Chap 9:
Doãn kỳ trằn trọc mãi không ngủ được, bụng cứ kêu ọt ọt.
Căn phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường, cậu khẽ áp tai vào vách tường muốn nghe Trí mân đã ngủ chưa để lẻn xuống bếp. Nhưng mà Doãn kỳ thực ngốc ah. Sao có thể nghe tiếng từ một bức tường dày cơ chứ.
Nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, cậu rón rén đi vào bếp như ăn trộm bởi vì khi nãy đợi Trí mân về chưa kịp ăn cơm luôn. Vừa đi vào thấy cái bóng đen đang an vị ở bàn ăn, Doãn kỳ hét toáng lên.
Bóng đèn được bật lên, lộ rõ khuôn mặt khó chịu của Trí mân
"Làm cái gì mà hét kinh vậy?"
"Ah! Anh cứ ngồi đó uống tiếp đi, em không làm phiền anh."
Cậu định quay lưng đi thì có thanh ấm trầm ấm vang lên.
"Khoan! Lại đây." Hắn đưa tay ra ngoắc ngoắc.
Doãn kỳ nghi hoặc rụt rè tiến đến từng bước chậm làm hắn suýt chút nữa nổi cáu vì sự lề mề đó. Kéo cái ghế ra, cậu ngồi xuống, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Bụng đột nhiên réo lên "ọt ọt".
"Đói?"
Cậu nhẹ gật đầu một cái, cắn cắn môi hồng.
Hắn hất mặt như kiểu lệnh cho cậu ăn đi.
Doãn kỳ lúc này mới dám đứng lên, đi lại phía tủ để lấy bánh mì ra nhưng kệ tủ để cao quá nên cậu cứ nhón mãi, vẫn chưa chạm được. Vừa lúc thở dài muốn chạy lại lấy ghế bắc lên thì một dáng người cao lớn hơn đưa tay qua đầu cậu với lên tủ.
Kinh ngạc tròn mắt nhìn người đó. Phác trí mân? Sao có thể? Hắn đang giúp cậu lấy bánh mì sao?
Hắn khi bắt gặp ánh mắt đấy liền lườm một cái.
"Nhìn gì?"
Khoé môi vẽ lên một nụ cười, Doãn kỳ nhẹ nhàng thoát ra âm thanh mềm mại.
"Cảm ơn anh."
Lon ton đi pha thêm cốc sữa nóng nữa, cậu ngồi xuống bàn nhìn Trí mân ngồi đối diện đang chăm chú vừa uống vừa dán mắt vào điện thoại. Hắn cũng không để ý cậu đang nhìn với ánh mắt vui sướng.
Về phần Doãn kỳ cảnh tượng lúc nãy như mấy bộ phim tình cảm mà cậu vẫn thường xem. Thật không có ngờ đến ngày hôm nay nha. Mà cũng thắc mắc nữa, lúc nãy thì chửi mắng làm người ta tủi thân muốn chết bây giờ lại tỏ vẻ có chút ôn nhu. Thật khó hiểu! Liệu sắp có chuyện gì cần mình giúp nên mới thế sao? Mà thôi, chỉ cần một sự để ý nhẹ như thế này cũng hạnh phúc lắm rồi.
Nhấp một ngụm sữa, cậu chống má nhìn con người băng lãnh đối diện. Cảm thấy như có cái gì đang xuyên thẳng vào mình, phác trí mân ngước lên bắt gặp ánh mắt trong veo đó liền nhíu mày lại định cất ra lời nói khó chịu thì...
Trên mép Doãn kỳ còn đọng chút bọt sữa trắng trắng. Ký ức hồi 7 tuổi ùa về. Hồi bé hắn có nuôi một bé mèo nhưng bây giờ đã thất lạc rồi, hồi trước khi cho ăn, nó cũng có bộ dạng như thế. Đột nhiên cảm nhận người trước mặt là bé mèo đáng yêu ấy, tâm tình hắn có chút thoải mái. Không để ý cũng không quan tâm đó là người mình ghét nhất. Liền đưa tay ra quẹt chút bọt sữa vươn trên mép Doãn kỳ.
Cậu tròn xoe mắt, tim như ngừng đập. Hô hấp dường như trì trệ mất rồi. Hành động gì vậy? Là phác trí mân vừa lau sữa trên mép mình đó sao. Bất giác hai má ửng hồng, cả người cậu nóng rần lên.
Trí mân lúc này đột nhiên giật mình, rụt tay lại. Sao có thể nghĩ bé mèo là cậu ta cơ chứ? Em ấy thì đáng yêu, còn cậu ta thì đáng ghét. Suy nghĩ ngu ngốc cái gì vậy nè! Đó là con người mà mình căm phẫn nhất mà. Đến đây hắn kéo ghế đứng lên, đi thật nhanh lên lầu, như một cơn gió lướt qua Doãn kỳ đang ngây ngốc mơ màng.
Sáng hôm sau, Doãn kỳ hí hửng dậy sớm, lần này là muốn làm cơm trưa cho hắn. Một phần do cậu cũng khéo tay nên chuẩn bị rất nhanh lại không mất quá nhiều công sức. Dọn dẹp xong xuôi cậu liền đem hộp cơm có hình con vịt vàng giấu trong cặp rồi lon ton đi học.
Thạc Trân vừa gặp đã thấy bộ mặt đáng ngờ của cậu. Hôm nay làm gì mà hí hửng thế? Bộ mặt đượm buồn như mọi khi đâu rồi?
"Này! Có chuyện gì vui à?"
"Không nhưng mà có."
"Nói mau lên, bày đặt vẽ chuyện."
"À... Tối qua... mà thôi." Doãn kỳ cười hì hì trước ánh mắt vừa hồi hộp vừa tò mò của Thạc Trân.
"Đm! Giỡn mặt!"
"Ây! Không được nói bậy!"
Vừa đúng lúc đó thì ngoài cửa một giọng nói trầm đục vang lên.
"Thạc Trân ơi!"
Thạc Trân nhìn ra thấy Nam Tuấn đang đứng vẫy tay, nhoẻn miệng cười thật tươi thì ho sùng sục, nhìn hắn ta bằng ánh mắt hàng nghìn viên đạn.
Nam Tuấn liền chạy nhanh vào kéo tay Thạc Trân ra ngoài ăn trưa mặc cho Thạc Trân vừa vùng vẫy vừa đạp hắn.
Nhìn bóng hai người Doãn kỳ chợt nhớ ra hộp cơm hình con vịt vàng để trong cặp liền lôi ra và chạy thật nhanh để đưa cho trí mân
/Sau sân trường/
Phác trí mân vẫn trưng cái bản mặt khó chịu như mất sổ gạo nhìn Doãn kỳ chăm chăm, giọng nói vang lên đầy bực mình.
"Chuyện gì?"
Doãn kỳ ngại ngùng đưa hộp cơm ra, rụt rè nói.
"Để cảm ơn anh chuyện hôm qua nên..."
Trí mân suýt chút nữa phá lên cười vì cái hộp cơm hình con vịt vàng vô cùng trẻ con trước mặt. Ha hả! Cái quái gì thế này. Đường đường là một nam nhân ai lại đi mang cái hộp hình con vịt này chứ. Đúng là... Mà phải rồi cậu ta nam không ra nam nữ không ra nữ còn để ý gì chuyện này cơ chứ.
"Không ăn!"
Lần này cậu không bỏ cuộc, liền trề môi, đem mắt mở to tròn kiểu cún nhỏ dễ thương như đang cầu xin phác trí mân. Đột nhiên hắn cảm thấy rùng mình vì hành động đó.
Hắn trước giờ luôn lãnh đạm, chán ghét những trò giả tạo đáng yêu, trừ là Lưu Nhã Nhi nũng nịu ra thì đáng tiếc là không có cảm xúc gì Doãn kỳ nhưng sao hôm nay thấy lạnh ah~" Một giọng nữ trong trẻo mang phần nũng nịu từ đằng sau.
Là Lưu Nhã Nhi! Doãn kỳ thấy cô ta liền giấu hộp cơm về phía sau. Cô ta chạy đến nắm lấy tay hắn, liên miệng nói.
"Hôm qua quả thực là em có lỗi, tha thứ cho em. Em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa."
Trí mân hai mắt giật giật, hôm qua đã giận hắn cả một ngày liền, hôm nay lại như thế này nhưng tâm tình hắn có chút tốt trở lại, thở phào vui mừng vì cô ta tha thứ, vuốt má Lưu Nhã Nhi nói.
"Lần sau không được như thế nữa, biết không? Anh đau lòng lắm."
"Em biết rồi mà. Ta đi ăn trưa nào."
Lưu Nhã Nhi trước khi đi còn không quên quay sang lườm Doãn kỳ bằng con mắt đáng sợ, ẩn chứa sự độc ác ở trong đó, còn cười nhếch mép một cái. Tại sao lại như vậy? Cậu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong người. Tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó! Là có ý gì?
Hôm qua còn đang giận đột nhiên hôm nay lại tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thực sự vẫn chưa hiểu được ánh mắt sắc đó.
Doãn kỳ thật quá ngây thơ. Khi đàn bà nhìn bằng ánh mắt đó hẳn là có ẩn chứa sự đố kỵ, căm ghét sâu trong đáy mắt. Phải chăng là biết được chuyện gì tày trời rồi. Tâm địa đàn bà khó lường trước. Một khi ngọn lửa thù hận đã thổi bùng lên thì chưa biết được sẽ có những chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro