Chương 4 : Nữ tử như tiên
Lam Bạch Nguyệt mở mắt ra. Trước mặt nàng là một nữ tử xinh đẹp vô cùng .
Mái tóc đen dài tuỳ ý xoã khẽ tung bay trong gió . Trên đầu cài chiếc trâm đồng có dải lụa trắng thêu viền hoa tinh xảo .
Làn da trắng nõn nà như sứ thượng hạng . Khuôn mặt được điêu khắc kĩ càng đẹp đẽ đến kì lạ.
Con ngươi màu hổ phách giống hai viên thạch anh vàng lấp lánh và đôi môi hồng đào khẽ nhếch lên tạo ra sự thần bí đầy quyến rũ của nàng .
Giữa hai đôi mày ngài là hình bông sen đỏ giản đơn nhưng cũng đủ để tăng thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng .
Nụ cười khuynh đảo chúng sinh khiến ai cũng mê đắm đang nở trên đôi môi không son mà thắm ấy . Nó như khắc sâu vào tâm trí mỗi người làm không ai có thể quên nổi người con gái xinh đẹp ấy .
Nữ tử khoác lên bộ y phục màu trắng thuần khiết, trong trẻo cho người ta cảm giác thoải mái . Chân váy vui vẻ đùa nghịch với gió, trông nàng như tiên nữ hạ phàm .
Hơn cả, khí chất cao quý như một vị thần toát càng làm nữ tử thêm ấn tượng trong mắt Bạch Nguyệt .
Có tiếng mà không có miếng thì chẳng khác nào bình hoa di động, đúng chuẩn loại Lam Bạch Nguyệt gặp đầy, nhưng khí chất kiêu ngạo, mạnh mẽ ấy đem lại cho toàn thể chúng sinh cảm giác thần phục mãnh liệt, đủ để nàng cũng phải cảm thán .
Trong đầu Lam Bạch Nguyệt thốt lên 'quá đẹp!!!!'
Nhưng hồng đẹp luôn có gai, người như vậy thường khá thông minh, khiến Bạch Nguyệt có ý đề phòng .
Mỹ nhân xinh đẹp thấy Bạch Nguyệt ngây người vài giây rồi liền nhìn mình với ánh mắt đề phòng khiến nàng không khỏi khẽ cười , thầm nghĩ ' hài tử trước mặt yêu quá đi ~~'.
"Tiểu muội muội à " nữ tử nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt gian tà " Nhìn muội cưng quá đi, có muốn nhận ta làm tỷ tỷ không , tỷ cho kẹo nà ~~" rồi biến ra vài viên kẹo và cầm trên tay .
Những lời này thốt ra quả thật đã đánh nát hình tượng nữ tử như tiên trong mắt Lam Bạch Nguyệt , nó không khác gì mấy câu dụ dỗ của đám ấu dâm bệnh hoạn với các bé loli dễ thương cả .
Nàng nhìn nữ tử trước mặt với ánh mắt kì thị đồng thời lùi lại vài bước . Bạch Nguyệt thủ sẵn tư thế bỏ chạy lấy người, chuẩn bị sử dụng thân pháp đặc biệt do ba nuôi dạy ở hiện đại .
Thấy Lam Bạch Nguyệt nhìn mình cùng suy nghĩ 'ngươi là kẻ xấu' ,' ta sẽ bỏ chạy' viết đầy trên mặt nàng, nữ tử chỉ có thể hận cha mẹ nàng dạy con quá tốt, đồng thời muốn nhào đến ôm hài tử đáng yêu trước mắt .
"Muội muội dễ thương à, ta không phải kẻ xấu đâu " nàng ra sức dỗ dành Bạch Nguyệt " Ngoan lại đây, ta không làm gì muội đâu mà, ta là bạch y tiên nữ tốt bụng trong truyền thuyết đó !"
Lam Bạch Nguyệt (-_-') rồi thầm mắng ' Vô sỉ, quá vô sỉ, lời này cũng nói ra được . Đúng là nói dối không biết ngượng mồm . Có ngu mới tin ngươi a '
Chỉ là nàng ta quả thật rất giống tiên nữ .
"Muội xinh lắm a, nếu không phải vì vết độc trên mặt thì lớn lên khuynh thành lắm đó." Nàng vui vẻ cười lấy lòng " Nhìn tố chất của muội, có vẻ là một Huyền Linh sư tài năng nha ."
Huyền Linh sư ? Sao có thể . . . . .
Chưa để Bạch Nguyệt kịp phản ứng , nữ tử đã nói tiếp "Muội muội vừa xuyên đến đúng không ? Nên nghỉ ngơi chút đi, đến nằm lên đùi tỷ tỷ nè ." rồi nàng quỳ xuống, tay vỗ vỗ lên đùi rồi nhìn Lam Bạch Nguyệt với ánh mắt mong đợi cùng nụ cười của một đứa trẻ .
Đáng tiếc những gì nữ tử ngốc nghếch nhận được là nỗi sợ thấm đẫm đến tận xương tủy, ngay cả sau này nàng nhớ lại vẫn thấy kinh hãi .
Nàng nhìn Bạch Nguyệt như Tu La địa ngục đang trừng mắt với mình, xung quanh cảm giác như nhiệt độ đang đột ngột giảm xuống .
Cả người tỏa ra hàn khí, không hề giấu đi sát ý trong con ngươi hai màu quỷ dị càng làm nữ tử thêm sợ .
'Nữ hài sẽ làm gì với nàng ?' Trong đầu hiện lên câu hỏi ngu ngốc nhất nàng từng nghĩ ra, sát ý nồng đậm thế kia, không giết mới là lạ.
Quả thật, sau khi nghe nữ nhân ấu dâm kia nói mấy chữ 'vết độc trên mặt' , đặc biệt là từ 'xuyên không', Bạch Nguyệt đã xác định nàng ta sẽ đi đời nhà ma .
Người thấy bớt trên mặt mình từ độc tạo thành ắt phải là một cường giả, thậm chí có thể giúp nàng giải độc .
Đáng tiếc thay, biết được bí mật rằng nàng không phải 'Lam Bạch Nguyệt' ở thế giới này thì vẫn sẽ chết không thể nghi ngờ .
Với một sát thủ, nếu bị nắm thóp điểm yếu không khác gì rơi vào chỗ chết cả , không, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả cái chết .
Xác định xong người trước mắt phải diệt, nàng liền xé mảnh vải từ tay áo , xoắn nó lại thật chặt rồi nhanh chóng dùng thân pháp đặc biệt phi đến trước mặt nữ tử .
Nữ tử sợ mất mật, cả người không cử động nổi, mặt chuyển trắng rồi thành màu xanh, nước mắt chảy xuống tùm lum trông thật đáng thương, như tố cáo Bạch Nguyệt bắt nạt nàng, khiến cả chính chủ cũng thấy mình độc ác.
Quá sợ, quá đáng sợ, nàng như nhìn thấy Sát Thần đến giết nàng vậy, sợ đến nỗi không dám động đậy luôn .
"Tiểu ... muội muội, đừng giết... Hu hu...đừng giết mà...." Nữ tử khóc nấc lên, dùng hết lí trí cuối cùng nói " Tha ...cho tỷ , tỷ nói .... Hu hu ....cho muội bí mật .... Hu hu ...của chiếc nhẫn mà ...... Hu oaa oaaa "
Chuẩn bị thắt cổ nữ nhân trước mặt, Bạch Nguyệt nghe thấy câu "bí mật chiếc nhẫn " liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào nữ tử, sát ý vẫn còn trong mắt , tựa như cảnh cáo cho con người đang run như cầy sấy rằng ' ngươi tốt nhất không nên lừa ta '.
Hiểu được ý nghĩ trong con ngươi của Lam Bạch Nguyệt, nàng gật đầu lia lịa, thần trí phục hồi được một nửa liền nhanh chóng lau nước mắt rồi sửa sang lại quần áo, khôi phục hình tượng tiên nữ thường ngày .
Bạch Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhìn một màn ' sửa sang' trước mặt, không khỏi cảm thấy bội phục tốc độ thay đổi của nữ nhân này.
Thấy Lam Bạch Nguyệt nhìn mình, nữ tử cười ngượng ngùng với vẻ mặt tự kỉ, làm Bạch Nguyệt sởn da gà , cả người run lên cầm cậm .
Này, ngươi là vẻ mặt đó để làm gì, ta có 'ái ' ngươi đâu mà là cái kiểu mặt ấy ?
"Tên tỷ là Mộ Thiên Ly " nữ tử cười cười, đỏ mặt nói " tỷ bị phong ấn ở đây lâu lắm rồi, mãi mới được ra nên phản ứng hơi thái quá, cho tỷ xin lỗi nha~~"
Bạch Nguyệt nhíu mày, trầm mặc nhìn Thiên Ly. Thấy hài tử trước mặt không nói gì, nàng nói tiếp " Tỷ là Hoả Thần của thế giới này, nhưng lại bị người ta lừa rồi đem phong ấn vào chiếc nhẫn, ít nhất cũng phải mấy vạn năm a" rồi làm bộ mặt ủy khuất .
Nhờ sự 'thao thao bất tuyệt' của Mộ Thiên Ly, Lam Bạch Nguyệt biết được chiếc nhẫn này là đại thượng cổ thần khí do Sáng Thế thần tạo ra.
Nó thuộc thập đại thượng cổ thần khí: Vấn Thiên kiếm, Kim Cương giáp, Thời Không quạt, Vô Âm cầm, Long Vũ đỉnh, Sinh Mệnh thạch, Tử Địa kính, Bạch Thi thủy, Lôi Dao trường tiên và Thế Yêu Lam nhẫn . Mỗi món bảo vật đều có linh thức và sức mạnh riêng biệt.
Dù vậy, chúng vẫn có một đặc điểm chung , đó chính là thần khí có sức mạnh vô song, không ai địch lại .
Chỉ cần có một trong những bảo vật này cũng thừa sức hô mưa gọi gió, làm chủ thiên hạ, nên vô vàn người từ nhiều vị diện phía trên đều tranh đoạt, chém giết lẫn nhau để có chúng .
Cái đáng cười là Lam Bạch Nguyệt cư nhiên có một trong mười cái . Không chỉ vậy , bốn cái nữa lại bị phong ấn trong Thế Yêu Lam nhẫn, còn là những cái nào, sau này nói cũng được .
Đáng hận hơn là chúng cả vạn năm rồi cũng không thèm xuất thế , hỏi sao sở hữu được , cùng lắm là cảm thán bọn chúng trốn quá giỏi thôi .
Chiếc nhẫn này thân là bảo vật không gian. Bởi vì sở hữu một phần sức mạnh của Sáng Thế thần nên nó có thể tái tạo sự sống, cho người, linh thú, . . . nói chung là cái gì cũng vào được hết .
Không chỉ vậy, nó có khả năng nuốt vạn vật, ví dụ như đem một đại không gian nuốt vào chẳng hạn .
Quả là sức mạnh khuynh thiên địa á~~
Thiên Ly liền nói " Muội muội à, nếu còn không rõ, ta đem ngươi vô trong nhìn nha ~~"
"Hả ?" Vào được à ?
Dường như đọc được suy nghĩ của nàng, Thiên Ly cười nói " Đúng vậy, chúng ta vào được đó. Thế nên nắm tay tỷ thật chặt nhé ! " rồi không quên nháy mắt làm Bạch Nguyệt rùng mình .
'Bụp' một cái, Mộ Thiên Ly liền nắm bàn tay đeo nhẫn của Bạch Nguyệt, xoa xoa viên ngọc trên ngón tay và cầm tay nàng ấy thật chặt .
Chưa đến giây sau, hai người biến mất như không tồn tại, nếu không phải có máu và chỗ cỏ bị giẫm thì ai cũng tưởng đây chỉ là ảo giác .
----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro