Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33


"Tuyệt sắc!" Dương không còn lời nào để diễn tả, My là cháu của Tiên, vẻ đẹp của nàng thì Dương đã hiểu nguyên do, còn Như Nguyệt lại đẹp không hề thua kém thì bây giờ Dương cũng đã hiểu, bởi vì Tiên tộc và Hồ tộc, chính là hai chủng tộc xinh đẹp nhất trong thế gian này! Mà khi Tiên hóa - Hồ hóa thì hai nét đẹp này mới thực sự là bộc lộ hoàn toàn, xinh đẹp phi thường! Không chỉ có Dương, hầu như tất cả người đang có trong tầng này đều ngơ ngác ngắm nhìn.

Nếu đôi cánh là biểu tượng của Tiên tộc, thì những cái đuôi chính là biểu trưng cho Hồ tộc, mỗi cô gái mang huyết mạch hồ tộc tinh thuần khi sinh ra đã có khả năng Hồ hóa ra 1 đuôi, lên Linh Sĩ sẽ có 2 đuôi, Linh Úy có 3 đuôi và khi có đủ 9 đuôi, người ta gọi là Cửu Vỹ Hồ Thần.

Lại nói về nguyên do Hồ tộc bị diệt, chính là vì một vị Cửu Vỹ Thần Hồ đem lòng yêu Lạc Long Quân, nhưng Lạc Long Quân khi đó đã cưới Âu Cơ, cuối cùng Cửu Vỹ Thần Hồ vì ghen ghét mà dẫn dắt Hồ tộc cấu kết với Giao Long tộc và Ngư Tinh tộc tấn công Tiên - Nhân - Long 3 tộc, kết quả Hồ tộc bị diệt, chỉ còn sót lại một vài cá nhân, chính là tổ tiên của Hồ gia Sài thành ngày nay.

"Papa mau chùi nước dãi! Chảy xuống cổ luôn kìa!"

"Ặc!" Dương vội chùi nước dãi chảy từ khóe miệng, sau đó tìm cách đánh lạc hướng chữa thẹn: "Các nàng chỉ cần đánh lạc hướng nó thôi, đừng liều lĩnh đến gần!"

"Được!" My và Nguyệt cùng gật đầu, hai bóng dáng tuyệt mỹ cùng phóng tới. Con giao long thấy có người xâm nhập lãnh địa, liền gầm gừ quẫy đuôi chờ thời cơ tấn công.

Loài giao long có chân rất ngắn nên chỉ đảm nhận nhiệm vụ di chuyển và bắt mồi dưới nước, còn trên cạn thì vũ khí chính của nó là cái đuôi dài linh hoạt cùng với miệng dài răng sắc bén. My và Nguyệt mỗi người giữ khoảng cách ở một bên đuôi giao long, tìm cách dụ nó tập trung tấn công mình, Bảo Ngọc bay theo không ngừng nhắc nhở cẩn thận.

Dương bay lại gần, căng mắt lo lắng theo dõi, vừa chờ đợi cơ hội vừa lo sợ các nàng bị thương.

Đám đông đang xôn xao bàn tán về hai người đẹp, lại thấy Dương thế mà chỉ đứng nhìn hai nàng xông pha, không khỏi tức giận chửi mắng.

"Thằng chó! Mày không phải đàn ông!"

"Để con gái đánh còn mày đứng xem mà coi được à!"

"Uổng cho cái danh hiệu Hắc vũ tiên long! Chết đi!"

Dương cơ thể lan truyền từng cơn đau nhức, lại nghe chửi, liền lắc đầu cười khổ: "Không phải chúng mày cũng đứng xem hay sao..."

Ở phía khác, Long Ngạo cười lạnh: "Một lũ ngu ngốc! Tự tìm cách chết!"

Long Ngạo vừa nói xong, My hét lên sợ hãi, đôi cánh vỗ mạnh bay lui ra khi thấy cái đuôi giao long quật mạnh về phía mình. Đồng thời, Dương như tia chớp phóng đến, ngay khi cái đuôi giao long quất hết đà, cũng là lúc tay phải Dương chưởng xuống hộp sọ giao long.

GRAAOOOOO.....

Con giao long gầm lên đau đớn, trên đỉnh sọ, một nguyền ấn màu xanh lá hiện ra và tỏa sáng, sau đó lại hiện ra một nguyền ấn màu tím với hình dạng y hệt lơ lửng phía trên rồi từ từ hạ xuống, 2 ấn hợp thành 1.

Không một âm thanh, hai ấn ký sau khi dung hợp liền tan rã như cát bụi, ánh sáng xanh tím bắn ra sáng cả tầng hầm rồi vụt tắt, bộ xương khổng lồ từ từ rã thành từng đoạn, vô hồn rơi xuống đất.

"Th... thắng rồi?" Long Ngạo cằm muốn rớt xuống đất, một giao long Linh Vương cấp vậy mà bị Dương một chưởng đánh chết?

Không riêng gì Long Ngạo, tất cả những người ở đây đều há mồm đến trẹo quai hàm, Linh Úy diệt Linh Vương, đây là cái logic chó má nào trên đời? Mà nó năm nay bao nhiêu? 16 tuổi!

"Thằng này tuyệt đối không phải người!" Ai đó kinh hô.

"Chứ mày nhìn nó giống người à? Phải nói nó không phải là bất cứ loài nào trong cái thế giới này!"

"Chẵng lẽ... nó là người ngoài hành tinh?"

Đủ mọi khái niệm được đám Linh Úy gán cho Dương như quái vật, ác ma, siêu nhân, thánh Dương em thánh Gióng...

Dương nhìn My, Nguyệt và Ngọc, thấy ba nàng vẫn còn an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, gọi các nàng bước lại xuống tầng tiếp theo. Nếu là trước đó, trong tình trạng hiện giờ thì Dương nhất định chọn bỏ cuộc vì bị thương nặng, nhưng hiện giờ, hắn quyết tìm đến tận cùng kho báu, chính là vì bằng mọi giá phải mạnh lên mới có khả năng cứu được Diễm!

Bộ xương giao long khổng lồ nằm rời rạc trên nền đất lạnh lẽo, Hắc vũ tiên long Võ Phi Dương, Hồng vũ tiên tử Võ Diễm My và Tam vĩ nguyệt hồ Hồ Như Nguyệt cùng cô bé Bảo Ngọc tí hon cùng tiến đến vòng sáng giữa tầng 3 trước ánh mắt hâm hộ của những người đang hiện diện.

"Chờ ta với!" Một người la lên, rồi cả bọn ùa chạy đến chỗ thang máy, Long Ngạo bỏ hai tên cận vệ nằm bất tỉnh, cũng xông tới.

Binh! Binh! Binh!

Liên tục là những cú đâm đầu vào một bức tường vô hình, cả bọn dội ngược ra ngay khi vừa ló đầu qua vạch sáng, trừ 4 người Dương, không ai vào được. Thang máy bắt đầu hạ xuống, mặc kệ bọn cắc ké du côn điên cuồng đập phá kêu gào.

Bảo Ngọc tuy tiên hóa cùng lúc với My nhưng lại nhanh chóng yếu dần rồi ngủ thiếp trên vai Dương, hắn liền đem cô bé cho vào giường ngủ nhỏ đặt trong nhẫn. Sau đó Dương ôm cánh tay gãy nhức nhối, cả người uể oải, đuôi, cánh và bộ vảy rồng dần thu lại, khiến hắn vội lấy áo quần ra mặc vào, My và Nguyệt đỏ mặt quay sang hướng khác.

"A! Mặc giúp ta với!" Dương gãy một tay, không mặc được áo.

Nguyệt đứng bên trái thương xót quay qua giúp hắn mặc áo, Dương chưa mặc xong quần, cái quần dài chưa kéo khóa Nguyệt lại thoáng nhìn thấy nên thốt lên xấu hổ, My nghe Nguyệt thốt lên, tưởng có chuyện nên cũng vội nhìn qua vội đỏ mặt quay đi xem như chưa thấy gì.

Dương mặc lại quần áo xong, đang được My băng bó cánh tay thì thang máy xuống đến tầng 4, cả bọn chết lặng.

Tầng 4 rộng hơn tầng 3, và cũng âm u hơn, xung quanh chất hàng trăm bộ xương, từ xương người đến xương linh thú, có vài bộ xương giao long to chẳng kém bộ xương ở tầng 3, ngoài ra còn có hàng đống xác khô, chẳng khác nào một địa ngục.

"Đây... đây..." Dương lắp bắp nói không nên lời, một bộ xương là làm hắn mém chết, giờ là cả một đội âm binh!

My và Nguyệt sợ đến không dám nhìn, che mặt nấp vào người Dương.

Trong lúc Dương còn đang thẫn thờ vô vọng, đột nhiên thang máy lại hạ xuống...

Dương không biết mình ngất đi từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại thì mọi giác quan đều trở nên mơ hồ yếu ớt, mắt không mở nổi, làn da thì như đau rát không rõ lý do, mà hình như hắn đang khóc, mơ hồ nghe tiếng ai đó cùng hắn khóc lại như đang cười.

"Con sẽ tên là... Dương, Võ Phi Dương!" Giọng một người đàn ông mơ hồ nói.

Thời gian dường như trôi đi rất nhanh, khiến Dương mơ màng cảm giác như thời gian đang bị ai đó tua đi...

Lúc này Dương đã có thể cảm nhận rõ hơn về thế giới xung quanh, và có vẻ như hắn đang khóc rất to.

"PHI THIÊN! ĐỪNG!" Dương nghe tiếng một người phụ nữ trẻ đau đớn gào to.

"MẶC KỆ TA! NÀNG MANG CON CHẠY ĐI!" Giọng một người đàn ông quát, lúc này Dương nhận ra mình chỉ có thể bị động cảm nhận chứ không thể tự điều khiển cơ thể.

"KHÔNG!!!!" Diễm gào lên đau đớn...

Thời gian lại trôi đi, lúc này cu Dương đã có thể nhìn, hắn thấy bản thân đang cười hắc hắc giang tay bập bẹ từng bước đi đến chỗ Diễm, nàng vẫn không khác lắm so với lần cuối Dương gặp, nhưng trẻ hơn một chút.

"Mẹ! Mẹ!" Dương bập bẹ gọi mẹ, Diễm vừa cười vừa khóc dang tay ôm nó vào lòng, mềm mại và ấm áp...

Những cảnh vật liên tiếp thay đổi, Dương thấy mình lần đầu tiên đi học, kết bạn với Vu Sinh, kết thù với Khôi Lang, tiếp đến là những đoạn kỷ niệm có vui có buồn, đa phần là kỹ niệm với mẹ, khiến Dương trong lòng liên tục thay đổi từ vui đến buồn rồi thương nhớ...

Một đoạn ký ức khác...

Dương lúc này đã là một thằng nhóc 11 tuổi, sau lưng mang một cái ba lô, lấm la lấm lét đi vào một con hẻm vắng, rồi bước vào một tiệm sách cũ.

Chủ cửa hàng là một tên thanh niên khoảng 25 - 26 tuổi, trông đẹp trai anh tuấn tiêu sái phong lưu mà cũng không kém phần lạnh lùng vô song tuyệt thế, hắn đang cặm cụi ghi ghi chép chép gì đó.

"Chào ông chủ!" Dương gọi.

"Chào nhóc, đến mua truyện 18+ à?" Thanh niên nhướng mày.

"Không phải! Ta muốn mua bí kíp!"

"Ngươi mấy tuổi?" Thanh niên nghi vấn.

"11!"

"11? Vậy thì về kêu mẹ dẫn đi học thể dục nhịp điệu đi nhé!"

"Không! Ta muốn công pháp luyện hồn, cùng với bí kíp tuyệt kỹ!" Vừa nói, Dương 11 tuổi vừa đảo mắt nhìn vào một kệ sách nhỏ, nơi chứa các cuốn sách khá dày, mỗi gáy sách đều có ghi một dòng chữ, nào là Cực Lạc công pháp, Kiệt Đáo thần công, Âm Dương Hợp công, Giao Liên đại pháp, nào là Thực Thần Ma công pháp, và cả Thôn Thiên Địa công pháp...

Thấy 3 chữ Thôn Thiên địa, Dương ngạc nhiên đến cực độ, muốn với tay lấy đọc thử nhưng không thể điểu khiển cơ thể, trong lòng thầm thúc giục: "Lấy nó! Lấy nó!"

Không rõ do Dương kêu gọi hay vốn đã như vậy, Dương 11 tuổi thò tay với lấy quyển Thôn Thiên Địa, ngắm nghía rồi lật xem trang giới thiệu...

"Thôn Thiên Địa, công pháp luyện hồn..."

Đọc đến đây, cảnh vật lại mờ dần, Dương tức điên nhưng không có cách nào níu kéo...

Tiếp theo là cảnh Dương cùng Vu Sinh bị băng Khôi Lang chặn đánh, sau đó Dương quay lại tiệm sách cũ quyết tâm chọn mua một quyển sách dạy tụ linh, hắn luyện theo và kết quả thất bại, linh hồn tổn thương nhưng không biết tổn thương chỗ nào...

Tiếp theo là một chuyến dã ngoại với mẹ, Dương ra vực đứng tè, rồi bị gió mạnh thổi bay xuống vực, rồi khi tỉnh dậy, Dương biết mình không đơn giản chỉ là mình.

Cảnh vật lại thay đổi, lần này Dương đứng trong một căn phòng cẩm thạch cổ kính, trước mặt Dương hiện ra một bàn thờ lớn, nhang khói đã tàn từ rất lâu. Dương nhìn xung quanh, My và Nguyệt đã trở lại hình người, đang đứng cạnh hắn (về My thì phần áo sau lưng đã rách nhưng phần áo trước vẫn còn nguyên vẹn), nhưng hai nàng nhắm mắt bất động.

"Ủa? Sao mới đây đã thoát ra rồi?" Giọng ai đó nghe xa xăm như từ linh hồn phát ra làm Dương giật cả mình.

"Ai đó?" Dương nhìn dáo dác.

"Sao ngươi thoát ra nhanh vậy?" Từ trong khoảng không chỗ bàn thờ, một bóng hình hư ảo hiện ra. Người này mặc một bộ hoàng bào, đầu đội vương mão, tuy chỉ là hình ảnh mơ hồ nhưng toát ra khí chất đế vương bất phàm.

"Ng... ngài là Đinh Tiên Hoàng?" Dương hỏi.

"Ngươi thoát khỏi Ảo Mộng Vĩnh Hằng bằng cách nào mà nhanh vậy?" Người kia hỏi lại.

"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là gì?" Dương lại hỏi.

"Sao ngươi không trả lời ta?" Người kia mất kiêng nhẫn.

"Sao ngài cứ hỏi ta hoài vậy?" Dương cũng mất kiêng nhẫn chẳng kém, từ đầu đến cuối, hai người mạnh ai nấy hỏi, không ai trả lời ai.

"Ngươi... được rồi! Ta lớn, ta hỏi trước, ngươi trả lời, ok?"

"Dạ, vậy ngài là Đinh Tiên Hoàn đúng không?" Dương gật đầu lễ phép hỏi.

"Ừ, chính ta! Ủa ta hỏi trước mà!" Đinh Tiên Hoàng gật đầu cái rụp, nhưng liền chuyển sang bực mình.

"Vậy ngài muốn hỏi gì?" Dương hỏi.

"Sao ngươi thoát khỏi thuật Ảo Mộng Vĩnh Hằng nhanh vậy?"

"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là gì?" Dương hỏi lại.

"Sao ngươi không trả lời ta?" Đinh Tiên Hoàng bực mình quát to.

"Nhưng con không biết đấy là gì mà?" Dương cười khổ, định hỏi Google nhưng Đinh Tiên Hoàng liền giải thích.

"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là một dạng lời nguyền, đem linh hồn ngươi vào một ảo giác như sinh ra và lớn lên lần nữa trong ảo mộng, ngươi sẽ quên mất thực tại, sống và phát triển trong thế giới ảo giác như bình thường, trừ khi ngươi nhận ra đấy chỉ là ảo giác, còn không sẽ mãi mãi chìm trong thế giới như thật kia. Nói ta nghe xem sao ngươi nhận ra đấy là ảo giác để mà thoát ra nhanh vậy?"

"À... ra vậy..." Dương gật gù, lời nguyền này đối với người khác thì cực kỳ nguy hiểm, khiến người ta đang chết đứng mà cứ tưởng mình vẫn đang sống, đang xông pha trong thế giới mà mình cho là thật. Nhưng với Dương thì vô dụng, ngay khi bắt đầu ảo mộng, hắn đã nhận ra ngay đây không phải là thực, đơn giản bởi vì tuổi thơ của người trong mộng không phải tuổi thơ của hắn! Lời nguyền này không những không làm khó Dương, mà còn giúp hắn biết được quãng đường 13 năm đầu đời của Võ Phi Dương, cho hắn tiếp nhận những kỹ niệm, những cảm xúc vô cùng chân thực mà Võ Phi Dương thật sự đã từng có.

"Thế nào? Mau nói xem?" Đinh Tiên Hoàng bộ dạng háo hức như đứa trẻ đang tò mò về một điều mới mẻ.

"Dạ... Con cũng không biết nữa, đang tới đoạn năm 13 tuổi con bị té núi, chắc lúc đó sợ quá nên tỉnh luôn..." Dương chém, tình huống là thật nhưng nguyên nhân là giả.

Đinh Tiên Hoàng tuy khó tin nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do nào khác, đành im lặng gật gù.

Dương lúc này lo lắng nhìn My và Nguyệt, xem ra hai nàng cũng đang chìm trong ảo mộng.

"Đừng lo, chúng không sao đâu!" Đinh Tiên Hoàng nói.

Thấy Dương chưa hết lo, ngài nói tiếp: "Đây cũng không phải Vĩnh Hằng, ta chỉ định cho các ngươi trải qua kinh nghiệm một đời, xem như phần thưởng vì đã vượt qua khảo nhiệm của ta."

"Đời người chỉ trải qua đúng một lần, nếu cho ngươi trải qua một đời, dù là trong mộng, rồi lại trở lại thành thiếu niên 15 - 16 tuổi, nhưng vẫn có kinh nghiệm từng trải của người trăm tuổi, ngươi nghĩ xem đây là ưu thế cỡ nào?" Đinh Tiên Hoàng nói tiếp, có phần đắc ý với phương pháp luyện người của bản thân, lại thở dài tiếc nuối: "Đáng tiếc... ngươi lại thoát ra quá sớm, mà ta thì không còn đủ lực để đem ngươi vào lần nữa..."

Dương há mồm trợn mắt, trời ạ, hắn chính là một kẻ như vậy đấy, 60 tuổi thành 13 tuổi, tuy vẫn giữ được ký ức, nhưng tâm lý - sinh lý thì hoàn toàn bị cái xác 13 tuổi ảnh hưởng, nên tính tình nhiều lúc vẫn trẻ trâu bồng bột như thiếu niên bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro