ouverture et fin
Hồi i ::
Một khu vườn tràn đầy ánh nắng, nơi đôi tình nhân Steve và Yeonjun đứng dưới tán cây cổ thụ, hoa hồng nở rực quanh họ. Chim hót vang lừng trên trời xanh, cỏ xanh trải dài dưới chân. Cậu tựa đầu lên vai gã, đôi mắt cậu sáng lên niềm hạnh phúc.
"Hỡi thiên nhiên, hỡi đất trời, làm sao các ngươi có thể sánh với vẻ đẹp ngời sáng từ em? Ôi Yeonjun, từ đôi mắt em, ta nhìn thấy cả thiên đàng và mặt đất hoà làm một. Tình yêu của ta với em chẳng phải là của thế gian này, mà như một thiên sứ đã đặt nhịp đập trong trái tim ta, và em là làn hơi thở của vĩnh cửu."
"Steve, chàng yêu dấu, những lời chàng tựa như hoa xuân nở rộ trong tim em. Tình yêu của chúng ta trong trẻo như ánh nắng ngày hè, dịu dàng như ngọn gió xuân. Nếu tình yêu là một giấc mơ, thì em ước rằng chúng ta mãi mãi không bao giờ tỉnh giấc."
"Ôi bé nhỏ, cuộc đời ta là một đêm đen tăm tối nếu thiếu vắng em. Nếu tình yêu là một bài ca, em là những giai điệu ngân nga trong trái tim ta. Ta hứa với em, ta sẽ yêu nàng cho đến khi trái đất ngừng quay, và thế giới tan biến. Chúng ta sẽ sống mãi trong hạnh phúc, không lo âu, không buồn đau."
Gã cầm tay cậu, tay gã nâng niu như nắm giữ báu vật quý giá nhất.
Yeonjun thở dài nhẹ nhõm
"Em cũng hứa với chàng, chúng ta sẽ luôn yêu thương nhau, mỗi ngày sẽ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Nhưng liệu có khi nào số phận khắc nghiệt sẽ đưa tay cướp đi hạnh phúc này không?"
Steve chắc nịch
"Không, không đâu, yeon yêu dấu. Số phận không là gì ngoài lời đồn của những kẻ yếu lòng. Tình yêu của chúng ta mạnh mẽ hơn cả thời gian, vượt qua mọi rào cản và nghịch cảnh. Dưới ánh sáng của tình yêu, chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
Hồi ii ::
Một buổi chiều u ám, Steve và Yeonjun đi dạo trong khu vườn nơi họ từng hẹn ước. Nhưng bệnh tật đã bắt đầu bộc lộ trên người Yeonjun . Cậu ho nhẹ, bước chân cậu không còn nhanh nhẹn như trước.
Steve lo lắng nhìn cậu,
"Bé yêu, vì sao em trông mệt mỏi như vậy? Làn da của yeon nhợt nhạt như những cánh hoa tàn úa dưới nắng. Để ta đưa em về nghỉ ngơi, ta sợ rằng em đã quá mệt mỏi vì ta rồi."
Yeonjun mỉm cười yếu ớt, giọng nói lẫn chút mệt mỏi.
"Ôi Steve, chỉ là chút mệt mỏi thôi mà. Gió đông đến làm lòng em thêm lạnh lẽo, nhưng rồi em sẽ khỏe lại. Đừng lo lắng nhiều đến thế. Em muốn chàng mãi mỉm cười, vì nụ cười của chàng là ánh sáng trong tim em."
Steve vẫn không giấu được nỗi bất an trong ánh mắt, gã nắm lấy tay Yeonjun , như sợ rằng nếu buông ra, em sẽ tan biến.
"Yeon phải hứa với ta, Yeonjun , rằng em sẽ chăm sóc bản thân, vì nếu không có em, trái tim ta sẽ không thể đập nữa. Chúng ta sẽ còn nhiều ngày tháng để sống cùng nhau, không gì có thể chia lìa chúng ta."
Yeonjun cuối đầu, nở nụ cười u buồn..
"Ta hứa, Steve. Nhưng số phận là một vị vua tàn nhẫn, chàng biết đấy. Ai có thể chống lại bàn tay lạnh giá của thời gian? Dù ta có cố, có một điều ta không thể che giấu được..."
Steve vẫn ôm chặt lấy cậu, nhưng trong lòng gã, cơn sóng dữ đã bắt đầu nổi lên.
Hồi iii::
Trong căn phòng tối tăm, Yeonjun nằm trên giường, gương mặt xanh xao. Steve ngồi cạnh giường, tay nắm chặt tay cậu , đôi mắt gã mệt mỏi từ những đêm không ngủ, khuôn mặt hốc hác. Bệnh tật đã kéo cậu xa dần khỏi gã.
Yeonjun nói yếu ớt, hơi thở nặng nề
"Steve, em có thể cảm nhận... cái chết đã đến gần. Mỗi hơi thở dường như là một trận chiến, trái tim em đang tàn lụi, dù em còn muốn sống bên chàng mãi mãi."
Steve đầy lo lắng, giọng nói run rẩy
"Không, yeon bé nhỏ, ta không thể để em ra đi. Ta sẽ tìm mọi cách, cầu khẩn thần y để chữa lành cho em. Chúng ta còn cả một đời để sống, ta sẽ không để em rời bỏ ta như thế này!"
Steve đặt tay lên trán cậu, cảm nhận hơi ấm dần mất đi, ánh mắt của cậu chứa đựng nỗi buồn nhưng vẫn tràn ngập yêu thương.
Yeonjun khẽ mỉm cười, hơi thở yếu dần
"Steve... hãy sống tiếp... vì chàng, vì chúng ta... Đừng để nỗi đau giam cầm chàng mãi mãi. Tình yêu của chúng ta sẽ không chết... nó sẽ mãi sống trong chàng..."
Steve ôm chặt cậu, nhưng Yeonjun đã trút hơi thở cuối cùng, bàn tay cậu lạnh giá dần trong tay gã.
Hồi iv::
Steve sụp xuống cạnh giường, ôm lấy cơ thể lạnh giá của Yeonjun. Trái tim chàng như vỡ vụn trong đau đớn và tuyệt vọng. Bên ngoài, cơn mưa bắt đầu trút xuống, như thể đất trời cũng khóc thương cho tình yêu bị chia lìa.
Gã hét lên trong đau khổ
"Yeonjun! Tại sao? Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy? Tại sao em phải rời xa ta, khi ta còn quá nhiều điều chưa kịp nói với em? Ta yêu em... nhưng em đã đi xa mất rồi."
Steve gục xuống, nỗi đau bóp nghẹt trái tim chàng, nước mắt tuôn rơi trong sự tuyệt vọng vô cùng.
Steve đứng trước mộ của Yeonjun, trời mưa nặng hạt, như những giọt nước mắt từ trời cao trút xuống. Gã đứng đó, lặng người trong cơn mưa, tay cầm một bông hồng đã úa tàn.
Gã thì thầm trong tiếng mưa
"Yeonjun, em đã rời xa ta thật rồi. Nhưng trong trái tim ta, em sẽ mãi mãi sống. Ta sẽ nhớ em, nhớ từng khoảnh khắc mà chúng ta đã có cùng nhau. Nhưng giờ đây, thế gian này không còn gì ngoài màn đêm lạnh lẽo."
Steve đặt bông hồng xuống mộ cậu, ánh mắt trĩu nặng sự đau thương, nhưng cũng dần chấp nhận sự thật.
Steve đi lang thang trong khu vườn, nơi từng đầy ắp tiếng cười và những lời thề ước. Giờ đây, mọi thứ đã úa tàn, như trái tim chàng, không còn gì ngoài sự trống rỗng.
Không có em, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Ta chỉ còn là chiếc bóng lạc lối trong màn đêm, không mục đích, không hy vọng. Ôi Yeonjun, có phải em đang nhìn ta từ nơi xa ấy? Em có thể thấy ta đang tan nát đến nhường nào không?
Một đêm đầy sao, Steve trở lại mộ Yeonjun. Gió nhẹ thổi qua, mang theo những ký ức đau đớn nhưng cũng đầy tình yêu. Gã đứng lặng lẽ, không còn oán trách, không còn đau đớn, mà chỉ còn lại sự yên bình.
Steve lặng lẽ thì thầm
"Yeonjun, dù em đã đi xa, nhưng tình yêu của chúng ta vẫn còn đây, trong trái tim ta. Ta sẽ sống tiếp, không phải vì ta, mà vì tình yêu mà chúng ta đã chia sẻ. Đó là tất cả những gì ta có thể làm, để vinh danh tình yêu này."
Steve đặt một bông hoa trắng lên mộ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi quay lưng bước đi. Ký ức về tình yêu đã mất vẫn ở lại, nhưng trái tim gã đã tìm thấy sự giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro