
𝐯𝐢𝐢𝐢. 𝐟𝐫𝐢𝐝𝐚𝐲
Sáng hôm sau, Oikawa tỉnh giấc trước. Bụng em réo ầm ầm, và em chợt nhận ra tối qua cả hai không ăn gì hết trơn. Nhưng em không nhúc nhích, nhất quyết không chịu nhúc nhích, bởi Iwaizumi đang ôm em thật chặt, đầu anh dựa vào xương quai xanh của em. Thay vào đó, em nhẹ nhàng vuốt tóc anh, mắt dõi theo bờ ngực trần phập phồng theo từng nhịp thở.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, ánh nắng ban mai lọt qua khe rèm, nhuộm cả căn phòng bằng một màu vàng dịu nhẹ. Giá mà em mang theo chiếc máy ảnh Polaroid để lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức của Iwaizumi, em nhận ra còn chưa tới 5 giờ sáng, nhưng cái bụng trống rỗng không cho em ngủ thêm được nữa. May thay, anh người yêu không bắt em chờ lâu.
Iwaizumi bắt đầu cựa quậy, ngáp dài một cái rồi từ từ mở mắt. Mất vài giây để định hình lại chuyện gì đang xảy ra, và khi nhớ ra vì sao Oikawa đang nằm kế bên mình, anh liền mỉm cười, ngước mắt nhìn em.
"Chào buổi sáng, anh đẹp trai," Tooru chào anh.
"Chào buổi sáng," Hajime đáp lại, rồi lại ngáp. Anh cúi xuống định hôn em, nhưng Oikawa ngăn lại, đặt tay lên miệng anh.
"Không có hôn hít gì trước khi đánh răng nha, Iwa-chan," em trách khẽ.
Iwaizumi hừm một tiếng nhưng không cố đòi hôn thêm. "Cậu ngủ ngon chứ?" anh hỏi trong khi ngồi dậy, "Có đau chỗ nào không?"
"Cực kỳ ngon luôn, và không hề đau. Iwa-chan dịu dàng với tớ lắm mà," Oikawa trêu, vừa cười khúc khích vừa chớp chớp hàng mi giả vờ ngây thơ.
Iwaizumi bật cười, lắc đầu. Anh cố kìm nén ý muốn hôn em lần nữa. "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm lắm, nhưng tớ đói quá à," Oikawa bĩu môi.
"Vậy đi tắm trước đã" Hajime đề nghị. "và đánh răng nữa." rồi nhoẻn miệng cười thêm.
Oikawa cười toe toét. "Tắm chung tớ mới chịu cơ."
"Chốt đơn."
. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.
Sau khi tắm xong—mà cũng đồng thời phải tắm lại một lần nữa sau cái màn "xử lý" nhau trong phòng tắm—hai đứa rón rén đi xuống lầu, cố gắng hết sức nhẹ nhàng để không làm ba mẹ Hajime thức dậy.
"Nấu gì giờ ta?" Iwaizumi thì thầm, vừa mở tủ lạnh ra.
Oikawa len lén áp sát từ phía sau, gần như tựa cằm lên vai Iwaizumi khi nghiêng đầu nhìn vào trong. "Trứng cuộn với súp miso nghen?" Em nhỏ giọng gợi ý.
"Ừ, nghe ổn đó."
Căn bếp trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai bỗng trở thành thế giới nhỏ của riêng hai người khi cả hai lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng. Vì phải giữ im lặng, nên từng cử động của cả hai đều cẩn trọng mang theo chút hồi hộp. Gia đình Iwaizumi thì vốn chẳng lạ gì cảnh Tooru xuất hiện trong bếp lúc sáng sớm, họ quá quen với chuyện em qua ngủ lại bất chợt, nhưng chắc hai bác xỉu tại chỗ nếu thấy mấy dấu hickey—mà Oikawa thì còn chưa nghĩ ra cách nào che hết chúng trước buổi tập—trên cổ em. Thành ra, hai đứa chỉ biết im lặng mà nấu.
Iwaizumi, lúc nào cũng thực tế và chín chắn, từ tốn đập trứng, từng động tác chậm rãi và cẩn thận. Oikawa đáng lẽ phải phụ, nhưng em chỉ lo liếc nhìn người yêu mình.
"Đừng có nhìn nữa, lấy tương miso đi," Iwaizumi lầm bầm, nhưng trong giọng chẳng có tí khó chịu nào thật sự. Hai má anh hơi ửng đỏ, phản bội vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày.
Oikawa bật cười, bước lại gần hơn khi với tay lấy hũ miso trên kệ. Em cầm vá lên để khuấy súp. "Cậu biết không, Iwa-chan à," em thì thầm, nụ cười tinh quái, "Đây không phải là những gì tớ tưởng tượng về buổi sáng đầu tiên của chúng ta đâu. Tớ nghĩ sẽ...lãng mạn hơn cơ chứ."
Iwaizumi đang bận đánh trứng làm trứng cuộn, không ngẩng đầu lên, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. "Vậy hả? Cậu tưởng tụi mình sẽ ăn sáng trên giường, đút nhau dâu tây các kiểu à?"
Oikawa cười khúc khích. "Và cả kem tươi nữa, đừng quên kem tươi chứ. Ăn dâu mà không có kem thì chán lắm."
Iwaizumi đảo mắt. "Đồ ngốc." Anh đổ hỗn hợp trứng, đường, muối với sữa vào chảo, cẩn thận cuộn từng lớp trứng với sự điêu luyện.
Oikawa nhìn anh bằng ánh mắt gian xảo, tiến lại gần hơn như thể đang quan sát công việc của đối phương. "Iwa-chan, cậu nấu ăn nghiêm túc ghê luôn đó. Nhìn quyến rũ quá cơ." Giọng em trầm xuống, rồi lại rướn sát hơn chút nữa, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai người kia.
Iwaizumi quay đầu qua một chút, giọng trầm thấp và có phần cảnh cáo. "Cậu mà còn tiếp tục kiểu đó nữa là tôi quăng cậu ra cửa sổ đó." Anh liếc sang. "Lo nấu súp đi."
Oikawa giơ hai tay lên như đầu hàng, cười toe. "Rõ, thưa ngài," em nói, còn đưa tay lên trán làm động tác chào kiểu quân đội trước khi đi lấy bát.
"Tôi ghét cậu," Iwaizumi than nhẹ, nhưng môi vẫn nở nụ cười.
"Xạo, cậu yêu tớ mà."
Ừ thì, đúng là vậy. Nhưng anh sẽ không đời nào để người kia có cái cảm giác thắng cuộc lúc này đâu. Anh tập trung làm xong nốt món trứng cuộn.
Trong lúc đó, Oikawa lặng lẽ dọn bàn, cứ vài giây lại liếc nhìn Iwaizumi một cái. Em không kiềm lòng được. Mọi thứ cứ như một giấc mơ. Sau bao năm chôn giấu tình cảm, không dám thổ lộ, giờ thì cả hai đã ở đây, cùng nhau.
Khi Iwaizumi đổ phần trứng cuộn lên dĩa, Oikawa bước lại bên cạnh, dùng đũa chọc nhẹ vào đồ ăn. "Mm, nhìn xịn ghê. Iwa-chan của tớ đúng là số một."
"Đừng có ăn hết trước khi tôi ngồi vào đó," Iwaizumi cảnh cáo, vỗ nhẹ vào tay Oikawa.
Oikawa bật cười, giọng đầy trêu chọc. "Yên tâm, tớ chừa cho cậu một miếng mà." Em gắp một miếng trứng, phồng má thổi phù phù một cách phô trương rồi mới đưa lên miệng. Vừa ăn xong đã rên lên vì ngon, làm Iwaizumi chỉ biết đảo mắt.
"Giờ thì cậu đang cố tình chọc tôi rõ luôn đó," anh càu nhàu. "Ăn cho bình thường đi, đồ ngốc."
"Tớ không nhịn được. Ngon thiệt mà." Oikawa đưa tay che miệng trong lúc nhai. "Nếu sau này mình cưới nhau, cậu phải nấu cho tớ ăn mỗi ngày đó nha."
Tooru buông lời bâng quơ, nhưng trái tim Iwaizumi như lỡ nhịp. Anh đơ người, tiêu hóa câu nói đó. Không đáp ngay được, nhưng cái cảm giác ấm áp lan toả trong ngực là thứ không thể chối cãi. Ánh mắt anh liếc sang Oikawa, người giờ đang thản nhiên múc súp ra bát như thể vừa rồi chẳng buông ra lời nào gây chấn động.
Iwaizumi khẽ hắng giọng, lẩm bẩm. "Ừ thì, đừng có quen miệng. Tôi đâu phải đầu bếp riêng của cậu." Nhưng giọng anh dịu đi, lộ rõ sự mềm lòng.
Cả hai hoàn tất việc dọn trứng cuộn và súp, không khí giữa họ vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bao cảm xúc chưa nói thành lời. Oikawa kéo ghế ra, ra hiệu cho Iwaizumi ngồi xuống. "Nào, ăn lẹ đi kẻo nguội."
Iwaizumi ngồi xuống, ánh mắt lướt nhìn Oikawa ngồi đối diện. Có cái gì đó ở khoảnh khắc bình dị này—cùng nấu ăn, lén lút tránh ba mẹ, và chỉ cần có nhau thôi—khiến mọi thứ trở nên đúng đắn. Hoàn hảo.
Họ ăn trong im lặng một lúc, chỉ còn tiếng đũa chạm nhẹ vào chén đĩa vang lên trong gian bếp yên ắng. Mắt Iwaizumi cứ không kiềm được mà dán vào cổ Oikawa, mấy vết đỏ tím đó thật sự khó mà không để ý tới.
"Tôi xin lỗi," Iwaizumi nói sau khi nuốt miếng thức ăn, rồi chỉ vào mấy vết bầm. "Tôi không định...làm tới mức đó."
"Thiệt tình đó, Iwa-chan, sao cậu nỡ lòng nào?" Oikawa phụng phịu. "Lỡ da tớ hư luôn thì sao? Tớ không phải là đồ gặm nướu đâu nha."
Iwaizumi chép miệng, cố giấu đi sự xấu hổ. "Đừng làm quá. Kiểu gì cũng có cách che mà, hoặc nó tự hết."
"Nhưng mà lỡ mấy người ở buổi tập phát hiện thì sao? Rồi ba mẹ tớ thế nào cũng để ý nữa," em nói, toàn những lý do chính đáng. "Chắc tớ phải ghé nhà chị nhờ chị ấy trang điểm che lại, ít nhất là tạm thời."
"Ý hay đó," Iwaizumi gật đầu. "Mẹ tôi cũng có đồ trang điểm, nhưng chắc không hợp tông da với cậu. Cậu trắng hơn bác ấy nhiều." Anh liếc đồng hồ treo tường. "Nếu đi liền bây giờ thì chắc kịp tới buổi tập."
"Không biết chị ấy dậy chưa nữa." Giờ mới vừa sáu giờ sáng. "Chị ấy không có lớp hôm nay. Để tớ ra ngoài gọi thử."
"Ừ, để tôi rửa chén cho."
"Alo?" Giọng ngái ngủ của chị em vang lên từ đầu dây bên kia khi nghe máy. "Tooru, gọi giờ này là cái quỷ gì vậy? Tốt nhất là có chuyện gì gấp đi đấy."
"Chào chị Mei, em xin lỗi, ùm, chị có phiền không nếu em ghé qua nhà trước buổi tập?"
"Gì cơ, là, bây giờ hả?" Có tiếng sột soạt, chắc là tiếng ga giường. "Tooru, có chuyện gì vậy?"
Em cắn môi. "Chị có đồ trang điểm không?"
"Trang điểm á?" Mei hỏi lại, giọng càng lúc càng khó hiểu. "Có, tất nhiên là có rồi. Nhưng mà em hỏi cái đó lúc sáu giờ sáng là sao?"
"Chị có biết cách che, ừm, " em ho khẽ, "vết bầm không?"
"Cái gì? Tooru, em bị thương hả? Em có—?" Chị ấy ngưng lại. Em tưởng tượng được cảnh chị mình nghiêng đầu khi chợt hiểu ra. "Tooru, em đang nhờ chị giúp che dấu hôn hả?"
"Giúp em nha." Em nhắm mắt lại, khẩn nài.
Mei cười sặc lên, kiểu không tin được. "Chắc cũng không đến mức ghê gớm lắm đâu. Thôi được rồi, qua đi, chị giúp."
"Cảm ơn chị nhiều!"
"Ừ ừ, khỏi khách sáo. Để chị đi tắm cái, rồi chờ em."
"Iwa-chan, chị ấy đồng ý rồi!" Oikawa mở cửa thông báo. "Tớ sẽ lấy xe đạp qua nhà chị ngay."
"Ừ, tốt rồi." Iwaizumi bước lại gần, lau đôi tay còn hơi ẩm vào quần. "Gặp cậu sau."
"Gặp lại sau." Em chu môi, ánh mắt đầy mong đợi một nụ hôn tạm biệt.
Iwaizumi đảo mắt nhưng vẫn hôn em.
Oikawa rời đi với nụ cười trên môi.
Chưa đầy mười lăm phút sau, em đã có mặt tại nhà chị gái. Bấm chuông, Mei ra mở cửa với chiếc khăn quấn tóc và ly trà đá trên tay.
"Trời đất quỷ thần ơi." Chị há hốc miệng khi nhìn thấy cổ đứa em mình. "Tooru, cái quái gì thế này? Em có chắc không phải chó cắn không?" Chị chọc. Thực ra cũng không đến nỗi nào.
Oikawa bĩu môi bước vào. "Em đến đây không phải để bị chị cà khịa đâu nha."
"Xin lỗi, xin lỗi. Ngồi xuống đây đi." Chị chỉ chiếc ghế.
Túi trang điểm của chị đã đặt sẵn trên bàn ăn cùng chiếc gương để bàn. Oikawa thở dài ngồi xuống, ngoan ngoãn để Mei kéo ghế lại gần.
"Em may mắn vì chị thương em lắm mới chịu giúp vụ này đó nha." Mei vặn nắp tuýp kem che khuyết điểm, liếc nhìn em với nụ cười khó hiểu. "Không thể tin nổi sáng nay chị phải dành thời gian che giấu chuyện tình cảm của em trai mình."
Oikawa đảo mắt nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. "Em đã nói rồi, em không đến đây để bị cà khịa mà, chị Mei."
Mei cười nhẹ, bôi một chút kem màu xanh lá lên ngón tay. "Chị không cà khịa. Chỉ nói là em nên cẩn thận hơn chút xíu. Hồi trẻ chị cũng từng bị hickey đấy." Chị nói. "Tất nhiên không tệ như này," chị cười lớn, "nhưng chị cũng phải học cách che đi không thôi ba mẹ thấy là tiêu."
Tooru rên rỉ, úp mặt vào tay. "Chị ơi mình đừng bàn về chuyện đó nữa được không?"
"Nè, chị chỉ nói vậy thôi mà. Cái kỹ năng này thiệt sự hữu ích, giờ còn cứu cái mạng em nữa nè." Mei nhún vai, thoa lớp kem màu xanh lên những vết đỏ trên cổ em. Chị chuyển sang tông kem vàng, vỗ nhẹ lên những vết bầm tím đậm hơn. "Mà này, rốt cuộc là ai vậy?"
Cậu em đơ người trong giây lát. "Hả?"
Chị đảo mắt như thể đó là điều hiển nhiên. "Ý chị là, mấy vết này không tự nhiên mà có, nên chắc đêm qua vui vẻ lắm nhỉ?" Chị cười khúc khích. "Ai là người khiến em trông như vừa vật lộn với cái máy hút bụi thế?"
Oikawa cứng người, cố tỏ ra bình thường. "Không quan trọng đâu, thật mà."
Mei nhướng mày. "Ừ hử. Lạ thật, mấy chuyện kiểu này em thường ba hoa lắm mà. Chị tò mò thôi, vì ba năm nay em yêu đương bao nhiêu người, có bao giờ phải nhờ chị che dấu hôn đâu." Tooru im thin thít, nhưng chị vẫn không buông tha. "Là cô nàng nào cùng trường à? Hay ai đó em gặp ở bãi biển? Mẹ bảo hôm qua em tập bóng chuyền ở đó mà."
"Ừ, tụi em có tập," em trả lời, "nhưng không, không, không có gì như chị đang nghĩ đâu," cậu phẩy tay như muốn dẹp chuyện qua một bên. "Chị làm quá lên rồi."
"Chị có làm gì đâu, do em cứ úp mở kỳ lạ," Mei tiếp tục truy vấn, càng lúc càng tò mò. "Mà, ai làm mấy cái này thì đúng là không biết nương tay luôn ha," chị cười bảo.
Oikawa nuốt khan, lảng mắt đi chỗ khác một chút. Em có thể nói dối, lảng tránh, hay tìm cách né nó thêm lần nữa, nhưng cái sự thật kia cứ nặng trĩu kéo em lại. Lẽ ra em không nên lo lắng khi nói với chị đến thế. Bạn thân của chị hồi cấp ba là les cơ mà, Tooru biết chị ổn với mấy chuyện kiểu này. Dù vậy, tay em vẫn run, em nắm chặt chúng rồi đặt lên đùi để che giấu. Em không thể giấu chị mãi được. Chị là chị gái em mà, chị sẽ hiểu thôi.
Em hít một hơi sâu, liếm môi. "Không phải 'con gái' đâu, chị Mei ạ."
"Ồ," chị chỉ thốt ra một từ. Rồi sau đó, "Vậy ai là anh chàng may mắn vậy?"
Tooru khẽ bật cười. "Là... ừm... là..." Máu dồn lên mặt, em hắng giọng để giọng không bị vỡ. "Là Iwa-chan."
Không khí im lặng nặng nề, Oikawa nín thở chờ phản ứng của chị. Mei chớp mắt, tiêu hóa thông tin trước khi mắt chị mở to. Rồi chị phá lên cười, khiến cậu em giật mình.
"Gì vậy trời, chị Mei!" Oikawa càu nhàu, trừng mắt. "Em nghiêm túc mà!"
Chị vừa lau nước mắt vừa cười. "Chị biết em nghiêm túc mà, Tooru. Nhưng mà trời ơi, chị đoán được lâu rồi đó!" Chị chỉ tay vào em, cười tinh quái. "Chị biết hai đứa yêu nhau từ hồi, gì nhỉ, tầm mười tuổi rồi cơ. Chị chỉ không nghĩ là tự hai đứa nhận ra đấy thôi."
Oikawa tròn mắt không tin. "Gì cơ?!"
"Ừa," chị đáp, chị đổi sang thoa kem nền với nụ cười toe toét. "Em với Iwaizumi lúc nào chả dính nhau như sam. Thật sự á, nhìn vào tưởng hai đứa cưới nhau luôn rồi chứ."
Oikawa đỏ mặt, má em còn đỏ hơn cả vết bầm. "Có phải đâu."
"Ừ hử," Mei chọc tiếp, nhẹ nhàng tán đều kem nền bằng bông phấn. "Mà chị mừng cho hai đứa vì cuối cùng cũng chịu nhận ra rồi ha. Mất thời gian thiệt chứ."
Em khoanh tay phòng thủ. "Lẽ ra chị có thể nói trước."
Chị lại cười, vừa dậm lại lớp nền cho đều. "Như thể em chịu nghe chị vậy. Em cứ cố tình giả ngơ mỗi khi muốn mà."
"Em không có mà," Oikawa lầm bầm.
"Chị chỉ muốn nói là," Mei phớt lờ em, cất đồ trang điểm đi, "chị mừng cho em, Tooru ạ. Thật lòng luôn đó. Hai đứa hợp nhau lắm, từ xưa đến giờ luôn vậy."
Chẳng hiểu sao, nhưng những lời đó làm nước mắt em cứ tự dưng trào ra. Em vội đưa tay lau đi, không muốn khóc trước mặt chị, nhưng chị chỉ mỉm cười dịu dàng.
"Nè," chị gọi, giọng chọc ghẹo thường ngày bỗng dịu hẳn. "Lại đây coi." Chị kéo em vào một cái ôm ấm áp, ôm chặt lấy vai em trai. Tooru lúc đầu còn gồng người lại, nhưng rồi cũng thả lỏng, tựa cằm lên vai chị. "Chị tự hào về em lắm," chị thì thầm, siết chặt hơn. "Vì em đã tin tưởng chị mà kể ra. Với lại vì cuối cùng em cũng nhận ra cái điều mà người ta thấy rõ mười mươi từ lâu rồi."
Oikawa khẽ bật cười qua làn nước mắt, dụi mặt vào vai chị. "Chị nghĩ tụi em rõ ràng tới vậy luôn hả?"
"Ừa, rõ tới mức không thể rõ hơn," Mei đáp, dịch ra đủ để nhìn cậu, ánh mắt chan chứa yêu thương. "Nhưng vậy thì đâu có sao đâu. Khi thứ gì đó là thật, nó sẽ hiển hiện ra. Hai đứa em... thuộc về nhau, hiểu không?" Chị ngừng một nhịp. "Ai quan tâm chuyện nó rõ rành rành? Quan trọng là em có một người tuyệt vời yêu thương em. Mà Iwaizumi cũng là chàng trai tốt. Nhóc đó may mắn lắm mới được hẹn hò với em trai tuyệt vời của chị đấy."
Em khịt mũi, đảo mắt, nhưng khóe môi khẽ cong lên. "Chị tâng bốc quá đà rồi đấy. Em có tuyệt vời thế đâu."
"Chị chỉ nói sự thật thôi," Mei cười khẩy.
Cả hai cứ giữ nguyên như vậy thêm một lúc nữa, Tooru để hơi ấm của chị xoa dịu mình như bao lần thời nhỏ khi em bị thương hay gặp chuyện gì.
"Em yêu chị," lời nói bật ra khỏi miệng em.
"Tooru à, chị cũng yêu em," chị trấn an, hôn lên trán em. "Đừng bao giờ quên điều đó nha."
Oikawa mỉm cười, cố kìm những giọt nước mắt sắp rơi. Em nhìn vào gương để đánh lạc hướng, và thở phào khi thấy mấy dấu vết kia giờ đã được che đi hết.
"Ù uôi, chị giỏi thật đó," em nói. "Chị đã phải làm cái này cho mình bao nhiêu lần rồi—á!" Em kêu lên khi chị thụi vào đầu.
"Nè he, đừng có vô ơn sau khi chị dùng nốt kem che khuyết điểm xanh cho em đấy," Mei mắng yêu nhưng vẫn cười.
"Thật lòng đấy, cảm ơn chị," Oikawa nói.
Nụ cười chị rạng rỡ hơn. "Lúc nào cũng được hết, Tooru. Giờ thì đi quẩy banh sân tập đi."
Em xách túi lên, chỉnh lại dây đeo trên vai. Vừa bước ra cửa, em nghe chị gọi với theo,
"Mà nói với Iwaizumi là lần sau kiềm lại giùm cái nha?"
Oikawa lắc đầu cười, má lại đỏ lên lần nữa. "Chị thiệt hết thuốc chữa luôn đó, chị Mei."
"Ủa chớ lỗi của chị chắc? Bạn trai em là người thích để lại dấu tích đó chớ!" chị hét theo khi em rời đi.
Em giơ ngón giữa lên đầy thách thức rồi bước ra khỏi cửa, không giấu nổi nụ cười đang lan rộng trên mặt.
Đến trường, em thấy đèn phòng câu lạc bộ đã sáng. Khi mở cửa ra, mừng là chỉ có Iwaizumi đang thay đồ trong đó.
"Chào cậu," em lên tiếng.
"Chào," Iwaizumi đáp lại, mắt nhìn xuống cổ em. "Wow, chị cậu giỏi thật đó."
"Ừa," Oikawa gật đầu. Để túi vào tủ rồi cởi áo. "À mà này, Iwa-chan, chị ấy... tớ kể với chị rồi. Về chuyện của bọn mình."
"Ồ. Được thôi. Chị ấy nói gì?"
Tooru kể lại hết đoạn đối thoại với chị mình, và đến cuối, Iwaizumi bật cười.
"Thiệt ra tôi không bất ngờ lắm khi chị cậu biết trước tụi mình đâu," anh nói. "Tôi còn chắc tụi trong đội cũng biết luôn rồi, nên mới bày ra cái trò thử thách đó."
"Khoan đã, cái thử thách. Tớ quên béng mất. Giờ tính sao?"
"Không biết nữa." Iwaizumi nhún vai. "Coi như tụi mình vẫn đang làm theo thử thách đi? Ý tôi là, giờ thì mình đang hẹn hò thật rồi, nhưng cứ giả vờ là còn đang hẹn hò giả tới hết thời hạn." Nghe mà rối cả lưỡi.
"Ý cậu là giả vờ hẹn hò giả, rồi nửa đêm hôn nhau trước mặt bọn họ hay gì đó à?" Oikawa hỏi.
"Tôi thì tính đơn giản thôi, kiểu tới lúc hết thời hạn thì tụi mình vẫn còn nắm tay nhau chẳng hạn. Nhưng mà hôn cũng được, không phản đối."
Tooru khẽ ừm một tiếng. "Makki tính mua vé xem phim cho cả đám tối nay đúng không?"
"Ờ, hôm qua cậu ấy có nhắc sơ qua."
Tuyệt vời.
Ngay lúc đó, Hanamaki, Matsukawa, Kindaichi và Kunimi bước vào phòng CLB.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến," Oikawa lầm bầm, mắt nhìn thẳng người đầu tiên bước vào.
"Ồ, mấy cậu đang nói về tớ à? Cảm động quá." Cậu đặt tay lên ngực giả vờ xúc động, vừa chớp chớp mi giả vờ ngây thơ vừa quàng tay qua vai cậu chuyền hai. "Ủa mà nè đội trưởng, đội phó ơi," Cậu ta quàng luôn tay còn lại qua vai Iwaizumi, "Hai người bỏ tụi này ngoài biển không một lời từ biệt là sao vậy?"
Chết tiệt. Họ quên nghĩ lý do bào chữa cho chuyện này rồi.
"Chị tớ gọi. Cần bọn tớ đi đón Takeru," Oikawa trả lời bằng câu đầu tiên hiện lên trong đầu.
"Vậy á hả," Hanamaki nói, nhưng rõ ràng giọng điệu cho thấy cậu ấy không tin tí nào. "Rồi cả Iwaizumi cũng phải đi đón nữa à?"
"Takeru mê cậu ấy còn hơn cả tớ đấy," Oikawa hờn dỗi. "Thằng nhóc sẽ khóc nếu Iwa-chan không đi cùng."
Cậu chàng đập biên nheo mắt nghi ngờ, nhưng không truy vấn thêm. Các thành viên khác lần lượt đến, và cả đội nhanh chóng bị cuốn vào buổi tập nên không ai bàn tán thêm nữa.
"Nè," Oikawa thì thầm với Iwaizumi khi cả hai đang dọn dẹp chuẩn bị về.
"Sao vậy?" Iwaizumi thì thào lại, giọng nghe nghèn nghẹn vì đang lau mặt bằng khăn.
"Làm ơn nói với tớ là mồ hôi không làm trôi lớp makeup nha," Tooru hỏi, rồi uống một ngụm nước, ngửa đầu ra sau để Iwaizumi dễ nhìn phần cổ hơn.
"Không sao đâu. Không thấy gì hết," Iwaizumi trấn an. "Chắc là loại chống nước, mà đừng lấy khăn lau cổ, lỡ lem."
Tooru thở phào. "Trời ơi may quá. Bữa nào gặp chị phải mua gì cảm ơn mới được."
"Nè, đôi chim cu ơi!" Matsukawa gọi vọng qua từ bên kia phòng tập. "Tối nay đi coi phim chớ?"
"Đi chứ, mấy giờ vậy?"
"Bảy giờ nha, đừng tới trễ đó!"
. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.
The Amazing Spider-Man là một bộ phim tuyệt vời, cả nhóm đều đồng ý như vậy. Họ ra khỏi rạp, bàn tán xôn xao về mấy pha hành động mãn nhãn và kỹ xảo đỉnh cao, vừa nhấm nháp nốt mấy hạt bắp rang còn sót lại trong hộp.
"Mọi người thấy cú xoay người đó không?" Oikawa vừa reo lên vừa nhảy cẫng, "Tớ mà cố gắng chút thôi là làm được liền!"
Matsukawa khịt mũi cười. "Ừ, tất nhiên rồi đội trưởng. Tớ cá không đầy năm phút là cậu sẽ tự ngã lăn quay."
"Iwa-chan tin tớ mà, phải không?" Oikawa cười toe, lết lại gần Iwaizumi và huých nhẹ. Iwaizumi đảo mắt, nhưng nét mặt lại dịu hẳn đi.
"Không, cậu ngủm là chắc," anh nói giọng bình thản khiến cả đội cười ồ. Oikawa bĩu môi, nhưng ngay sau đó lại dịu xuống khi Iwaizumi nhẹ nhàng đan ngón tay vào tay em.
Dù đã khuya, nhưng vào một đêm thứ Sáu mùa hè oi bức thế này, đường phố vẫn nhộn nhịp người bắt đầu tận hưởng cuối tuần. Hầu hết mấy quán ăn, quán izakaya và một vài cửa hàng kem vẫn còn mở cửa, còn mấy tiệm không bán đồ ăn thì đóng cửa hết rồi.
Đó là lý do khi ánh mắt cả đám bắt gặp tấm biển neon của một trung tâm trò chơi vẫn còn sáng đèn, mắt Oikawa sáng rực. Không khí ngoài trời ngột ngạt và nóng bức khiến lời mời gọi của máy lạnh và những trò chơi điện tử ai mà chịu cho nổi.
"Đi thôi cả nhà iu!" Oikawa hét lên, tay đã kéo Iwaizumi đi thẳng về phía cửa.
Cả nhóm cười toe, lục tục theo sau. Ngay cả Kyoutani, dù lẩm bẩm càu nhàu, ánh mắt cũng bị hút về phía máy đấm bốc lấp ló sau cửa kính lớn của trung tâm trò chơi. Kunimi thở dài, hai tay nhét túi quần, nhưng không phản đối, lặng lẽ đi theo mọi người.
Bên trong trung tâm thì ồn ào như hội, tràn ngập ánh đèn nhấp nháy liên tục, tiếng máy móc chạy vù vù, lâu lâu lại nghe tiếng reo hò khi ai đó thắng giải. Cả nhóm tản ra, đứa nào cũng tự tìm tới cái máy game mình thích.
"Iwa-chan, chơi cái này đi!" Oikawa lôi Iwaizumi đến máy ném bóng rổ, mắt sáng rực vì phấn khích.
Hai đứa nhanh chóng vào nhịp chơi vui vẻ. Iwaizumi cố tập trung vào game, mà mỗi lần Oikawa ghi điểm là lại nhào vào người anh, tay còn siết chặt lấy tay anh, khiến anh khó lòng không xao nhãng. Còn bên kia, Matsukawa, Watari với Hanamaki thì đang cười lăn cười bò, vừa đua Mario Kart vừa cà khịa nhau không thương tiếc. Kindaichi với Yahaba chơi Taiko no Tatsujin gần đó, ngay cạnh chỗ Kyoutani đang đấu tay đôi dữ dội với ai đó bên máy đấm bốc.
Sau trận ném bóng, Hanamaki với Matsukawa gần như lôi xềnh xệch Oikawa và Iwaizumi về phía bốt chụp hình purikura. "Lẹ lẹ, tụi này cần ảnh làm bằng chứng tống tiền sau này," Hanamaki cười gian, chui tọt vô cái buồng sáng rực chật ních.
Cái buồng chật ních với bốn đứa chen chúc bên trong, Oikawa bằng cách nào đó đã chen được sát rạt vào Iwaizumi. "Uôi, ấm cúng ghê ha," em bông đùa.
Máy ảnh bíp một tiếng báo hiệu bức đầu tiên. Cả bốn nhanh chóng tạo dáng, làm theo hướng dẫn trên màn hình giơ tay chữ v và mấy cái nháy mắt lố lăng. Nhưng ngay lúc chuẩn bị chụp bức thứ hai, Hanamaki "vô tình" chọc vào sườn Oikawa khiến cậu kêu lên và ngã dúi vào Iwaizumi.
"Êi!" Oikawa vừa la vừa cười, đúng lúc máy chụp ngay cảnh hỗn loạn đó. "Vậy là chơi ăn gian đó nha!"
"Ăn gian hả? Mới có vậy mà la, còn nhiều trò hay hơn nữa đó," Matsukawa cười nham hiểm, rồi lò dò phía sau kéo mặt xấu tệ để phá hình. Những tấm ảnh tiếp theo nhanh chóng biến thành cuộc chiến cố làm nhau cười sặc sụa hoặc phá pose nhau, căn buồng nhỏ rung lên bởi tiếng cười giòn tan.
Hanamaki nhanh tay chiếm quyền điều khiển màn hình để chọn ảnh lưu lại. "Ồ, tấm này giữ là cái chắc rồi he," cậu chỉ vào bức Oikawa gần như bám chặt lấy Iwaizumi sau khi bị chọc.
"Nhắc mới nhớ," Matsukawa liếc đồng hồ trên tay. "Thử thách kết thúc lúc 21:37 đúng không? Giờ là 21:25 nè. Mấy người thậttt sự tận dụng từng phút cuối quá luôn đó nha," cậu cười khoái trá.
Ừ nhỉ. Cả đám nãy giờ đâu ai để ý thời gian.
"Không thể tin được vài phút nữa bọn mình sẽ chia tay, Iwa-chan ạ. Kết thúc thật bi thảm," Oikawa giả bộ than thở sướt mướt, len lén chen sát lại gần Hanamaki để chọn sticker dán lên hình.
Iwaizumi đảo mắt, mặc kệ để mấy người kia muốn làm gì với mấy tấm ảnh thì làm cho đến khi thấy Oikawa chọn ngôi sao lấp lánh và đôi cánh thiên thần dán lên hình anh.
"Ô, sao cậu dám!" Anh la lên, cố với tay giật lại cây bút từ tay Oikawa.
"Muộn rồi!" Oikawa cười khúc khích giơ bút lên cao. "Iwa-chan lùn quá không với tới đâu," em ghẹo.
Iwaizumi nhảy lên giật lại nhưng Tooru né được. Sau vài lần tranh giành, Hajime đành bỏ cuộc. Oikawa cười đắc thắng, hí hoáy trang trí thêm vương miện và đôi tai thỏ lên hình mình trong khi Hanamaki thêm đủ thứ sticker kỳ quặc lên hình của mình với Matsukawa.
Kết quả là bộ hình trông lố bịch và xàm hết sức, nhưng cả bốn vẫn cười như điên khi lấy hình in ra. Ai nấy đều giữ một bức.
Matsukawa cười khẩy giơ ảnh lên. "Mấy cái này chắc tớ dán lên tủ lạnh quá."
"Cậu sắp thành người già rồi đó, Mattsun," Oikawa trêu.
Cả nhóm chuyển sang khu máy gắp thú. Ở đó, mấy đứa còn lại đang vây quanh Kunimi, nhìn cậu đang điều khiển cái càng để cố gắp một con thú bông Asuna bự chà bá trong Sword Art Online. Tụi kia thì đứng xung quanh la hét chỉ đạo đủ hướng. Kunimi nhíu mày tập trung, điều chỉnh cần gắp một cách chính xác. Nhưng dù cả đội đã cố gắng hết sức, cái cần gắp vẫn quá yếu, chỉ giữ được con thú bông vài giây trước khi nó rơi tõm trở lại vào biển thú bên dưới. Cả đám đồng loạt thở dài thườn thượt, tiếc hùi hụi.
Yahaba liền bước tới, quyết tâm gắp cho được con thú bông. "Để tớ thử một lần," cậu nói, xắn tay áo lên và nheo mắt nhìn vào máy. Mấy đứa còn lại bắt đầu tản ra, người thì đi khám phá mấy máy khác, người thì đứng tám chuyện.
Đột nhiên, Oikawa há hốc miệng rồi túm lấy tay Iwaizumi một cách thái quá. "Iwa-chan, nhìn kìa!"
Iwaizumi bối rối, nhưng ngay lập tức nhận ra chiếc máy gắp UFO khiến Oikawa chú ý. Nó nhỏ hơn những máy khác, nhưng chất đầy mấy con thú bông người ngoài hành tinh màu xanh lá cây, nhìn cũng đáng yêu dù trông hơi rẻ tiền. Mỗi con mặc một bộ đồ kỳ quặc. Con thì mặc đồ cảnh sát, con thì bác sĩ, thậm chí có con còn đeo tai mèo với đồ hầu gái.
"Không, đừng có mơ," Iwaizumi thẳng thừng.
"Nhưng mà Iwa-chan, chúng dễ thương nhất quả đất luôn á!" Oikawa reo lên, vừa nhún nhảy. "Cậu không gắp cho tớ một con sao?" Em bĩu môi, ánh mắt long lanh đầy van nài.
Iwaizumi định mở miệng từ chối, nói là phí tiền, thì Hanamaki bất ngờ khoác vai anh, ghé sát lại.
"Ừ đó, gắp đi Iwaizumi-san. Cho cái buổi hẹn hò giả này có cái kết thật đẹp nè. Còn ba phút nữa là hết thời hạn rồi đó, 21:34 rồi," Hanamaki cười gian.
Hajime thở dài, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên vì bất lực. Anh lục túi lấy đồng 100 yên. "Được rồi, nhưng nếu sau ba lần không được, tôi không phí tiền nữa đâu," anh nói giọng nghiêm nghị nhưng không giấu nổi sự dịu dàng.
"Yay! Iwa-chan là số dzách luôn á!" Oikawa reo lên, khuôn mặt rạng rỡ ôm chặt lấy Iwaizumi.
Iwaizumi muốn giữ bình tĩnh lắm chứ, mà nghe giọng Oikawa vui tới vậy khiến anh ấm lòng, không thể che giấu nụ cười. Anh hít một hơi sâu rồi bước tới chiếc máy. Trong khi anh cẩn thận điều khiển cần gắp, Oikawa đứng sát bên, liên tục cổ vũ.
Lần thử đầu tiên trượt hoàn toàn, nhưng anh vẫn tập trung. Lần thứ hai, cần gắp kẹp được con mang tai mèo, nhưng nó tuột khỏi cái gắp ngay khi được nhấc lên.
"Cố lên, cố lên nào," Oikawa thì thầm, cắn môi đầy mong đợi.
Với nỗ lực cuối cùng, Iwaizumi đổi chiến thuật và thành công gắp được con người ngoài hành tinh mặc đồ hầu gái. Con thú được nâng lên một cách oai phong rồi thả xuống khe nhận quà. Oikawa reo lên sung sướng, ôm chặt lấy món quà.
"Tớ yêu cậu, Iwa-chan. Đáng yêu quá trời luôn, cảm ơn cậu!" Giọng em nhỏ nhẹ nhưng chứa đầy biết ơn chân thành.
Chưa kịp suy nghĩ gì, em đã nhảy vào vòng tay Iwaizumi, kéo anh vào một nụ hôn dịu dàng mà đầy tình cảm.
Nụ hôn ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, khiến cả hai quên mất họ đang giữa khu trò chơi ồn ã. Iwaizumi đặt tay lên eo Oikawa, kéo em sát hơn, đắm chìm trong hương vị bắp rang bơ caramel ngọt ngào còn vương trên môi em.
Cho đến khi một tiếng ho vang lên, phá tan khoảnh khắc.
"Quá 21:37 rồi," ai đó lên tiếng. "Vậy là...?"
"Vỡn hả? Ai quan tâm mấy giờ chứ? Tụi nó đâu có hôn chỉ vì cái thử thách!" một giọng khác vang lên.
"Tớ mừng muốn chết luôn á, cuối cùng thì hai người cũng chịu nhận ra tình cảm của mình," Matsukawa đồng thanh. "Nhưng mà giờ làm ơn ngừng thể hiện tình cảm chốn công cộng được chưa? Người ta đang nhìn kìa," cậu phàn nàn, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
"Sao các anh dám làm thế trước mặt trẻ con!? Đồ biến thái!" Watari hét lên, che mắt Kindaichi và Kunimi như thể họ là trẻ nhỏ.
"Tớ xin lỗi vì đã phá hỏng mọi thứ bằng trò thử thách này," Hanamaki giơ tay thú nhận. "Lúc đầu là muốn tụi nó nhận ra mình ngu tới cỡ nào rồi tự thú. Ai ngờ giờ chắc phải chứng kiến mấy cảnh như này mỗi ngày luôn rồi."
"Ugh, em không cần bị nhắc nhở mỗi ngày về việc mình còn độc thân đâu," Yahaba than vãn.
Cả đám miệng thì càm ràm, nhưng Iwaizumi với Oikawa đều cảm nhận được rõ ràng tất cả chỉ là đùa qua những nụ cười chân thành của mọi người. Ngay cả Kyotani với Kunimi cũng gật đầu khẽ, coi như chấp thuận.
"Nhưng thật lòng mà nói," Hanamaki nói, "tớ mừng cho hai cậu lắm."
"Tớ cũng vậy," Matsukawa tiếp lời.
Iwaizumi, mặt vẫn đỏ hồng sau nụ hôn hồi nãy, nghe vậy lại càng đỏ hơn, còn Oikawa thì cười tít cả mắt.
"Cảm ơn Mattsun, Makki-chan nha," em nói.
Suốt đêm đó, Oikawa ôm khư khư con thú bông. Về đến nhà, em đặt nó lên bàn đầu giường, vừa chuẩn bị đi ngủ vừa ngắm nghía nó mãi.
Trước mắt em và Iwaizumi còn rất nhiều chuyện phải đối mặt sau này. Sẽ đến lúc nào đó họ phải nói với ba mẹ về việc mối quan hệ của cả hai đã thay đổi, nghĩ tới thôi cũng đủ hồi hộp. Rồi còn thi cuối kỳ, phải thắng Shiratorizawa, và tốt nghiệp nữa. Còn cả chuyện làm sao để giữ được tình cảm này khi Oikawa ra nước ngoài.
Nhưng chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi.
Lúc này, Tooru ngủ thiếp đi với một nụ cười nhẹ trên môi, mơ thấy một người ngoài hành tinh mặc đồ hầu gái đang chơi bóng chuyền bãi biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro