Chương 7: Câu hỏi trẻ con
Sau câu hỏi của Mạc Lăng Chi, không khí trong phòng liền trở nên nặng nề, tâm trạng Mạc Lăng Chi cũng trở nên căng thẳng, hai tay nắm chặt vào nhau chờ đợi câu trả lời của nàng.
"Bốp"một tiếng, không khí căng thẳng trong phòng như bị phá vỡ. Mạc Lăng Chi kinh ngạc nhìn sang người bên cạnh.
"Ôi trời ơi! Rơi hết rồi!"
Trái với tâm trạng của người bên cạnh, nàng dường như không quan tâm mấy về chuyện quá khứ kia. Nàng cúi người nhặt mấy cái bánh lên bàn, tay phủi hết bẩn rồi bỏ vào miệng ăn.
Không được lãng phí! Không được lãng phí!
"Khi muốn hỏi gì đó con nên nhìn thằng vào mắt người đối diện. Câu hỏi được đặt ra là để ta tìm thấy câu trả lời. Dù nó có méo hay tròn thì đó cũng là câu trả lời mà ta hằng tìm kiếm. Vậy nên một khi đã xác định hỏi, ta phải dám đối diện với sự thật."
Nàng lấy bình nước trên bàn rồi rót một ly đẩy tới trước mặt Mạc Lăng Chi.
"Trạng thái hiện tại của con chỉ khiến con khó tiếp nhận thông tin hơn thôi. Thả lỏng đi! Nếu cứ cúi đầu thì sao nghe được cái mà mình đang cần tìm?"
"Đúng đó!"
Một tiếng nói đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện, cô đi vào trên tay là bản báo và bản kế hoạch cho tuần này. Thấy cô về sớm hơn dự định, nàng liền quay sang hỏi.
"Chị trốn hay sao mà về sớm thế?"
Cô không nói gì mà đặt đồ đạc lên bàn làm việc. Giây phút giấy tờ được đặt xuống, hình tượng nghiêm túc lạnh lùng liền biến mất. Như một chú cún con, cô lao tới ôm nàng, đầu không ngừng dụi vào má nàng để thỏa nỗi nhớ nhung.
"Bé ơi! Sao bé không tới phòng họp vậy?! Chị nhớ bé quá đi! Nhớ chết lên được mất! Hay giờ mình chơi tiếp cho đỡ nhớ nhé! Chị làm cho bé thoải mái nha?!"
Việc cô cứ liên tục làm nũng, miệng thì đòi hỏi những điều không đâu, tay lại còn dần mất kiểm soát đã khiến nàng nổi giận mà đánh vào người cô một cái.
"A!"
Bị đánh cô liền quay sang dỗi nàng, đầu cúi xuống tựa vào lưng của nàng, hai tay vòng qua eo, ôm chặt nàng trong lòng rồi chẳng nói một lời.
Thơm quá đi! Cả người chỗ nào cũng thơm nữa!
Thấy cô đã chịu ngồi yên, nàng lúc này mới yên tâm nói chuyện tiếp với Mạc Lăng Chi.
"Vấn đề ban nãy con hỏi thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là lúc đó ta cảm thấy có cảm tình với con. Con cũng đừng nghĩ nhiều quá! Thật ra chúng ta đều giống nhau, ta cũng được chị ấy nhặt về nuôi mà!"
Nghe được câu nói này từ miệng của nàng, Mạc Lăng Chi dường như vừa nghe thấy điều gì mới lạ, không kìm được mà thốt lên.
"Thật á?! Chuyện này là sao vậy ạ?!"
"Thật mà, không tin con hỏi chị ấy xem."
Mạc Lăng Chi liền nhìn sang cô với ánh mắt mong chờ. Đáng tiếc hiện tại cô lại đang chìm đắm trong mùi hương trên cơ thể nàng nên không thể trả lời. Phải tới khi có một bàn tay nhấc cô ra khỏi gáy nàng thì cô mới tỉnh lại.
"Chị mau trả lời đi! Không là em cho chị ra ngoài sofa ngủ đấy!"
"Chị biết nói gì được trong khi em đã nói hết rồi?!"
Cô nhíu mày nhìn Mạc Lăng Chi đang ngồi ở đối diện nhưng lại không nói gì. Cô lười biếng chui vào cổ nàng, tìm lại về với mùi hương êm dịu.
"Bắt chị nói chuyện với con nhỏ mất não này thì thà là không nói còn hơn. Sắp đi lấy chồng rồi còn hỏi mấy câu ba me có yêu con không? Có thương con không? Gớm nữa! Nói có thì không tin mà nói không thì lại tự ái. Hâm mà!"
Bị chọc ngoáy mặt Mạc Lăng Chi liền đỏ bừng bừng. Nếu như ở đây có một cái hố thì chắc chắn Mạc Lăng Chi sẽ không ngại ngần gì mà chui xuống đó.
"Người... Người..."
"Người cái gì mà người? Biến nhanh không ta không cho cưới bây giờ!"
"Không cưới thì không cưới! Con cũng chả cần!"
Bị nói trúng tim đen Mạc Lăng Chi liền giận dỗi bỏ ta ngoài. Cô cũng chẳng buồn để tâm mà tiếp tục ôm nàng.
"Em đừng quan tâm tới con nhỏ mất nết đó nữa! Nó hâm thế để người yêu nó chữa, chúng ta không cần quan tâm đâu."
"Nhưng mà... Sao lúc đó chị lại để ý tới em vậy?"
"Vì...."
Cô đang định nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu giờ cô trả lời thì sẽ lại có thêm vài chục câu hỏi nữa được đặt ra chờ cô trả lời. Tới lúc đó cô mà dừng lại sẽ bị nàng nói là hết yêu mình, còn cứ tiếp tục trả lời thì không biết đến bao giờ nàng mới chịu dừng lại. Để xoa dịu nàng, cô nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi nói.
"Em lại bị con nhóc đó nhiễm mấy cái lung tung rồi đó! Ngoan, đừng hỏi nữa, hỏi nữa chị thịt đó!"
"Nhưng mà..."
Không để nàng có thể tiếp tục nói, cô liền đứng dậy bế nàng về.
"Về thôi! Tối nay chị làm một bữa thịt nướng cho ăn. Ăn song thì nhớ quên hết mấy cái suy nghĩ đó đi."
Nghe thấy hai từ "thịt nướng" mắt nàng liền sáng lên, tinh thần cũng tươi tắn trở lại.
"Vậy phải mua thêm rượu với than ý, trong kho hình như hết mất rồi. Xiên que cũng hỏng hết rồi, chúng ta nên mua thêm nữa."
"Vậy à?! Vậy phải mua thêm gì nữa không?"
"Có chứ! Nào là cốc nè, rồi lại đá nè,..."
Trên đường tới lán xe, trước mặt bao nhiêu con người cô đột nhiên quay sang hôn nàng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm nàng không kịp phòng bị nên liền che mặt lại.
"Aaaa ngại quá đi~ Bao nhiêu người đang nhìn mà chị làm gì vậy chứ?"
Cô cười đầy thích thú khi thấy nàng xấu hổ che mặt, trong đầu cô lúc này bất giác nhớ lại hình ảnh nàng ngày xưa.
Dễ thương thật đấy!
Đêm đó
Sau khi nàng đã mệt tới mức ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng sờ lên gò má của nàng. Lòng không khỏi nhớ về những chuyện ngày xưa.
Hồi nhỏ nàng rất bám cô. Cô đi đâu cũng đòi đi theo, cô ở đâu nàng sẽ ở đó. Có một lần, cả hai đang đi học thì nàng bị thu hút bởi một xe bán đồ ăn vặt, nàng bảo kẹo bông gòn ăn rất ngon, cô liền mua cho nàng cả cái xe đó để nàng ăn dần. Nhưng lúc vừa mang tới trường, bạn cùng lớp đã xin kẹo từ nàng, nàng cũng tốt bụng cho hết, để lại đúng hai cái cho cô và nàng.
Lúc nhìn thấy nàng chia kẹo rồi cười với bạn học, lòng cô đã dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Sau lần đó, cô không bao giờ mua nhiều cho nàng nữa, lúc nào cũng chỉ mua hai cái, đủ cho hai người. Cô cũng phát hiện ra chữ "ngoan" có thể biến nàng thành của mình, nên trong mọi câu nói đều ghép thêm nó vào. Dần dần trở thành quen, nàng cũng không còn sợ nữa nhưng vẫn nghe lời của cô.
Cô cũng sớm nhận ra tình cảm của mình dành cho nàng, không phải là tình cảm bạn bè đơn thuần nữa. Mỗi lần ôm nàng, lòng cô như có một cái gì đó thúc giục, nó bảo cô phải chiếm lấy nàng làm của riêng, phải khiến nàng mãi mãi là của riêng cô.
Ban đầu, cô còn cố gạt đi những suy nghĩ ấy, nhưng khi nàng càng lớn, càng trổ mã xinh đẹp, là bông hoa hút hồn rất nhiều người. Lúc đó, ý nghĩ chiếm hữu trong cô đã lên cao. Để nàng chỉ là của riêng mình, cô liền tỏ tình với nàng và được nàng chấp thuận. Cả hai bên nhau với một danh phận mới, nhưng như vậy là vẫn chưa thể dập tắt ý nghĩ chiếm hữu trong lòng của cô. Cô muốn giam cầm nàng cả đời trong chiếc lồng mà bản thân dựng lên.
Nhưng dần già, cô phát hiện ra cái ý tưởng giam giữ nàng của mình nó rất sai. Khi cô càng cố gắng giam cầm nàng, thì nàng càng muốn có được tự do, như vậy sẽ chỉ càng đẩy nàng ra xa bản thân. Cô dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ, cuối cùng quyết định trả tự do cho nàng. Cô muốn nàng tự nguyện yêu mình, tự nguyện ở bên mình nên không còn cấm đoán hay kiểm soát nàng nữa. Sự chiều chuộng cũng bắt đầu tăng lên, cô biến những gì không thể trở thành có thể, tô màu cho cuộc sống của nàng thêm chút màu sắc. Cái mà cô không ngờ là cách này lại hiệu quả, nàng thật sự chỉ nhìn mỗi mình cô, cũng thật sự tự nguyện dâng hiến mọi thứ cho cô.
Mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng tiến triển rất nhanh. Cô chờ nàng vừa đủ mười tám tuổi liền đeo nhẫn lên tay nàng. Cuộc sống hôn nhân cũng không có nhiều thay đổi, và đặc biệt là sự cưng chiều của cô dành cho nàng chỉ có tăng chứ không có giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro