Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

121.

Người thừa kế hào môn 27.

*

Dư Tân Dịch đã tốt thì tốt cho trót, trực tiếp gửi luôn trang web "dạy học" cho Cecil.

Cecil không hiểu lắm nhưng đã ghi nhớ, rồi lại tiếp tục xin nghỉ phép.

Dư Tân Dịch đau đầu: "Sao cậu vẫn còn nhớ chuyện này thế? Không phải tôi không cho cậu ra ngoài, mà là Nguyên soái không cho. Vả lại cậu vội vã muốn gặp nó làm gì? Nghe dượng khuyên một câu, xa nhau một chút càng thêm mặn nồng, xa nhau vài ngày cũng chẳng có gì không tốt, nếu không còn cách nào khác, không phải vẫn có thể gọi video toàn ảnh sao?"

Cecil nhíu mày: "Nhưng Tiểu Lộc bây giờ đang gặp rắc rối."

"Rắc rối gì?" Dư Tân Dịch vô thức hỏi.

Cecil mở thiết bị đầu cuối, đăng nhập vào trang web, cho anh ta xem video livestream đầy nhiệt huyết của cô phóng viên trẻ kia, tiếp đó lại cho anh ta xem bài báo của tờ 《Tài Chính Đế Quốc Ngày Nay》 về cuộc tranh đoạt cổ phần của Lâm thị.

Dư Tân Dịch xem xong, chậm rãi thốt ra một chữ "Vãi".

Mấy ngày nay anh ta chỉ xem tin tức Quân sự, thật sự không để ý đến tin tài chính, mấu chốt là —

"Nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, Thanh Hứa vậy mà một chữ cũng không nói với mình." Thiếu tướng Dư thấy lòng nguội lạnh đi một nửa.

Lẽ nào mình biểu hiện chưa đủ rõ ràng, lẽ nào giữa bọn họ chỉ có tình nghĩa cùng nhau đi ăn cơm thôi sao?

Cecil gật đầu thật mạnh, cũng phiền muộn không kém: "Tiểu Lộc cũng không nói với ta."

"Thật à?" Dư Tân Dịch tức thì lấy lại tinh thần, ngẫm nghĩ: "Vậy tình hình của cậu cũng chẳng khá hơn tôi là bao."

Cecil: "?"

"Được rồi, tôi liên lạc với Thanh Hứa trước, sau đó sẽ cùng cậu đi gặp Nguyên soái." Biết không phải chỉ có mình bị giấu, trong lòng Thiếu tướng Dư liền cân bằng hơn nhiều.

*

Lúc Lâm Thanh Hứa nhận điện thoại, anh ta đang giúp Lâm Thanh Gia kiểm tra cơ thể.

Sau khi nghe Dư Tân Dịch phàn nàn "Anh không trượng nghĩa, không coi tôi là bạn, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với tôi", anh ta bất đắc dĩ nói: "Chuyện này liên lụy quá lớn, tôi và Tiểu Lộc vẫn đang thu thập bằng chứng. Nếu xác nhận được, có lẽ sẽ phải phiền cậu đưa chúng tôi đi gặp Nguyên soái, nhưng trước khi xác nhận, chúng tôi chưa nói cho bất kỳ ai."

"Gặp Nguyên soái?" Dư Tân Dịch nhíu mày, tức thì nhận ra chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm có lẽ không phải là một vụ tranh chấp cổ phần đơn giản.

Cecil đang đứng bên cạnh chờ tin tức, thấy vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng, không hiểu gì bèn hỏi: "Dượng?"

Lâm Thanh Hứa ở đầu dây bên kia: "?"

"Dượng nào?" Anh ta nghi hoặc hỏi.

"Cái này khụ khụ..." Dư Tân Dịch đột nhiên ho khan dữ dội, vội đứng dậy đi đến một chỗ cách xa Cecil, giải thích: "Là... Cecil đang gọi cậu mợ họ của nó."

Lâm Thanh Hứa do dự: "Phu nhân Nguyên soái cũng đến à?"

"Không không, video, họ đang gọi video." Dư Tân Dịch vội bịa chuyện.

Lâm Thanh Hứa: "..." Chó sói con và Phu nhân Nguyên soái thân nhau đến vậy sao? Chưa nghe Tiểu Lộc nói qua.

Dư Tân Dịch không dám nói chuyện tiếp, vội vàng cúp điện thoại, thở phào một hơi dài rồi mới quay lại trước mặt Cecil, sa sầm mặt nói: "Sau này đừng có gọi bừa trước mặt Giáo sư Lâm."

Cecil: Ngươi đúng là nhát gan.

"Thế mợ thì sao?" Hắn đổi cách xưng hô.

Mặt Dư Tân Dịch càng đen hơn, Cecil nói tiếp: "Lát nữa ta đi xin nghỉ phép, có thể nhờ mợ giúp ta nói vài câu trước mặt Nguyên soái được không? Nếu không, có thể ta sẽ gọi như vậy trước mặt cậu của ta đấy."

Dư Tân Dịch: "...Vãi." Thằng nhóc này học thói xấu của ai vậy? Lúc mới đến Quân bộ đâu có như thế này.

"Ta ra ngoài giúp Tiểu Lộc, cũng tương đương với giúp cậu của ta, đôi bên cùng có lợi, ngươi không thiệt đâu." Cecil "uy hiếp" xong lại dụ dỗ.

Dư Tân Dịch: "Ồ hô, cậu học mấy trò này của ai thế?"

Cecil: "Ngươi."

Dư Tân Dịch: "Tôi dạy cậu mấy chuyện thất đức này từ khi nào?"

Cecil: "Từ lúc anh rủ ta tỉ thí để tiện có cớ đi gặp cậu ta. Tiểu Lộc nói với ta đây gọi là khổ nhục kế, ta bèn nhân tiện nghiên cứu một chút về ba mươi sáu kế."

Dư Tân Dịch: "...Vãi." Hai người các cậu đúng là chẳng phải hạng tốt lành gì, một bụng toàn ý xấu.

*

Có Dư Tân Dịch giúp đỡ, cuối cùng Cecil vẫn xin được nghỉ phép. Buổi trưa hắn liền thu dọn đồ đạc, dắt theo sói con cùng rời khỏi Quân bộ.

"Tại sao phải dắt?" Sau khi lên xe, sói con thỉnh thoảng lại gãi gãi chiếc vòng trên cổ.

Cecil vừa lấy thiết bị đầu cuối ra định gọi cho Lâm Không Lộc, nghe vậy liền cúi đầu nhìn nó, giải thích: "Quy định văn minh của Đế Đô Tinh yêu cầu dắt chó đi dạo phải có dây xích, nếu không sẽ bị phạt một trăm."

"Ai là chó?" Sói con trắng đã học tiếng người một thời gian, đã biết sự khác biệt giữa sói và chó, vừa nghe liền tức giận.

Cecil lười dỗ dành, chỉ lạnh lùng dặn dò: "Lát nữa gặp Tiểu Lộc nhớ làm nũng, bình thường thì trông cửa giúp Tiểu Lộc, có nguy hiểm thì gâu gâu lên."

"Ta chỉ biết hú, không biết gâu gâu." Sói con trắng bướng bỉnh ngẩng cao đầu, quyết không hạ thấp tôn nghiêm của loài sói.

Cecil: "..." Nhóc ngốc, trong câu mày vừa nói có chữ gâu gâu đấy.

Hắn thu lại ánh mắt, tiếp tục gọi điện cho Lâm Không Lộc.

*

Hôm qua Lâm Không Lộc vừa đối đầu với Lạc Đình trong hội đồng quản trị, hôm nay lại sa thải Lạc Vũ Thần.

Lạc Vũ Thần không có ở công ty nên cũng không gây náo loạn gì, nhưng sau khi gã cướp chức vị của Lâm Không Lộc thì chẳng làm được việc gì. Bây giờ Lâm Không Lộc quay lại, bận không ngơi tay, vừa có thời gian nghỉ một chút thì lại nhận được điện thoại của Cecil, không khỏi ngạc nhiên: "Sao cậu lại ra ngoài được vậy?"

Cecil không nghe ra được sự mừng rỡ trong giọng điệu của y, có chút thất vọng, nói: "Tiểu Lộc không vui à?"

"Không phải, đợi đã, cậu đang ở đâu?" Lâm Không Lộc liếc nhìn thời gian rồi hỏi.

Cecil: "Sắp đến trụ sở công ty của các cậu rồi."

"Được, tôi đến tìm cậu ngay." Lâm Không Lộc nói xong liền cúp máy.

Cecil có thể đến, y đương nhiên là vui, nhưng đến vào thời điểm mấu chốt này, e là sẽ trở thành mục tiêu phải trừ khử của Tiết Uyển. Dù sao thì ai cũng cho rằng người tiến hóa cấp S là hy vọng để đánh bại lũ biến dị trùng.

Lâm Không Lộc vội vàng xuống lầu, nhưng vừa đi ra khỏi tòa nhà trụ sở chưa được bao xa thì suýt nữa đâm sầm vào một thanh niên tóc nâu mắt xanh.

Người thanh niên trông hơi quen mắt, hình như cũng nhận ra y. Khi thấy y, trong mắt cậu ta rõ ràng lóe lên vẻ vui mừng, căng thẳng nói: "Lâm... Lâm... Tiểu Lộc, cái đó... tôi là Rene Klein, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc của Hoàng hậu Anya, cậu... cậu còn nhớ không?"

Lâm Không Lộc: "..." Cậu nói rõ ràng như vậy, muốn không nhớ cũng khó.

Đây chẳng phải là... tay sai của Hoàng tử Kelly đã hỏi tên y trong bữa tiệc tối hôm đó sao? Bởi vì lúc đó Cecil vừa hay nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau, trong mắt tức thì như có ngọn lửa nhỏ đang cháy, nên y đã không để ý đến người này.

"À, là thế này, tôi có một tin muốn nói với cậu, có thể đổi chỗ khác để nói chuyện không?" Rene thấy y không nói gì, vội vàng lên tiếng.

Lâm Không Lộc lắc đầu: "E là không..."

"Là tin tức liên quan đến Hoàng tử Kelly và em trai cậu." Rene tha thiết nói, "Họ muốn gây bất lợi cho cậu."

"Ồ?" Lâm Không Lộc khẽ nheo mắt.

Lẽ nào y đoán sai, người này không phải là thành viên trong nhóm nhỏ của Kelly và Lạc Vũ Thần?

Rene lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ở đây không tiện, có thể nói chuyện riêng được không?"

Giọng nói vừa dứt, sau lưng cậu ta đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng cứng rắn: "Ngươi muốn đi đâu nói chuyện với cậu ấy?"

Rene giật mình, quay đầu lại thì thấy Cecil không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.

Hắn mặc một bộ lễ phục may đo cao cấp, tuấn tú cao ráo, bên tay còn dắt một con "chó" trắng nhỏ, giống như hoàng tử bước ra từ trong tranh. Rõ ràng là lớn lên trong bầy sói, nhưng lại có khí chất hơn cả loại người như Kelly sống trong hoàng thất từ nhỏ.

Lâm Không Lộc cũng sáng mắt lên, thầm nghĩ, cảm ơn dung mạo mà Hoàng hậu Anya đã ban cho, thằng nhóc này chỉ cần sửa soạn một chút là ra dáng ra hình ngay.

Rene nhanh chóng hoàn hồn, căng thẳng gọi: "Ce... Cecil điện hạ."

Cecil không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu ta, một lúc sau đột nhiên thả lỏng dây xích chó, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: "Nhóc ngốc, đi cắn."

Hắn nhớ người này, tối hôm dự tiệc cứ vo ve quanh Tiểu Lộc như một con ruồi.

"Awoo awoo!" Sói con trắng nhận được lệnh, lập tức lao tới, cắn lấy ống quần của Rene mà giằng xé.

"Ai bảo mày cắn ống quần?" Cắn vào thịt ấy!

"Awoooo!"

"A a, tôi sợ chó."

Hiện trường tức thì hỗn loạn, Lâm Không Lộc phải đưa tay đỡ trán.

Quả nhiên, bạn trai nhà y đẹp trai không quá ba giây.

*

Mười phút sau, ba người một sói ngồi xuống trong một phòng riêng của nhà hàng bên cạnh.

Cecil khoanh tay, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Rene, còn Rene thì co rúm người sang một bên, không dám hó hé.

Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, nhân lúc thức ăn chưa được dọn lên hết, y mở lời trước: "Cậu Rene, có chuyện gì bây giờ có thể nói rồi."

Rene vô thức nhìn về phía y, nào ngờ sói trắng đột nhiên nhảy lên chiếc ghế giữa hai người họ, nhe răng gầm gừ hung dữ với anh ta.

Rene theo bản năng ngả người ra sau, nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cecil đang nhìn mình, lại cảm thấy phản ứng của mình có hơi thái quá, bèn vội vàng cười ngượng ngùng, khen: "Con chó trắng nhỏ này dễ thương thật."

"Ngươi mắng ai là chó?" Sói con trắng tức thì nổi giận, buột miệng nói ra một câu tiếng người.

Rene sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế, chỉ vào nó lắp ba lắp bắp: "Ngươi... ngươi biết nói tiếng người?"

Sói con trắng: "Không phải ngươi cũng biết sao?"

"Nhưng ngươi là động vật." Rene suy sụp.

Lâm Không Lộc thấy đau cả đầu, túm lấy sói con ném cho Cecil, nói: "Trông nó đi."

Cecil vỗ vỗ đầu sói con, dùng ánh mắt khích lệ: Làm tốt lắm, lát nữa lại ngồi vào giữa bọn họ.

Lâm Không Lộc bất đắc dĩ đảo mắt, sau đó lại giải thích với Rene: "Hôm dự tiệc tôi đã nói với các vị rồi, động vật cũng có thể tiến hóa thành chủng loài có trí tuệ, một thời gian nữa giới sinh vật học hẳn sẽ công bố phát hiện này."

"Ồ ồ." Rene vẫn còn đang kinh hãi, ngơ ngác nói: "Hóa ra là thật."

Trải qua một loạt sự cố bất ngờ, cậu ta cũng quên mất ý định úp mở ban đầu của mình, sau khi hoàn hồn liền lập tức nói rõ mục đích.

"Tiểu Lộc..."

"Ngươi gọi ai là Tiểu Lộc?" Cecil siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh như băng.

Rene vội đổi giọng: "Tổng... Tổng giám đốc Lâm, cậu nhất định phải cẩn thận với em trai mình, hôm nay cậu ta đã đi gặp Hoàng tử Kelly, cùng nhau bàn bạc để đối phó với cậu. Tôi có nghe lén được những từ như 'cơ giáp', 'phản quốc', hình như là họ muốn giăng bẫy gì đó, đổ tội phản quốc lên đầu cậu."

Quan hệ giữa cậu ta và nhóm người của Kelly thực ra không thân thiết, chỉ thỉnh thoảng đi chơi cùng nhau. Trước đây khi gặp Lâm Không Lộc trong bữa tiệc, có thể nói là đã có chút tình yêu sét đánh, sau đó lại càng ít qua lại với Kelly và những người khác.

Lần này nghe lén được tin tức, cậu ta vốn định đến trước mặt Lâm Không Lộc để lập công, kéo gần quan hệ, nhưng...

Cậu ta liếc trộm Cecil, thấy đối phương giống như sói giữ đồ ăn, chỉ thiếu điều kéo Lâm Không Lộc vào lòng, đồng thời nhìn mình với ánh mắt địch ý, liền lập tức dập tắt ý nghĩ đó.

Lâm Không Lộc nghe xong lời của cậu ta, tức thì đoán được Lạc Vũ Thần và bọn họ định giở trò trên đơn hàng cơ giáp, thậm chí là trên chính những cỗ cơ giáp. Tốt nhất là quân đội đế quốc sẽ thua trận vì những cỗ cơ giáp mà y giao, đến lúc đó y chắc chắn khó thoát khỏi việc bị truy cứu trách nhiệm, thậm chí bị gán cho tội danh phản quốc cũng không phải là không thể.

Mặc dù trước đó y đã đoán đối phương sẽ gây chuyện trên đơn hàng cơ giáp, nhưng không ngờ Lạc Vũ Thần lại to gan đến vậy. Thảo nào buổi sáng y sa thải gã, gã lại không có phản ứng gì, hóa ra là đang ém chiêu cuối ở đây?

Nhưng Lạc Đình có biết Lạc Vũ Thần định làm như vậy không? Chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng công ty còn tồi tệ hơn nhiều so với việc "Lạc Đình giết vợ tìm tiểu tam", chỉ cần một thao tác không cẩn thận, có thể cả công ty cũng sẽ tiêu đời.

Suy nghĩ xong, Lâm Không Lộc mỉm cười với Rene: "Cảm ơn cậu đã đến báo tin. À đúng rồi, nếu có thể, cậu vẫn nên cố gắng tránh xa Hoàng tử Kelly và những người đó một chút, đặc biệt là Lạc Vũ Thần."

Rene bị nụ cười của y làm cho đỏ mặt, vội giải thích: "Tôi vốn dĩ cũng không thân với họ, chỉ đi tụ tập vài lần thôi."

"Ừm, vậy sau này vẫn nên ít đi thì hơn." Nể tình cậu ta đã cố ý đến báo tin, Lâm Không Lộc thiện ý nhắc nhở, dù sao thì trong đám người đó... có một kẻ không phải là người.

Cecil đột nhiên có chút không vui. Nhân lúc Lâm Không Lộc đi ra ngoài lấy bát ăn cho sói con, hắn nhìn chằm chằm Rene nói: "Nói xong rồi?"

Rene sững người, vô thức đáp: "Nói xong rồi."

"Nói xong rồi còn không đi?" Cecil mặt không biểu cảm, nhưng thực chất là đang ghen ra mặt, suýt nữa thì thả sói cắn người.

Rene lại sững người: Thế... thế này là đi luôn á?

"Cơm còn... chưa ăn xong." Cậu ta vô thức nói.

"Vậy thì ăn nhanh lên." Cecil trực tiếp đẩy hết thức ăn qua.

Rene: "..."

Có lẽ ăn cơm dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoàng trưởng tử thực sự quá áp lực. Đợi đến khi Lâm Không Lộc quay lại, cậu ta chưa ăn được mấy đũa đã đứng dậy cáo từ.

Người chướng mắt đi rồi, Cecil cuối cùng cũng thấy thoải mái, ân cần gắp thức ăn cho Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc hiểu rõ hỏi: "Cậu dọa cậu ta đi rồi à?"

"Không có dọa, ta còn gắp thức ăn cho cậu ta mà." Cecil lập tức phủ nhận.

Lâm Không Lộc bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên khen: "Hôm nay mặc đẹp đấy."

"Thật không?" Mắt Cecil sáng lên.

Sói con đang vùi mặt vào bát ăn ngấu nghiến, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Vương trước khi đến đã thay bảy tám bộ quần áo, soi gương đến nửa ngày trời đấy."

"Bốp!" Cecil trực tiếp vỗ một cái vào đầu nó, sa sầm mặt nói: "Ăn thịt của mày đi."

Lâm Không Lộc có chút buồn cười, véo nhẹ vành tai hơi ửng đỏ của hắn, ghé sát vào nhỏ giọng nói: "Vậy nên nể tình bản thân mặc đẹp trai như vậy, thỉnh thoảng cũng nên có phong độ một chút. Yên tâm, trong mắt tôi, không ai đẹp hơn cậu đâu."

Tai Cecil càng đỏ hơn, lúc quay đầu, chóp mũi suýt nữa đã lướt qua mũi y, hắn khẽ hỏi: "Vậy, có phải ta là người thu hút ánh mắt của cậu nhất không?"

"Phải đó." Lâm Không Lộc véo tai hắn cười.

Trong lòng Cecil khẽ động, nắm lấy cổ tay y, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lộc, ta muốn hôn cậu."

Lâm Không Lộc ho nhẹ, đang định nói "Sói con còn ở đây", thì Cecil đã tự mình nói trước: "Đợi đã, ta còn có giáo án."

"?" Giáo án? Giáo án gì? Lâm Không Lộc mặt đầy vẻ hoang mang.

Cecil nhanh chóng lấy thiết bị đầu cuối ra, đăng nhập vào trang web phim dạy học mà Dư Tân Dịch đã đưa, nghiêm túc nói: "Giáo án mà mợ đưa cho chúng ta."

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lộc: Cái quái gì vậy?

Tiểu Bạch: Một con sói to đùng như ta vẫn còn ở đây đấy nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro