có thể lặp lại,lá cây héo úa có thể xanh lại,kí ức quên rồi có thể nhớ lại. Nhưng người mất rồi không thể sống lại cũng như thanh xuân qua rồi vĩnh viễn không thể quay trở lại 🍀🍀…
Tôi - Sinh viên năm thứ hai trường Y, chuyên ngành Điều Dưỡng Đa Khoa, luôn vỗ ngực tự hào mình là một nữ thanh niên thời đại mới đạt 3 giỏi đúng chuẩn: Giỏi ăn. Giỏi ngủ. Giỏi trốn tiết. Trong kì thi đại học cao đẳng đó tôi đã dùng hết mười phần công lực từ lúc bú mẹ để cố gắng lọt vào một trường đại học nào đó, bởi tôi nghe giang hồ đồn rằng sinh viên sống an nhàn tự tại, ăn xong ngủ, ngủ xong chơi. Quả nhiên động lực ấy đã thúc đẩy tôi mãnh liệt, tôi thành công đạt được mục tiêu của mình.Tôn chỉ sống trên đời của tôi là: Một: Không có đồ ăn thì chấn lột, cướp bóc. Có đồ ăn tuyệt đối ăn sạch không bỏ dở, nếu có thể thì liếm bát sạch bóng đến soi được gương càng tốt. Và chắc đó cũng chính là lý do các cô chú nhà bếp ở căng tin mỗi lần nhìn thấy tôi tới là tình yêu thương như biển Thái Bình dạt dào. Hai: Nếu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm tuyệt đối không ngồi và quan trọng nhất là nếu có thể trốn tiết tuyệt đối không bao giờ lên lớp. Lảm nhảm vậy đủ rồi, việc chính tôi muốn nói ở đây là Tôi - Một thanh niên với những phẩm chất xuất sắc như trên đã và đang gây ra chuyện động trời gì thế này! Tôi đang tràn ngập trong cảm giác tội lỗi và hơn hết là hối hận. Tại sao sáng nay tôi lại lên chuyến xe Bus định mệnh này để rồi cuộc sống sinh viên an nhàn của tôi bắt đầu trở thành những tháng ngày đẫm máu và nước mắt từ đây! Doraemon ơi, cho mình mượn máy quay ngược thời gian có được không?…
Chúng tớ cùng nhau đi qua những phong ba để lớn lên. Cậu ấy thì tổn thương, tớ thì trưởng thành...Tớ đến hôm nay không cố hy vọng chỉ cố tình cảm. Tớ không còn chờ đợi,chỉ biết khi nào mình muốn quay về. Có những album trong ngăn bàn cũ chỉ cần lật ra nó lại tỏa sáng như ban đầu…
Một câu chuyện ngôn tình nói về nữ sinh chăm chỉ và thiếu niên ác ma.Thân phận, môi trường, cuộc sống khác nhau nhưng hai người lại đồng điệu trong cảm xúc suy nghĩ.Liệu họ có đến được với nhau???? Ánh mắt sắc bén, mũi cao, môi mỏng, tay cầm ly rượu tư thế ngả ngớn không nghiêm chỉnh đang đùa giỡn với bạn. Bỗng nhiên anh ta quay mặt, ánh mắt hai người chạm nhau, một khắc đó Phương Anh cảm thấy như ngừng thở, tim đập chậm lại. Một cổ sợ hãi dâng lên, cô run rẩy lấy điện thoại bật đèn flash lên rọi vào mặt hắn. Đầu cầu nguyện liên tục " đừng chết đừng chết", tới khi ánh sáng chiếu vào hết khuôn mặt cô thấy hắn đang cười. Con mẹ nó!!! Chính là đang cười. Hắn vậy mà đang trêu cô.…
Tôi hỏi em saudade là gì?Em trả lời saudade là cảm giác nhớ nhung ai đó hoặc thứ gì đó từng thuộc về mình, nhưng giờ điều đó, người đó đã mất rồi và sẽ không bao giờ quay lại.Tôi lại hỏi em có từng thuộc về tôi không?Em trả lời có nhưng sẽ biến mất và không bao giờ quay lại.Vậy thì em đi đi, cứ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi và hãy yên tâm, tôi sẽ không phát điên lên để đi tìm em, tôi sẽ cho em đi đến bất cứ đâu mà em thích. Cho đến khi mà em không chịu đựng nổi cảm giác nhớ tôi mà quay trở lại, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không để em chạy thoát nữa đâu.oOoChúng tôi hỏi cô ấy saudade là gì?Cô ấy trả lời saudade là sự hiện diện của sự trống vắng, là mong muốn tìm lại một thứ gì đó hoặc một ai đó mà chúng ta quý trọng nhưng chúng ta biết sẽ không bao giờ tìm lại được.Chúng tôi lại hỏi cô ấy có từng cảm thấy trống vắng không?Cô ấy trả lời có nhưng cho dù có thực hiện lời hứa đó thì cũng không thể lấp đầy được cuộc đời của cô ấy.Cô ấy đã thất hứa với chúng tôi, đã nhẫn tâm để lại một khoảng trống mãi mãi không quên được ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng chúng tôi không giận cô ấy, chỉ mong một ngày có thể dùng tất cả sự dịu dàng của thế giới này và tặng cho cô ấy một cái ôm thật ấm áp.…
Người ta thường nói " Quá tam ba bận "Với đôi ta, chẳng biết đây đã là lần thứ mấy rồi ấy nhỉ?Lần mà chúng ta quay lại với nhau ấy.Thật là nực cười.Số lần buông tay từ bỏ cũng không ít, nhưng vẫn cố chấp đâm đầu vào tình yêu ấy, ngu ngốc không?…