2
"Vũ ơi, anh đi sang nhà bác Thôi có tí việc nhé."
"Chứ không phải anh qua đó để gặp người bạn siêu cấp đáng yêu của mình hả. Đúng nhận sai cãi giúp em ạ."
Chí Huân phút chốc cứng họng trước lời cáo buộc của em trai mình. Anh chỉ biết thờ dài thườn thượt và mặc kệ gương mặt cực kì thiếu đòn kia.
"Em đùa tí, thôi thì anh cứ đi đi. Dẫu em có nói không thì anh cũng tìm đủ mọi cách qua nhà bác ấy thôi à."
"Thế ở nhà cẩn thận nhá. Nếu em có muốn đi đâu thì nhớ dẫn theo nhóc Bun đấy."
Nói rồi Chí Huân một mạch chạy ra chiếc xe thân thuộc nhanh chân vặn thay ga rồi tiến thẳng đến nhà của người thương. Sau khi tiếng xe dần biến mất, Trình Vũ ngồi trên chiếc ghế gỗ chỉ biết bất lực với người anh của mình. Chí Huân ấy, ban đầu là một người khá là nóng tính và thường dùng nắm đấm để nói chuyện với những kẻ chẳng ra gì. Ấy thế mà từ lúc gặp anh Thôi Huyền Thạc lại trở nên điềm đạm lạ kì. Tuy rằng hai người họ đã quen biết lâu đến thế nhưng em lại chưa từng được gặp mặt người thương của anh trai mình. Cũng đã có lúc Chí Huân lên lịch để hai người có thể gặp nhau nhưng lần nào cũng vậy. Không phải anh Huyền Thạc bận chuyện công việc thì cũng là em phải đi gặp mặt vị bác sĩ thân thuộc.
Sau sự cố năm ấy, Vũ đã mất đi ba mẹ của mình và theo lời bác sĩ nói giác mạc của em bị tổn thương nghiêm trọng có thể dẫn đến mù lòa, nhưng nỗi đau về thể xác làm sao có thể so sánh với nỗi đau mất người thân mà em yêu thương nhất. Khi biết tin ba mẹ đã rời bỏ mình, Vũ dường như rơi vào tuyệt vọng và luôn tự trách bản thân mình. Vũ luôn cho rằng nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện vẫn luôn là em. Có lẽ vì thế, thay vì một Phác Trình Vũ ngỗ nghịch luôn mang lại cho mọi người nguồn năng lượng tích cực thì giờ đây chỉ còn một Phác Trình Vũ trầm lặng luôn chịu đựng mọi thứ và giấu nhẹm đi cảm xúc của chính mình. Em không muốn chỉ vì một khoảng khắc hạnh phúc mà đánh mất đi người mình thương một lần nào nữa. Kể từ hôm sự cố diễn ra, em đã nghỉ học, tạm biệt tuổi học trò của mình để sống trong căn nhà quen thuộc.
"Thật quen thuộc nhưng cũng thật lạ lẫm."
Dù mọi chuyện đã trôi qua được ba năm nhưng em lại chẳng thể làm quen với không gian yên tĩnh như thế này. Em vẫn nhớ ngày mà ba mẹ vẫn còn đó, tiếng mẹ la rầy hai anh em hay tiếng mẹ la ba vì dám hùa theo những trò đùa quái quỷ của hai thằng con, vậy mà bây giờ chỉ con mỗi em và Chí Huân. Hồi đó sau khi an táng ba mẹ, Chí Huân vừa phải học vừa phải đi kiếm tiền để có thể chữa trị đôi mắt cho em. Anh như con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, mặc cho những cuộc hẹn, mặc cho những cuộc chơi mà tuổi trẻ nên có Chí Huân chỉ biết một điều.
Phác Trình Vũ, nhóc Vũ, em trai của mình phải được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Sau tất cả, mọi nỗ lực của Chí Huân cuối cũng cũng giúp em cảm nhận được chút ánh sáng của cuộc sống này. Tuy chỉ là những hình ảnh mờ ảo nhưng với em chỉ cần như thế thôi, chỉ thế thôi là đủ, em không cần nhìn rõ mọi vật, chỉ là đừng bắt em sống mãi với bóng tối.
Em ghét bóng tối lắm.
Những giọt nước mắt trực trào rơi, Vũ cảm nhận được cái ấm nóng trên khuôn mặt mình. Vội vàng gạt đi những giọt nước mắt ấy em liền chấn chỉnh lại tân trạng của mình. Cảm giác nhồn nhột dưới lòng bàn chân khiến em quên đi nỗi buồn ban nãy, chính là nhóc Bun, chú cún cưng mà anh Chí Huân dành tặng em. Nhờ nhóc ấy mà công cuộc đi dạo của em đã trở nên thuận lời nhường nào. Có lẽ cảm nhận được nỗi buồn của em nên nhóc đến đây để an ủi cậu chủ của mình. Nhóc Bun có màu lông vàng theo những lời miêu tả của anh Chí Huân thì Bun thuộc giống Labrador Retriever một giống chó khá thân thuộc với những người như em.
*Labrador Retriever nổi tiếng với sự thông minh và thân thiện được nhiều người trong giới thú cảnh lựa chọn làm thú cưng cho mình. Labrador là giống chó rất tình cảm, đáng yêu và vô cùng hiền lành, thân thiện. còn được biết đến với độ thông minh cao và rất trung thành. Nhờ vào tính cách điềm tĩnh và thông minh nên phần lớn chó dẫn đường đều thuộc giống loài này.
Ngồi đờ đẫn một lúc, Vũ cũng quyết định đi dạo một chút cho khuây khỏa tinh thần. Sẵn tiện ghé sang nhà bác Tô thưởng thức luôn món kem chocolate thượng hạng đã lâu em chưa được ăn kể từ đợt cảm cúm vừa rồi. À sẵn tiện thì thăm luôn thằng nhóc Đình Hoán với công cuộc công lược crush của nhóc ấy. Nghĩ đến đây, Vũ đả cảm thấy phấn chấn hơn nhường nào, em liền nhanh chóng sửa soạn rồi lên đường. Thực chất, từ nhà em sang nhà Đình Hoán vỏn vẹn chưa tới năm phút khi nhà em thì ở cuối hẻm còn nhà nhóc ấy thì ở ngay đầu con hẻm đối diện. Trên đường đi Vũ chỉ mãi nghĩ đến mùi vị của món kem thân thương và những lời khuyên nên đưa ra để đốc thúc lại tinh thần cho Đình Hoán trên công cuộc cưa đổ crush sau những lần triển khai các kế hoạch khá là "hợp lí" và "tinh vi".
"A mẹ ơi, anh Vũ sang chơi nè!.....Ớ anh Đẩu coi chừng, phía trước anh có người."
Vừa nghe được lời cảnh cáo của Đình Hoán, chàng trai phía sau Vũ liền nhanh chóng giảm tốc để né người phía trước nhưng không đáng kể bởi quán tính quá lớn. Do đó mà cậu trai liền va sầm vào Trình Vũ đang tung tăng phía trước.
Rầm một tiếng, hiện trường liền trở thành một đống hỗn độn, chú chó Bun liền sủa toáng lên để tìm kiếm sự trợ giúp của mọi người xung quanh cho cậu chủ nhỏ của mình. Thằng nhóc Đình Hoán tức tốc chạy đến dọn dẹp bớt mớ hỗn độn để cứu lấy Trình Vũ đang bị chôn vùi dưới những thùng xốp to nhỏ.
"Anh Vũ, anh Vũ, anh có sao không? Anh ơi, anh có sao không!!! Anh đừng làm em sợ mà. Anh Vũ ớiiiiiiii!"
Trình Vũ bấy giờ bị đè bẹp dưới đống hỗn độn vẫn chưa tỉnh táo về những chuyện vừa xảy ra. Em chỉ nhớ rằng có những thùng hàng đủ loại từ nhỏ đến lớn từ trên trời đổ rầm hết lên người em trong phút chốc thì tiếng la oai oái của Đình Hoán đã đưa em về với thực tại. Quả nhiên, đầu Trình Vũ đã mọc u, không những một mà tận ba cục u trên đầu. Cái cảm giác đau nhói từ những cục u liền lập tức truyền đến hệ thần kinh khiến cho em điếng người. Chỉ hận không thể trả thù cho kẻ đã gây ra tai họa này.
"Anh chưa chết đâu nhóc....nhóc khoan hãy khóc tang đã, mà hãy nhanh nhanh đưa anh ra khỏi đống hỗn độn này đi. Đau chết đi được!!!! Huhu...anh hai ơi!!!"
"Aaaaa, anh ráng đợi em một chút, em tới ngay."
Không hổ danh là Super king cow baby, người gì khỏe như trâu, chỉ trong vài giây đã có thể lôi Trình Vũ thoát khỏi vô số thùng xốp.
"Anh có ổn không.....à em hỏi thừa rồi. Mà đợi em một tí. Mẹ ơi, mẹ đưa anh Vũ vào nhà giúp con với ạ."
"Tới ngay tới ngay đây."
Bà nhanh chân đưa em vào nhà tránh có chuyện xui rủi gì xảy tới nữa. Vừa vào đến nhà, Trình Vũ liền bị đặt ngay ngắn xuống chiếc sô pha êm ái, âm thanh leng keng từ bộ sơ cứu vang lên. Hình như tay em chảy máu rồi, em có thể cảm nhận được sự nhức nhối từ khuỷu tay và mùi của máu thoang thoảng. Thật sự mà nói, em xui xẻo thật đấy, những lúc lựa chọn ở nhà thì mọi thứ trôi qua êm đềm đến mức chán nản. Còn khi lựa chọn ra ngoài chơi cho khuây khỏa tinh thần thì chắc chắn sẽ gặp chuyện xui. Điển hình là bây giờ.
"Sẽ có chút rát đấy, cháu cố chịu chút nha!"
Mùi cồn lập tức xộc thẳng vào mũi của em, Vũ thực sự rất ghét mùi này. Trong suốt khoảng thời gian qua, vị đắng của thuốc và mùi của thuốc sát trùng luôn gắn liền với em ngày qua ngày. Quen thuộc đến mức ghét bỏ.
Sau khi vết thương được xử lí, em gửi lời cảm ơn đến mẹ của Đình Hoán và thuận tiện gọi cho mình luôn hai cây kem để quên đi cảm giác đau nhói từ những thương tích người ban nãy trao tặng em. Nếu em nghe không nhầm thì người đó tên là Đẩu thì phải. Một cái tên thật lạ tai làm sao.
Một lúc sau, nhóc Hoán cuối cùng cũng phụ giúp người ta dọn dẹp hiện trường xong xuôi liền trở về nhà cùng trò chuyện với em. Qua lời kể của nhóc ấy, em cũng biết được phần nào về con người mới nãy. Cậu ấy tên là Ôn Đẩu, một cậu trai xuất thân từ Nhật Bản do đó tên của cậu cũng có phần khác lạ so với những người xung quanh, cậu ấy cũng bằng tuổi với em. Gia đình cậu ấy vừa mới chuyển đến đây được khoảng một tuần và cũng là hàng xóm mới với gia đình của Đình Hoán. Ban nãy vì hơi vội vàng kèm theo những thùng hàng chất đống che khuất tầm nhìn của cậu ta nên mới vô tình đâm sầm vào Vũ. Thôi thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, em cũng không muốn trách cứ gì cậu ấy cả. Tuy rằng em vẫn chưa nhận được lời xin lỗi nào. Thật là....
Sau khi thõa mãn được tâm hồn ăn uống của bản thân, em không nán lại lâu liền nhanh chóng trở về nhà dù gì trời cũng sắp tối. Gửi lời chào tạm biệt đến gia đình nhóc Hoán, em cùng nhóc Bun một người một chó sánh vai nhau trên con đường về nhà.
"Này cậu..."
Một âm thanh trầm ấm vang lên bên tai. Mặc dù thế, em vẫn có phần nào giật mình. Nói gì thì nói chứ em cũng biết sợ ma chứ bộ. Nhưng trước người mình không quen biết, Vũ liền điều chỉnh lại tâm trạng, dừng lại chờ đợi người kia nói tiếp.
"............"
"................."
" Ũa, ban nãy Đình Hoán chỉ bảo với tôi rằng cậu bị khiếm thị chứ không hề nói rằng cậu bị câm."
" Nè cái tên kia." Em liền lập tức quay ngoắt sang nơi vừa phát ra âm thanh ban nãy.
"Ai nói với cậu là tôi bị câm hảaa? Cậu kêu người ta cho cố rồi để lại một dàn im lặng chẳng nói gì. Tôi còn tưởng là bản thân gặp phải vong tới nơi. Cậu biết bản thân mang một tôn giọng trầm như âm trì địa ngục không hả? May mà tôi chưa đi đêm, chứ thử mà đi đêm còn gặp cậu thì sớm muộn gì không gặp phải cô hồn thì cũng gặp ma. Ôi mẹ ơi, tôi còn trẻ lắm, tôi chưa muốn từ giã cuộc đời ở độ tuổi này đâu. Cậu có nhớ Xuân Diệu từng nói gì không hả. Ông ấy từng nói như thế này nè:
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Đó, cậu từng nghe chưa hả. Vậy nên, tôi không muốn xuống suối vàng bây giờ đâu. Cậu nghe và hiểu chưa hả???"
"Hiểu......hiểu mà. Cậu bình tĩnh chút đi đã nếu không thì những lời cậu vừa nói sẽ thành hiện thực đó."
" Thực như cái quần xì Hello Kitty của cậu á, tôi còn rất sung sức nha. Bây giờ tôi còn có thể đè cậu ra để trả thù vụ ban nãy còn được."
"S-Sao..sao cậu biết tôi mặc quần xì Hello Kitty??? Bảo sao vừa mới chuyển đến đây không bao lâu mà tôi mất một cái quần Hello Kitty, thì ra hung thủ chính là cậu!!"
__________
8/7/2024
Au: 4leavsclover.
Sau gần 2 năm chiếc fic này bị đóng mạng nhện, tui đã trở lại gồi đây há há!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro