Louis
Louis-nằm trên giường, mân mê đám tóc vàng của mình, tai gắn head-phone, miệng ư ử theo nhịp điệu một bài hát mang tên: “LeFestin”. Một ngày tồi tệ vừa trôi qua: trục trặc lớn với sếp, cãi nhau với một anh chàng đồng nghiệp và mất một vài món đồ quí giá trong cái tiệm coffe nhỏ xinh của mình. À, mà chưa hết, còn phải kể đến cuộc đụng độ giữa anh và cô nhóc hồi chiều. Chợt nhớ đến cô bỗng đánh thức trong anh nhiều cảm xúc thật lạ lẫm, một chút bực tức xem kẽ với vui vẻ và phấn khích. Mà hình như cô là người Việt Nam, anh biết được điều này có lẽ là nhờ chiếc áo pull rộng in lá cờ Việt Nam to đùng mà cô mặc chiều nay. Như bị kích thích, anh nhổm phắt dậy và bắt đầu gõ lục đục trên laptop, anh đang “viết” lại cô. “Information:” cô là người Việt Nam, đó là thông tin đầu tiên mà anh biết, tiếp theo là…tính cách. Người ta nói, tính cách của con người hầu hết đều được bộc lộ qua style ăn mặc. Anh lại nghĩ về cô. Style ăn mặc của cô thật…buồn cười. Và nếu như style ăn mặc của cô gắn liền với tính cách thì nó thật sự làm anh bối rối. Một style lạ lùng, khó đoán. Nhìn vào style của cô, người ta có thể thấy rõ ràng: một cô gái mạnh mẽ, tomboy với chiếc áo pull thụng rộng rãi, thoải mái, đôi gày bata đỏ choé linh hoạt, chiếc mũ lưỡi trai tinh nghịch quay ra sau, đặc biệt là đôi mắt của cô, một đôi mắt sắc sảo, thông minh với con ngươi nhảy nhót bên trong như ngọn lửa. Nhưng ngay lập tức, người ta cũng có thể choáng váng bởi khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng và ngọt ngào như kẹo, che dấu sự bướng bỉnh và lì lợm trong ánh mắt. Chiếc váy mềm voan, rủ nhẹ qua đầu gối, kết hợp với chiếc áo pull năng động,…Tất cả những thứ đó, biến cô trở thành một cô gái đặc biệt đầy ấn tượng, không khoe khoang, không chìm ẩn mà…đẹp lạ. Một vẻ đẹp vừa duyên dáng, vừa “máu lửa”…tóm lại là rất buồn cười. Ngẩn người nhìn màn đêm nặng dần ngoài cửa sổ, anh bàng hoàng nhận ra nỗi nhớ của mình đối với cô, thật ấn tượng. Thở dài ngao ngán, anh đành bất lực thôi, chắc có lẽ vẻ ngộ nghĩnh kia đã hớp hồn anh mất rồi… Anh dần nhắm mắt, hy vọng một ngày nào đó anh có thể gặp cô thêm lần nữa và anh sẽ mãi chẳng bao giờ lạc mất cô. Định mệnh liệu có thể giúp anh không? Đâu ai biết được…?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro