Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 69 - ĐẠI NÁO LỄ PHÁT HÀNH

"Thế Huân, làm sao hôm nay không uống chút rượu nói chuyện cùng với khách vậy?" Ngô phu nhân cười tủm tỉm nói.

Ngoi Thế Huân khẽ cười một tiếng, đi qua đoàn người, quay về chỗ từng bạn hàng bắt tay chào hỏi.

Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn Lộc Hàm, chuyển hướng Ngô phu nhân nói: "Bác gái, chúng ta chúng ta tới chỗ bên cạnh ngồi một chút thôi".

Ngô phu nhân cũng không nói gì theo cô ta ngồi xuống bên cạnh, mà là bắt đầu chuyển hướng đám đông bắt đầu chào hỏi khách hàng, nói những lời khách sáo.Bà ấy hiếm khi lộ diện tại công ty, trên mặt vẫn luôn giữ được vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, giàu kinh nghiệm, do đó ai nấy cũng thấy được, đây là một người phụ nữ đã từng lăn lộn trên thương trường.

Bên trong sân khấu càng ngày càng náo nhiệt lên, Lộc Hàm đang cầm khay đi ngang qua giữa đoàn người, bận đến đầu óc choáng váng.

"Ái chà! Chung Nhân, cháu cuối cùng cũng tới!" Ngô phu nhân tao nhã nghênh đón, nhìn Kim Chung Nhân vừa mới tới, cười nói: "Lâu như vậy, làm sao không đến nhà của chúng ta chơi chứ?"

"Bác gái, hoàn toàn là bởi vì Thê Huân cậu ấy không rảnh nói chuyện với cháu nha". Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn Ngoi Thế Huân đang nói chuyện với khách hàng, khẽ cười nói.

"Nó từ sáng tới tối bận bịu, nhưng bác rất sẵn lòng nói chuyện với cháu". Ngô phu nhân vỗ vỗ tay của mình vui vẻ nói.

"Sau này nhất định hàng ngày đến". Kim Chung Nhân ha ha cười nói.

"Nói rồi nhất định phải giữ lời đó"

Lộc Hàm mới từ trong phòng cất trữ rượu ra nhìn thấy người thân ảnh cao to đẹp trai ba năm không gặp kia thì kinh hãi sau đó sửng sốt hai giây. Buông rượu xuống cúi đầu xoay người bước nhanh vào trong phòng cất trữ, bị anh phát hiện ra mình, có thể kết thúc.May là con mắt của cậu đủ sáng sủa, vỗ vỗ ngực, giữa lúc đang đắc ý, không cẩn thận chạm vào một người. Cậu lại kinh ngạc, không hề ngẩng đầu, chỉ xin lỗi. Dù sao ở chỗ này bất kể chạm phải người nào, xin lỗi là đúng không có sai.

"Thế nào? Sợ lão tổng trước đây bắt cậu đền vật phẩm sưu tầm sao?" Thanh âm trêu chọc vang lên từ trên đỉnh đầu.Lộc Hàm sợ hãi, ngẩng đầu thì tiếp xúc với vẻ mặt đẹp trai cười như không cười của Ngô Thế Huân, cười căng hết khóe môi cho anh xem so dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nịnh nọt mà hi hi nở nụ cười. Sau đó lập tức cúi đầu, cúi đầu đi đến bên cạnh anh.Trời ạ! Hy vọng anh ta là đại nhân rộng lượng, không phải nói sự thật chứ!

"Thế Huân, em lại sững sờ cái gì?" Kim Chung Nhân trêu đùa đi tới, liếc mắt nhìn về hướng anh nói.

"Em đang suy nghĩ, anh tới thật là sớm". Ngô Thế Huân nhìn anh ta, giọng mỉa mai nói ra.

Kim Chung Nhân vô tội mà nhún nhún vai nói: "Điều này không thể trách anh, trên đường kẹt xe".

"Trách em?" Ngô Thế Huân tức giận nói, khẽ uống một ngụm vang đỏ.

Kim Chung Đại cao giọng cười to, lấy một ly rượu từ trong tay bồi bàn bưng tới, uống một hơi cạn sạch.

Lộc Hàm trốn ở trong phòng cất trữ, cũng không dám đi ra ngoài nữa, may là nhân viên công tác đều vội, không ai lưu ý đến cậu đang lười biếng.Nghe tiếng động ồn ào của mọi người bên ngoài, còn có giọng nói ôn nhu của người chủ trì, Lộc Hàm khó chịu cực kỳ, chỉ hận vì sao khai mạc một lễ phát hành lại còn phải chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy.Cuối cùng cũng bị hầm đến khi lễ phát hành hoàn tất, tới khi mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, Lộc Hàm xoa xoa cẳng chân đau đến khổ sở, chuẩn bị len lén chuồn đi xem tiểu Quỷ láu lỉnh không ngoan nhà mình.Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng cất trữ, hội trường truyền đến tiếng thét chói tay của Duẫn Ngọc Hân: "Ai nha! Con cái nhà ai vậy? Làm sao chạy vào đây?"

Trong đầu Lộc Hàm ầm ầm rung động một tiếng, thiếu chút nữa đã hôn mê, trời ạ! Đừng đùa nữa! Trong lòng cậu ai than thở một tiếng.Bên phải hội trường gần chỗ để bánh ngọt, cũng không biết Tiểu Đường Đường làm thế nào bò lên trên ghế tựa cao. Đang ngồi ở trên ghế, một tay cầm bánh ga-tô chocolate, một tay cầm bánh ga-tô hạt dẻ, lần lượt ăn vào trong miệng.Trên mặt không có nửa điểm khẩn trương, tự nhiên giống như là ở trong nhà mình.

Sau khi Duẫn Ngọc Hân kêu to một tiếng, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn sang đó, đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá một đứa bé vẫn ăn liên tục như cũ. Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân đang nói chuyện phiếm cũng thuận tiện đi tới, khi đang nhìn đến Tiểu Đường Đường thì Ngô Thế Huân sững sờ trong lòng, ánh mắt như kiếm nhọn nhìn thẳng về phía trên người Lộc Hàm vẻ mặt lo lắng đang trốn ở trong đám người.

Ngô phu nhân từ trước đến nay luôn thích trẻ con "Ôi" một tiếng, lại muốn đưa tay đi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương xinh đẹp kia: "Cô bạn nhỏ thật đáng yêu, cô bạn nhỏ, ba mẹ của con đâu?"

Tiểu Đường Đường nhìn chằm chằm Ngô phu nhân, tay nhỏ bé vừa nâng lên, bánh ga-tô chocolate toàn bộ trát lên trên quần áo của Ngô phu nhân. Sau khi trát xong, nhìn kiệt tác của mình khanh khách nở nụ cười.Vốn dĩ Lộc Hàm đang khẩn trương đến hai chân phát run, lúc này càng thêm có phần đứng thẳng không được, trời ạ! Cậu tại sao có thể mang con bé tới chỗ như này chứ? Tại sao có thể tin tưởng lời của nó, tin tưởng nó sẽ ngoan ngoãn ở lại hậu trường chứ!

"Này, tiểu tử kia, cháu làm sao lại không lễ phép như vậy?" Duẫn Ngọc Hân quát, cuống quít lấy khăn tay thay Ngô phu nhân lau bánh ga-tô trên quần áo.Tiểu Đường Đường bị cô ta gào to như thế, lập tức ngưng cười, nghĩ mà sợ nhìn chằm chằm cô ta.

Ngô phu nhân lại một chút cũng không hề tức giận, vẫn cười tủm tỉm mà hỏi thăm: "Cô bạn nhỏ, ba mẹ của con đâu? Ở nơi nào?"

"Ba mẹ?" Tiểu Đường Đường lặp lại, lập tức bắt đầu chuyển động đầu nhỏ nhắn của mình, tìm kiếm. Khi ánh mắt rơi vào trên người Lộc Hàm thì Lọc Hàm quýnh lên, đặt ngón trỏ trên môi, thỉnh cầu nó để cho bản thân một con ngựa. (nôm na là để cho cậu ấy một đường sống)Tiểu Đường Đường rất ăn ý mà rời ánh mắt đi, một lần nữa bắt đầu tìm kiếm con mồi của mình, cuối cùng, tay nhỏ bé nâng lên, chỉ hướng Ngô Thế Huân lớn tiếng hô lên: "Cha Ngô!"

Đoàn người tuôn ra một trận kinh hô, che đi tiếng động người nào đó mạnh mẽ nện xuống sàn nhà, Lộc Hàm ngã ngồi xuống đất, tựa ở đầu tường hít thở sâu.Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên mặt Ngô Thế Huân, người sau lại dở khóc dở cười mà nhìn chằm chằm tiểu quỷ gây sự kia, dù cho con bé có muốn yêu mến baba già này của nó, cũng không cần hại cậu như thế chứ?

Vẻ mặt Ngô phu nhân càng ngạc nhiên mà nhìn về phía con trai mình, trời ơi, nó lúc nào sinh một bé gái xinh đẹp như vậy chứ? Nhưng, nếu như là thật, vậy thật tốt quá, bà đêm nay có thể ôm trở về nhà.

"Bé con! Cháu lại nói bậy bạ gì đó?" Duẫn Ngọc Hân hổn hển trách cứ, phải chết cô ta cũng không tin, Ngô Thế Huân lại có con gái lớn như vậy.

"Còn không nói, ngoại hình thật rất giống". Kim Chung Nhân chưa e sợ thiên hạ không loạn mà vui cười nói, "Nhìn ánh mắt kia, thực sự là cực kỳ giống".

Ngô Thế Huân trừng mắt liếc anh một cái: "Anh không muốn ở chỗ này ngẩn ngơ chứ? Đừng để em tới tìm bảo vệ khiêng anh đi ra ngoài".

"Không! Không cần!" Kim Chung Nhân ha ha cười xua tay.

"Chung Nhân, đâu giống chứ, em xem một chút cũng không giống". Duẫn Ngọc Hân mười phần ghen ghét trừng mắt với anh.

Ngô phu nhân một lần nữa đánh giá Tiểu Đường Đường, kinh ngạc nói: "Sao lại không giống? Bác thấy cũng rất giống nha, thực sự là càng nhìn càng giống!"

Tiểu Đường Đường hiếu kỳ mà đánh giá đám người điên này, sau một lúc quan sát cảm thấy không thú vị, cúi đầu bắt đầu ăn tới chocolate nó thích nhất.Các người cũng đừng nói giống đi! Vẻ mặt Lộc Hàm đau khổ, dưới đáy lòng điên cuồng hô.

Ngô Thế Huân khẽ cười một tiếng, nói: "Mẹ, mẹ nhìn đứa bé nhà ai cũng đều cảm thấy giống con trai mình, nếu như con có con gái lớn như vậy, còn không sớm ôm về cho mẹ nuôi".Ôm đến chỗ khác nuôi, cũng tốt hơn để con bé theo người con trai ngu ngốc Lộc Hàm sinh sống rồi, anh một lần nữa liếc liếc mắt nhìn Lộc Hàm chấn kinh quá độ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ rõ ý cười mỉa mai.

"Ai nha! Tiểu tổ tông à! Cháu làm sao lại chạy đến nơi đây chứ!" Giọng nói hổn hển truyền đến, chị Lệ thân thể có vẻ hơi mập mạp chen vào đoàn người, bế Tiểu Đường Đường từ trên ghế xuống.Một người cúi đầu xuống xin lỗi mọi người: "Xin lỗi! Thực sự rất xin lỗi! Tôi tới đây đem con bé đi".

Nói xin lỗi xong, kéo Tiểu Đường Đường ra khỏi hướng về sau sân khấu.Trời ạ! Chị ấy chẳng qua là đi xuống dưới một chút, tiểu tử này làm sao lại bỏ chạy ra ngoài gây họa chứ?

"Con muốn ăn! Con muốn ăn chocolate...!" Tiểu Đường Đường vung vẫy chân tay, không nghe theo mà giãy dụa, chị Lệ bị dọa đến vội vàng tăng bước chân, cúi đầu yên lặng không tiếng động bước về phía sau sân khấu.Tiết mục xen giữa nhỏ bé này cũng không ảnh hưởng đến trình tự bình thường của lễ phát hành, mọi người bắt đầu thân thiện như trước, nhiệt tình mà bắt chuyện, uống rượu.Nguyên bản Duẫn Ngọc Hân một bụng tức giận sau khi đứa bé rời đi cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười mỹ lệ

Chỉ có Kim Chung Nhân đang không ngừng nhìn xung quanh hướng sau sân khấu, cười tà lấy khửu tay đụng vào trên người Ngô Thế Huân, dùng giọng điệu cực kỳ ái muội nói: "Đứa bé này không phải là con của em chứ? Anh nói em ba ngày đi công tác hai nơi, hóa ra là đi sinh con".

"Anh có ham mê vu tội cho người khác từ khi nào thế?" Ngô Thế Huân liếc anh lạnh lùng nói, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc nhìn hướng sau sân khấu, bất ngờ phát hiện ra tư tưởng của mình, thực ra một chút cũng không bài xích Kim chung Nhân nói như vậy.Tiểu Đường Đường đích thực rất đáng yêu, Lộc Hàm đơn thuần, trong nháy mắt hiện lên trong ý nghĩ của anh. Anh vội vàng lắc đầu, nỗ lực đẩy những tư tưởng quái dị này ra.

"Nếu không con bé làm sao lại gọi em là cha!" Kim Chung Nhân không hề đem sự lạnh lùng của anh để vào mắt, tiếp tục trêu chọc. Thật vất vả mới bắt được cơ hội chế nhạo sự bất cẩu ngôn tiếu (giống như không nói cười tùy tiện, nghiêm túc) của Ngô Thế Huân, anh làm sao lại tùy ý bỏ qua chứ.

"Đứa bé này có một thói quen không tốt, gặp ai cũng gọi cha". Ngô Thế Huân vô thức buột miệng nói ra lời giải thích, sau khi nói xong chính mình cũng rất sửng sốt, trông về phía Kim Chung Nhân đang mỉm cười càng thêm tà ác."Khẳng định là tâm lý không bình thường..." Anh không tình nguyện mà nói bổ sung thêm, nói Tiểu Đường Đường bị bệnh tâm thần, quả thực là không phải anh nguyện ý à! Haizzzz, đứa bé đáng thương!

Khi tới gần mười một giờ, lễ phát hành cuối cùng cũng tan cuộc, Lộc Hàm kéo Tiểu Đường Đường đêm nay đặc biệt cho cậu sự kinh hỉ lớn men theo cửa sau của tòa cao ốc đi ra ngoài.Mãi sau khi không có bất luận kẻ nào lưu ý tới, cậu mới vỗ ngực thở ra một hơi.Hình bóng hai người một lớn một nhỏ đi trong bóng đêm, ánh sáng mờ của đèn đường chiếu vào trên mặt hai người bày ra sự sung sướng, Tiểu Đường Đường cầm que kem vừa nhảy vừa múa đi ở phía trước, Lộc Hàm không chạy mà theo ở phía sau.

"Baba, baba nhanh lên một chút nha". Tiểu Đường Đường khanh khanh cười quay đầu lại hướng cậu nói.

Lộc Hàm một bên cầm điện thoại di động bấm lên số liên lạc, một bên bước nhanh đi theo phía sau con bé nói: "Bảo bối, dì Văn Khiết không rảnh, gọi ai tới đón chúng ta đây?"

"Con muốn cha Thạc!" Tiểu Đường Đường không chút do dự lớn tiếng nói.

"Vậy thì cha Thạc, nhưng mà muốn con tới nói với cha nha". Sau khi Lộc Hàm gọi điện thoại đã thông, cậu đưa vào trong tai con bé như ném củ khoai lang nóng.

Tiểu Đường Đường thành thạo tiếp nhận điện thoại đặt ở bên tai, vẫn như cũ dùng giọng điệu vui sướng của nó nói với đầu kia điện thoại: "Cha Thạc, con và baba không về được, baba nói muốn nhân tiện bảo cha tới đón chúng ta..."

"Này...!" Lộc Hàm sửng sốt, trừng mắt với bóng dáng con bé, nó lại muốn làm gì?!Tiểu Đường Đường căn bản coi lời của cậu như gió thoảng bên tai, nghiêng đầu nghiêm trang mà tiếp tục nói: "Cha Thạc, cha nói muốn tới đón baba? Không được, không được... Con và baba còn muốn đi xem cá heo biểu diễn nữa."

A? Phía trước làm sao không có đường? Nguyên bản đường vẫn còn rộng lại có thể bị bốn cái chân ngăn cản!Mặc kệ, nhét điện thoại vào trong túi, hai tay nhỏ bé vịn vào để đi ra, thực ra là ngăn cách hai người qua hai bên.

"Đừng!" Lộc Hàm kinh hãi, làm gì có người dã man như thế! Hơn nữa chủ nhân của bốn cái chân... Lại có thể là Ngô Thế Huân và Duẫn Ngọc Hân! Trời ạ! Ngày nay vẫn còn thịnh hành việc tản bộ dưới ánh trăng sao? Ô...

"Này, cháu đang làm cái gì đó?" Duẫn Ngọc Hân bị đẩy lui ra khỏi bên người Ngô Thế Huân một bước, tức giận nói, lại là đứa bé đáng chết này!

"Cháu muốn đi qua!" Tiểu Đường Đường vô tội ngửa đầu lên, chớp cặp mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân đang nhìn Ngô Thế Huân yên lặng phía sau, ngay lập tức vẻ mặt tươi cười mà nói ra, chuẩn bị nói tới một câu vô cùng thân thiết: Cha Ngô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro