Làn sóng thứ ba
Gojo Satoru và Ieiri Shoko cùng xuống xe, Ieiri Shoko một tay xách theo chai rượu, trông vẫn là bộ dáng mệt mỏi như cũ. Vị bác sĩ theo thói quen thò tay vào túi lần tìm bao thuốc, cuối cùng móc ra một cái tẩu tinh xảo. Gojo Satoru nhìn thấy thì hỏi đây là gì, trước nay không thấy cậu dùng. Cô bảo đây là thứ đồ thay thế cho thuốc lá thôi.
"Đệt, không phải cái này là Utahime đưa cậu đấy chứ? Sang thế kỷ 21 rồi, Utahime vẫn chưa thích ứng được à."
"Chị ấy mà nghe được thì thế nào cũng mắng um lên, cậu là đang cực kỳ bất kính với tiền bối đấy."
"Gì chứ, hóa ra là do không chịu được Utahime ồn ào à."
"Cái nết này của cậu sợ là nếu không đến 20 năm thì không thay đổi được."
"A, chẳng phải như thế vừa đúng ý tớ sao? Gojo Satoru cần phải là người duy nhất không thay đổi." Gojo Satoru và Ieiri Shoko sóng vai bước trên đường, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ieiri Shoko liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút nghi hoặc, "Ý cậu là gì?"
"Ừm, có hơi khó giải thích, nói như nào nhỉ... Gần đây tớ tự hỏi, Megumi đã đến kỳ phản nghịch rồi, thân là người giám hộ, tớ cần phải duy trì hình tượng như nào để ở chung với em ấy đây. Bởi vì Megumi thích kiểu dĩ bất biến ứng vạn biến, giống thủy triều trên biển hay ánh trăng tròn trăng khuyết, sẽ làm em ấy có cảm giác an toàn. Cho nên tớ nghĩ, vừa phải giữ nguyên hiện trạng bây giờ đồng thời cũng phải thay đổi. Cái quan trọng cốt lõi thì vẫn phải giữ nguyên, có lẽ không phải ý tưởng tồi đâu nhỉ
Ieiri Shoko trông có vẻ đã từ bỏ cách lý giải logic của Gojo Satoru, "Cậu có chắc là trước mặt em ấy, cậu còn có cái gọi là hình tượng không?"
"Đương nhiên là có," Gojo Satoru giọng điệu tự tin,"Đó chính là đứa trẻ tớ nuôi lớn đó."
Ra là vậy, bảo sao đây được gọi là chân lý của Masamichi Yaiga, bởi vì vị hiệu trưởng đã tạo ra vô số thứ tựa như trẻ con, nên ông ấy hẳn là một người phù hợp để thảo luận mấy đề tài về vấn đề nuôi trẻ kiểu này nhỉ? Ieiri Shoko nhìn về phía Gojo Satoru đang cầm một cái túi giấy trên tay, tựa như hiểu ra tâm tư của người bạn tốt lâu năm này, cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Haiz, mình vẫn muốn dùng "hàng thật" quá, còn một lúc nữa mới được uống rượu.
Nanami Kento vừa mới tắm xong, anh còn mặc bộ quần áo ở nhà thì bị một đống âm thanh kỳ quái của Gojo Satoru quấy rầy, phiền đến nhăn mày, mở cửa ra thì lại nhìn thấy Ieiri Shoko đứng bên cạnh Gojo Satoru đang bày ra vẻ mặt "Tên này không liên quan đến tôi".
Gojo Satoru thì tùy tiện nói một câu "Làm phiền rồi," sau đó ngay lập tức bỏ lại hai người mà tự nhiên như ruồi đi vào trong nhà ngó nghiêng khắp nơi. Ieiri Shoko khách khí chào một câu, tháo bỏ giày cao gót để ở huyền quan, rồi cũng đi vào trong nhà.
Nanami Kento đóng cửa lại, thở dài hỏi, "Gojo, phiền anh giải thích một chút sao lại là nhà tôi được không?"
"Đương nhiên là bởi vì Nanami chẳng bao giờ chịu ra ngoài, hơn nữa phong cách trang trí trong nhà cậu rất có không khí ở bar nữa, quá là phù hợp với một buổi họp lớp đã lâu không tổ chức. Trong thời gian bận rộn mà được thả lỏng thế này thì không còn gì hơn." Giọng điệu Gojo Satoru nhẹ nhàng ngả ngớn, không thèm để ý sắc mặt của những người bị hắn quấy rối.
Đối phương không khách khí mà mắng, "Sao chưa gì mà anh đã trông hưng phấn như vậy, còn nữa, nói đến họp lớp, anh phải mời tiền bối Utahime và tiền bối Mei Mei mới đúng."
"À, không được đâu, mỗi lẫn Utahime nhìn thấy tôi là mặt lại xị ra, chả biết tại sao nữa, với lại bà ấy cũng ở tận Kyoto mà, quá xa. Shoko cậu thấy có đúng không? Mei Mei không có tiền thì chắc chắn sẽ không tới, với bả mà tới chắc nhà Nanami sẽ trầm hẳn đi luôn quá? Dù gì thì Nanami với Mei Mei cũng không hợp nhau mà, lúc đó Nanami sẽ chẳng nói gì hết cho mà xem."
"Vậy thì chắc phải cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi."
Gojo Satoru phớt lờ hàm ý mỉa mai trong câu nói của Nanami Kento, ngồi thẳng xuống sô pha. Ieiri Shoko đang đứng ở quầy bar cất chai rượu cô đem đến, thuận tiện đánh giá quầy rượu nhà anh, "Nanami, chỗ này đều là kho báu của cậu đấy hả? Đỉnh thật đấy... Nhưng mà, cậu tìm được chai này ở đâu vậy? Tôi nhớ cái chai này cực kỳ khó mua được hàng thật đấy."
"Đó là—"
"A, sao hiệu trưởng Masamichi Yaiga còn đến trễ hơn tôi vậy?"
"Hiệu trưởng Masamichi Yaiga nói cao tầng tìm ông ấy có chút việc, chắc cũng sắp đến rồi."
Giọng điệu Gojo Satoru có chút quỷ dị, "Hừm, thật hiếm có nhỉ..."
Anh ta lại đang tính toán cái gì xấu xa đúng không? Nhìn Gojo Satoru đang xoa xoa cằm, Nanami Kento nghĩ tromg đầu, nhưng không có nói ra. Ieiri vẫn còn đang ngắm nghía quầy rượu, "thần cồn" của bọn họ có vẻ như đang suy tư xem lát nữa nên đổi lấy chai rượu nào mới tốt. Cảnh tượng quen thuộc khiến anh nhớ tới thời học sinh, thân là hậu bối nhưng bị kẹt ở giữa mấy tiền bối dở hơi khóa trên, nghĩ đến liền thấy đau đầu.
Lúc đấy cảnh tượng cũng như thế này, chị Ieiri-san đứng an tĩnh ở một bên, nhìn không ra cô đang nghĩ gì, có lẽ là sẽ đột nhiên biến mất, hoặc lặng lẽ nhân lúc không ai để ý làm ra mấy động tác nhỏ nhỏ nhưng khiến người khác giật mình. Bên kia thì có Gojo dẫn đầu, Getou hùa theo, Yu Haibara cũng bị các tiền bối dụ dỗ tham gia vào trò pháp phách nào đấy. Thân là hiệu trưởng nhưng thầy Masamichi Yaiga không phải lúc nào cũng kịp thời xuất hiện, anh sẽ là người duy nhất bị hại phải ngồi ở vị trí đầu trong lớp, bị đám người này chọc giận mà không có chỗ xả, nhưng kết quả đạt được vẫn là mọi người đều vui.
Anh tự xoa xoa hàng chân mày đang dần nhíu lại của bản thân, nhóm bốn người từng ầm ĩ giờ chỉ còn lại hai người. Haibara đã sớm rời xa thế giới này, Getou bị Okkotsu Yuuta đả thương và sau đó bị Gojo Satoru tự tay ra một đòn trí mạng. Gojo Satoru muốn gì ở một buổi họp lớp như thế này chứ? Thường thì chẳng có chú thuật sư nào có thể quay về mà tham gia họp lớp được cả, phải không nhỉ?
Ly biệt đã là chuyện thường tình, đoàn tụ chỉ làm tăng thêm nỗi buồn mà thôi. Nanami Kento sâu kín mà thở dài, thu hồi thứ cảm xúc lung tung rối loạn này, quyết định không nghĩ nhiều nữa.
Ieiri Shoko ngay lúc này lại lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. "A, Nanami, xin lỗi, nhưng mà tôi muốn hỏi là có xem qua tủ lạnh nhà cậu được không, nếu tôi đoán không sai, hẳn là cậu còn có thứ khác giấu trong tủ lạnh nhỉ?"
"Cứ tự nhiên, rượu đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, nhưng uống sớm như vậy không sao chứ?"
"Người có thể uống cũng chỉ có tôi với cậu thôi, cho nên tôi không định đi quản cái tên ngốc một chén là say kia."
Nanami Kento cũng đi đến chọn rượu cùng Ieiri, còn rất tâm lý chuẩn bị một ít đồ ngọt cùng đồ uống có ga cho cái tên không thích rượu kia. Gojo Satoru thì cầm điện thoại ra ban công không biết là làm gì, đến khi mọi người đã chuẩn bị tương đối ổn thỏa thì Masamichi Yaiga mới tới.
Sau khi mọi người ổn định vị trí, Gojo Satoru đột nhiên cảm thấy thật cao hứng, còn chưa uống rượu đã bắt đầu dùng bầu không khí say xỉn đi quấy rầy hai người đàn ông còn lại ở đây, còn nói luyên thuyên mấy chuyện không đâu vào đâu, cái tên này mỗi lần cao hứng đều thật phiền. Cũng may là Ieiri có thể dựa vào chủ đề về rượu cứu vớt Nanami, Ieiri xếp mấy chai rượu trên bàn, cầm lấy chai rượu hảo hạng mà cô thích, biểu tình đã thả lỏng một chút, cảm thán Nanami không hổ là người biết uống rượu.
Trên bàn bày toàn cực phẩm, so với việc bị Gojo Satoru hãm hại, uống rượu cùng Ieiri Shoko làm hắn càng thoải mái hơn một chút, vì thế đề tài nói chuyện đã chạy về những quán rượu không tệ hoặc là những người trong quán bar. Chủ đề chung dần thu hẹp lại, đến cả Gojo Satoru còn thấy nhàm chán, chuyện duy nhất hắn chen chân vào được là về nước ngọt hoặc đồ tráng miệng quán bar nào đó. Tiếp theo là liên tục rót rượu không ngừng cho Masamichi Yaiga, hôm nay khó mà gặp gỡ được một lần, hắn không thể bỏ qua cơ hội đi trêu người khác, cuối cùng là bị Masamichi Yaiga cho một đấm ngăn lại.
"Không mở Vô Hạ Hạn à? Hiếm quá nhỉ."
"Không đánh tới, cái thằng nhóc Satoru này chỉ giả bộ thôi."
"Này hiệu trưởng, đừng có nói toẹt ra như vậy chứ."
"Dù sao cậu ở trong mắt bọn tôi đã sớm không còn mặt mũi gì rồi, nên không cần để ý." Ieiri cong cong khóe miệng cười, ý bảo Nanami lại rót thêm cho cô ly nữa, hoàn toàn làm lơ cái người đang náo loạn bên cạnh. Lại nhìn đến tay Nanami có vết cắt nhỏ, thân là bác sĩ, cô là người đầu tiên phản ứng, hỏi hắn, "Tay làm sao vậy?"
"Khi nấu nướng không cẩn thận cắt phải, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Đó là một vết cắt nhỏ đã kết vảy, xuyên qua hai đầu ngón tay, lý do Nanami đưa ra cũng gọi là hợp lý, vết thương này quả thật giống như lúc lúc cắt rau vô tình trúng tay, miệng vết thương ở trên ngón tay trắng bệch của Nanami trông rất rõ ràng. Chỉ là, Nanami bình thường hay dùng vũ khí, lần này nhìn hắn mắc sai lầm, tự dưng lại thấy có chút châm chọc và buồn cười, giống như vị bác sĩ có thâm niên đứng phẫu thuật mấy chục năm, lúc dùng dao cạo râu lại đột nhiên tự cứa phải mình vậy.
"Thật là ngoài ý muốn nhỉ, Nanami cũng có lúc như vậy à?"
"Người bình thường thường thỉnh thoảng cũng có lúc mắc sai lầm, Satoru, em cũng một vừa hai phải thôi."
"Em biết, là do Nanami gần đây quá stress nhỉ. Em chỉ là quan tâm một chút thôi, Shoko—"
Ieiri Shoko lập tức cắt ngang lời Gojo Satoru, "Không cần thiết, mấy cái loại vết thương nhỏ này không cần gọi tớ, dùng Phản Chuyển Thuật Thức quá phiền toái. Cơ thể yêu cầu độ chính xác rất cao, sẽ tạo lực gán rất lớn lên cơ thể tớ, hơn nữa Nanami cũng biết điều này nên mới không nhờ tớ giúp đấy chứ."
"Đúng vậy, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, vết thương để đấy cũng sẽ tự lành, cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của tôi."
Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cần gì phải để ý chứ?
"Nhưng thực ra nếu muốn thì Shoko vẫn làm được mà đúng không? Cậu chỉ là đang lười thôi, so với hồi mới quen cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."
"Cả hai cô cậu đều có chung cái nết này, cho nên mới chơi được với nhau đấy."
"Không, hiệu trưởng xin đừng đánh đồng em với cái tên Gojo này."
"Có ý gì thế hả? Shoko cậu ngày càng quá đáng đấy nhá."
"Ý trên mặt chữ." Ieiri Shoko duỗi chân lười nhác nói, "Để nói nghiêm túc thì, cấu tạo não bộ của người khác không giống cậu, không, phải nói là não của Satoru không giống như bình thường mới đúng. Bởi vì do thuật thức, nên cậu đã quen với việc rán cháy não sau đó dùng Phản Chuyển Thuật Thức không ngừng chữa trị, đúng không?"
Ieiri Shoko buông cốc rượu, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào thái dương, lại bắt đầu đề tài về Phản Chuyển Thuật Thức, "Gọi là vấn đề cảm nhận quán tính đi."
"Quán tính?" Masamichi suy nghĩ một lúc rồi hỏi; "Có giống với hội chứng đau chi ma không?"
"Nguyên tắc thi không giống, nhưng đó cũng là một ví dụ không tồi. Về Phản Chuyển Thuật thức, thì— Ví dụ nhé, bộ não con người giống như một miếng bọt biển, nếu ta ép nó xuống, nó sẽ bị móp, rồi khi đến một mức độ nhất định, nó sẽ tự động bật lại và trở về trạng thái ban đầu, nhưng tốc độ sẽ khá là chậm. Nói cách khác, là sẽ mất một khoảng thời gian. Do đó, thông thường khi một người bị thương, não người đã nhận được tín hiệu là 'Bây giờ mình đang bị thương' và bắt đầu kích hoạt các cơ chế tự bảo vệ. Chẳng hạn như tự động bắt đầu quá trình apoptosis và tái tạo, vô thức chọn các hoạt động có lợi cho vết thương, tránh thiệt hại thêm, đẩy nhanh các phản ứng trao đổi chất khác nhau, v.v. Tại thời điểm này, nếu nó được chữa lành quá nhanh, mọi thứ sẽ nhanh chóng ngừng lại, bởi vì quá trình của cơ chế phục hồi bình thường đột nhiên bị gián đoạn, mọi thứ diễn ra quá nhanh, tốc độ phản hồi khác hẳn so với bình thường sự gián đoạn của quá trình sinh lý và cảm giác tâm lý bị từ chối sẽ khiến cảm giác đau đớn thêm trầm trọng, tạo ra loại cảm giác đột ngột. Bộ não con người đã quen với một chu kỳ chậm rãi, đặc biệt là đối những vết thương cô, việc lành từ từ sẽ tốt hơn là khỏi ngay lập tức."
"Nhưng Phản Chuyển Thuật Thức sẽ phá vỡ thói quen này, não bộ bị quá tải, vì vậy cần phải dựa vào giấc ngủ để liên tục sửa chữa các "lỗi về cảm giác" và đồng bộ các giác quan của cơ thể và thông tin của não bộ. Thông thường, để tạo cảm giác tâm lý rằng mình vẫn còn bị thương và theo kịp sự đồng bộ của thông tin mà cơ thể đã sửa chữa lỗi này, em sẽ cố tình giảm tốc độ điều trị của Phản Chuyển Thuật Thức, chẳng hạn như giữ lại một số vết thương ngoài da để có thể tự lành. Khi nhìn thấy vết thương, người bệnh sẽ có cảm giác 'Mình thực sự đã bị thương, vết thương là có thật, và nó chưa lành, khó chịu ghê,' thông tin sẽ được truyền lại về não để giảm tải quá trình. Nói là lười, nhưng thực ra là em chỉ đang quan tâm đến vấn đề tâm lý của bệnh nhân thôi. Quá trình chữa trị này rất khó hiểu, và khi Gojo lần đầu tiên lĩnh ngộ được Phản Chuyển Thuật Thức, cậu ấy không thể tự chữa lành hoàn toàn, nhưng chính nhờ luyện tập lặp đi lặp lại và não bộ đang xây dựng lên một phản xạ không điều kiện, theo quán tính, ngay cả vết thương nhỏ nhất cũng có thể được trực tiếp chữa lành và hoàn toàn làm lơ vấn đề này."
Gojo Satoru đánh giá, "So với thời cao chuyên, cô lực giải thích của cậu cũng tiến bộ không ít nhỉ, tuy rằng vẫn hơi trừu tượng."
"Bản thân chú lực vốn đã là sự tồn tại trừu tượng rồi, mỗi lần hiểu thân về Phản Chuyển Thuật Thức là lại có cách lý giải khác nhau, tớ đã cố hết sức để giải thích rồi, Gojo Satoru, chẳng phải cậu rất thông minh à?"
"Từ thời học sinh cậu đã thích nói mấy câu chọc giận người khác rồi đấy nhé, rõ ràng tớ đã luyện Phản Chuyển Thuật Thức rất kỹ rồi."
"Nhưng Phản Chuyển Thuật Thức cũng có giới hạn." Masamichi Yaiga ôm cánh tay trầm ngâm nói, "Shoko, em hẳn là biết điều này đúng không?"
"Đúng vậy." Ieiri Shoko lại uống thêm một cốc rượu, dưới tác dụng của cồn mà thả lỏng kha khá, một tay chống đấu, "Nếu là vết thương bị hoại tử hoàn toàn, Phản Chuyển Thuật Thức không có cách nào chữa được, ví dụ như vết sẹo trên mặt Utahime, em đã dốc hết sức, nhưng cái kiểu hoại tử do bỏng như này thì đành chịu, những thứ mà em làm được cũng có giới hạn. Nhưng mà, nếu mà là vết thương do lời nguyền, chữa bằng Phản Chuyển Thuật Thức lại rất dễ dàng, bởi vì không có yêu cầu quá chặt chẽ về cơ thể, đó là những tình huống em không quá hiểu rõ. Cho nên, Satoru, cậu mới là người phải cẩn thận, đừng có để đến lúc cháy não rồi mới bắt đầu đi làm chuồng*.
*Dựa theo câu mất bò mới lo làm chuồng*
"Có phải mỗi tớ mới vậy đâu, cậu cũng thế còn gì, hết hút thuốc lại uống rượu, bản thân cảm thấy không có vấn đề gì to tát, biết thừa là uống rượu hút thuốc là hại thân, nhưng Shoko đều có thể tự chữa đúng không? Vậy thì có gì khác với tớ chứ? Utahime còn kiên trì muốn cậu cai thuốc. Bà chị đó vẫn chưa tỉnh táo lại à?"
"Không phải ai cũng không thèm quan tâm đến người khác như cậu."
"Thật quá đáng, dù gì bây giờ tớ cũng làm thầy giáo rồi đấy."
"Hừ, bởi vì là bạn, nên tớ phải nhắc cậu một câu, cậu vẫn nên chú ý bản thân một chút đi."
"Cứ yên tâm, tớ là mạnh nhất đấy, loại chuyện này tớ đã quen rồi, phải nói là sử dụng chú lực mới khiến tớ nhẹ nhõm, không có chuyện cháy não đâu, Yuuta chắc sẽ hiểu điều này."
"Bản thân sự tồn tại của Okkotsu đã khiến người ta kinh ngạc muốn chết rồi, chú lực gần như vô hạn nhưng lại không có thuật thức. Nhưng mà, có lẽ đây cũng là một kiểu Thiên Dữ Chú Phược, cùng loại với tớ."
"Hy sinh thuật thức để đổi lại chú lực vô hạn à?"
"Cái gì cũng có cái giá của nó chứ, đời mà."
"Phản Chuyển Thuật Thức cũng là cái giá mà."
"Shoko cũng có lúc như này sao?"
"Ai mà biết được, chỉ là sẽ có lúc giật mình hoảng hốt. Con người ấy mà, ai lại muốn mình bị thương chứ, biết rằng bị thương sẽ rất đau đớn nên mới trốn tránh, một khi bị thương rồi thì chỉ mong sẽ khỏi thật nhanh, bởi vì đau đớn chính là thống khổ,. Nhưng biết rõ mình đang bị thương, lại không thể phục hồi quá nhanh, cần phải đi theo trình tự nhất định, không thể chớp mắt một cái liền khỏi, thật là mâu thuẫn."
Ieiri Shoko ra hiệu cho Nanami Kento rót thêm rượu, Nanami tiếp tục phục vụ vị nữ sĩ này, cũng tiện tay rót đầy cốc cho bản thân.
"Mâu thuẫn là điểm chung của sinh mệnh mà. Không chỉ nhân loại, chú linh cũng vậy, động vật cũng thế."
"Tồn tại cũng là một loại thống khổ ư?" Gojo cười cười,"Quả nhiên gần đây cậu cũng bị stress giống Nanami nhỉ. Mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với rất nhiều thứ, nên là thỉnh thoảng gặp nhau uống rượu tâm sự cũng là ý kiến không tệ đúng không?"
Masamichi Yaiga bất thình lình mà chen vào, "Thật ra nhìn em trông mới giống người vô công rồi nghề đấy, gần đây Cao Tầng giao nhiệm vụ quá ít hay gì?"
"Làm gì có chuyện đấy chứ, em cũng là người bị thượng tầng phái đi bôn ba khắp nơi đó, phiền lắm đấy nhé. Chỉ là khó lắm mới có một dịp tụ tập, muốn em nói ra thì chẳng phải là phá hỏng bầu không khi lắm à, cho nên thôi, không nói gì là được, không thì phiền muốn chết."
Dần dần, mọi người khi trưởng thành, đều sẽ không chủ động nhắc đến chuyện của chính mình nữa. Không chỉ là Gojo Satoru, mọi người đều như vậy.
Là bí mật trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đây là ăn ý của những người trưởng thành, khi đề tài chuyển đến Gojo Satoru, không biết là ai đột nhiên nói rằng, "Thật ra thể hiện ra là mình mệt mỏi một chút cũng không sao cả."
Cả quầy bar rơi vào im lặng, Ieiri Shoko vân vê lọn tóc của mình tiếp tục uống rượu, Nanami Kento thất thần nhìn cốc rượu trước mặt, hiệu trưởng Masamichi Yaiga vẫn duy trì tư thế khoanh tay như cũ, tựa như đang chờ hắn đáp lại,
Đúng vậy, Gojo Satoru tự tay giết chết Getou Suguru, còn xử lý thi thể của hắn ta. Mọi người ở Cao Chuyên Chú Thuật lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng đám người Cao Tầng lại cứ hoài nghi sự trung thành của hắn. Cứ lần này tới lần khác khiêu khích điểm mấu chốt của Gojo Satoru. Tuy rằng mất đi đồng đội là chuyện hàng ngày của chú thuật sư, nhưng thời thế đã khác xưa rồi.
"Vậy à." Gojo Satoru vươn người giãn cơ một chút, thay đổi thành một tư thế khác, "Tôi cứ tưởng mọi người sẽ bình tĩnh hơn cơ đấy, tiếc là, tạm thời hiện tại tôi không sao cả. Sự tình đã ra nông nỗi này rồi thì, dù là Suguru với ý chí đối nghịch với chúng ta, hay những học sinh đáng yêu, và cả những người qua đường vô tội không có chú lực nữa. Chúng ta đều phải đưa ra lựa chọn thích hợp nhất đối với bản thân. Riêng việc sống trên đời này đã là một loại đau khổ rồi, không liên quan đến thuật thức, bởi vì chúng ta có được chú lực, cho nên không thể không gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên lưng. Nếu ai cũng khổ, thì sao phải đi so sánh hơn thua ai khổ nhiều hơn, mọi người đều sống như vậy sao?"
"Suguru chỉ là lựa chọn con đường cậu ấy cho là đúng, điều đó có ý nghĩa với cậu ấy. Nhưng thật ra, không có con đường nào là dễ đi cả, con đường chúng ta chọn đối nghịch với cậu ấy cũng vậy. Tương tự như vậy, tôi cũng chỉ muốn làm điều tôi cho là đúng, còn ý nghĩa là gì, thực ra trước nay tới nay tôi cũng không có nghĩ tới, chỉ nghĩ rằng muốn làm cái gì, làm được cái gì, như vậy là đủ."
Masamichi Yaiga hỏi,"Vậy người đã từng là bạn thân kia thì sao?"
"Cũng là người bạn thân duy nhất, điều này vĩnh viễn sẽ không đổi. Ba năm ở Cao Chuyên là thanh xuân vui vẻ nhất của em, hồi đó bọn em đó cứ như những kẻ ngốc, chẳng thèm lo nghĩ chuyện gì. Đây là ký ức không thể thay thế, phải trải qua những chuyện tốt đẹp, gặp được tàn khốc mới làm em ngộ ra nhiều điều. Nhưng tới hiện giờ, chỉ có thể là như vậy thôi. Nếu thế giới này đã không còn khiến cậu ấy vui vẻ được nữa, cũng thật đáng tiếc. Nhưng đời chính là tàn khốc như vậy đấy, cho dù cậu ấy chết đi, thế giới này cũng không vì thế mà lay chuyển. Là bạn thân của cậu ấy, đại khái đây là điều duy nhất khiến em không đành lòng, rõ ràng là chúng ta vốn dĩ có thể làm được gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng làm được gì."
*Đoạn này cần làm rõ một chút, đối với Gojo thì Geto là người bạn thân duy nhất, nhưng Shoko là bạn tốt, ngược lại Shoko cũng coi Gojo là bạn tốt. Hai người là bạn tốt lâu năm, rất hiểu nhau, nhưng quả thật là chưa đến mức gọi là "bạn thân nhất".
"Nếu thế giới này đã không còn có thể khiến anh vui vẻ sao?"
"Sao vây, tự dưng lặp lại lời tôi làm gì thế Nanami?"
"Hiện tại thế giới này có làm anh vui vẻ không, Gojo?"
"Làm sao mà vui được chứ, nơi nào cũng có chỗ làm tôi bất mãn hết, cho nên tôi mới giống Suguru, muốn dựa vào nỗ lực của chính mình thay đổi cái gì đó. Chỉ là phương pháp và phương hướng không giống nhau mà thôi, trước đây chúng tôi cũng như vậy, phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau. Nếu quá tập trung vào những thứ xấu xí mà quên mất trước mắt phải ưu tiên bản thân cần sống tốt đã thì sẽ bị lẫn đầu lộn đuôi. Người trưởng thành cũng có giải pháp của người trưởng thành, tuy rằng như vậy thật khổ sở."
Nghe Gojo Satoru nói, Ieiri Shoko lại uống thêm một hớp rượu, Gojo bắt gặp động tác của cô, "Shoko, có muốn nói cái gì dưới tư cách là một bác sĩ không? Có muốn thương tiếc Suguru của chúng ta một chút không?"
"Thế giới mà cậu ấy muốn vốn dĩ không tồn tại, theo tớ thì nó cũng không nên tồn tại, không phải là tới không hiểu tại sao cậu ấy lại thay đổi. Ngay từ đầu tớ đã cười nhạo cậu ấy đúng là tên ngốc, nhưng nói như vậy thì tất cả chúng ta đều là đồ ngốc, chỉ dựa vào thực lực của bản thân để thay đổi thế giới căn bản là điều không thể."
"Cái này gọi là dũng khí đó, dũng khí ấy à, nếu nhân loại không có cái thứ này thì không sống được đến bây giờ đâu."
"Nhưng mà, khái niệm sống hay chết của cậu ấy đối với tớ đã quá mơ hồ, cho dù cậu ấy đã từng nói với tớ 'Mọi thứ có ý nghĩa.' Ngay cả khi đã tan vỡ đến mức vậy, thế mà cũng chẳng đến tìm tớ, thật là ngốc chết đi được."
Có thể là chưa từng trải nghiệm cái chết, nên mới không hiểu được ý nghĩa của sự sống. Getou bây giờ đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi, nhưng như vậy thì sao chứ?
"Bất biến dĩ vạn biến?"
Ieiri Shoko mắt liếc Gojo Satoru một cái, "Có lẽ ý cậu là "Dĩ biến ứng vạn biến", nhưng không hề có "Bất biến". Getou vẫn luôn là Getou, nhưng không còn là Suguru của chúng ta nữa."
"Nanami thì sao?"
"Tôi không có gì để nói cả, việc đã đến nước này, tôi không muốn đánh giá tiền bối Getou. Giống như lúc nãy anh nói , thế giới này đã không thể làm anh ấy nhận được hạnh phúc nữa rồi, tiền bối Getou sẽ không cần phải chịu đựng nỗi đau khôn tả nào nữa."
"Tàn nhẫn thật đấy, hiệu trưởng thì sao?"
"... Cũng như vậy." Mọi người lúc này đều vì một người đã khuất mà có chút ăn ý hiếm hoi, đã từng là bạn bè, đã từng là học sinh, tất cả mọi người đều vì người ấy mà nâng lên chén rượu, kể cả người không thích rượu như Gojo Satoru cũng nhấp một ngụm rượu gạo.
"Satoru, tốc độ phục hồi của em ở mấy chuyện này vẫn nhanh vậy à?"
"Nhanh hay không ấy à, hiệu trưởng có muốn đoán thử không?"
Masamichi Yaiga tư thế vẫn không thay đổi tư thế, trầm mặc một giây, "Là Fushiguro à? Hai đứa đã làm gì sao?"
"Em cái gì cũng chưa làm nhé? Đang là kỳ nghỉ xuân, em đem thằng bé về nhà em ở tạm. Dù sao thì chị gái đang hôn mê, mấy tháng nữa cũng là lúc thằng bé nhập học Cao Chuyên, em có thể chăm sóc em ấy tốt hơn. À phải rồi, đứa trẻ nhà hiệu trưởng, là nam hay nữ vậy? Có khỏe không?"
"Là con gái. Nó sống cùng mẹ, tất cả đều rất tốt."
Nanami Kento hỏi, "Cô bé có thuật thức không?"
"Chắc sẽ không, cũng không loại trừ khả năng sau này sẽ thức tỉnh. Nhưng lúc sinh ra tôi không cảm nhận được hơi thở của chú lực, có lẽ sẽ là một người bình thường."
"Như này cũng được coi là hạnh phúc của người bình thường nhỉ? Có một số việc không biết mới tốt, nhưng mà, con gái sau này đại khái cũng sẽ không thể nào hiểu được công việc vất vả của cha đâu, hiệu trưởng Masamichi Yaiga ạ."
"Nếu con bé đúng là phi thuật sư, tôi hi vọng cuộc đời không tàn nhẫn với con bé. Thân là một người cha, con bé có thể sống an toàn là được rồi, yêu cầu của tôi với con cái cũng không giống yêu cầu của tôi với các học sinh."
Chúng ta đều đã trải qua quá nhiều chuyện.
"Có ảnh chụp không?"
"Không có."
"Lạnh lùng quá~"
"Bị chú nguyền sư biết sẽ rất rắc rối."
"Cũng phải... Nếu con gái là phi thuật sư thì có một cuộc sống bình thường mới tốt."
"Tôi không định gia tăng mối nguy hiểm tiềm tàng cho mẹ con họ, bây giờ phía bên trên vẫn chèn ép cậu vì chuyện của Fushiguro-kun à?"
"Megumi? À...Ngay cả không có Megumi, mấy tên đó vẫn sẽ không ngừng đâm chọc em thôi. Thân là người mạnh nhất mà không hướng về đám người đó thì xác định là sẽ thành cái bia ngắm rồi. Nói đúng hơn là, Megumi trở thành lý do để chúng công kích em. Tuy rằng không có chút hiệu quả nào, nhưng dù gì cũng là Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật, bọn họ muốn kéo Megumi về phía mình, bên cái nhà Kamo kia đứng về phía họ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Chắc hẳn cũng đã ra chỉ thị hành động với người thừa kế rồi. So với con gái của thầy, hiện tại cái gì cũng chưa biết, và có lẽ tương lai cũng sẽ chẳng biết chú thuật sư là gì.
"Còn Megumi, ngay từ đầu đã biết đến sự tồn tại của một thế giới khác, đã mất đi cơ hội được lựa chọn rồi. Muốn làm một người bình thường, cùng chị gái bình bình đạm đạm mà đi hết một đời, những việc này ngay từ đầu đã không có có khả năng xảy ra. Cho dù em có gặp được em ấy hay không, đời này em ấy nhất định phải làm một chú thuật sư hoặc là chú nguyền sư. Đây là vận mệnh mà chúng ta không cách nào trốn tránh, cho nên em không có cách nào đáp lại kỳ vọng của em ấy, nói với ẻm rằng, Megumi-kun, hôm nay anh chính là người giám hộ của em, cứ đi làm những chuyện em muốn làm, đi trở thành một người bình thường như em muốn đi. Nói như vậy với một đứa trẻ 6 tuổi ư, em sẽ không làm vậy đâu."
"Nhưng mà," Ieiri vươn tay lấy bình rượu, "Trước đây khi cậu cho em ấy lựa chọn, khi cậu nhận nuôi em ấy, thật ra là do nhìn trúng cô lực mạnh mẽ của Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật, là muốn em ấy trở thành đồng minh của cậu đúng không?"
"Tớ đúng là hy vọng như vậy, nếu theo tính cách của em ấy, chắc là sẽ âm thầm dùng cách riêng của mình trở thành một chú thuật sư không danh chính ngôn thuận, em ấy cũng có thể lựa chọn lập trường đối lập với tớ. Tuy là trước đây tớ đã cam đoan ở hội nghị Cao Tầng, nói là chuyện này không có khả năng phát sinh, nhưng thật ra tớ cũng chẳng rõ nữa."
"... Thật sao?" Nanami mở miệng, "Anh nói anh đã tự mình nuôi cô em ấy, liệu có xảy ra chuyện tương tự nữa không?"
Giống như tiền bối Getou ấy, anh cũng không thể đảm bảo sao?
"Tôi không có khả cô nhìn thấu với thao túng suy nghĩ người khác đâu, Nanami. Con đường của chú thuật sư không ngắn như của người thường, cái gì sẽ xảy ra, cái gì sẽ gặp được, tâm trạng thay đổi như nào, tôi đều không thể quyết định được. Hơn nữa, không phải tất cả mọi chuyện sẽ đều như tôi mong muốn. Đây là con đường mà em ấy lựa chọn, tôi chỉ có thể hướng dẫn một chút thôi, cho dù phương thức có thích hợp hay không, kết quả cũng không thể nào biết trước được."
Như đang chìm vào ký ức, Gojo Satoru cúi đầu nghĩ gì đó, "Đứa trẻ đó, hồi cấp hai có một thời gian ngắn cực kỳ phản nghịch. Lúc tôi nói em sau này phải đi học ở Cao Chuyên Chú Thuật, sau đó sẽ làm chú thuật sư, em ấy đã tức giận rất lâu, còn tức lây sang cả chị gái."
"Nghe nói Fushiguro là đứa trẻ rất tự lập, là do cậu không hỏi ý kiến của em ấy, tự tiện quyết định tất cả mọi thứ nên mới tức giận à?"
"Một phần là do vậy, nhưng buồn cười ở chỗ, ban đầu khi mới ở cùng, em ấy cực kỳ tin tưởng tớ nhận nuôi ẻm thực ra là một giao dịch. Nghĩ là bản thân sẽ phải trả một cái giá gì đấy, nếu không chị gái sẽ không sống yên ổn được. Ha, nếu mà em ấy đã hiểu như vậy thì tớ cũng không cần phải biện hộ làm gì. Nhưng mà thay vì là cái giao dịch gì đó, tớ càng nghiêm túc đối xử với em ấy giống như một cá thể độc lập."
"Mà không biết vì sao đến năm 13, 14 tuổi, tự nhiên lại giận tớ, kiểu như hóa ra Gojo Satoru nhìn trúng điểm này của mình, hoặc cái gì đó tương tự như vậy, nghe mâu thuẫn nhỉ? Thật là đứa trẻ không trung thực mà."
Không ai nói gì, Gojo Satoru lại tiếp tục, "Đứa trẻ kia ấy à, cuộc sống chỉ toàn đau khổ và đấu tranh. Mới 15 tuổi mà đã có thể nhìn thấy bản chất của nhiều thứ, hiểu được thế nào mới là bình thường. Nhưng bởi vì bản thân có được năng lực đặc biệt nên không thể cư xử như một người bình thường. Em ấy cảm thấy người tốt thuần túy là một đám đạo đức giả, nhưng lại rất chán ghét, thậm chí căm hận kẻ xấu. Thậm chí còn có một thời gian, em ấy còn thực sự thấy tớ rất phản cảm. Những lúc như vậy, đứa trẻ này không thể không đóng vai một đứa trẻ bình thường trong mắt xã hội, nhưng dù có che dấu thế nào, mọi người sẽ luôn cảm thấy đứa trẻ này không bình thường, trên người mang theo những chiếc gai sắc bén, nhưng lại trông rất ôn hòa, thật là làm người ta không đoán được.
"Megumi ấy à, khát vọng được sống bình thường, lại mệt mỏi với những điều tầm thường. Cũng không biết phải chấp nhận sự thật mình khác người bình thường như thế nào, sinh ra đã có chú thuật cường đại, nên không có cách nào tiếp thu nổi sự kỳ lạ của bản thân. Nói là không tự tin, nhưng đúng ra là không biết phải làm như nào, dùng cách nào mới thích hợp. Sống trên bờ vực sinh tồn như vậy mới là đau khổ nhất. Nói thẳng ra là Megumi vẫn chưa chấp nhận chính mình, rồi ngay trước khi bản thân phân rõ ranh giới thì Gojo Satoru xuất hiện. Nhưng Gojo Satoru tớ đây lại là một kẻ kỳ lạ chấp nhận được sự kỳ lạ của mình, tự ý nói một câu, em sẽ làm chú thuật sư, mà bản thân em ấy còn chẳng biết chú thuật sư là gì, có phải rất bực mình đúng không?"
Nanami nhìn người đàn ông bên cạnh đang thao thao bất tuyệt, "Có khi thằng bé bực mình vì chính sự tồn tại của Gojo Satoru đấy."
Ieiri cười khẩy, "Cũng có khả năng đấy, đúng là cái tên này là kẻ cực kỳ phiền mà."
"À, tớ không phủ nhận việc này, trước mắt thì tất cả mọi thứ đều do Gojo Satoru vô địch thiên hạ đây ban tặng. Làm chú thuật sư rồi, có lẽ vấn đề của em ấy sẽ có câu trả lời, dù nhiều hay ít. Tại sao Gojo Satoru nhất định phải làm như vậy với mình? Tại sao Gojo Satoru lại muốn bồi dưỡng mình? Tại sao lại muốn mình trở thành đồng đội của anh ấy? Ý thức được những điều này, không ngừng tự hỏi bản thân tại sao lại cảm thấy tức giận. Nhưng thật ra, nếu ngay từ đầu mình đã không mong muốn chuyện tương tự, suy nghĩ của mình không thể chạm đến anh ta. Cho nên chỉ có mình tự giận mình sao? Đáng ghét, cái tên Gojo Satoru này vậy mà lại nói đúng? Tại sao lại phải quan tâm đến mình chứ? Tại sao mình cũng muốn được quan tâm đến như vậy?"
"Mỗi lần nhìn thấy biểu cảm tự hỏi của thằng bé, tớ cảm thấy siêu thú vị luôn. Nếu không tính mấy cái râu ria khác, thì mặc kệ như thế nào, tớ đều rất thích đứa trẻ đó. Em ấy tự nhận thức được mọi việc sớm hơn cả tớ, tự biết suy ngẫm logic đằng sau mọi việc, điều em ấy thiếu lúc này là sự can đảm để đưa ra quyết định đúng đắn và hành động dứt khoát. Cho nên lúc này, việc Gojo Satoru xuất hiện là cực kỳ cần thiết đó nha, bởi vì tớ là người tùy hứng nhất trong cái giới chú thuật này chứ sao."
"Thật tồi tệ, cái tên chỉ biết nhìn người khác đau khổ này."
"Cũng không còn cách nào mà. Đứa trẻ đó, tính cách cũng có điểm hơi tương tự với Nanami, một chuyện chỉ có thể được làm như này và không được phép làm như này, thường xuyên bị mấy lời không đứng đắn của tớ chọc giận. Cậu xem có đúng không, Nanami?"
Bất kể là do cái chết của Haibara, hay là do làm nhân viên văn phòng, thực ra chính anh đã sớm ý thức được rằng không có cách nào chạy trốn khỏi vận mệnh cả, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa một chút.
Ký ức không ngừng ùa về như đèn kéo quân, Nanami Kento trầm mặc nhìn lại thước phim đang chiếu trong đầu,, kêu "Anh nói là, Fushiguro-kun, lúc đó cũng giống tôi, tìm cách trốn tránh sao?"
"Trốn tránh à...? Đúng là có đấy, em ấy không muốn đối mặt với tất cả chuyện này. Là không có cách nào đối mặt mới đúng. Tự mình không suy nghĩ cẩn thận, thì quả thật là không có cách nào đối mặt nổi, không biết phải lựa chọn như nào mới đúng. Chị gái vì trúng lời nguyền mà rơi vào hôn mê, em ấy cuối cùng cũng ý thức được, đúng vậy, mình không thể nào trốn tránh hiện thực và vận mệnh, không thể không đối mặt, cần phải làm cái gì đó, sai cũng được, hiện tại không phải lúc để bối rối nữa, nhất định phải làm cái gì đó, sai thì làm lại từ đầu."
"Thật sự quá thống khổ nhỉ, không giống như hội Panda, trình độ rối loạn của em ấy là ở tầm cao mới luôn. Cũng do khó khăn không cái nào giống cái nào, ở phương diện nào đó, Megumi quá cố chấp, nên không biết phải nghiêm túc thế nào. Không có cách nào chấp nhận chính bản thân, thậm chí ghét bỏ bản thân là người giả nhân giả nghĩa, nhưng mà, ai cũng như vậy hết, kể cả Gojo Satoru tớ cũng vậy. Tớ cũng chẳng phải người tốt 100%, tớ chỉ đơn giản là làm điều tớ muốn thôi."
Bởi vì em ấy đã biết mình cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nên mới ghét mình sao.
Nhưng mình lại thích Fushiguro Megumi như vậy hơn bất cứ ai.
Masamichi Yaiga nói, "Vậy nếu em là người trưởng thành, vậy đã làm cái gì chưa?"
"Những việc nên làm thì em đều đã làm rồi nha, tiếp theo chỉ cần xem em ấy có thể tiếp nhận em hay không. Dù gì thì em cũng là người giám hộ của Megumi mà, chắc cũng cần phải ý tứ đúng không nhỉ."
"Cậu đừng có mà chà đạp mầm non này đấy."
"Còn chưa biết có thể nở hoa được hay không mà."
"Mà cậu đấy, hi vọng em ấy trở thành đồng đội của mình à?"
"Không phải vậy, em ấy không nhất thiết phải trở thành đồng đội của tớ. Nhưng trở nên mạnh mẽ giống tớ cũng được mà, tớ kỳ vọng rất nhiều vào em ấy đấy. Nói thì như vậy, nhưng dù gì thì đó cũng là Megumi mà, sơ tâm như gương sáng, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt. Cho nên Megumi chỉ cần là Megumi thì được rồi, tớ hi vọng em ấy có thể thuận buồm xuôi gió, ít nhất là tớ mong như vậy."
"Thật là một tư tưởng ích kỷ hoa mỹ đấy, Gojo."
"Hể, Nanami! Nói như vậy cũng cũng không làm tôi tức giận được đâu, bởi vì tình yêu của tôi đối với Megumi chính là ích kỷ như vậy đó. Người bị Gojo Satoru "yêu", cũng phải chủ động đi lý giải phức cảm Gojo Satoru."
Ieiri không chút khách khí mắng hắn,"Cái tên kém cỏi này."
"Oa, hiệu trưởng Masamichi Yaiga, ngài nói gì công bằng đi chứ."
"Hừm"
"À, phải rồi, tiện nhắc đến, hiệu trưởng Masamichi Yaiga, cái vòng phỏng vấn kia ấy, câu hỏi 'Tại sao cậu lại muốn tới Cao Chuyên Chú thuật?' ấy, cũng quá cũ rồi. Lần sau thầy đổi câu hỏi khác đi, nhất định phải làm sao để thí sinh trả lời là vì chính bản thân gì gì đó. Đặc biệt là đối với Megumi, bây giờ em ấy còn chưa biết, những việc em ấy làm đều là vì chính bản thân mình. Nhưng để thầy bắt em ấy nói ra câu đấy, chắc là cũng khả thi nhỉ?"
"Thế giới của người thường không phù hợp với em ấy, Cao Chuyên Chú thuật sẽ là điểm dừng chân đầu tiên. Đến lúc đó thầy đừng làm em ấy khó xử quá, đó là Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật đó nha. Hiệu trưởng hẳn là phải vui mới đúng. Ít nhất để em ấy tự mình nhận thức, và tự tiếp thu bước tiến đầu, chỉ cần như vậy là đủ rồi."
"Nghe hoàn toàn không giống như lời mà Gojo Satoru có thể thốt ra, cậu để ý thằng bé quá đấy."
"Hừ, dù gì thì tớ cũng là Nhà Giáo Gương Mẫu Gojo đấy!"
"Rõ ràng là còn chưa có chứng chỉ hành nghề giáo viên nữa, cũng đủ càn rỡ nhỉ."
"Tuy là nói như vậy, sự tồn tại của Fushiguro cũng trấn an cậu kha khá đấy nhỉ? Nếu không hôm nay cậu cũng không được như này."
Ngồi trên xe về nhà, bị Ieiri Shoko dò hỏi, Gojo Satoru kéo dài giọng,"Gì~~ Làm saooo?"
"Cậu vẫn luôn ôm khư khư cái túi kia."
"À, nhận ra rồi sao? Haha, bên trong đều là ảnh chụp Megumi đó, tớ mang đi tiệm ảnh để rửa, rất là quý đấy nhá, lưu bản mềm cũng không đủ đâu."
"Có thật là cậu chưa làm gì con nhà người ta không đấy?"
"Không làm gì thật mà, bọn tớ chỉ có đi ngắm biển với lướt sóng thôi, cậu nghĩ tớ là tên biến thái đấy à? Tớ còn không tệ đến mức xuống tay với trẻ con nhá, càng không có cái ý kiểu kia." Gojo Satoru thả lỏng dựa vào ghế sau lưng.
"Gần đây tớ cũng ý thức được, chuyện tớ có thể làm được rất nhiều, nhưng chuyện không thể làm được cũng nhiều chẳng kém. Tớ có thể đứng ở xa nhìn đứa trẻ đó chịu đau đớn vì xương cốt phát triển, nhưng tớ không thể giao cho em ấy những nhiệm vụ gặp đau đớn. Cho dù tớ có thể giúp em ấy xoa bóp một chút, đưa cho em ấy một cốc sữa bò, nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng vẫn là tự em ấy phải quyết định tất cả mọi chuyện của bản thân. Cũng bởi vì nỗi thống khổ không thể chia sẻ, kỳ vọng bị lệch lạc, rồi người trước người sau đều giống nhau. Lại biến thành nguyền rủa, mấy thứ như này, là chuyện ngày thường của những người trưởng thành mà."
"Cho nên tớ mới nói cậu đúng là đồ kém cỏi, tự ý trao cho người ta mấy cái mong chờ không thực tế. Rồi lại quyết tâm đem mấy cái cậu mong muốn đặt hết lên người em ấy, cho dù biết rõ là em ấy rất thống khổ?"
"Không ích kỷ một chút thì rất khó sống mà, Megumi chắc là cũng biết điều này, cho nên mới thống khổ, cũng không biết phải bắt đầu ích kỷ từ đâu. Nhưng mà nếu có được cơ hội chọn lại lần nữa, chắc là em ấy sẽ không lựa chọn con đường giống như này, cũng sẽ không chọn tớ. Trước mắt thì, như bây giờ là tốt rồi."
Sự trầm mặc lan tỏa trong không khí, cả hai người đều ăn ý không nói gì.
Giống như là đang lẩm bẩm cái gì, Gojo Satoru nhìn phong cảnh di động ở ngoài cửa xe, "Cậu nói đúng, Shoko, nếu không thể hiểu được ý nguyện của nhau, thì có tín nhiệm đến mấy cũng vô dụng. Nói là vì tốt cho em, thì em ấy cũng chẳng có cái gì có thể đáp lại tớ. Nếu Megumi không thể hiểu được điều mà tớ theo đuổi, nếu là như vậy, "yêu" mà tớ dành cho em ấy thực ra không tồn tại."
Ieiri trầm mặc nắm lấy cái tẩu của nàng, như muốn đuổi kịp suy nghĩ của hắn, ..."
"Ừ, nếu là như vậy, tình yêu của tớ chỉ là gánh nặng cho Megumi, cho nên, chi bằng cứ để nó không tồn tại, như vậy sẽ càng dễ dàng cho em ấy hơn."
"Nếu "chuyện đó" xảy ra thì sao?"
Lỡ như, Fushiguro Megumi không đứng về phía cậu, mà là kẻ thù đối địch với cậu thì sao?
"Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Dù tớ rất muốn nói như vậy, nhưng chỉ cần Megumi vẫn luôn là Megumi, thì tớ không có giả định tất yếu. Nếu trong tình huống bất khả kháng, bọn tớ là người giết chết đối phương, thì đương nhiên tớ không hi vọng tớ là người xuống tay trước, tớ đã giết người bạn thân duy nhất của mình rồi. Nếu thêm nữa thì số phận đối xử với tớ cũng quá tàn nhẫn rồi đi?"
"Nhưng mà cái tình yêu này, nếu không ai phát hiện nó tồn tại thì cứ coi như là nó không tồn tại đi. Đứa trẻ kia ấy, nếu biết chính mình được yêu sẽ cảm thấy rất áp lực, cho nên, tớ vẫn cứ là đứng ở xa xa nhìn, để em ấy thỉnh thoảng cảm thấy chán ghét tớ mới là tốt nhất."
Tựa như, dù mặt trăng và trái đất thu hút lẫn nhau làm cho biển cả dâng lên thủy triều mênh mông, thì chúng vĩnh viễn không thể chạm đến nhau, vĩnh viễn không cho nhau biết, có vẻ cũng là một lựa chọn không tồi. Fushiguro Megumi cứ mãi làm ánh trăng của hắn thì tốt rồi, sau đó không cần biết là nơi nào, bọn họ đều có thể đi cùng nhau.
Biểu tình của Ieiri Shoko có chút vi diệu, "Đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tình yêu của cậu đối với Fushiguro Megumi là một chuỗi mật mã không thể tiết lộ à?"
"So sánh không tệ đâu, Shoko, dù sao tớ cũng quen rồi."
"Hả? Quen cái gì?"
Bởi tớ đã quen với việc tự nhủ rằng, sẽ không một ai yêu mình cả. Fushiguro Megumi, nếu em phát hiện tham vọng này của anh, em sẽ thỏa mãn sự chờ mong của anh sao?
Nếu như anh có quyền được yêu người khác, thì tương tự, anh cũng có quyền lựa chọn cách yêu em.
Anh có thể cho em rất rất nhiều nhưng cũng không thể cho em rất rất nhiều. Nên là từ bây giờ, Fushiguro Megumi, anh sẽ lặng thầm, nhưng trắng trợn táo bạo yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro