Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên truyện: Đông ấy, hoa tàn, anh rời đi !Tác giả: Hạ MạtSố chương: Đang ra"Em chờ anh đến ngã ba đường, cuối cùng cũng chờ được anh quay về, nhưng lại mất can đảm nắm lấy tay anh để cùng rẽ chung một con đường và bước tiếp. Việc chờ đợi lấy đi của em rất nhiều thứ, tự tin, nước mắt, hạnh phúc và cả niềm tin..."…
Truyện kể về một nhóm bạn của Tiểu Mai gồm có Thanh Hạ , Lãnh Phong , Hứa Đạt và Tiểu Lôi . 5 người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên , cùng nhau đi học cùng nhau trải qua vui buồn , nhiều cảm xúc lẫn lộn . Đôi lúc có những bất đồng kiến cho 5 người phải khó xử rồi đường ai nấy đi , nhưng sau bao biến cố thì những người bạn dần dần hiểu ra và đồng cảm cho nhau và sau tất cả họ lại quay quần bên nhau như những ngày còn bé . Câu chuyện sẽ xoay quanh cuộc sống của Tiểu Mai và chuyện tình đầy ngọt nào cùng Lãnh Phong cậu bạn thuở nhỏ đầy đáng yêu và cũng đáng ghét .…
Thanh xuân ,một thời cuồng nhiệt ấy.Thanh xuân là một quãng thời gian của những nguời bạn, của những mà bạn yêu thương.Đôi khi nó lại là những bài học đầu đời giúp bạn trưởng thành hơn.Đôi khi nó lại là một quãng thời gian bạn chỉ muốn xoa nhòa đi vì những vết thương mà chính nó đã tạo ra cho bạn.Nhưng khi bạn đã qua quãng thời gian ấy thì bạn chỉ muốn quay lại tuổi thanh xuân ấy.Cũng giống như việc một đứa trẻ con muốn trở thành nguời lớn và người lớn lại muốn trở lại một đứa trẻ vậy. Chính vì vậy, thanh xuân mà nó là của mình mà chứ không phải của ai cả vì thế hãy cháy hết mình vì nóVì nó sẽ để lại cho bạn nhiều cảm xúc những kỉ niệm mà bạn không thể nào quên Vì thế, THANH XUÂN MÀ! CỨ CHAY HẾT MÌNH THÔI!!!…
Cái lớp quậy phá, làm trái nội quy, cái lớp mà mọi lớp khinh thường. Phải, là chúng tôi - lớp 6H13. Tôi chưa hiểu cái trường này đặt tên lớp như thế nào nữa mà cái lớp H13 này nó đen đủi như số 13 vậy. Chúng tôi bị các giáo viên coi thường, xem bọn tôi như lũ nghịch ngợm rác rưởi và không làm được việc gì. Nhưng, ẩn ngầm dưới một cái lớp học quậy không ra đâu với đâu là một tổ chức ngầm quỷ quyệt đến đáng sợ...Bìa: @color_teamNơi đăng duy nhất: Wattpad - @YumiRei1234Bản quyền: YumiReiCấm sao chép dưới mọi hình thức (chuyển ver, đú cốt truyện,...) Truyện của tôi, tôi đăng. Cấm đăng truyện trên các trang web/nick khác :([highest ranking: #22 in thanhxuânvườntrường, #143 in họcđường, #13 in truyendai, #15 in họcsinh, #220 hocduong, #2 in yumirei]…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Văn án Thanh xuân như một chuyến tàu, nó cứ đi theo chuyến hành trình mà nó cần đi. Ở các trạm ga, sẽ có ngưới tới người đi. Nhưng cũng có người đi cùng chúng ta một quãng đường, rồi đến một lúc nào đó họ không nói một lời từ biệt mà dừng chân ở một ngã rẽ, âm thầm bước đi mãi chẳng quay lại. Còn chúng ta cứ viễn vong hy vọng người ấy sẽ trở về dù biết kết quả chính là con số không. Chúng ta không trách mắng khi người ấy rời đi, mà thầm cảm ơn người ấy đã đến chuyến tàu thanh xuân của chúng ta. Đã cho chúng ta những kí ức đẹp khó quên ấy. Chẳng những kí ức đẹp mà người còn để lại vương vấn hối tiếc, chính là những lời nói muộn màng chưa kịp trao. Chỉ cầu mong rằng dù người đó ở nơi đâu hãy vui vẻ hạnh phúc, bình an. Và đừng quên những người bạn đã cùng nhau đồng hành chuyến đi này. - Tớ còn chưa cho cậu biết tớ thích cậu nhiều đến thế nào .... Vậy mà cậu đã đi rồi. Cô gái tớ thích năm tuổi 17 chính là cậu ❤Truyện được cập nhật ở Wattap và Chấp niệm số 1921 Fanpage. Hy vọng bạn nào có mang đi nhớ hỏi ý kiến tác giả.…
Cô:Chu Diệp Hân cùng anh:Mạc Phong Thần quen biết nhau từ nhỏ , có thể nói là thanh mai trúc mã, đi đâu cũng đi cùng với nhau. Cô đã thik anh từ nhỏ. Đến khi 16t Phong Thần đi du học để cô ở lại, cô đã rất đau lòng , sau khi về anh lại nói không quen biết cô khiến cô dần trở nên trầm cảm hơn, cuối cùng anh lại quay lại ns yêu cô....liệu cô có đồng ý quay lại sau thời gian sống trong đau khổ..???…
" Đừng cảm kích vì ai đó rời đi và quay trở lại, hãy cảm kích vì ai đó sẽ không bao giờ rời đi "Con người là một loại sinh vật sợ cô đơn , họ sợ kể cả khi đang trong cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cô đơn như một loại axit gặm nhắm từng tế bào cho tới khi con người ta trần trụi nhất. Và bạn , chính bạn đấy , bạn đang thật sự sợ điều gì ? Là nỗi cô đơn ăn mòn tận xương tủy? Hay là sự lạc lõng trong cuộc trò chuyện với bạn bè ? Hay chỉ là, khi bạn buồn nhất lại chẳng có 1 ai bên cạnh bạn ?Đó là cảm nhận của tôi về nỗi cô đơn , tôi từng có bạn nhưng khi tôi gặp khó khăn lại chẳng người nào ở lại. Đến tận bây giờ, khi buồn tôi cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ thời gian trôi qua, đôi khi lại khóc, đôi lúc lại buồn . Cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ còn tồn đọng lại chỉ là những giọt nước mắt chưa khô , hay những vết thương lòng chưa lành. Từ khi anh ấy xuất hiện, căn phòng trống dường như bớt lạnh hơn hẳn, trái tim ngoài những vết thương chưa lành cũng dần dần biết vui vẻ, nhưng cảm giác thiếu an toàn thì luôn ở đó , ngay cả khi anh ôm tôi trong vòng tay rộng lớn ấm áp ấy...Ở nơi đó thời gian như ngừng trôi - by "inurhurt"…
Mùa thu đáng nhớ nhất trong miền kí ức mỗi người là gì? Với tôi, là thu ngây ngô của cái tuổi "mười mấy". Đời người có mấy lần "mười mấy"? Mỗi người sẽ đưa ra một câu trả lời khác nhau. Có thể là 1 lần, 2 lần, 3 lần và nhiều lần nữa. Nhưng nếu được hỏi "Muốn quay về độ tuổi nào nhất?". Thì tôi cá rằng nhiều người sẽ muốn về lại tuổi "mười mấy". Dù nó ngây ngốc, dở dở ương ương, dù nó chẳng hoàn mĩ như cái cách các nhà văn nhà thơ đưa vào trang giấy. Nó vẫn là thứ mà người ta mãi hướng về.…
Ngày 30/12/2013 Lam Anh đứng trước máy quay.Xin chào, tôi là Lam Anh. Tên tôi được bà nội lấy cảm hứng từ dòng sông Lam, một con sông được gọi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở quê tôi. Rất ý nghĩa và đẹp đúng chứ? Nhưng hồi bé tôi không mấy yêu thích tên của mình lắm. Sở dĩ, tên tôi là Anh. Mọi người khi gọi tên tôi sẽ luôn phải gọi hai âm tiết, vì có lẽ hai âm tiết là số nhiều, nên hầu như suốt những năm trên ghế nhà trường các bạn thường sẽ chế tên tôi thành một âm tiết "Lanh". Nhưng hiện tại khi trải qua nhiều vấn đề tôi dần cảm thấy thật tự hào với tên của mình. Bạn biết đó, ở nước ngoài người ta không có tên âm điệu...Tôi là một du học sinh. Ờm... không biết mình đang nói gì nữa. À.. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước camera và giới thiệu về mình. Thật ngại quá.. haha"18 tuổi là độ tuổi đẹp nhất của mỗi người. Liệu cậu có điều gì đẹp nhất và tiếc nuối nhất không?"Thật ra... Tôi không biết nữa. Tôi không phải là đứa trẻ nổi bật đến mức để khiến bản thân có một kí ức đẹp như phim học đường thanh xuân đâu. Haha... Vì thực tế chính là học đến sấp mặt sấp mày để ôn thi đại học ấy.…
Khi anh tỏ tình với cô, cô chưa hẳn thích anh nhưng vẫn đồng ý.Khi cô yêu anh say đắm, anh lại dễ dàng bỏ cô đi.Hiểu lầm này, rắc rối khác, liệu cô và anh có còn quay về bên nhau ?…
Nhìn đi ngoảnh lại, cũng đã 12 năm trôi qua rồi.Thời gian trôi, mọi thứ theo tự nhiên mà chuyển khác, và dĩ nhiên chúng nó ai cũng đều thay đổi. Con nhỏ mắt kính dày năm đó cũng thực hiện được ước mơ của mình trở thành một nữ bác sĩ ngoại khoa tài giỏi, thằng quậy phá nhất lớp không ai không khỏi bất ngờ rằng nó lại là nhà văn nổi tiếng chuyên viết truyện trinh thám, thằng nhiều chuyện nhất lớp thì trở thành nam ca sĩ được mến mộ khắp đất nước,...và còn nhiều chuyện khiến tôi bất ngờ hơn nữa.Nhưng cũng không có bất cứ thế lực tự nhiên hay siêu nhiên nào có thể thay đổi một điều rằng:"Năm 18 tuổi của chúng tôi rất rực lửa!!"…
" Ngày ấy...là ngày tuyệt nhất cuộc đời anh ""Ngày ấy là ngày gì thế ạ?""Ngày anh gặp được em" Năm tháng tuổi trẻ của chúng ta có một thứ gọi là tình yêu tuổi học trò.Tuy có thể không được lâu dài nhưng nó vẫn khiến chúng ta nhớ mãi cái tuổi 17 18,đó là khoảng thời gian không bao giờ quay lại được.Tình yêu tuổi học trò cũng đơn giản lắm,nó có thể là một lần ta vô tình chạm tay nhau,ngồi kế nhau,va phải nhau hoặc chạm phải ánh mắt cũng khiến mặt đỏ ửng lên.Chung Luân và Uyển Hy cũng vậy,họ chạm mắt nhau dưới sân trường rồi cùng nhau nắm tay đi hết quãng đường thời thanh xuân của họ." Uyển Hy,cảm ơn em ngày hôm đó đã nhìn thấy anh."…
Duyên đến rồi chợt đi, bỏ lại phía sau người con gái yếu đuối không ngày nào không mong nhớ.Chỉ ước:Giá như em đã không gặp anhGiá như anh đã không ở đóGiá như em không yếu đuối để giờ đây em không phải đâu khổ vì anh.Trái đất này nhỏ bé lắm chỉ cần quay lưng lại là không biết sẽ gặp được ai. Nhưng trái đất này to lớn lắm chỉ cần bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Thương nhớ một người lạ đau khổ như vậy đó, lý trí thì ngăn cản nhưng trái tim nào có chịu buông. Chỉ cứ mãi nhớ về hình bóng một người dưng :(P/s: dốt văn lắm, chỉ viết theo cảm xúc của bản thân thôi, nghĩ gì viết nấy, mình sẽ chú tâm phần nội dung, hi vọng mọi người sẽ thích và ủng hộ ❤❤…
Cô gái năm đó 18 tuổi theo đuổi chàng trai nam thần khối trên say đắm , tiếc thay chàng trai năm ấy lại không hề đếm xỉa đến cô . Năm cô 21 tuổi, cuộc sống màu đen của cô lại lần nữa chói chang ánh nắng mặt trời, là cậu nhóc tóc vàng đã đem lòng thương mến cô. Tưởng chừng mọi thứ đã tốt đẹp nhưng một vụ tai nạn đã làm cô mất đi trí nhớ, chàng trai năm 18 tuổi ấy lại quay về…
An Nhiên - Tuấn PhongCô nhẹ nhàng tựa như gió mùa xuân, đôi khi vì hoàn cảnh mà khoác nên vẻ ngoài lạnh lùngHắn cao ngạo, quậy phá và mọi co gái đều coi hắn như vầng hào quang. Phải, hắn rất thu hút...Cô và hắn biết đến nhau là do một trò đùa của hắnHắn biết mình yêu cô rồi nhưng không biết làm thế nào để thổ lộKhông phải chứ? Không phải hắn luôn giỏi trong mấy truyện này ư?Hắn chỉ còn cách quan tâm cô, yêu thương cô, để cô dần dần nhận ra tình cảm của hắnNhưng cô thật sự... quá ngốc!Dù hắn có quan tâm, chăm sóc cô bao nhiêu thì cô vẫn chỉ lấy cớ là bạn và không bao giờ muốn phủ nhận điều này...Nguồn ảnh: Bác Google~ Vì chỉ là ngẫu hứng viết nên chắc chắn sẽ có rất nhiều sai sót. Mong mọi người bỏ qua, hãy cho mình những lời góp ý và ủng hộ truyện!!! ~…
Trong tuổi thanh xuân của bạn, có phải sẽ có một Vũ Ngân Hà rụt rè, nhút nhát, luôn thu mình trong mọi hoạt động tập thể và có một nụ cười xinh toả nắng nhưng lại đem lòng yêu thầm anh chàng hotboy trong lớp.Trong tuổi thanh xuân của bạn, có phải cũng sẽ có một Hà Mạnh Khải tự tin, hoạt bát nhưng lại ngốc nghếch, ngốc đến vô cùng, khiến người ta nhớ mãi không quên.Trong tuổi thanh xuân của bạn, có phải sẽ có một Hoàng Mi xinh đẹp, có ước mơ, có hoài bão, luôn lạc quan yêu đời và dám nỗ lực hết mình để thực hiện ước mơ của mình.Trong tuổi thanh xuân của bạn, có phải đã từng xuất hiện một Nguyễn Hoàng Nam đem lòng yêu cô nàng dễ thương, nổi bật trong lớp và dám mạnh dạn nói lời yêu.Tuổi thanh xuân qua đi, dù có muốn bạn cũng sẽ không bao giờ có thể quay lại được, nhưng những hồi ức, những kỉ niệm tươi đẹp về thời thanh xuấn ấy chắc chắn sẽ còn in sâu trong lòng mỗi người và sẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời bạn vì những năm tháng ấy, bạn không phải sống trong những toan tính, âu lo, phiền muộn và sự giả dối khi bạn trưởng thành.…
Nhỏ Ân được mệnh danh là mê zai chính hiệu. Zai ở đây phải đạt 4 tiêu chí NGKK:1. N-Ngon2. G-Giàu (Nhỏ nghĩ tự làm giàu hay giàu thừa kế thế nào cũng được)3. K-Không có thật4. K-Không có cửa…
Vũ Thành là một người đàn ông nói có mặt thì được mặt, nói có dáng thì được dáng, nói có thông minh thì được thông minh, nói có tiền thì được tiền, bản thân anh chẳng chê ở điểm nào được. Tưởng chừng mọi việc rất dễ dàng đối với anh, vậy mà anh lại thật vất vả để theo đuổi tình yêu của đời mình Chu Tiểu Vy một cô gái thông minh, chiều cao khiêm tốn, là bạn thân của Vũ Thành thời trung học, cũng là người anh đã dành cả thanh xuân để đưa cô về bên mìnhAnh đã để lỡ cô thời trung học, phải nhìn cô hạnh phúc bên người khác rồi lại bị chính người ấy hãm hại... Liệu Vũ Thành và Tiểu Vy có cùng nhau vượt qua được những khó khăn đó và quay lại bên nhau ? - Vũ Thành ! Thanh xuân em nợ anh, tình cảm em cũng nợ anh, em cả đời này đều là nợ anh... - Vậy hãy dùng thời gian còn lại của cuộc đời bù đắp cho anh đi !…