Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 + Chương 20


Bên trong hầu phòng tĩnh lặng đến mức dọa người, châm mà rơi có thể nghe thấy.
Ngọc Nương sửng sốt , nhưng phản ứng rất nhanh , gấp rút xoay người sang chỗ khác.
Nàng tay chân luống cuống ngồi xổm trước lò, máy móc cầm quạt lá đối lò miệng quạt gió, muốn cho nước mau sôi một chút.
Tấn Vương sao lại xuất hiện ở tiểu lâu, lại mặc trang phục này?
Ngọc Nương đầy trong đầu đều là loại ý nghĩ này, đồng thời trong lòng lờ mờ hiểu ra, không trách được hôm qua Ngọc Yến dặn dò nàng buổi tối đừng đi loạn, giờ thì... Ngọc Nương mơ hồ nhớ lại, lúc trước bên ngoài cũng vang lên một ít động tĩnh, bất quá lúc ấy nàng đang cho tiểu Quận chúa bú sữa, không có chú ý lắm.
Tuy sống bên trong tiểu viện, nhưng tin tức Ngọc Nương vẫn tương đối linh thông .
Cũng tại vài bà tử lắm mồm, Ngọc Nương ban ngày không cần hầu hạ, tất nhiên sẽ nghe các nàng âm thầm nói nhỏ. Thời điểm ban ngày, nàng chỉ nghe thấy vài bà tử nói, Lưu Xuân Quán kia rất được sủng ái những người khác so không được, điện hạ từ lúc hồi phủ, lần đầu tiên tới hậu viện sẽ ngủ lại ở Lưu Xuân Quán.
Tối qua Tấn Vương tới tiểu lâu.
Nàng đột nhiên nhớ tới tiểu lâu kia không cho người đi lên lầu hai...
Suy tư trong lúc đó, nước sôi . Miệng bình mới vừa phát ra tiếng ục ục, bốc khói trắng nghi ngút , từ miệng bình nắp bên trong muốn bung nhào ra.
Do nàng đem nước trong ấm đổ quá đầy, cho nên khi sôi liền tràn.
Ngọc Nương luống cuống tay chân đứng lên, nàng muốn đè nắp bình, lại bị bỏng giật mình rút tay trở về, xoay người tìm khăn lau. Lúc nàng chạm vào bên cạnh bàn, chén trà cùng ấm trà phát ra tiếng vang hỗn loạn.
Nàng càng sợ, càng là luống cuống tay chân, nàng thật vất vả đem ấm nước từ lò để xuống thì trên mặt bàn đã là một mảnh hỗn độn.
Ngọc Nương chán nản nhìn , quả thực hận không thể có cái lỗ để chui vào. Lại không dám quay đầu lại, nàng không dám tưởng tượng vẻ mặt Tấn Vương bây giờ ra sao, chỉ có thể như đà điểu vội vàng đem trà ngâm xong, sau đó rời đi.
Tấn Vương nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm bóng lưng.Ngọc Nương.
Hôm đó gặp nhũ nương này tay chân không vụng về như thế . Tấn Vương nhớ tới lời Mục ma ma khen nàng , trong mắt nhiễm lên vài phân khác lạ.
Mục ma ma không thể nào nói dối, dĩ nhiên là là nhũ nương này cố ý như thế.
Tấn Vương cho rằng Ngọc Nương là cố ý thu hút sự chú ý của hắn.
Tấn Vương sinh trưởng ở cung đình, thân phận cao quý, gặp bao nhiêu là nữ nhân tâm cơ muốn thượng vị .
Trong hậu cung vì cầu sủng những nữ nhân kia, thủ đoạn nào mà chưa dùng qua. Cố hết sức bày ra dung mạo xuất chúng, tư thái uyển chuyển, cũng có thấy vậy không đủ, thì lợi dụng điểm xấu dẫn tới sự chú ý .v.v....
Ánh mắt cay nghiệt của hắn nhìn chằm chằm phía nữ nhân kia, búi tóc chải bình thường cứng nhắc, xiêm y thì như lão bà tử, toàn thân bao bọc dày đặc chặt chẽ trừ khuôn mặt cùng cổ trắng như ngọc thon dài lộ ra, nhờ xiêm y tối làm nàng trắng nõn.
Giống trứng gà bóc, dưới ánh đèn vàng, phảng phất phủ một tầng mật, làm cho người ta ảo giác hương thơm ngon miệng .
Lại xem tư thế đi, nhũ lắc lư - mông đong đưa, cho dù che một lớp da,mắt Tấn Vương lợi tất nhiên thấy rõ.
Nàng dựa vào cái gì? Thứ nhất nàng đã lấy chồng, thứ hai đã sinh hài tử !
(ông này tự kỷ cũng hơi cao nha, người ta tránh muốn chết, lại tưởng quyến rũ nữa chứ!!!)
Tấn Vương nội tâm chán ghét hơn, ấn đường nhíu chặt, đồng thời từ trong tay áo móc khăn ra, che lên đôi môi mỏng, nhìn Ngọc Nương ánh mắt cũng càng lạnh. .
Ngọc Nương co quắp bị nhìn đến nổi da gà nổi lên, cũng bất chấp không có quy củ , đặt chén trà xuống, vội vã nói một câu nàng còn phải đi xem tiểu Quận chúa rồi bỏ chạy .
Khiến Tấn Vương sững sờ tại chỗ.
Ngọc Nương tim đập loạn chạy về đông gian, đến trước cửa mới đi chậm lại.
Đẩy cửa đi vào, Ngọc Yến đã tỉnh , hỏi nàng đi đâu? Ngọc Nương cũng không giấu gì kể rõ đi hầu phòng uống nước thì gặp phải Tấn Vương .
Ngọc Yến nhìn Ngọc Nương, do dự một chút, nói: " Chuyện này Tô nhũ nương biết thôi, ngàn vạn đừng ra ngoài nói lung tung, các chủ tử làm gì cũng có ý tứ của họ, nhớ lấy giữ miệng mình."
Ngọc Nương sững sờ một cái, vội vàng gật đầu.
*
Tấn Vương uống xong trà, liền lên lầu hai.
Hắn ngủ đến nửa đêm thì khát nước, nhưng trong tiểu lâu cũng không đầy đủ như Triều Huy Đường . Phúc Thành lại ngủ , hắn cũng không có tính là mọi việc đều bảo người hầu hạ, mới tự mình đi hầu phòng bên trong châm trà.
Tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp nhũ nương kia.
Tấn Vương lên lầu hai còn đang suy nghĩ tới nhũ nương kia, hắn đối với người này ấn tượng là mơ hồ không rõ , bởi vì đối phương lúc nào cũng thích cúi đầu. Duy nhất ấn tượng chính là làn da nàng trắng nõn, mắt thỏ hồng hồng, còn có chính là ngày...
Tấn Vương không khỏi nhớ tới tình hình hôm đó chứng kiến, thạch màu xanh lăng sợi, bọc lấy cái kia trắng nõn...
Cơ hồ là vô ý thức , Tấn Vương trong đầu đột nhiên xuất hiện sự tình ở Lưu Xuân Quán lúc trước.
Tấn Vương xuất thân cung đình, tự nhiên biết rõ rất nhiều thủ đoạn cầu sủng của nữ nhân , không nghĩ tới một ngày lại có nhân đem loại thủ đoạn này dùng ở trên người hắn.
Chỉ cần vừa nghĩ một mảnh phấn hồng, còn có chất lỏng màu trắng chảy ra (sao giống lúc nhỏ bị hạ độc vậy ta?) Tấn Vương liền muốn nôn, mà loại tâm lý này biến hóa dẫn tới phản ứng sinh lý.
Tấn Vương lại móc khăn ra che miệng lại, cố gắng đè xuống cảm giác nôn, lại như ép không được...
Phúc Thành nghe được động tĩnh, vội vã đi tới.
"Điện hạ..."
Vừa nhìn bộ dạng Tấn Vương, Phúc Thành còn gì không hiểu , đến bên cạnh bàn lấy một chén trà , sờ hơi nóng, liền bưng tới cho Tấn Vương, lại vội vã đi vắt lạnh khăn lại đây.
Tấn Vương uống hơn phân nữa chén trà, dùng khăn đắp ở trên mặt đắp hồi lâu, mới ngăn chặn hết cảm giác khó chịu.
Phúc Thành trên mặt tràn đầy lo lắng, nghĩ đến Hồ Trắc Phi, trong lòng cảm thán, tốn công phu như vậy làm chi, không có đất dụng võ, còn làm điện hạ chán ghét .
"Điện hạ, lão nô đi tìm Lưu Lương Y nhé..."
Tấn Vương giật xuống khăn, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, không nói một lời với Phúc Thành .
"Lão nô nhiều lời ."
"Đi xuống."
*
Sau nửa đêm Ngọc Nương cũng không có ngủ ngon, liên tục không ngủ được, cho đến trời sắp sáng thời điểm, mới chợp mắt một lát.
Tỉnh lại lần nữa cảm giác có người đi vào, Vương nhũ nương cùng Ngọc Thúy tới cực sớm, bên ngoài mới vừa tảng sáng, hai người liền tới . Nhanh tay đem phòng tiểu Quận chúa thu thập một lần, Ngọc Nương liền trở về nhà.
Lúc xuống đài cấp, nàng nghiêng đầu nhìn phía sau tiểu lâu.
Tia nắng ban mai lóe lên, như vẽ tiểu lâu tinh xảo tựa như một con vật khổng lồ đứng sững chỗ đó, Ngọc Nương nhớ tới người ở lầu hai, không biết hắn có phải hay không đi rồi.
Trước kia, Ngọc Nương trực đêm, tối thiểu nhất phải ngủ đến xế chiều mới có thể tỉnh, hôm nay nàng lại ngủ không đến một canh giờ, liền thức .
Nàng cũng chẳng biết tại sao, chính là không ngủ được.
Không ngủ được, cũng không có chuyện làm, Ngọc Nương liền tới phòng bếp nhỏ.
Toàn bộ tiểu viện , địa phương náo nhiệt nhất dĩ nhiên là phòng bếp nhỏ nó độc lập với phòng bếp bên ngoài dùng cho vương phủ, nó cung cấp thức ăn từ trên xuống dưới cho cả tiểu viện.
Trong đó quản phòng bếp là một người tên là Khổng bà tử , nàng tay nghề trên lò rất tốt, chuyên môn quản tiểu lò.
Phòng bếp nhỏ bên trong phân đại lò, tiểu lò, tiểu lò chỉ làm một chút thức ăn cho vài người tỷ như vài nhũ nương cùng với Mục ma ma Ngọc Thúy các nàng, chính là chăm sóc đặc biệt. Đại Lò chính cho nha hoàn bà tử còn lại.
Vừa vào phòng bếp nhỏ, ở giữa như một đại án đài, làm lấy xử lý món ăn thực dùng. phía chính diện bên cạnh tường có một hàng ba cái lò miệng, này là tiểu lò lò miệng, bên trái là làm cơm tập thể , bên phải là nơi nấu nước .
Ngọc Nương đi vào phòng bếp nhỏ, trong phòng bếp chính náo nhiệt.
Vài người bà tử ai có việc nấy, hai tiểu nha đầu ngồi xổm ở góc tường nhặt rau, mọi người vừa nói vừa cười . Thấy Ngọc Nương đi tới, Vương bà tử cười cùng nàng chào hỏi: "Tô nhũ nương sao tới sớm như thế, đói rồi à ?"
Đang đứng trước đài xắt thức ăn Khổng bà tử, ngẩng đầu nhìn Ngọc Nương, "Nếu là đói , trên lò có dư bánh bao buổi sáng còn."
Ngọc Nương vội vã lắc lắc đầu, có chút thẹn thùng nói: "Ta không phải là đói , chỉ là tỉnh ngủ không có chuyện làm."
Mọi người gật đầu, trong đó một bà tử còn đi lấy cho nàng cái ghế lại, cũng nhét vào tay nàng một nhúm hồi hương đậu, "Vậy thì ngồi ở chỗ này nói chuyện với mấy bà tử ta."
Ngọc Nương không có nhận, "Cảm ơn đại nương, bất quá ta không thể ăn linh tinh."
Một bà tử chen miệng nói: "Ngươi này Vương bà cũng là, Tô nhũ nương phải cho tiểu Quận chúa ăn , sao có thể ăn loại vật này."
Vương bà tử cũng không giận, cười nói: " À, ta quên vụ này."
Ngọc Nương có chút co quắp: "Ta kiếm chuyện làm vậy, ta đi hỗ trợ HươngTthảo các nàng." Nói xong, nàng liền đi dựa vào cửa phía bên phải có trống chỗ, chỗ hai nha đầu.
Một người gọi Hương Thảo, một người gọi Hương Hương, đều là nha đầu làm việc nặng trong phòng bếp.
"Tô nhũ nương ngồi đi." Hương Thảo đi lấy cái ghế con đưa cho Ngọc Nương, lại nói với nàng: "Sao có thể để tỷ phụ chứ, cứ như vậy gọi thức ăn, ta cùng Hương Hương lập tức lấy hết ."
Nàng lấy một trái dưa chuột bên trong rổ rau, đi ra bên ngoài rửa rửa, cầm về cho Ngọc Nương.
"Rất tươi , tỷ nếm thử."
Ngọc Nương lấy ăn từng chút từng chút, xem Hương Thảo hai người nhặt rau.
Mọi người trước cùng Ngọc Nương nói vài câu tán gẫu, hỏi tiểu Quận chúa ban đêm ngủ được hương vị ngọt ngào các loại , nói nói liền đi vòng qua cái khác chỗ.
Phần lớn đều làm việc vặt bên trong phủ nên nhiều chuyện là bình thường,kiểu như bà tử kia cùng người cãi nhau , nha đầu đó bên cạnh chủ tử ăn liên lụy. Vương phủ nhìn rất lớn, kì thực hậu trạch cũng chỉ chiếm một phần ba. Mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, một chút chuyện vụn vặt sẽ ngươi truyền ta truyền cho ngươi .
"Hắc, các ngươi không biết rõ, hôm nay ta ra cửa gặp Linh Nhi nha đầu Lưu Xuân Quán cùng Mộng Nhi của Quy Hiên đánh nhau ." Người nói chuyện là Triệu bà tử , chỉ nghe nàng nói, liền biết này bên trong nhất định là có tuồng hay.
Trong lúc nhất thời, mọi người ánh mắt đều nhìn đi qua, còn có người nhịn không được tò mò bảo bà nói nhanh.
"Có chuyện gì lớn đâu, còn không phải là vì mấy việc lông gà vỏ tỏi sao. Phòng bếp đem cơm của Lưu Xuân quán đem nhầm qua Quy Hiên, hiện thời Lưu Xuân Quán phong quang, điện hạ lại trong phủ, Linh Nhi liền lớn lối, ngăn lại Mộng nhi lại , xuống tay tát đối phương."
"Chậc chậc, Mộng nhi lớn lên tươi tắn , hai bàn tay tát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị đánh sưng ."
"còn không phải à! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ hồng giờ tím như cà, sưng phồng lên. Ta nhớ trước kia Linh Nhi cùng Mộng Nhi có hiềm khích, nghe nói Mộng nhi giống chủ tử nàng, không cho Lưu Xuân Quán mặt mũi. Hồ Trắc Phi tính tình cũng không vừa, Linh Nhi xác định liên lụy, thù mới hận cũ thêm vào,gặp dịp liền chống lại ."
Linh nhi cùng Mộng nhi đều là nha đầu hầu thiện, hiện thời Tấn Vương trong phủ, trừ Tấn Vương chỗ ở Triều Huy Đường, Tấn Vương phi chỗ ở Tư Ý viện, cùng tiểu Quận chúa tiểu viện, đồ ăn các nơi khác đều xuất từ phòng bếp. Hồ Trắc Phi cũng từng đề cập mong muốn có phòng bếp nhỏ bên trong Lưu Xuân Quán, đáng tiếc Tấn Vương phi không đồng ý, cho nên Lưu Xuân Quán các sân kia đều từ phòng bếp lấy đồ ăn .
"Chậc chậc, do điện hạ hồi phủ, Lưu Xuân Quán kia mới thế. Chờ điện hạ ra phủ..." Còn dư lại lời nói chưa nói, nhưng mọi người đều biết có ý gì.
Còn không phải là ỷ vào khí thế điện hạ nên khoe khoang sự sủng ái mà thôi.
Hình như người ta có sủng a.
Vừa nhắc tới cái này, mọi người ánh mắt không khỏi đều thay đổi nhìn thập phần ái muội còn có nội dung.
"Hắc, đừng nói. Nhìn tình thế Lưu Xuân Quán, điện hạ hôm kia hôm qua đều ở nơi đó, không chừng Tư Ý viện sẽ làm ra cái gì đó..." Nói tới đây, người này đột nhiên nhớ ra lai lịch Ngọc Nương, liền im bặt.
Vài bà tử gấp rút nháy mắt lẫn nhau, đem lời vừa nói xóa đi.
Ngọc Nương dựng thẳng lỗ tai nghe, trong lòng nghĩ chắc kiếp trước người cũng nghị luận nàng như thế .
Nàng nghe là Tấn Vương hai buổi tối đều ở Lưu Xuân Quán ,nhưng vì sao nàng lại nhìn thấy Tấn Vương trong tiểu lâu, lẽ nào Tấn Vương đó là giả?

- -
☆, chương 20
== Chương 20: ==
Vấn đề này không có người trả lời nàng, Ngọc Nương cũng không thể đi hỏi người khác, chỉ có thể yên lặng giấu trong lòng.
Nàng sa vào trầm tư , một tiểu nha đầu vội vội vàng vàng từ ngoài cửa chạy vào: "Bên ngoài xảy ra chuyện rồi ."
"Xảy ra chuyện gì ?"
"Lưu Xuân,.... Lưu Xuân Quán, Hồ Trắc Phi muốn đánh hèo Thúy Trúc ..."
"Là chuyện gì?sao lại muốn đánh hèo Thúy Trúc ?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngọc Nương trong lòng nhịn không được căng thẳng, không có hảo ý suy đoán.
"Nghe nói là Thúy Trúc trộm đồ trang sức đeo tay của Hồ Trắc Phi, bị Xảo nhi phát hiện . Cây trâm kia là điện hạ thưởng cho Hồ Trắc Phi , thập phần được nàng yêu thích, cho nên trắc phi giận dữ..."
Có người nhịn không được chen miệng nói: " Thúy Trúc là người bên trong tiểu viện , Hồ Trắc Phi sao có thể nói đánh là đánh..." Nói thế sao được .
Hồ Trắc Phi là chủ tử, mà Thúy Trúc bất quá là nhũ nương, cũng là đầy tớ, đừng nói Thúy Trúc là nô tịch, cho dù là người dân bình thường, lấy thân phận Hồ Trắc Phi, đánh chết thì đánh chết , oan cũng không có chỗ kêu.
"Nếu không, chúng ta đi xem một chút?"
Một hai người nhịn không được lòng hiếu kỳ, muốn đi xem đến tột cùng là chuyện như thế nào. Đừng xem là đánh một nhũ nương, nhưng nhũ nương liên luỵ rất nhiều, đầu tiên nàng là người Tư Ý viện phái qua, dì Thúy Trúc là Tào bà tử vốn cả nhà đều là thị tì của vương phi, lại nói Thúy Trúc vẫn là nhũ nương tiểu Quận chúa.
Hồ Trắc Phi định cùng vương phi chống đối sao, sớm liền muốn này Hồ Trắc Phi nhất định phải ra yêu thiêu thân, này không phải nháo đại .
*
Lưu Xuân Quán, Thúy Trúc gắt gao bị người đè xuống đất, hết sức chật vật.
Sắc áo đỏ tươi giờ đầy bẩn bụi, đầu tóc loạn , trên mặt cũng một mảnh hỗn độn, cặp mắt kia lại gắt gao nhìn chằm chằm một người trong đám người.
Là Thanh Mai.Thúy Trúc tuyệt đối không nghĩ tới Thanh Mai sẽ hại nàng như vậy , nàng cũng không biết trâm của Hồ Trắc Phi như thế nào xuất hiện trên người nàng, trước giờ nàng cùng một chỗ nói chuyện với Thanh Mai. Dù nàng giải thích thế nào, cũng không ai tin nàng, thậm chí trừ Thanh Mai, vài người khác còn chứng minh nàng xác thực vụng trộm tiến vào phòng Hồ Trắc Phi.
Thúy Trúc biết rõ đây là cố ý nhằm vào nàng .
Kết luận này rất cẩu thả, nàng làm sao có thể tiến vào phòng Hồ Trắc Phi còn đi trộm trâm! Nàng nghèo đến điên mới làm như vậy!
Cũng không có ai để ý tới điều này, chủ tử nói ngươi làm , chính là ngươi làm .
Bốn phía đứng đầy người, phần lớn đều là hạ nhân trong Lưu Xuân Quán, còn có vài người trong tiểu viện phần lớn họ đều đứng ở phía sau, mặt lộ vẻ thổn thức , xem Thúy Trúc bị áp chế trên mặt đất.
Kỳ thật Thúy Trúc minh bạch đạo lý tất cả mọi người minh bạch, ai có thể để cho ngươi chỗ nào không đi không phải hướng Lưu Xuân Quán chui, này không phải gặp chuyện không may .
Ngọc Nương cũng tới .
Nàng rõ ràng biết rõ chính mình không nên tới, nhưng nàng vẫn đến , nàng muốn nhìn một chút chuyện kế tiếp sẽ như thế nào. Kiếp trước nàng bị Hồ Trắc Phi mượn cớ trừng trị, cũng ăn hèo nhiều lần.
Không nghĩ tới đời này nàng không ló đầu, ngược lại đến phiên Thúy Trúc .
Nàng có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ thê lương.
"Trắc phi nương nương lệnh ,phạt nàng năm hèo." Thu Cúc từ trong nhà đi ra, đứng trên bậc thang nói.
Cuối cùng, Hồ Trắc Phi vẫn không dám đem người của Tấn Vương phi chỉnh chết.
Có người xác nhận, không lâu lắm, có hai bà tử nhấc băng ghế tay cầm hèo đã đi tới.
Thúy Trúc bởi vì la hét ầm ĩ nên miệng bị chặn lại , bà tử ấn nàng trói trên ghế trói, nói: "Bất quá chỉ năm hèo, đánh không chết được đâu, xem như dạy dỗ ngươi về sau."
Một hèo đánh vào người Thúy Trúc , nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên.
Ngọc Nương không xem tiếp, lặng lẽ rời đi .
Nàng tâm tình không tốt, nàng nhớ tới chuyện kiếp trước nàng gặp phải.
*
Năm hèo xác thực không nặng, Thúy Trúc ăn hèo xong, còn có thể bước xuống đi đường.
Không đợi Hồ Trắc Phi lên tiếng, Mục ma ma sai người đem Thúy Trúc đưa đi .
Từ trước đến nay, Thúy Trúc vốn đã không thích hợp ở tiểu viện rồi . Không cần biết tay chân này có sạch sẽ hay không thì cũng vậy thôi, tiểu Quận chúa có nhiều nhũ nương bên cạnh, thiếu Thúy Trúc lại bớt rất nhiều phiền toái.
Trong mắt mọi người hiện tại Thúy Trúc chính là một phiền phức, Mục ma ma không cho phiền toái lưu lại cạnh ở tiểu Quận chúa .
Ngọc Nương đột nhiên hiểu ra, có lẽ kiếp trước nàng cũng như thế mà bị đưa đi . Không quan hệ ngươi phạm sai lầm hay không phạm sai lầm, có phải oan khuất hay không, không ai sẽ quản chuyện này , các nàng chỉ biết ngươi hết giá trị mà cũng không thèm để ý chuyện này sẽ làm cho cả đời đối phương thay đổi như thế nào.
Nếu trước đây Ngọc Nương chỉ là đơn thuần dựa vào sự dạy dỗ của kiếp trước mà muốn tránh hết thảy, giờ tận mắt nhìn thấy Thúy Trúc gặp phải chuyện, nàng mới có nhận biết đến khắc sâu.Một loại nhận thức với cấp trên.
Nàng nghĩ Thúy Trúc khẳng định còn cơ hội trở về , nếu tâm tư vương phi đúng như nàng phỏng đoán.
Quả nhiên ngày thứ hai Thúy Trúc trở lại , là bị Tấn Vương phi sai người đưa về Lưu Xuân Quán .
Tấn Vương phi nói, có cách Hồ Trắc Phi dạy bảo , nha đầu này không ra hồn nên đưa Hồ Trắc Phi dạy dỗ. Mặc dù khác quy trình kiếp trước của Ngọc Nương nhưng kết quả vẫn giống nhau .
Thúy Trúc sẽ gặp chuyện gì đây?
Ngọc Nương vừa nghĩ tới đó, đã cảm thấy không rét mà run.
Sao kiếp trước nàng dám cho rằng vương phi là người tốt!
Nào biết sau đó Thúy Trúc đến tiểu viện thu thập mình này nọ gặp Ngọc Nương, đã thấy nàng cười , mặt mũi tràn đầy đều là đắc ý: "Tô nhũ nương hôm qua trực đêm, ngày hôm nay không cần nghỉ ngơi sao?"
Trông thấy Thúy Trúc như thế này, Ngọc Nương nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Người với người vốn là không đồng giống nhau, có vài người trời sinh chính là mệnh nô tài, có vài người nhất định bất đồng." Bỏ lại lời này, Thúy Trúc liền ôm đồ đi , lưu lại cho Ngọc Nương chỉ là bóng lưng của nàng, nửa ngày hoãn không đến thần nhi.
Ban đầu Ngọc Nương không giải thích được vì sao Thúy Trúc đắc ý vậy, giờ chợt hiểu ra. Có lẽ mục tiêu mỗi người theo đuổi vốn không giống nhau , với Thúy Trúc có lẽ đây là một loại vui vẻ chịu đựng.
Nàng nghĩ, vương phi đã nói gì đó với Thúy Trúc.
Sự tình đã cùng kiếp trước phát triển hoàn toàn bất đồng, Ngọc Nương cuối cùng không cần lo lắng lại giẫm lên vết xe đổ . Nhưng cũng không làm cho nàng buông lỏng cảnh giác, ngược lại phải cẩn thận hơn, chuyện này nói sau.
*
Bên trong Tư Ý viện, cho người đem Thúy Trúc dẫn đi rồi, Chu mụ mụ nói với Tấn Vương phi : "Nương nương, Thúy Trúc hiện thời đã bị Lưu Xuân Quán coi là cái đinh trong mắt, lại nhét đi qua, chỉ sợ không có tác dụng."
Tấn Vương phi trên ghế quý phi, đang ở cúi đầu xem quyển sách, nghe lời này, nàng ngẩng đầu nhìn Chu mụ mụ : "Nhũ mẫu, ta vốn không mong nàng có thể có tác dụng gì."
"Kia..."
Chu mụ mụ rất nhanh liền hiểu được, nói trắng ra Tấn Vương phi chính muốn Hồ Trắc Phi ngột ngạt đến khó chịu.
Có thể tổn hại Thúy Trúc, Lưu Xuân Quán kia tình thế là chèn ép không được, tương đương các nàng bố trí một quân cờ phế đi thôi.
"Ngươi đã quên còn có một người?" Tấn Vương phi cười dài .
Dưới ánh mặt trời trên mặt nàng nhiều hơn một chút đỏ nhưng vẫn là vẻ đẹp của người bệnh . Rõ ràng là cơ thể không tốt, hai đầu lông mày lại mang cơ trí hào quang làm người không thể khinh thường ,.
Tấn Vương phi xứng đáng là người xuất thân từ quốc công phủ, tâm trí thủ đoạn đều là nhất đẳng, chính là cái thân thể này liên lụy . Mỗi lần nghĩ tới mọi chuyện, Chu mụ mụ không khỏi sinh lòng cảm thán.
"Ngài là nói kia họ Tô nhũ nương?" Chu mụ mụ do dự nói.
Tấn Vương phi gật gật đầu: "Nhũ mẫu lẽ nào không phát hiện nữ tử này cực kỳ thông minh? Mượn Thúy Trúc nhanh nhẹn, ẩn núp chính mình, cũng nhanh chóng đứng vững gót chân bên cạnh tiểu Quận chúa, so với Thúy Trúc thông minh nhiều , trước kia ta lại còn xem thường nàng."
"Nô tỳ thấy nàng tựa hồ cũng không có ý nghĩ bấu víu cành cây cao. Nghe người ta nói, nàng ta ngày thường thập phần an phận, không bước ra tiểu viện nửa bước, cũng cực ít đi ra ngoài, không phải ở trong phòng, chính là hầu hạ ở bên cạnh tiểu Quận chúa."
"Ngươi đã quên điện hạ? Điện hạ thường xuyên đi xem tiểu Quận chúa không phải sao."
Chu mụ mụ có chút sững sờ, Tấn Vương phi lại nói: "Làm sao có nữ nhân nào vô tâm với kiểu nam nhân như điện hạ?" Nói xong, nàng mặt mày rũ xuống cười một tiếng, làm cho người ta thấy một loại ảo giác hào hoa phong nhã tuyệt thế.
Còn không phải thế sao, Tấn Vương phong thái hơn người, ngọc chất kim tướng, dáng vẻ đường đường, lại sinh ra từ nơi cao quý, chính là hoàng tử . Năm đó ở trong kinh , liền có vô số quý nữ tướng mạo khuynh đảo cạnh tranh , lại bị Tấn Vương phi thành công đoạt mất.
Chỉ là - -Chu mụ mụ có câu muốn hỏi lại không dám hỏi: Vương phi ngươi có thích điện hạ?
Nếu là thích, vì sao không chủ động thân cận, nếu là vô tâm cần gì phải đấu với Hồ Trắc Phi đến vui vẻ sung sướng như vậy.
Chỉ là Chu mụ mụ không dám nói, nàng nhớ tới trước khi xuất giá Tấn Vương phi có một lần thiếu chút nữa sẽ chết .
Là Tấn Vương phi tự tử.
Chu mụ mụ vẫn cho là Tấn Vương phi không muốn gả cho Tấn Vương vì có ý trung nhân, nhưng nàng làm nhũ mẫu Tấn Vương phi sao không biết lúc còn thiếu nữ nàng chưa từng coi trọng một người nam nhân nào,vậy là tại sao chứ?.
Nghi hoặc này chôn giấu ở trong lòng Chu mụ mụ đã lâu có lẽ sẽ chôn giấu cả đời.
*
Lưu Xuân Quán , Hồ Trắc Phi sắc mặt âm trầm nhìn Thúy Trúc trước mặt mình đi tới đi lui thái độ rất khiêm tốn, trong mắt Hồ Trắc phi đó là thứ nhìn thấy trên mặt, che giấu sự đắc ý hả hê cùng dụng tâm hiểm ác.
Hồ Trắc Phi thậm chí nhìn xuyên qua khuôn mặt nàng thấy sau đó là gương mặt Tấn Vương phi trong trẻo nhưng lạnh lùng mang tia yếu ớt, hai hàng mày lúc nào thản nhiên không thèm để ý, che giấu nét gian ác. Nàng thậm chí có thể trông thấy Tấn Vương phi cười, cười tràn trề khinh bỉ cùng châm chọc.
Nhìn ngươi dù được sủng ái nhiều ra sao thì như thế nào chứ, còn không phải là làm hài lòng bản phi , vuốt ve, xu nịnh... cái ngươi gọi là sủng ái đều là giả , giả ... Không có điện hạ, ngươi cái gì cũng không phải ...
Hồ Trắc Phi nhịn không được rùng mình một cái, trong nội tâm lo âu càng nhiều.
Nàng không thể tiếp tục như vậy được nữa!
Hồ Trắc Phi đột nhiên đứng lên.
"Nương nương!"
Hồng Đào vội vàng kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn nàng. Hiển nhiên là nàng động tác quá đột ngột, khiến Hồng Đào hiểu lầm gì đó.
Hồ Trắc Phi liếc Hồng Đào- là tức giận, nàng có phải là người không lý trí đâu?Nàng cũng không giải thích gì, hít sâu một hơi, nói: "Ta đi xem tiểu Quận chúa một chút."
Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm.
Hiện thời Lưu Xuân Quán không chịu được bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào nữa đâu .
*
Đông thứ thời gian, Mục ma ma ngồi ở giường La Hán bằng tử đàn khảm xanh ngọc sơn thủy đồ, Hồ Trắc Phi ngồi ở đối diện.
Ngọc Yến bưng hai chén trà lại, đặt trên bàn nhỏ, Hồ Trắc Phi chỉ là bưng lên làm dáng, cũng không có uống. Nhìn được Hồ Trắc Phi mấy ngày ngủ không được ngon giấc, dưới mắt phượng xinh đẹp mơ hồ có chú bầm đen.
Hồ Trắc Phi cứ như muốn nói lại thôi, Mục ma ma lại cứ ngồi uống trà, tựa hồ cũng không quan tâm Hồ Trắc Phi vì sao mà tới.
Cuối cùng vẫn là Hồ Trắc Phi tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn do dự hồi lâu, cũng nói ra mục đích nàng đến: "Ma ma, thiếp có chút nhớ tiểu Quận chúa , có thể ôm tiểu Quận chúa tới Lưu Xuân Quán ngủ qua một đêm?"
Không giống với vẻ khoe khoang khi đối mặt với Tấn Vương phi , nàng rất là khiêm tốn .
Hồ Trắc Phi chẳng hề ngu xuẩn, nàng biết rõ Mục ma ma đại biểu cho ai, lại biết rõ thân phận Mục ma ma - trước là chưởng sự ma ma hầu hạ Đức phi , Đức phi qua đời, thì hầu Tấn Vương , Tấn Vương hết sức kính trọng bà, đem bà làm trưởng bối mà đối đãi.
Chỉ dựa vào bấy nhiêu cũng đủ cho Hồ Trắc Phi nhất mực cung kính .
Không giống với Tấn Vương phi, Mục ma ma là người của Tấn Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro