
𝚘𝚗𝚎𝚜𝚑𝚘𝚝
Ngô Nguyên Bình, sinh viên năm 4 trường đại học A, nổi tiếng ở trường với gương mặt bầu bĩnh, mắt sáng, làn da trắng nõn, tính cách anh có hơi nhõng nhẽo và ngốc nghếch, nhưng lại hoạt ngôn và rạng rỡ như một mặt trời nhỏ của khoa quan hệ công chúng. Anh luôn tươi cười, dễ tin người, thân thiện với tất cả mọi người, khiến những người xung quanh cảm thấy ấm áp.
Trái ngược với Nguyên Bình, Lê Hồng Sơn sinh viên năm 2 khoa kinh tế, là một người hướng nội cực đoan, sống khép kín. Dù hắn rất đẹp trai, nhưng gần như chẳng ai để ý đến hắn, bởi hình ảnh duy nhất người ta nhớ là bộ quần áo đen từ đầu đến chân, dáng gù nhẹ, lúc nào cũng cúi mặt, tránh giao tiếp, tránh ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Chính vì cái sự hướng nội full time đó thì chắc chắn Bình không hề biết hắn là ai, nhưng hắn lại biết rất rõ về anh. Hắn biết tên, ngày tháng năm sinh, cung hoàng đạo, sở thích, vòng bạn bè và cả gia đình anh. Sơn còn biết rõ cả địa chỉ nhà anh, biết luôn cả giờ giấc sinh hoạt, đáng sợ hơn hết hắn biết anh đang sống một mình tại tầng 10 phòng 1001 ở căn hộ gần trường và hắn còn biết cả việc mẹ anh sẽ đến thăm anh đều đặn 2 tuần một lần vào sáng chủ nhật.
Tất cả mọi thứ về anh hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng điều cơ bản nhất là anh còn đếch biết hắn là ai và ngay cả một lần bắt chuyện cũng đéo có. Dù như thế Sơn vẫn luôn tìm cách để có thể được ở gần anh hơn. Hắn hầu như luôn có mặt trong tất cả các sự kiện của khoa quan hệ công chúng chỉ cần có anh thì sẽ luôn thấy được một bóng đen đứng lẫn khuất ở gần đó.
Nhưng từ từ việc stalk này dần khiến Sơn cảm thấy không đủ thõa mãn, hắn muốn hơn thế nữa, hắn muốn có được anh, khao khát muốn anh chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình hắn, muốn chiếm đoạt thể xác lẫn linh hồn anh, muốn trói buộc anh bên hắn mãi mãi.
Và đúng là ông trời không phụ lòng người sống hiền lương, sau vài tuần nằm ẩn dật trong group căn hộ thì Sơn cũng đã thấy có người rao bán căn đối diện nhà anh với giá cả phải chăng. Nói gì được nữa, Sơn đã hốt ngay căn đó và chuyển vào rốp rẻng trong vòng chưa tới 1 tuần, bước đầu đã xong. Bước tiếp theo là tiếp cận được anh, còn cách nào hay hơn bằng việc đóng vai một cậu hàng xóm đẹp trai, tốt bụng, dễ mến nữa chứ.
~ cốc cốc ~
Bình mở của nhà trước mặt anh là một cậu thanh niên cao ráo, đẹp giai, mặc trang phục đơn giản với áo thun trắng trơn và quần kaki đen, trên tay chàng trai đó còn cầm theo một khay bánh táo vẫn còn bóc khói.
- cậu muốn kím ai_ anh nhìn chàng trai trước mặt đánh giá một lượt từ đầu đến chân.
- dạ em là Lê Hồng Sơn mới dọn về căn đối diện nên muốn qua chào hỏi hàng xóm mới ạ_ hắn dùng hết sự lễ phép 20 năm cuộc đời của mình để nói chuyện với anh, 1 dạ 2 vâng ngoan đến thế là cùng.
- em có làm một ít bánh mang qua coi như là quà làm quen ạ_ hắn đưa khay bánh lên trước mặt anh.
- thì ra là vậy, à tôi tên là Ngô Nguyên Bình rất vui được làm quen với cậu_ anh nhận lấy khay bánh từ tay hắn.
- cám ơn cậu vì khay bánh nhá mà cậu có muốn vào nhà để uống chút nước không cũng coi như là làm quen với nhau_ anh vui vẻ mời chàng trai trước mặt vào.
- có làm phiền anh không ạ.
- không phiền đâu, cũng coi như cho tôi cảm ơn vì cái bánh.
Nói xong anh kéo hắn vào nhà rồi cầm khay bánh đem đến bên quầy bếp.
Sơn bước vào quan sát xung quanh nhà anh. Căn nhà được trang trí rất bắt mắt, đèn led xanh đỏ cứ nhấp nháy liên tục, bước vào nhà đặp vào mắt là dàn loa to bự, cùng cái ghế sofa 10 người ngồi có khi còn dư chỗ. Bên cạnh dàn loa hùng hậu đó xung quanh phòng khách còn vương vãi tay cầm để chơi game, các gói bánh snack. Trái ngược hoàn toàn với phòng khách, phòng bếp lại được tối giản hết cỡ, trên kệ cũng chỉ có 2 3 cái chén và 1 2 đôi đũa, còn nhiêu là toàn ly với tách. Bếp thì không có cái gì cả ngay cả gia vị hay nồi niêu cũng không có. Thấy là anh rất thích ăn ngoài cũng không thèm nấu ăn.
- này cậu mau lại ghế ngồi đi đừng có ngại, do không biết sẽ có người qua nên nhà tôi vẫn có hơi bừa bộn một chút, cậu đừng có để ý nhá_ anh vui vẻ kêu hắn lại ghế ngồi còn bản thân anh thì đang cắt bánh với đem nước ra bàn.
- chúng ta làm quen lại nhá tôi tên là Ngô Nguyên Bình, là sinh viên năm 4 của trường A, đang theo học ngành quan hệ công chúng_ anh vui vẻ giới thiệu lại bản thân mình.
- à em tên là Lê Hồng Sơn cũng là sinh viên trường A đang năm 2 ngành kinh tế_ hắn nở ra một nụ cười tươi nhất cho anh xem.
- úi vậy là chung trường rồi, mà sao tôi chưa gặp cậu lần nào vậy. Tôi nhớ khoa của tôi và cậu cũng sát nhau mà.
- nói là sát vậy thôi chứ cũng phải đi qua cả một sân bóng mà anh với lại khoa kinh tế biết bao nhiêu người, nên anh cũng chưa gặp em là chuyện bình thường.
- ừm nói cũng đúng, à mà tôi ăn bánh luôn có được không_ anh đưa đĩa bánh lên hỏi.
- được chứ anh, bánh này em làm qua để làm quen với anh mà.
Anh gật đầu đưa muỗng lên xắn một miếng bỏ vào miệng, vị bánh táo ngọt dịu lan tỏa khắp khoang miệng anh, bánh có độ béo vừa phải, còn có chút ngọt do táo nguyên chất, nói chung là rất ngon.
- ứm ừm ứm bánh rất là ngon luôn, cậu tự làm à_ anh giơ ngón cái lên với hắn rồi lại xắn thêm một miếng nữa.
- vâng bánh này em tự làm.
- giỏi quá đi, tôi đến cả nấu cơm còn đếch biết làm.
- anh thấy ngon là em vui rồi, bình thường cũng chỉ có ba mẹ khen bánh em làm thôi, giờ được anh khen làm em ngại quá_ hắn đưa tay lên gãi nhẹ đầu, cảm thấy bản thân mình có khiếu làm diễn viên vl, biết vậy đã thi vào sân khấu rồi.
Tối đó anh và hắn cứ ngồi nói chuyện với nhau, vừa nói chuyện vừa ăn bánh, càng nói lại càng hợp, tới gần nửa đêm hắn mới chào tạm biệt anh để về lại nhà.
Thấm thoát trôi qua cũng đã được 1 tháng hắn chuyển đến đối diện nhà anh, và cũng ngần ấy thời gian kể từ ngày Bình biết hắn. Trong suốt tháng đó, Sơn tròn vai cậu hàng xóm tốt bụng đến mức... khó mà không tin được.
Ngày nào cũng vậy, cứ tầm chiều là tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Hắn lại xuất hiện trước cửa nhà anh với một túi bánh còn ấm. Ban đầu chỉ là vài chiếc bánh su kem nhỏ, rồi vài hôm sau là bánh mì nướng, bánh tart chanh... loại nào cũng vừa vặn khẩu vị anh đến kỳ lạ. Mỗi lần đưa, Sơn chỉ cười nhẹ, cúi đầu lễ phép, lúm đồng tiền lấp ló dưới ánh đèn hành lang khiến mọi sự đề phòng trong anh mềm xuống như kem mà tan vào hư không.
Ở trường, chỉ cần Bình ngẩng đầu là có thể bắt gặp ánh mắt hắn dõi theo. Không phải kiểu nhìn chăm chăm kỳ quái. Nó vừa phải, dịu dàng, thân thiện... như muốn gửi một lời chào bằng mắt. Mỗi lần hai người tình cờ ngồi chung bàn, Sơn nói ít nhưng câu nào cũng đúng trọng tâm, khiến Bình cảm giác được thấu hiểu đến khó giải thích.
Tệ hơn nữa, hắn nhanh chóng làm quen được với mẹ anh. Chỉ vài buổi nói chuyện và mấy lần đỡ giúp túi đồ nặng, bà đã khen hắn hoài:
"Thằng bé đó hiền với lễ phép ghê... Con chơi với nó mẹ cũng yên tâm lắm."
Sự hiện diện của Sơn len vào cuộc sống của Bình bằng nhịp đều đặn, vừa đủ. Không quá nhiệt tình, cũng không quá mờ nhạt, đủ để anh quen dần với sự hiện diện của hắn trong đời. Cảnh giác trong anh từ từ rã như nước rỉ qua kẽ đá. Mỗi lần anh chợt thấy... sai sai, chỉ cần Sơn cười một cái, lúm đồng tiền xinh xắn đó hiện ra là anh lại muốn đánh bản thân một cái, vì tại sao lại có thể nghi ngờ một người dễ thương như thế được chứ.
Rồi đến một tối nọ, khi Bình vừa về phòng và đang lướt điện thoại, màn hình sáng lên lời nhắn của hắn:
Sơn -> Bình
_Sơn_
em mới được món bánh mới
cuối tuần... anh có rảnh không
qua em ăn tối thử nha
em muốn nghe ý thật lòng của anh
Nhìn dòng chữ ba lần bảy lượt sửa, dấu ba chấm thừa rồi xóa - Bình bất giác bật cười. Cái kiểu nhắn hơi lóng ngóng này... dễ thương thật. Anh đáp, thoải mái hơn mấy ngày đầu:
_Bình_
được thứ sáu này anh rảnh
7h anh qua nha
Ba chấm hiện... rồi biến mất.
Lại hiện.
Rồi biến mất lần nữa.
Cuối cùng tin nhắn cũng được gửi:
_Sơn_
ok
Thứ 6 gặp anh sau nha
Anh ngủ ngon nha 😊
Nhìn dòng tin nhắn cuối mà anh chỉ biết bật cười, một lời mời ngọt ngào như thế sao mà anh có thể từ chối được cơ chứ, tự nhiên thấy lòng ấm áp đến lạ.
Nhưng anh không hề biết.
Bên kia màn hình, đôi mắt Sơn sắt lại, môi cong lên thêm một chút, nụ cười ấy không chạm đến khóe mắt và không còn tươi tắn khi nói chuyện với anh nữa mà nó đã có gì đó rất khác... như đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Bảy giờ tối hôm thứ sáu đến nhanh hơn Bình tưởng.
Anh tắm rửa, thay cái áo sơ mi kẻ sọc đơn đơn giản nhưng kết hợp với anh không hiểu sao nó lại đáng yêu vô cùng, rồi anh bước qua nhà Sơn. Cửa mở ngay khi anh còn chưa kịp gõ đủ ba nhịp, như thể... người bên trong đã đứng sát đó từ lâu.
- anh đến rồi, mau vào nhà đi_ Sơn vui vẻ khi thấy anh đứng trước cửa, giọng hắn nhẹ mà ấm anh đúng là người rất đúng giờ.
Bình bước vào, ánh sáng trắng từ trần nhà hắt xuống làm anh hơi nheo mắt.
Nhà Sơn gọn gàng đến mức... lạ. Không một vết bụi, không một món đồ thừa. Từng cái ly, cái chén, quyển sách đều đặt ngay ngắn như được căn thước đo. Cả căn phòng toát lên thứ trật tự quá mức - lạnh và im như bệnh viện.
Anh cảm giác mình lạc vào một nơi chỉ giả vờ là có người ở.
Không có tiếng quạt, không có mùi thức ăn, chỉ có hương tinh dầu nhàn nhạt, sạch sẽ tới mức ngột ngạt. Mỗi khi anh bước, tiếng dép vang rõ trên sàn gạch lạnh trơn, như vang vọng lại từ một không gian trống rỗng.
- nhà em gọn thật đó. Anh chưa thấy ai dọn sạch dữ vậy luôn á_ Bình bật cười cho bớt kỳ, nhưng giọng nghe vẫn rất khô.
- do mẹ em hay qua kiểm tra lắm. Nếu mà bừa chắc mẹ chửi em mòn tai luôn quá_ Sơn cười nhẹ, vẫn tỏ ra hiền lành, nhưng khi hắn quay đi, ánh sáng hắt qua gương kính làm đôi mắt hắn lóe lên chút gì đó... sắc như dao, lạnh lùng.
Tay hắn thoăn thoắt khóa trái hết cửa - cạch.
Âm thanh vang lên khô khốc giữa căn phòng yên ắng đến đáng sợ. Bình thoáng thấy bóng mình phản chiếu trên sàn gạch bóng loáng, mà bóng ấy... co giật nhẹ, như không hoàn toàn đồng bộ với chuyển động của cơ thể.
Anh theo hắn vào bếp, ánh sáng vàng hắt lên mùi chocolate còn chưa tan hết. Xung quanh là mấy chiếc bát và dụng cụ nấu nướng ngổn ngang một cách có trật tự, nhưng vẫn tỏa ra thứ cảm giác... bất thường, lạnh lẽo khó lý giải.
- em đang làm gì vậy? Anh có thể giúp gì không?_ Bình hỏi, giọng vừa tò mò vừa thân thiện.
Sơn quay lại, nở nụ cười hiền:
- em đang làm bánh brownie. Nếu anh không phiền, giúp em bào nhỏ chocolate ra được không?
- được chứ, phiền gì mà phiền_ Bình cười, tự nhiên nhận lấy thanh chocolate từ tay hắn.
Không khí trong bếp khác hẳn với phòng khách có chút ấm hơn, mùi bơ tan chảy, bột mì và chocolate hòa vào nhau, cùng với nụ cười với cái lúm đồng tiền sâu hoắm của Hồng Sơn làm anh tự nhiên thấy có chút an tâm mà vướt bỏ hết những hiện tượng bất thường ra khỏi đầu .
Cả hai cùng nấu ăn, vừa làm vừa đùa, thỉnh thoảng Sơn sẽ nhẹ nhàng chỉnh tay anh, hướng dẫn anh từng chút một. Lần đầu vào bếp, anh có hơi lóng ngóng, nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn.
Tiếng cười đùa khiến căn bếp tan đi phần nào cái lạnh ban đầu, nhưng sâu trong mắt Sơn, Bình thoáng thấy ánh sáng như... trượt dài, theo dõi từng cử động của anh.
Có lúc, hắn im bặt, nhìn chằm chằm tay anh đang bào dở chocolate, chỉ vài giây thôi nhưng đủ để khiến da gáy anh hơi dựng đứng.
Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Sơn, soi rõ lúm đồng tiền nhỏ nơi má khi hắn cười.
Cái lúm ấy khiến anh thấy yên tâm một cách kỳ lạ, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng nhạt phai khi Bình nhìn sang ổ khóa phía cửa chính - vừa xoay thêm một nấc, khẽ cạch. Không ai nhấc tay, không ai động đến, chỉ là... khóa đã đóng.
Quần quật gần một tiếng rưỡi, Bình cuối cùng cũng cầm hai đĩa mì spaghetti ra bàn, còn bánh thì để trong tủ lạnh chờ ăn tráng miệng.
- anh giúp em dọn bàn một chút nha, em phải vào nhà vệ sinh cái_ Sơn đưa anh muỗng nĩa, nụ cười vẫn hiền, nhưng đôi mắt lóe lên tia gì đó... khó nắm bắt.
- oki_ anh nhận đồ từ tay hắn, giả vờ nghiêm túc giơ tay chào như đang nhận mệnh lệnh.
Bóng lưng Sơn khuất dần sau cánh cửa nhà vệ sinh, tiếng nước chảy vang nhẹ.
Bình mỉm cười, quay lại sắp dĩa lên bàn, không để ý phía cửa chính ổ khóa nhỏ vừa xoay thêm một nấc rất khẽ, và trong khoảnh khắc yên ắng, anh thấy có cửa phòng cuối dãy đang được hé mở, biết tò mò là không đúng, nhưng từ khe hở của cửa phòng hắt ra ánh sáng đỏ mờ ảo làm thôi thúc sự tò mò của anh. Người ta nói đúng thật sự tò mò có thể giết chết một con mèo. Và bây giờ, nó thật sự sắp giết chết anh.
Anh rón rén đẩy cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở, tim anh như muốn ngừng đập tại chỗ. Trong căn phòng chỉ có một cái giường đơn và một cái bàn với mấy thiết bị giống như dùng để rửa ảnh. Nhưng điều khiến anh sợ hãi nhất là xung quanh căn phòng được treo toàn bộ đều là hình của anh, dưới mỗi tấm hình còn ghi cả ngày tháng tấm đầu tiên bắt đầu từ khi anh học cấp 3, được sắp xếp theo thứ tự nhất định. Độ biến thái tăng dần theo thời gian: từ hình anh đi chơi với bạn, đến hình anh nắm tay ôm ấp người yêu, thậm chí cả hình anh thay đồ trước hội thao của trường. Ánh sáng đỏ hắt qua các bức ảnh làm bóng dáng anh trong ảnh dường như nhúc nhích, nháy mắt, cúi xuống nhìn anh, khiến da đầu anh dựng đứng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bình run hết cả chân. Trong đầu vang lên một dòng duy nhất: Chạy đi, chạy khỏi cái nơi quái quỷ này! Anh chuẩn bị quay đầu bỏ chạy thì nghe một tiếng cạch không quá lớn cũng không quá nhỏ ở phía sau lưng nhưng cũng đủ làm anh tê rần cả sống lưng. Hồng Sơn đã vào phòng từ lúc nào, tay hắn đóng chốt cánh cửa sau lưng anh. Không khí trở nên nặng nề, đỏ rực, như căn phòng nuốt trọn mọi âm thanh, ánh sáng nhấp nháy theo nhịp tim anh.
- Nguyên Bình à, sao anh lại vào đây vậy chứ?_ hắn nở nụ cười, vẫn lộ cái má lúm nhưng ánh mắt thì đã đỏ rực, chằm chằm nhìn vào anh, như một con quái vật đã săn mồi từ lâu.
- ôi thôi chết, bị anh phát hiện mất rồi. Em định ăn xong mới cho anh xem mà... vậy là tối nay không thể ăn tối cùng anh được rồi_ hắn thở dài, tỏ vẻ thất vọng, lê từng bước dần về phía anh, bóng hắn dài hun hút dưới ánh sáng đỏ, mờ ảo như bóng ma.
- má nó, đồ thần kinh này! tôi cấm cậu bước lại đây đó!_ Bình theo phản xạ lùi lại vài bước, tay run run, cảm giác như từng bức ảnh treo quanh phòng đang hít thở theo từng nhịp tim anh.
- sao anh lại nói chuyện nghe xa lạ vậy? không phải chúng ta rất thân sao? _ hắn cười, ánh mắt điên loạn, khiến căn phòng như rung lên theo nhịp tim Bình, tường đỏ rực như đang thở.
- Bình à anh có thấy hình em chụp đẹp không? cơ thể anh trong hình đúng là đẹp thật đấy, nhưng em muốn thấy trực tiếp hơn... còn muốn được chạm vào nữa, chắc sẽ rất mềm nhỉ.
- đồ biến thái! Cậu dám theo dõi tôi, còn dám có suy nghĩ đồi bại! Cậu mà còn lại đây là tôi đánh chết cậu đó! _ anh lùi càng nhanh, nét mặt sợ tới cực độ, chân như muốn mềm nhũn.
Sơn không nói nhiều, chỉ cười, đôi mắt đỏ quạch dán chặt vào anh, rồi nhanh chóng chụp lấy hai tay anh ấn mạnh xuống cái giường nhỏ giữa phòng. Cổ tay anh bị hắn kìm chặt ở đầu giường. Căn phòng đỏ rực, ánh sáng phản chiếu qua từng tấm ảnh, làm bóng anh trong ảnh như đang nhảy nhót, theo dõi mọi cử động, hít thở cùng anh, ám ảnh đến mức tim anh muốn nổ tung.
- thả tôi ra! tôi la lên bây giờ! đồ điên này, bỏ tay cậu ra nhanh! _ anh la hét, tiếng vang vọng, gào thét như bị nuốt chửng, từng bức ảnh xung quanh rung lên như đang cười.
_ ha, anh cứ la thoải mái. Phòng này em đặc biệt làm cách âm để cho anh la đó. Cơ thể anh đúng là mềm mại thật đấy, sờ thích quá đi _ Sơn thong thả nói, ánh mắt đỏ quạch, tay hắn chạm vào anh, như mọi thứ xung quanh chỉ còn tồn tại để phục vụ hắn.
_ anh thơm thật đó, ngoan, mở miệng ra nào, đừng bậm chặt như thế chứ! _ hắn hít một hơi bên cổ anh, ánh sáng đỏ chiếu lên khuôn mặt hắn như quỷ dữ, khiến tim anh như muốn dừng lại.
Tay hắn xé toạc áo sơ mi của anh, tiếng cúc áo rơi lợp đợp trên sàng gỗ, da gà dựng đứng. Nước mắt anh chảy dài trên gò má. Căn phòng đỏ rực như thở, các bức ảnh như sống dậy, theo dõi từng nhịp tim, từng cử chỉ của anh, làm anh run rẩy, mất lý trí.
- nào, anh đừng khóc mà, em sẽ sót lắm _ nói vậy thôi, tay hắn vẫn nhanh chóng gỡ thắt lưng rồi đến quần anh, ánh mắt chỉ tập trung vào anh, bệnh hoạn và độc chiếm.
Dù tuyệt vọng, anh cố canh lúc hắn lơi tay để tự cởi quần áo mình, dùng sức đạp mạnh vào bụng hắn. Thấy hắn lảo đảo, Bình nhanh chóng ngồi dậy chuẩn bị chạy, thì lại bị Sơn quật ngược xuống giường. Nắm chặt cổ tay anh, hắn dùng sợi dây đã buộc sẵn ở đầu giường trói chặt tay anh lại.
- Bình không ngoan. Em đã muốn nhẹ nhàng với anh rồi, nhưng chắc anh thích bạo lực nhỉ? _ Sơn cau mày khó chịu, ánh mắt đỏ quạch, nụ cười điên loạn như quỷ dữ.
Hắn lao thẳng vào anh, như một con thú, cười khẽ đầy bệnh hoạn.
- đồ điên này! mau bỏ tôi ra! Áhh, bỏ ra! Ưmm!
Hắn vẫn chặt mạnh vào cổ và ngực anh. Các bức ảnh treo quanh phòng như rung lên, ánh mắt trong ảnh nhấp nháy đỏ, căn phòng như một sinh vật sống, nuốt chửng mọi lý trí, ám ảnh tâm trí anh đến cực độ.
- chắc phải chụp lại làm kỉ niệm quá. Đẹp đến vậy mà! _ hắn cười khoái trá, nhìn anh tái mét mặt mày, ánh sáng đỏ chiếu thẳng vào mắt anh, khiến anh run rẩy.
- hức, đừng mà Sơn à, đừng chụp mà, tôi xin cậu đó! _ anh lắc đầu liên tục khi thấy hắn cầm máy chụp hình lên, ánh mắt bệnh hoạn dán chặt anh.
- đừng lo, em sẽ không để ai thấy hình ảnh xinh đẹp này đâu. _ tay hắn vẫn bấm lia lịa, ánh mắt đỏ quạch, như muốn nuốt trọn tâm trí anh.
- anh đúng là đẹp thật đó. Cười lên nào, quay mặt qua đây nào! _ Sơn điên loạn, vừa cười vừa bấm máy, chụp đủ kiểu, rồi vứt cái máy qua một bên.
- em vẫn chưa làm gì anh mà sao đã khóc tới vậy rồi? bé ngoan, không nên khóc như thế chứ. _ hắn nắm lấy cằm anh, hôn ngấu nghiến, ánh sáng đỏ chiếu lên khuôn mặt hắn, bệnh hoạn và độc chiếm.
Bình buông xuôi, không còn chống cự nữa. Hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má anh. Chưa bao giờ anh thấy nhục nhã và sợ hãi đến như vậy. Sơn vẫn điên cuồng, không bỏ sót một phần cơ thể nào, để lại dấu vết khắp nơi, ánh mắt ám ảnh chỉ dành riêng cho Bình. Căn phòng đỏ rực, từng bức ảnh sống dậy như đang hít thở theo nhịp tim anh, nuốt chửng mọi lý trí, ám ảnh tâm trí anh đến cực điểm.
Hắn rất thỏa mãn nhìn thành phẩm của mình, lại là cái nụ cười điên dại đó. Sơn lúc này nắm lấy bắp chân anh mà gát lên vai mình, cổ chân xinh đẹp bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, tay kia thì lâm lâm con hàng to bự của mình mà đâm thẳng vào trong anh. Hành động bất ngờ làm anh thét lên một tiếng muốn xé rách dây thanh quản. Hắn giữ đúng lời hứa không còn nhẹ nhàng với anh nữa mà thẳng thừng đâm lút cán vào trong.
- ah~ Bình ngoan à bên trong anh ấm thật đó, nó còn mút chặt lấy em nữa chứ_ Sơn thở ra một hơi thoải mái lại nhấp thêm một cái vào trong anh.
- hứ~ Sơn à ưm..nh..nhẹ lại chút đi m~ mà_ tay anh bấu chặt vào nhau đến rướm cả máu.
- Bình à anh nhìn nè con cặc của em đâm tới bụng anh rồi nè_ hắn thích thú nhìn "người anh em" của mình nhô lên một phần nhỏ ở bụng dưới anh. Tàn ác mà ấn mạnh xuống một cái.
- ahh~ đừng ấ..ưm đừng ấn mà.
Cứ thế Sơn cứ đâm liên tục vào trong anh cú nào cũng mạnh cũng lút cán thiếu điều muốn nhét luôn cả hai viên bi vào trong. Quằn được một lúc sau 3 lần bắn của anh hắn mới chịu xuất vào trong người anh, tinh dịch vừa nhiều vừa đặc khiến lỗ nhỏ không chứa đủ mà bị tràng ra hết bên ngoài. Bình nằm thở không muốn ra hơi, cơ thể anh đã rệu rã, đau nhức, tính là sẽ nắm mắt ngủ nhưng lại bị cơn đau từ dưới kéo cho tỉnh giấc.
- hức~ đừng mà tôi mệt lắm rồi, xin cậu tha cho tôi đi mà_ Bình bức rức mà khóc càng to hơn.
- mới có một lần thôi mà cặc của em còn chưa xuống nữa, nếu anh mệt cứ nằm nghỉ đi để em tự lo được rồi_ nói xong hắn lại đâm liên tiếp vào trong người anh.
Bình bị hắn lật qua lại cả một đêm, những lúc anh muốn ngủ đều bị hắn đâm mạnh vào bắt anh phải thức, bắt anh phải ghi nhớ hết những việc đã xảy ra. Đến khi sức chịu đựng tới giới hạn, anh đã ngất tại chỗ mặc cho hắn muốn làm gì làm.
Khi đã giải tỏa cơn nứng tình của mình, Sơn mới bế anh đi vệ sinh sạch sẽ, làm mọi thứ cẩn thận, rồi ôm anh qua phòng khác để ngủ. Cơ thể Bình ê ẩm, tâm trí còn rối loạn sau đêm kinh hoàng. Anh chẳng nói một lời, nằm im, cố trấn tĩnh, nhưng trong lòng nỗi sợ vẫn bủa vây.
Sáng hôm sau, đúng 7h, theo đồng hồ sinh học vốn có, Bình mở mắt. Ánh sáng nhẹ chiếu qua rèm, căn phòng sáng hơn hẳn so với căn phòng đỏ lờm đêm qua, gọn gàng, sạch sẽ. Nhưng anh không quan tâm đến điều đó. Cái anh cảm nhận là ê ẩm khắp toàn thân, đặc biệt là phần hông, lưng và bắp tay - những dấu vết của đêm qua còn rền rĩ trong cơ thể. Bình quay mặt sang, thấy Sơn vẫn nằm kế bên, thở đều, tay ôm chặt eo mình. Nhìn khuôn mặt đó, một luồng ghê tởm dâng lên, muốn đấm một trận cho hả giận. Nhưng lý trí nhanh chóng nhắc nhở: điều quan trọng nhất là phải thoát khỏi nơi này.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay Sơn ra, cố nén cơn đau nhức, rón rén xuống giường. Bình len lén lấy điện thoại và ví từ bàn, di chuyển từng bước một, tim đập thình thịch. Cơn đau ê ẩm khiến mỗi bước đi như kéo anh xuống, nhưng ý chí sống sót mạnh hơn nỗi đau. Nhưng đã là kíp nạn thì nó cũng sẽ lũ lượt kéo tới với anh, Bình không biết mở khóa cửa. Cửa nhà của hắn được khóa bằng vân tay và mật khẩu, giờ anh chỉ đứng chết trân, bất lực. Đang suy nghĩ có nên phá cửa hay không, thì cái giọng nói ám ảnh lại vang lên phía sau lưng:
- sau anh không mở cửa đi, mở cửa cái là thoát được khỏi em rồi_Sơn đứng đó, khoanh tay dựa tường, ánh mắt nụ cười đầy bệnh hoạn, nhìn anh như nhìn một con mèo nhỏ đáng thương.
- à mà sao mở được chứ, em cố tình thay khóa để dành cho anh mà_ lại là cái lúm đồng tiền đó nhưng bây giờ trong mắt anh nó không khác gì một điềm gỡ.
Bình co rúm người, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn tiến từng bước, chậm rãi nhưng chắc chắn, không bỏ lỡ một cơ hội nào để khống chế anh. Trước khi Bình kịp phản ứng, Sơn bế thẳng anh lên vai, dễ dàng như bế một con mèo con.
- anh đúng là không ngoan chút nào, chưa gì đã muốn chạy khỏi em rồi, hôm qua chắc vẫn còn quá nhẹ với anh nên anh không nhớ đúng không, được rồi em không phiềnlamf thêm lần nữa đâu, hư như vậy thì phải phạt thêm mới nhớ được.
Từ trong phòng ngủ, vọng ra những tiếng la hét, rên rỉ, khóc lóc, van xin của Bình hòa với tiếng cười khoái chí, điên loạn của Sơn. Âm thanh hỗn tạp, ám muội đó như dao cứa vào màng nhĩ, từng nhịp vang vọng trong không gian, khiến người nghe rùng mình. Bình cảm nhận được từng cử động của hắn, từng cái xiết chặt cổ tay, từng vết cắn trên vai, cổ, bắp đuồi, không chỗ nào trên người anh còn lành lặng, vừa ê ẩm vừa sợ hãi.
Anh biết mình không còn lối thoát, cơ thể đau nhức, tâm trí căng thẳng đến tột độ, Bình chỉ còn cách sống sót trong cơn ác mộng vô tận này. Âm thanh hỗn tạp không chỉ là tiếng của anh và Sơn, mà còn là ám ảnh bám chặt vào tâm trí, nhắc nhở rằng nơi này, Bình hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của hắn. Sơn cười, giọng vừa êm vừa lạnh lùng, vang vọng trong phòng như một lời khẳng định:
- Anh không thể thoát khỏi em đâu, xinh yêu à.
Bình cảm thấy toàn thân ê ẩm, mệt mỏi, tim đập dồn dập, nhưng nỗi sợ hãi và căng thẳng không cho phép anh nghỉ ngơi. Mỗi cú rung, mỗi tiếng cười của Sơn như dao cứa vào tâm trí, nhắc nhở rằng mọi hành động của Bình đều bị kiểm soát tuyệt đối. Anh biết rằng, bất cứ nỗ lực nào để thoát ra cũng sẽ bị dập tắt ngay lập tức.
Bình chỉ còn một điều chắc chắn: nỗi đau, nỗi sợ và ám ảnh sẽ theo anh mãi, như bóng tối không lối thoát trong tay Sơn
___________________________________
mong chánh quyền không mò ra cái acc này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro