Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Editor: nhiethanhhan1412, Thanhthanh080501. Beta: TrangHana9182

--------------------------------------

Toàn hiện trường lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được âm thanh.  

Bùi Ý nhanh chóng quyết định đổ thêm dầu vào lửa, cậu gắt gao nắm lấy góc áo Bạc Việt Minh không buông, đối thì với vợ chồng Bùi thị mặt đầy vẻ kháng cự: "Tôi không về, đừng, đừng có đánh tôi!"

"Tiểu Ý, cậu......"

Bùi Như Chương đang giải thích thì chợt bị đánh gãy, bỗng có cảm giác nghẹn khuất nói không nên lời!

Mấy năm nay, hắn ta lợi dụng Bùi Ý để lấy được nhiều cơ hội và lợi ích, nhưng không nghĩ tới y lại làm mình bẽ mặt.

Đáy mắt Bạc Việt Minh thoảng qua một tia cười nhạt, tùy ý để Bùi Ý phát huy.

Người này vậy mà có thể bắt lấy thời cơ thích hợp để phản kích hoặc hỗ trợ, chỗ nào mệt mỏi? Nơi nào choáng váng? Nếu không phải cố tình che dấu thông minh thì chính là trời sinh phúc hắc*. 

*Nguyên văn là bạch thiết hắc, có nghĩa là ngoài trong sáng bên trong đen tối, để phúc hắc cho nó dễ hiểu hơn á, nghĩa không đổi đâu nà.

Vài giây ngắn ngủn, khóe mắt Bùi Ý đã đỏ hồng, tràn ngập sự sợ hãi, âm thanh nói chuyện mềm mại run rẩy không giống như bình thường hay nổi điên thất thố, ngược lại còn làm cho bản thân thêm vài phần đáng thương, đau lòng.

Các khách khứa hai mặt nhìn nhau, phỏng đoán trong lòng về chuyện này một lần nữa nổi lên——

Nhìn bộ dáng Bùi tiểu thiếu gia sợ hãi trốn tránh, lại nhìn đôi vợ chồng họ Bùi vẻ mặt xấu hổ, nói không chừng lời đồn thổi sau lưng xúi giục bảo mẫu đánh cháu trai ruột lại là sự thật!

Nhị thiếu gia Bạc gia nếu đã dám ngay trước mặt mọi người đặt câu hỏi, vậy khẳng định là đã biết được ẩn tình mà không nhìn nổi nữa!

"..."

Là chủ nhân yến hội nên khi thấy bầu không khí thay đổi, sự bất mãn trong lòng Bạc lão tiên sinh lại càng nhiều hơn.

Ông ta liếc sang con thứ Bạc Lập Hồng đang không nói lời nào bên cạnh, hàm hồ giáo huấn, "Nhìn xem con dạy ra đứa con tốt như nào kìa!" 

Ông ta không thèm để tâm chuyện Bùi Ý đã ở nhà Bùi gia bao nhiêu ngày, chỉ biết đây là tiệc mừng thọ của bản thân, vợ chồng Bùi Như Chương lại còn là khách ông ta mời đến. Đây đâu phải chỉ là chỉ trích khách nhân? Rõ ràng là đánh vào thể diện của lão ta!

"Ba."

Bạc Lập Hồng nhíu mày nhưng lại không lên tiếng giảng hòa.

Năm đó khi Bạc Việt Minh xuất hiện, hắn cùng vợ mình khi đó vì chuyện này mà không biết đã bao nhiêu lần xảy ra mâu thuẫn. Tình sử phong lưu của hắn trở thành đề tài câu chuyện được bàn tán âm thầm ở Đế Kinh suốt trong một khoảng thời gian thật dài!

Bạc Lập Hồng không thích đứa con trai không hề giống mình này chút nào, hơn nữa hắn lại được lão phu nhân nuôi lớn, tình cảm cha con của hai người nhạt nhòa, bạc bẽo tựa như người xa lạ.

Không đến nửa phút, bầu không khí bữa tiệc đã giảm xuống đến âm độ.

Cuối cùng cũng có âm thanh vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc, "Nhị thiếu gia và các vị đừng hiểu lầm, là do bảo mẫu to gan lớn mật, ngày đó thấy việc mình làm bị bại lộ nên mới nói vậy nhằm thoái thác trách nhiệm."

Bùi Hoán chủ động đứng dậy đón nhận ánh mắt của mọi người, thừa nhận sai lầm thay cho cha mẹ "Tiểu Ý ngày thường ngoan ngoãn, bị ủy khuất cũng không thích nói chuyện, đương nhiên cũng phải trách chúng ta là người nhà nhưng sơ sót không chú ý quan sát nên mới để bảo mẫu lén chui vào kẽ hở."

Bùi Như Chương giật giật khóe miệng cứng đờ, vội vàng dựa theo lý do thoái thác của con trai nhà mình "Phải, đều trách ta làm trưởng bối nhưng lại sơ sót mới khiến Tiểu Ý chịu ủy khuất sợ hãi."

Đặng Tú Á theo đó cười làm lành.

"Chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại, nhà ai mà không có mấy người hầu bảo mẫu không bớt lo đâu? Xử lý tốt là được rồi." 

Bạc lão tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, mở miệng đem việc này ém xuống, "Các vị, ăn uống vui vẻ."

Các khách mời xem ở mặt mũi Bạc lão tiên sinh nên không tiếp tục truy hỏi, chỉ là trong lòng đã rõ ràng mọi chuyện——

Phi!

Mấy năm nay Bùi Như Chương và Đặng Tú Á còn không biết xấu hổ giả làm người tốt?

Đây mà là chiếu cố như con ruột? Rõ ràng cũng không muốn nuôi nấng đứa cháu trai ngốc nhà mình!

Đã bị xấu hổ ở trước mặt bao nhiêu người, Bùi Như Chương làm sao còn dám đứng ở trung tâm yến hội? Hắn ta trừng mắt liếc nhìn người vợ làm chuyện xấu một cái rồi tùy tiện tìm một lý do đi sang bên cạnh.

Đặng Tú Á ngượng ngùng, kéo con trai nhà mình đứng lên bước nhanh rời đi theo.

Tiếng nói chuyện xung quanh một lần nữa vang lên rải rác.

Bạc lão tiên sinh nhìn Bạc Việt Minh và Bùi Ý vừa tới đã gây chuyện náo loạn, cậy cái mặt già lên dạy bảo; "Việt Minh, nếu đôi mắt không nhìn thấy thì sang bên cạnh ngồi đi, đừng mang theo Bùi Ý đứng ở chỗ này va đụng phải khách nhân!"

Cùng lúc đó, Bạc Quan Thành phong độ nhẹ nhàng đi tới, "Ông nội, cháu và quản lý khách sạn đã đối chiếu qua, khách khứa đều đã đến đông đủ, nếu không thì ông đi lên phát biểu đôi lời đi?"

Bạc lão tiên sinh từ trước đến nay luôn thiên vị đứa cháu trai trưởng Bạc Quan Thành này, không vui trong lòng nguôi ngoai đi rất nhiều, ông ta hơi hơi gật đầu, dưới sự giúp đỡ của người hầu đi lên bục.

Bạc Quan Thành không rời đi luôn ngược lại đi đến gần Bạc Việt Minh, "Việt Minh à, tôi thấy cậu và Bùi tiểu thiếu gia ở chung với nhau rất tốt? Mới qua bao lâu mà đã giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau như vậy?"

Bạc Quan Thành đứng ở phía sau xem toàn bộ quá trình vở kịch vui, muốn hắn ta nói thì việc Bạc Việt Minh làm trò trước mặt Bạc lão tiên sinh không cho vợ chồng Bùi thị chút mặt mũi, hoàn toàn không vớt được chỗ tốt nào.

Đôi mắt đã mù lâu rồi, quả nhiên tâm trí cũng bị mù mờ theo .

Bạc Quan Thành cười thầm trong lòng, ngoài mặt giả vờ văn nhã cầm hai ly rượu người hầu đưa tới "Đến, hôm nay không chỉ là sinh nhật ông nội, hơn nữa cũng coi như ngày tốt của cậu, tôi là anh cả, mời cậu một ly?"

Thật ra buổi tiệc sinh nhật này còn ẩn giấu một mục đích khác ——

Bạc lão tiên sinh muốn nhân cơ hội này tuyên bố việc hai nhà Bạc-Bùi liên hôn là chuyện đã định, cũng là muốn trước mặt mọi người chặt đứt tất cả mọi khả năng Bạc Việt Minh quản lý tập đoàn Bạc thị, mất đi cơ hội kế thừa sau này.

Bạc Việt Minh biết kế hoạch tính toán của toàn bộ nhà Bạc Quan Thành nên cũng không cảm kích, "Anh cả khách khí rồi, chỉ là bác sĩ đã dặn dò rõ càng hiện tại tôi không thể uống rượu."

Bạc Quan Thành ảo não mà ' chẹp ' một tiếng, "Là tôi suy xét không chu đáo, vẫn là đôi mắt của cậu quan trọng hơn."

Bùi Ý nhìn Bạc Quan Thành làm bộ làm tịch, không thể nhịn được nữa mà giữ chặt bàn tay Bạc Việt Minh: "Đi thôi, anh ta lớn lên trông thật xấu, tôi không thích."

Một câu, nghe như nhỏ giọng làm nũng, lại mang theo ý tứ ghét bỏ rõ ràng .

"Cậu!"

Bạc Quan Thành tươi cười chợt tắt, hắn ta không ngờ được Bùi Ý vậy mà còn có thể nói lời châm chọc hắn ta.

Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng kêu tức giận không kịp thu liễm của đối phương, cười khẽ trở tay nắm lấy bàn tay Bùi Ý: "Xin lỗi không tiếp đãi được, anh cả cứ tự nhiên."

"......" Bạc Quan Thành nhìn thân ảnh hai người tiêu sái rời đi, mượn động tác uống rượu che đậy khóe miệng run rẩy của mình.

Cứ chờ mà xem!

Ngược lại tôi muốn nhìn các người một thằng mù một kẻ ngốc còn có thể ngang tàng* tới khi nào!

*Hị hị, tui không hỉu ngang tàng là gì nx, ai muốn thì có thể xem từ điển nha và nếu có thể thì giải nghĩa giúp tui zới.

...

Bùi Ý dẫn theo Bạc Việt Minh ngồi ở một góc khu vực nghỉ ngơi, một lát sau thì nghe thấy tiếng tuyên bố của Bạc lão tiên sinh trên đài yến hội——

Bạc, Bùi hai nhà liên hôn kết thành thông gia, tiếp theo sẽ cùng nhau hợp tác triển khai hạng mục công trình mới.

Trừ cái này ra, Bạc Việt Minh bởi vì thân thể không tiện, ngay trong ngày đã từ chức ở tập đoàn Bạc thị, cùng với hạng mục trên tay sẽ chuyển giao cho Bạc Quan Thành phụ trách.

Trước ngày hôm nay, các khách mời ở đây đều đã nghe bóng nghe gió nên biết không ít. Nhưng vào giờ khắc này khi tin tức được công khai, tiếng nghị luận vẫn vang lên từ bốn phương tám hướng .

"Tôi thấy liên hôn là giả, hợp tác là thật, nhục nhã cũng là thật."

"Đúng vậy, Bùi Ý là một đứa ngốc, không được nhà họ Bùi yêu thích, còn là nam tử không sinh con được, việc hôn nhân này đối với Bạc nhị thiếu gia thì cũng không có nửa điểm ích lợi gì."

"Một khi không có chỗ dựa là Bạc lão phu nhân, dựa vào xuất thân của Bạc nhị thiếu gia, vậy còn có thể vớt được chỗ tốt nào ở Bạc gia chứ?"

"Bởi vậy, cho dù đôi mắt Bạc Việt Minh có thể tốt lên thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ kêu hắn cùng Bùi Ý ly hôn rồi lại một lần nữa tích tụ nhân mạch? Cậu nói một chút xem, trong vòng tròn hào môn* Đế Kinh này nhà nào mà nguyện ý đem bảo bối nhà mình gả cho một người đã từng kết hôn rồi chứ?"

*Nhà giàu

"Đúng vậy, đáng tiếc thật."

Các loại ánh mắt hoặc đồng tình, hoặc khinh thường, hoặc lạnh nhạt cuồn cuộn không ngừng mà tụ lại đây, Bùi Ý đem hết thảy thu vào đáy mắt, nhịn không được dưới đáy lòng thầm nghĩ ——

Đáng tiếc cái gì?

Chẳng qua là thời gian chưa tới mà thôi.

Chỉ cần Bạc Việt Minh khôi phục thị lực, những người lòng mang ý xấu bỏ đá xuống giếng đều sẽ phải trả giá đại giới tương ứng.

Chẳng qua trước mắt mọi người dĩ nhiên không có cách nào đoán trước được hướng đi trong tương lai, càng là nhà giàu sẽ càng có hành động dẫm thấp phủng cao.

Bùi Ý nghiêng người nhìn về phía Bạc Việt Minh, đối phương thần sắc ảm đạm, đôi mắt giấu sau cặp kính hơi rủ xuống làm người khác đoán không ra suy nghĩ thật sự trong lòng của hắn.

Rõ ràng là đương sự của việc 'liên hôn' nhưng trước mặt hai người không có lấy một người đến thăm hỏi, các khách mời không để ý đến Bạc Việt Minh đã mất đi quyền thế, ngược lại sôi nổi vọt tới bên người vợ chồng đại phòng (bác cả) và Bạc Quan Thành .

Ngay cả Bạc Lập Hồng và Bạc Vọng, cha con nhị phòng (bác hai) từ trước đến nay không làm nên việc gì cũng bị không ít người vây quanh bắt chuyện.

Bạc Việt Minh cảm nhận được tầm mắt dừng lại ở trên mặt mình, nhàn nhạt nói: "Bùi Ý, ở bên cạnh tôi có cảm thấy nhàm chán không?"

Bùi Ý đem đại sảnh yến hội toàn sự dối trá chỉ coi trọng lợi ích xem đến rõ ràng, khẽ lắc đầu, "Anh cùng bọn họ, không giống nhau, anh tốt."

So với việc ở cùng những người khẩu thị tâm phi, giả vờ nịnh nọt đó còn không bằng ngồi ở chỗ quạnh quẽ an tĩnh này .

"Không giống nhau?"

Bạc Việt Minh không ngờ được Bùi Ý trả lời như vậy, chỉ có điều dưới loại trường hợp này, trong lòng hắn vậy mà cảm nhận được một chút an ủi cùng ủng hộ khó có thể miêu tả.

Không lâu sau, truyền đến lời thăm hỏi ngoài dự đoán: "Việt Minh, đã lâu không gặp."

Bùi Ý nghe tiếng ngẩng đầu, lập tức bị một người đàn ông cao lớn mặc đồ màu trắng, mang cặp kính mỏng màu vàng chiếm cứ tầm mắt, trong đầu chợt nhảy ra một sự khẳng định nhận tri (nhìn mặt nhận người)——

Yến Sầm.

Công chính trong nguyên tác của tiểu thuyết, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!

Vốn Bạc Việt Minh đang yên ổn ngồi ở trên sofa, nghe thấy âm thanh này khó có được đứng dậy nghênh đón: "Sao cậu lại tới đây?"

"Mới vừa xuống máy bay thì nghe người trong nhà nói lão tiên sinh nhà cậu tổ chức yến hội, vừa lúc lái xe đi ngang qua nên tiến vào nhìn xem." Yến Sầm tùy tay nhẹ nhàng cầm lấy hai ly champagne trên bàn tiệc đưa tới trong tay bạn tốt, "Uống chứ?"

"Được."

Ly rượu khẽ chạm.

Đối với lời mời của bạn tốt Bạc Việt Minh không có chút kháng cự nào.

Bùi Ý ngồi yên ở trên sofa, âm thầm quan sát 'công chính' đột nhiên xuất hiện này ——

So với Bạc Việt Minh kiêu căng ngạo mạn lại ẩn chứa lãnh lệ, Yến Sầm ở trong sách thuộc về loại người ôn nhu lại phúc hắc, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí phách ưu nhã.

Theo như trong nguyên tác miêu tả, Yến Sầm là con trai trưởng nhà họ Yến, cùng với Bạc Việt Minh là bạn thân từ nhỏ đến lớn, sau khi hai người tốt nghiệp ở nước ngoài thì cùng nhau hợp tác thành lập công ty đầu tư, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, đem quy mô công ty phát triển đứng số một số hai trên thị trường!

Sau này bởi vì đồng thời yêu 'thụ chính' Bùi Hoán, mà dần dần nảy sinh ngăn cách, cuối cùng là đường ai nấy đi.

Tầm mắt Yến Sầm đối diện ánh mắt đánh giá của Bùi Ý: "Đây là tiểu thiếu gia Bùi gia?"

"......"

Bùi Ý nhanh chóng cúi đầu, có chút chột dạ xen lẫn ý buồn bực lên tiếng.

Cậu ở bên cạnh Bạc Việt Minh lâu rồi nên có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác, lúc nãy lơ đãng không chú ý đúng mực, nhỡ đâu bị Yến Sầm nhìn ra manh mối thì không tốt.

Cũng may Yến Sầm không hoài nghi nhiều hơn, rất nhanh thì thu hồi tầm mắt: "Đúng rồi, tôi vừa mới ở bên ngoài gặp chú Cao, xe của các cậu không cẩn thận bị xe nhà khác cọ phải, chú ấy đang cùng tài xế đó xử lý."

Bạc Việt Minh hơi hơi gật đầu, "Chẳng trách mãi không thấy chú ấy đi vào."

Yến Sầm nhìn khách khứa chung quanh ở đây một vòng, lộ ra sự nghiêm túc: "Việt Minh, chuyện cậu nhờ tôi tra đã có chút manh mối, tìm một chỗ tâm sự đi?"

Bạc Việt Minh nghe thấy lời này, giữa mày chợt lóe qua tia sắc bén, "Được."

Hắn nhớ tới Bùi Ý còn ngồi ở trên sofa, ngữ khí đột nhiên chậm lại "Bùi Ý, cậu ngồi đây nghỉ ngơi trước, chút nữa tôi sẽ quay lại."

Đáy lòng Bùi Ý tự có chừng mực, chỉ dõi theo hai người đi khỏi đại sảnh yến hội.

Thời gian từng chút một trôi đi.

Đại sảnh yến hội rất náo nhiệt nhưng Bùi Ý chỉ cảm thấy xã giao dối trá như vậy thật nhàm chán, cậu đứng dậy đi về

 phía nhà vệ sinh ——

Không nghĩ tới, một màn này vừa lúc dừng ở trong tầm mắt người có tâm tư nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro