[ Mỹ nam biến hình ] Nam chủ là người ngoài hành tinh
Thể loại: khoa huyễn, tình hữu độc chung, nhân duyên giải cấu, ngọt văn
Một câu tóm tắt: Cùng người ngoài hành tinh dạo chơi vũ trụ
Phần 1: Vị khách ngoài hành tinh
Cuộc sống bình thường kéo dài mười bảy năm của Nhậm Sênh Tiêu chính thức chấm dứt tại một chiều hoàng hôn bình thường.
Hôm nay là thứ Bảy, không khác gì những ngày cuối tuần khác, Nhậm Sênh Tiêu ngồi trên ban công nhỏ, vừa nhìn nhà nhà lên đèn, vừa ăn tối.
Ăn được khoảng một nửa, cô chợt nhìn thấy một chấm đen xẹt qua phía chân trời.
Chấm đen kia đang bay về phía ban công nhà Nhậm Sênh Tiêu bằng tốc độ trước tới nay chưa từng có, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó thắng gấp ngoài lan can ban công.
Đó là một thứ... tròn, dẹt, có màu bạc, kích thước nhỏ bằng bàn tay... Tạm thời cứ coi là đĩa bay đi.
Ban đầu, Nhậm Sênh Tiêu tưởng rằng đây là đồ chơi của bé trai nhà nào đó, mãi đến khi một sinh vật có hình dạng như quả cầu nước nửa trong suốt chui ra từ chiếc đĩa bay nhỏ bằng bàn tay, nói với cô bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất, "Lần đầu gặp mặt, chào cô, cháu là Kaye, thưa cô Sassina."
Giọng nói kia khá dễ nghe, là giọng nam non nớt, khá trong sáng hiền hòa, nhưng sinh vật phát ra giọng nói này thật sự rất kỳ dị. Quả cầu nước trôi lơ lửng trước mặt Nhậm Sênh Tiêu đang không ngừng biến hóa trạng thái, khi thì biến thành trạng thái giọt nước mưa, khi thì biến thành hình dạng cuộn sóng, xuyên qua nó, Nhậm Sênh Tiêu có thể nhìn thấy toà nhà đối diện.
Đại khái, cô được gặp sinh vật ngoài hành tinh trong truyền thuyết. Sau khi nhận ra chuyện này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Sênh Tiêu là: Vì sao người ngoài hành tinh này lại biết nói tiếng phổ thông?
"Trong cơ thể người hành tinh W nhà mình có máy mô phỏng, không những có khả năng rà quét suy nghĩ của các sinh vật khác, đạt tới khả năng giao tiếp bằng tâm trí, mà còn có thể thay đổi hình thái, biến thành ngoại hình tương tự để dung nhập với các chủng tộc khác. Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ sao?"
Nhậm Sênh Tiêu ngồi trên ghế salon lắng nghe lời giải thích của người ngoài hành tinh đối diện, lúc này đang không ngừng thay đổi hình dạng và màu sắc. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Đồng chí ngoài hành tinh, tôi không phải cô của cậu." Cô rất chắc chắn mình là người Trái đất, hơn nữa, cô và... quả cầu nước tí hon này không hề có nét tương tự nào.
"Cô, cô đừng lừa cháu, tuy rằng cháu chưa từng gặp cô, nhưng cháu có thể cảm ứng được hormone tiết ra từ trái tim bên phải của cô. Vì vậy, cháu tin chắc cô chính là cô Sassina, cho dù đã thay đổi hình dạng, biến thành dáng vẻ của người hành tinh này, nhưng cô không thể lừa cháu được đâu."
Quả cầu nước phân tích bằng giọng đều đều, không nóng không lạnh, "Trước khi cháu sinh ra, cô đã đào hôn, hơn hai mươi năm trôi qua, nhiệm vụ lần này cha giao cho cháu là bằng mọi giá phải tìm và đưa cô về. Hơn nữa, vị hôn phu của cô, chú Ninh Lãng, đã từ hành tinh khác trở về, đến lúc chú ấy tìm được cô, không biết cô sẽ phải chịu khổ đến nhường nào."
"Vậy mới nói, tôi quả thật không phải cô của cậu, theo cách nói của cậu, cậu dựa theo trái tim tìm được tôi, nhưng trước đây tôi từng mắc bệnh tim nghiêm trọng, quả tim này được cấy ghép từ người khác, không phải trái tim vốn có của tôi."
Cho dù không nhìn thấy mắt người ngoài hành tinh, Nhậm Sênh Tiêu vẫn cảm giác được cậu ta không tin mình.
Tại sao cô lại phải ngồi đây thảo luận với một người ngoài hành tinh rốt cuộc mình có phải đồng loại của cậu ta không, có lẽ việc cô nên làm ngay bây giờ là gọi điện thoại báo cảnh sát mà không phải ngồi đây, cố gắng thuyết phục người ngoài hành tinh này.
Nhậm Sênh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, quả cầu nước kia liền thở dài một tiếng, hàm chứa vẻ dịu dàng lại bất đắc dĩ, "Thật khó vượt qua khoảng cách thế hệ."
Đúng vậy, người ngoài hành tinh quyết định trực tiếp hành động, chiếc đĩa bay nhỏ xíu cậu ta lái lúc đầu nháy mắt phình to lên, lèn chật ních phòng khách nhỏ hẹp nhà Nhậm Sênh Tiêu, một cột sáng trực tiếp hút Nhậm Sênh Tiêu đang trợn mắt há mồm vào bên trong.
Phần 2: Lên nhầm đĩa bay
Bạn đã từng nhìn thấy vũ trụ chưa? Không phải thông qua hình ảnh, video, mà tận mắt trông thấy.
Trái Đất có rất nhiều người, liệu có mấy ai may mắn như cô, được ngồi trên đĩa bay của người ngoài hành tinh du lịch vũ trụ.
Nhậm Sênh Tiêu ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh trong suốt của đĩa bay, các tinh cầu to nhỏ khác nhau bay qua trước mắt, cảm giác này thật ra khá giống ngồi xe lửa, ngoài cửa sổ là cảnh quan trôi qua vun vút.
Thật ra, cô cũng không muốn tỏ ra quá bình tĩnh, dù sao cũng bị người ngoài hành tinh bắt cóc, ít nhiều nên hoảng sợ một chút mới là thái độ bình thường. Nhưng đáng tiếc, hai lần gặp phải tai nạn xe cộ, mất đi cha mẹ, từ đó về sau cô vẫn sống một mình, và cả trải nghiệm đau đớn gần chết vì bệnh tim đã tôi luyện thần kinh cô trở nên cứng cáp, cô phát hiện bản thân không thể kích động dù chỉ một chút.
"Cô, đã rời khỏi hành tinh kia rồi, tại sao cô vẫn duy trì hình dạng này vậy?" Quả cầu nước bay tới bên cô, hỏi.
"Thật ngại quá, tôi không thể thay đổi thân thể." Nhậm Sênh Tiêu thản nhiên nói.
Hai "người" mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu — nếu người ngoài hành tinh kia có mắt.
Người ngoài hành tinh tên Kaye tin chắc rằng cô mình mất trí nhớ, vì thế lo lắng cầm thiết bị kiểm tra thân thể tới, chuẩn bị trị liệu cho cô. Đương nhiên, cách chữa trị của người ngoài hành tinh hoàn toàn vô dụng với người Trái Đất, lúc này Kaye trợn tròn mắt.
Quả cầu nước kịch liệt run rẩy trong chốc lát, hồi lâu, cậu ta thì thào, "Cô không phải là cô tôi?"
Nhậm Sênh Tiêu bình tĩnh khẳng định, "Không phải."
Quả cầu nước Kaye chuyển từ trạng thái nửa trong suốt thành màu lam u buồn, "bẹp" một tiếng rơi từ trên không xuống, ngã ra sàn nhà màu bạc trên phi thuyền, biến thành một vũng nước.
"Tuy không muốn quấy rầy lúc cậu đang buồn phiền, nhưng đồng chí ngoài hành tinh này, cậu có thể đưa tôi về Trái Đất được không?" Nhậm Sênh Tiêu rất lo lắng cậu nhóc ngoài hành tinh thoạt nhìn như chịu đả kích trầm trọng này sẽ trực tiếp ném mình ra ngoài, khiến cô trở thành một đống rác vũ trụ.
Nhưng may sao, đây là một người ngoài hành tinh tốt bụng. Sau khi hiểu rõ tình huống, cậu ta rất cẩn thận bày tỏ sự ân hận, đồng thời hứa lập tức đưa cô trở về.
Để thể hiện sự áy náy của mình, Kaye còn biến thành hình người, theo cách nói của cậu ta, ngoại hình của sinh vật đồng loại có thể khiến người ta thoải mái hơn, đồng thời thể hiện thành ý của cậu ta một cách hiệu quả.
Hình dáng con người của Kaye có hiệu quả hết sức thần kỳ, ít nhất Nhậm Sênh Tiêu nhìn cậu Kaye điển trai ngoài hai mươi tuổi, thật sự thấy thư giãn hơn một chút.
Mái tóc ngắn hơi xoăn nhẹ, đôi mắt đen ánh xanh thẫm, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, vẻ mặt hối lỗi chân thành, hệt như một công tử quý tộc tuấn lãng. Nếu Kaye không xuất hiện bằng hình thể thật thì càng tốt.
Đối với chuyện xui xẻo này, Nhậm Sênh Tiêu bình tĩnh thể hiện tình hữu nghị của người Trái Đất đối với bạn bè ngoài hành tinh, rộng lượng nói sẽ không truy xét việc này, đồng thời hứa sau khi quay về Trái Đất, sẽ thay Kaye hỏi thăm về ngọn nguồn chuyện hiến tim, giúp cậu ta nhanh chóng tìm ra người cô thật sự của mình.
Những cư dân sống trên hành tinh W đều có hai trái tim, trái tim bên phải và trái tim bên trái, trái tim bên phải phân bố dịch thể nhiều hơn bên còn lại, thường được dùng để phân biệt người hành tinh họ. Bởi mất một quả tim cũng không sao, do đó, cô Sassina mới lấy trái tim bên phải của mình ra, có lẽ để đánh lạc hướng, không biết bằng cách nào mà nó lại nằm trong cơ thể Nhậm Sênh Tiêu.
Hiểu lầm được hóa giải, dường như giữa hai người không còn khúc mắc gì nữa, phần còn lại là về nhà, tiếp tục cuộc sống bình thường của cô.
Nhưng thật đáng tiếc, sự đời vĩnh viễn không như ý muốn của con người, đĩa bay của Kaye gặp phải bão thiên thạch, liền mất phương hướng, không tìm thấy đường về Trái Đất.
Phần 3: Làm thế nào để nuôi một người Trái Đất?
"Quả thật vô cùng xin lỗi cô!"
Mặc dù không phải lần đầu tiên bắt gặp, nhưng tận mắt thấy mỹ nam đẹp như hoa biến thành một vũng nước màu lam u buồn, chảy tí tách từ trên ghế xuống, Nhậm Sênh Tiêu vẫn thấy kinh hồn bạt vía.
Cậu nhoc ngoài hành tinh này điểm nào cũng tốt, lễ phép lại biết lý lẽ, thấy sai liền sửa, còn đặc biệt dễ nói chuyện, chỉ có duy nhất một vấn đề, mỗi khi cậu ta buồn phiền liền biến về nguyên hình, trở thành vũng nước yếu ớt để thể hiện tâm trạng của mình. Mỗi lần cậu ta biến từ một người hoàn chỉnh thành một vũng nước, còn mang theo bầu không khí chỉ có trong phim kinh dị.
"Không ai muốn chuyện như vậy xảy ra, Kaye, cậu không cần giải thích nữa." Nhậm Sênh Tiêu nhìn vũng nước tràn đến chân mình kia, liền nhấc chân lên, mở miệng an ủi.
Dòng nước màu lam lại biến thành hình người ngồi ngay ngắn, nở nụ cười xinh đẹp lại có chút ngượng ngùng với cô, "Tôi chưa quen với hình dạng này cho lắm, nên thỉnh thoảng lại không kiềm chế được."
"Thật ra anh không cần cố gắng duy trì hình dạng này." Nhậm Sênh Tiêu thấy cậu ta dùng hình dạng quả cầu nước có lẽ sẽ tốt hơn, bởi vì hình dạng hiện tại của Kaye luôn khiến cô quên đó là một người khác loài, hơn nữa đối với khuôn mặt quá mức ưa nhìn của Kaye, nhịp tim của cô thỉnh thoảng lại đập dồn dập.
Đây không phải dấu hiệu tốt, từ trước tới nay, cô chưa bao giờ khao khát một tình yêu vượt không gian với người ngoài hành tinh.
Kaye mỉm cười, ánh mắt chân thành lại ôn hòa, "Là lỗi của tôi khiến cô không thể về nhà, không được gặp bạn bè, hình dạng này của tôi có thể khiến cô thấy an ủi phần nào, cô không cần để ý đâu."
Kaye là một người ngoài hành tinh vô cùng lịch thiệp, không biết ngoài hành tinh có thứ gọi là giáo dục bậc quý tộc hay không, Nhậm Sênh Tiêu cảm nhận được một cách sâu sắc, cậu ta chắc chắn được giáo dục đàng hoàng. Từ khi biết bản thân mắc mình sai lầm, cậu ta luôn tìm cách an ủi cô, hơn nữa muốn chăm sóc cô. Nhưng sự chăm sóc này đến từ giống loài khác, nên không đạt được kết quả mong muốn.
Ví như hiện tại, bởi đến giờ ăn cơm, trước mặt Nhậm Sênh Tiêu là một đĩa gì đó trông cứng rắn như đá. Kaye giúp cô kéo ghế, cầm chiếc thìa tinh xảo lên, còn thân thiện giới thiệu, "Đây là món ăn nổi tiếng ở hành tinh W chúng tôi, nó sinh trưởng dưới đáy biển sâu, nơi âm u nghẹt thở nhất, bình thường rất khó hái được, hương vị vô cùng thơm ngon."
Nhậm Sênh Tiêu thử múc một miếng bỏ vào miệng, suốt năm phút đồng hồ vẫn không thể mài mòn một góc nhỏ xíu của hòn đá kia, chẳng thưởng thức được mùi vị gì, cuối cùng đành phải nhả ra. Lại nhìn sang phía đối diện, Kaye đã ăn xong một đĩa.
"Làm sao vậy, cô không thích hương vị này sao?"
"Tôi không nhai được."
Kaye sửng sốt, cậu ta nghĩ một hồi, tìm khăn sạch lau tay, sau đó bưng đĩa "đá" của Nhậm Sênh Tiêu sang chỗ mình, dùng một ngón tay nghiền toàn bộ số đá nhỏ thành bột. Với nguyên hình là quả cầu nước mềm mại, trời biết cậu ta làm thế nào để dùng tay không nghiền nát đá.
Kaye tốt bụng đặt đĩa "bột đá" lại trước mắt Nhậm Sênh Tiêu, mỉm cười chân thành tha thiết, "Hiện tại hẳn có thể ăn rồi đấy."
Nhậm Sênh Tiêu, "..." Cô thấy đây không phải vấn đề chủ yếu.
Từ chối thì thật không hay, Nhậm Sênh Tiêu cố ăn một miếng bột đá, khó khăn nuốt món ăn cực kỳ "ác độc" này, "Tôi nghĩ đây là vấn đề khác nhau về giống loài dẫn đến sự khác biệt về thực đơn."
"Hóa ra là vậy, bởi chúng tôi có thể ăn mọi loại sinh vật, nên không suy xét đến chuyện này." Kaye bỗng nhiên hiểu ra, tỏ vẻ xin lỗi, Nhậm Sênh Tiêu chợt có dự cảm khác thường, quả nhiên ngay sau đó liền thấy mỹ nam đẹp như hoa thay đổi hình dáng khác, trở thành một vũng nước màu lam nằm dưới đất.
Nhậm Sênh Tiêu đói bụng một ngày, sau khi tỉnh dậy cảm giác có chút thiếu tinh thần. Kaye nhường giường của mình cho cô ngủ, nằm lên chiếc giường mềm mại không rõ chất liệu kia rất thoải mái, chỉ hơi khó chịu vì bị đói. Nhậm Sênh Tiêu ra khỏi phòng, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt của đĩa bay, vũ trụ mênh mông bên ngoài dường như không có gì thay đổi.
Không biết Kaye đi đâu, bốn bề vắng lặng.
Nhậm Sênh Tiêu quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm cậu ta, bỗng nhiên cảm giác dưới chân mình có thứ gì đó mềm mềm, nhìn xuống thì thấy, cô đang dẫm lên một vũng nước màu xanh đậm.
Ngày hôm qua vẫn là màu xanh nhạt, sao hôm nay lại biến thành xanh đậm? Nhậm Sênh Tiêu biết, mỗi khi tâm trạng thay đổi, Kaye lại đổi màu sắc, màu lam đại diện cho u sầu, màu sắc càng đậm lại càng u sầu hơn.
"Kaye, cậu sao thế?" Cho dù bị cô dẫm lên, Kaye vẫn không có dấu hiệu khôi phục hình dáng, Nhậm Sênh Tiêu ngồi xổm xuống lấy tay khẽ chọc vào vũng nước mềm mại kia. Cảm giác thật ra không tồi, cô thừa dịp giả vờ sờ thêm vài cái.
"Rất xin lỗi, tôi không tìm thấy thứ cô có thể ăn." Giọng nói mệt mỏi của Kaye vang lên.
Hóa ra là vì cô sao? Bản thân cô cũng chưa nóng vội đến vậy, cậu ta này còn sốt ruột hơn cả cô.
"Cô sẽ chết ư?" Kaye bỗng nhiên biến thành hình người, khuôn mặt xinh đẹp mặt kia gần sát Nhậm Sênh Tiêu. Ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng của cậu ta khiến Nhậm Sênh Tiêu ngẩn người, một lát sau mới quay đầu một cách mất tự nhiên, nói, "Không đâu."
Kaye vẫn không nghe lời an ủi của cô, cậu ta đưa tay mình tới trước mặt Nhậm Sênh Tiêu, nói nghiêm túc, "Hay cô thử ăn tôi xem, yên tâm đi, chỉ cần có trái tim, cơ thể của chúng tôi có thể mọc trở lại."
"... Không cần đâu, cám ơn cậu."
Phần 4: Sự bảo hộ của người ngoài hành tinh
Nhậm Sênh Tiêu rốt cuộc vẫn không nghe ý kiến của Kaye, nếm thử hương vị người ngoài hành tinh, bởi Kaye tìm được một hành tinh, nơi này có hệ sinh thái rất giống Trái Đất, Kaye nghĩ có lẽ ở đó sẽ có thứ mà Nhậm Sênh Tiêu ăn được.
Chỉ có một vấn đề, trên hành tinh này không có dưỡng khí, đĩa bay được Kaye điều phối riêng biệt ở hình thức cung cấp dưỡng khí, sau khi xuống đĩa bay sẽ không thể hít thở.
Cuối cùng, Kaye "bọc" Nhậm Sênh Tiêu xuống đĩa bay, đúng vậy, Kaye biến về nguyên hình, chất lỏng lưu động nửa trong suốt dãn căng ra, biến thành lớp màng mỏng khóa chặt cả người Nhậm Sênh Tiêu vào bên trong, tựa như mặc thêm một bộ quần áo du hành vũ trụ
Bên trong thân thể cậu ta có thể tự động tạo dưỡng khí, quả là một người ngoài hành tinh vô cùng hữu dụng.
Phần lớn động thực vật trên hành tinh này thoạt nhìn rất giống trên Trái Đất, Nhậm Sênh Tiêu cũng không biết thứ nào có thể ăn được, liền hái mỗi thứ một ít.
Sau đó, cô lại cảm nhận được sự tốt bụng của Kaye, "lớp màng Kaye" đang bọc lấy cô tách ra một phần, biến thành cái túi để Nhậm Sênh Tiêu nhét các thứ vào bên trong, lại tách ra mấy sợi tơ thật dài, một mặt giúp Nhậm Sênh Tiêu gạt lớp cỏ dại bên người, một mặt bắt chước cô ngắt lấy những thứ thoạt nhìn có thể ăn.
Tốc độ của Kaye nhanh hơn Nhậm Sênh Tiêu rất nhiều, sợi tơ trong suốt khua cực nhanh, dưới ánh sáng mặt trời, xinh đẹp như một dòng nước thanh triệt.
Nhậm Sênh Tiêu vừa thoáng ngẩn người, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng gào to, mặt đất chấn động, hệt như có con quái vật khổng lồ đang chạy tới.
Khoảng không trên cánh rừng xuất hiện một cái cổ thật dài, cao gần bốn năm tầng nhà, Nhậm Sênh Tiêu nghĩ, loài động vật này có phần giống mấy con quái thú xuất hiện trong anime Ultraman. Không biết vì lý do gì, con quái thú kia dường như đang theo dõi họ, Nhậm Sênh Tiêu bị khóa trong thân thể Kaye, gần như bị cậu ta dẫn đi trốn chạy.
Tốc độ của Kaye rất nhanh, nhưng vẫn kém quái thú khổng lồ chân dài kia, nhanh chóng bị nó đuổi kịp. Ngay khi con quái thú thoạt nhìn vô cùng nặng nề kia chuẩn bị dẫm lên cô, Nhậm Sênh Tiêu còn tưởng rằng mình sắp biến thành một đống thịt bầy nhầy, ai ngờ một lát sau mở mắt mới nhận ra, lớp màng bao bọc của Kaye như được nạp đầy không khí, biến thành một quả bóng, che chở cô ở bên trong không lọt kẽ hở, chân con quái thú chân đang đè phía trên.
Nhậm Sênh Tiêu vươn tay chạm vào lớp màng đang run rẩy vì không chịu nổi sức nặng kia, đáy lòng run lên theo, mỗi lần cô cho rằng quả cầu này sẽ bị giẫm nổ tung, thậm chí thành quả cầu sắp chạm lên người mình, dường như Kaye đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh, lại phồng lên lần nữa, cố chấp đem những đợt tấn công của quái thú che ở ngoài thân thể mình.
Nhậm Sênh Tiêu sững sờ nằm ở bên trong quả cầu, bỗng nhiên nhớ tới hai lần tai nạn xe cộ đã mang cha mẹ đi, họ cũng từng làm vậy, bảo vệ cô vào thời khắc cuối cùng. Rất nhiều năm qua, không còn ai bảo vệ cô như cha mẹ nữa, nhưng hiện tại, trên hành tinh không biết tên này, một người ngoài hành tinh sẵn sàng dùng thân thể bảo vệ cô như vậy.
***
"Kaye, cậu có sao không?" Nhậm Sênh Tiêu lo lắng nhìn vũng nước xám trắng trước mặt, sau khi che chở cô về tới đĩa bay, Kaye liền trở nên như vậy. Màu sắc này thể hiện rằng cậu ta bị thương?
Rất lâu sau đó, Kaye mới lên tiếng, giọng nói có chút suy yếu, cậu ta miễn cưỡng biến thành hình người, khuôn mặt trắng trẻo hơi tái xám, nhưng vẫn cười rất tươi, nói, "Cô có ăn được những thứ chúng ta mang về không?"
Nhậm Sênh Tiêu bỗng nhiên cảm thấy mũi mình nghèn nghẹn, tối nay, cô rốt cuộc được ăn no, lúc đang nằm ngẩn người trên chiếc giường thuộc về Kaye, cô bắt gặp cậu ta bước tới.
Cậu ta nhìn cô một hồi rồi lắp bắp nói, "Tôi có chút không thoải mái, cần điều trị vết thương, giường của tôi có thể chữa trị vết thương này rất tốt."
Nhậm Sênh Tiêu nhanh chóng ngồi dậy, "Vậy cậu cứ ngủ ở đây đi, tôi ra ngoài ngủ."
"Không cần, không cần, chúng ta ngủ cùng nhau cũng được! Sao có thể để cô ngủ bên ngoài chứ!"
Cuối cùng Nhậm Sênh Tiêu nằm ở trên giường, trên người đắp "Kaye" – cậu ta biến thành cái chăn, vừa ấm áp vừa mềm mại.
Giường rất thoải mái, chăn cũng rất dễ chịu, nhưng Nhậm Sênh Tiêu không ngủ được, chỉ cần nghĩ cái "chăn" kia là Kaye, toàn bộ khuôn mặt cô đều đỏ bừng, tim đập mạnh.
Mãi đến nửa đêm, còn tưởng rằng Kaye đã ngủ rồi, không ngờ lại bất chợt nghe thấy Kaye nhăn nhó nói một câu, "Thân thể của cô thật mềm mại."
Không biết tại sao, Nhậm Sênh Tiêu lại nghe được vẻ ngượng ngùng trong giọng nói của cậu ta, mượn ánh sao yếu ớt bên ngoài, cô thấy thân thể Kaye biến thành màu phấn hồng.
"Cám ơn, thân thể của cậu cũng rất mềm mại." Nhậm Sênh Tiêu trả lời như vậy .
Đương nhiên, cô hoàn toàn không biết, thân thể người hành tinh W trở nên mềm mại để thể hiện sự yêu thích, cô chỉ thấy sau khi mình nói câu này, Kaye gần như hân hoan phấn khởi biến thành màu đỏ. Vì thế, tối nay cô đắp một tấm chăn đỏ sẫm đi ngủ, trong mơ loáng thoáng thấy tấm chăn này luôn tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Những hôm sau, lấy cớ là thân thể chưa hồi phục, Kaye vẫn giữ nhiệm vụ làm chăn cho cô, tọa độ Trái Đất vẫn chưa được tìm thấy, do đó hai người họ lái đĩa bay lang thang khắp vũ trụ, thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua.
Nhậm Sênh Tiêu nhận biết thời gian bằng chiếc đồng hồ mà Kaye mày mò chế tạo, Kaye là người rất cẩn thận, cậu ta luôn có thể khiến Nhậm Sênh Tiêu cảm thấy thoải mái ở từng chi tiết nhỏ.
Cậu ta càng ngày càng nhiệt tình, quan tâm, khiến chuông cảnh báo trong lòng Nhậm Sênh Tiêu không ngừng vang lên. Năm này qua năm khác, sống một cuộc sống cô đơn khiến Nhậm Sênh Tiêu trở thành cô gái dễ mềm lòng, rất khó cưỡng lại sự dịu dàng thầm lặng này, cô có thể nghe thấy phòng tuyến tâm lý trong lòng mình sụp đổ.
Phần 5: Người ngoài hành tinh thích quấn quít
Người ngoài hành tinh có lẽ không tế nhị như người Trái Đất, chuyện Kaye thích Nhậm Sênh Tiêu, ngay cả người mù cũng nhận ra, hàng ngày phải đối diện với cậu ta thẳng thắn dùng ánh mắt cùng động tác tay chân để truyền đạt tình yêu, Nhậm Sênh Tiêu muốn tránh cũng không được.
Đĩa bay nhỏ như vậy, muốn tránh cậu ta thì chỉ còn cách ra ngoài .
Thấy Nhậm Sênh Tiêu nhiều lần nhìn ra ngoài đĩa bay, Kaye bước tới hỏi cô, "Cô muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Ra ngoài đi dạo một chút?" Nhậm Sênh Tiêu cảm thấy giọng điệu của cậu ta như đang mời cô xuống tầng dưới đi dạo, nhưng đi dạo trong vũ trụ ư? Cô tự thấy một "con người" như mình không có khả năng này.
"Ở trong này mãi rất buồn đúng không, tôi đưa cô ra ngoài nhé." Kaye không phân trần câu nào liền dắt cô đi.
Một lần nữa, Nhậm Sênh Tiêu phát hiện, Kaye là một người ngoài hành tinh biết chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi đi du lịch, cậu ta lại biến về nguyên hình bọc cô lại, vươn một sợi tơ dán lên mặt ngoài đĩa bay, tựa như thả khinh khí cầu, đưa cô dạo chơi khắp vũ trụ.
Hai người bay đi thật chậm rãi, bởi Kaye biến mình trở nên vô cùng mỏng manh, bao chặt lấy cô nhưng lại khiến Nhậm Sênh Tiêu không thấy quá trói buộc, dường như chính cô đang thật sự dạo bước giữa ngân hà.
Sau chuyến tản bộ ngoài vũ trụ, Nhậm Sênh Tiêu liền thích hoạt động này, thường xuyên được Kaye dẫn ra ngoài chơi, đôi khi họ sẽ hạ cánh trên một hành tinh không biết tên nào đó, thứ nhất là tìm đồ Nhậm Sênh Tiêu có thể ăn, thứ hai là để cô giải sầu.
Phần lớn những hành tinh đều hoang vu, nhưng ngẫu nhiên cũng xuất hiện những điều rất thú vị, ví như toàn bộ hành tinh phủ đầy động và khe hở, có thể trực tiếp xuyên qua cả hành tinh, bên trong phức tạp như mê cung. Kaye dẫn Nhậm Sênh Tiêu đi thám hiểm một lần, dùng trí nhớ siêu phàm của mình nhớ kỹ tất cả lối đi rắc rối phức tạp, cuối cùng đưa cô ra ngoài.
Kaye mất nửa tháng chế tạo chụp dưỡng khí cho cô, cậu ta không cần bao bọc Nhậm Sênh Tiêu nữa, nhưng Kaye lại thích hành vi thể hiện sự thân mật này, cậu ta biến mình thành thứ gì đó có thể bám lấy Nhậm Sênh Tiêu, như mũ, găng tay, khăn quàng cổ vân vân, vui vẻ nán lại bên người cô.
Mỗi lần áp lên người cô, trạng thái của cậu ta liền biến đổi, từ trong suốt thành hồng phấn, còn hơi nóng lên, khiến Nhậm Sênh Tiêu cũng không kìm được đỏ mặt.
Nhậm Sênh Tiêu rất muốn từ chối, nhưng mỗi lần thấy cậu ta từ màu hồng nhạt đầy vui vẻ mong chờ biến thành màu lam u buồn, cô lại không nhẫn tâm, mềm lòng để cậu ta công thành chiếm đất.
Kaye bắt đầu giả vờ vô tình đề cập với cô về hành tinh W, cậu ta nói, người ở hành tinh W chỉ đi theo một người lớn trong nhà, sau khi thành niên sẽ một mình tìm kiếm nơi đặt chân. Cậu ta còn nói, cả đời người hành tinh W chỉ thích một người, thích người nào sẽ áp lên người đối phương.
Tạm thời không nói đến chuyện trước, về phần chuyện thứ hai, Nhậm Sênh Tiêu đã từng trải nghiệm.
Ban đầu, Kaye còn rất lễ độ duy trì khoảng cách với cô, gần đây, chỉ cần tìm thấy bất cứ sơ hở nào, cậu ta sẽ tìm cách dán lên người cô.
Phần lớn thời gian, nếu cô nhìn cậu ta một lát, Kaye sẽ ngoan ngoãn buông ra, nhưng thỉnh thoảng cậu ta cũng vờ như không thấy. Lúc ở nguyên hình thích biến thành các kiểu hình dạng áp lên người cô, vì sao lúc biến thành hình người cũng thích áp lên người cô?
Nhậm Sênh Tiêu thật buồn rầu, một ngày nọ, khi dì cả đến hỏi thăm, cô càng thêm buồn rầu, bởi Kaye hào hứng ngắt một bộ phận từ nguyên hình của mình ra, đưa cô làm băng vệ sinh, cũng không rõ đây là bộ phận nào trên cơ thể cậu ta...
Người hành tinh W thật kỳ diệu, cơ thể họ không bị bẩn, có chức năng tự động vệ sinh, có thể nói rất thích hợp làm băng vệ sinh, điều kiện tiên quyết là thứ này không phải một phần trên cơ thể Kaye.
Mặc dù luôn tỏ ra rộng lượng, nhưng lần này Nhậm Sênh Tiêu thật sự thẹn quá thành giận, cô quấn Kaye trên một cây cột rồi thắt nút lại, mãi đến trước giờ ngủ mới tháo cậu ta ra.
Kaye có thể tự cởi trói cho chính mình, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn chịu trói thật lâu, sau khi được tháo xuống vẫn còn nở nụ cười xán lạn.
Những ngày tháng như vậy, chấm dứt tại ba tháng sau. Họ lại quay về quỹ đạo ban đầu, tìm được đường về Trái Đất an toàn.
Phần 6: Một người ngoài hành tinh khác
Trở lại căn phòng đã xa cách ba tháng, Nhậm Sênh Tiêu nhất thời còn cảm thấy không quen. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đầu không còn là biển sao giăng đầy, xung quanh cũng không còn người ngoài hành tinh thích quấn quít lấy cô nữa.
Giải quyết xong vấn đề ở trường học, cô mệt mỏi ngồi trên ghế salon ngẩn người. Cửa ban công không đóng, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, cô rụt cổ, cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện, hóa ra thiếu Kaye, người thích biến thành khăn quàng cổ quấn trên người cô.
Sau khi trở về, việc đầu tiên cô làm là đi hỏi thăm tư liệu về người hiến tim, nhưng không tìm được bất kì manh mối nào, cuối cùng, cô đuổi Kaye đi. Với năng lực của mình, cậu ta chắc chắn có thể tìm được cô của mình.
Nhậm Sênh Tiêu nghĩ, có lẽ họ sẽ không gặp lại nhau nữa, tựa như cô phải quay về Trái Đất, mà Kaye cũng phải về nhà. Vì thế, cho dù ba tháng qua, Kaye muốn nói gì đó với cô, cô đều giả vờ như không hiểu, dùng thái độ như vậy để từ chối cậu ta.
Tuy nhiên, tình cảm không thể rạch ròi như lý trí. Tình cảm là thứ mà lúc trả giá thì im lặng, bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Cùng lúc đó, Kaye – người đáng lý phải rời đi từ lâu, thật ra đang đứng tại một góc sáng sủa trên ban công, biến thành giọt nước mưa đọng trên lan can, lóe ánh sáng màu lam u buồn.
Hiện tại, cậu ta không muốn nghĩ đến chuyện người cô chưa từng gặp mặt của mình rốt cuộc ở đâu, yêu cầu của cha cũng không còn quan trọng nữa, cậu ta chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng: Cô gái mình thích không muốn gặp mình nữa, cô ấy muốn đuổi mình đi.
Hai người, một người bên trong, một người đứng ngoài, đều cùng ngẩn người. Ba ngày lại trôi qua, trong một buổi chạng vạng, Nhậm Sênh Tiêu về nhà, bỗng nhiên phát hiện một cái đĩa bay đang dừng trong phòng, một quả cầu nước khổng lồ nửa trong suốt đang đứng trên đĩa bay.
Ban đầu Nhậm Sênh Tiêu tưởng đó là Kaye, trong lòng lập tức vô cùng vui sướng, nhưng ngay sau đó cô liền thấy khác lạ. Cô có cảm giác, quả cầu nước này tuy giống Kaye nhưng không phải cậu ta.
"Sassina, nghe nói em muốn đào hôn, em không muốn gả cho anh đến thế sao? Nhưng chuyện này không phải do em quyết định." Một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếp theo Nhậm Sênh Tiêu chưa kịp nói câu nào liền được trải nghiệm cảm giác bị hút vào đĩa bay của người ngoài hành tinh.
Lại thêm một người ở hành tinh W nhận nhầm cô là Sassina, nghe cách nói của người này, có lẽ anh ta là vị hôn phu của cô Sassina kia.
Quý ông này hiển nhiên không hòa nhã lễ phép như Kaye, sau khi Nhậm Sênh Tiêu bị anh ta ném vào đĩa bay, liền phát hiện cảnh tượng bên ngoài biến hóa trong nháy mắt, hai người đã rời khỏi Trái Đất, hơn nữa càng ngày càng xa.
"Anh gì ơi, tôi thật sự không phải Sassina."
"Trước khi nói dối hãy thu lại hormone tỏa ra từ trái tim bên phải của mình đi Sassina, hừ."
Nhậm Sênh Tiêu đau đầu, người hành tinh W đại khái đều giống nhau? Không thể nhìn mặt phân biệt, chỉ dựa vào hơi thở để nhận biết, chẳng lẽ họ không cảm thấy bất tiện ư?
"Anh gì ơi, anh có thể kiểm tra thử, trái tim này không phải của tôi, tôi chỉ là một người Trái Đất mà thôi."
"Hả?"
Quả cầu nước khổng lồ tỏa hơi thở lạnh băng tiến tới gần, tách một sợi tơ mỏng ra, áp lên ngực Nhậm Sênh Tiêu, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Quả nhiên không phải!"
Nhậm Sênh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói, nếu không phải hãy đưa tôi về, ai ngờ lồng ngực chợt đau nhói, lúc này cô mới biết người nọ trực tiếp vươn rất nhiều sợi tơ chui vào lồng ngực cô.
"Nếu cô không phải là Sassina, vậy tôi sẽ thu hồi trái tim thuộc về cô ấy."
Cơn đau mãnh liệt khiến trước mắt Nhậm Sênh Tiêu trở nên tối đen, không thể thốt nên lời. Cô không ngờ anh ta sẽ đột nhiên làm vậy, bị moi tim, bản thân mình chắc chắn sẽ chết, cô không sợ chết, chỉ là thấy có chút hối tiếc, nếu biết sinh mệnh của mình chỉ ngắn ngủi như vậy, cô sẽ không từ chối Kaye.
Trong cơn mê, Nhậm Sênh Tiêu nghe thấy giọng nói của Kaye, dường như cậu ta vừa thét lên câu gì đó, giọng điệu tức giận mà cô chưa từng nghe bao giờ.
Giống hai hôm trước, Kaye trở lại nhà Nhậm Sênh Tiêu, chuẩn bị lặng lẽ nhìn lén cô, lại phát hiện trong phòng ngoài Nhậm Sênh Tiêu còn có hơi thở của người hành tinh W. Nhậm Sênh Tiêu bị bắt đi rồi! Kaye hoảng hốt, bất chấp mọi thứ, lập tức men theo hơi thở truy tìm.
Lúc cưỡng chế xâm nhập đĩa bay của Ninh Lãng, cậu ta vừa lúc thấy Ninh Lãng moi một quả tim từ lồng ngực Nhậm Sênh Tiêu ra. Đó là tim của cô Sassina, nhưng nếu không có trái tim, con người sẽ chết.
Thấy đầu Nhậm Sênh Tiêu rũ xuống, Kaye lập tức xông tới gạt Ninh Lãng ra, không kịp nghĩ ngợi liền xé mở nguyên hình của bản thân, đào ra một trong hai quả tim đang đập, vừa cẩn thận vừa lo lắng đặt vào lồng ngực Nhậm Sênh Tiêu, ôm cô vào lòng để khiến vết thương khép lại nhanh hơn.
"Kaye? Cậu đang làm gì vậy?" Ninh Lãng cầm trái tim phải của Sassina, nhìn Kaye một cách nghi ngờ, vô cùng khó hiểu.
Sau đó, chỉ thấy Kaye, người từ trước đến nay luôn ôn hòa điềm tĩnh buông cô gái người Trái Đất đã hô hấp dần vững vàng trong lòng xuống, tấn công về phía Ninh Lãng. Dáng vẻ lạnh lùng kia, hệt như thật sự muốn giết anh ta.
"Cậu điên rồi! Kaye!"
"Nếu cô ấy chết, tôi sẽ giết anh!"
Người hiền lành một khi nổi giận sẽ rất đáng sợ, Kaye đạp vỡ nửa đĩa bay của Ninh Lãng, liều mạng mang thân thể đầy thương tích giày vò anh ta một trận, rồi đưa Nhậm Sênh Tiêu lúc này còn đang hôn mê trở về Trái Đất.
Phần 7: Người ngoài hành tinh trở về
Nhậm Sênh Tiêu vừa đi vừa ngẩn người, đặt tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập trái tim.
Cô nhớ rõ trước đó mình từng bị một người ngoài hành tinh khác moi tim, còn nghe thấy giọng nói của Kaye, nhưng sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình vẫn nằm ngủ yên ổn trên giường, không thấy bóng dáng Kaye và người ngoài hành tinh khác đâu nữa.
Lúc ấy cô thật sự bị moi tim sao? Nhậm Sênh Tiêu cúi đầu, tựa như muốn nhìn xuyên qua lồng ngực mình. Cảm giác này rất khó nói thành lời, chỉ thấy trái tim đang đập trong lồng ngực mình bây giờ không giống với trái tim trước kia, trái tim luôn khiến cô cảm thấy rất ấm áp, giống cảm giác khi Kaye ở bên cô.
Ngẩn người về đến cửa nhà, cô phát hiện ai đó đặt một thùng giấy tại bồn hoa bên cạnh, bên trong có một chú chó trắng đang mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, cái đuôi phe phẩy.
Đây là chú cún con bị người ta vứt bỏ, Nhậm Sênh Tiêu luôn cảm thấy ánh mắt chú cún này giống một người, trông mong lại lóe ánh sáng hiền hòa. Vì thế, cô không kìm được ngồi xổm xuống, vuốt đầu chú cún con.
"Chủ nhân của mày không cần mày ư? Vậy mày theo tao về nhà được không?"
Chú cún con vui vẻ sủa gâu gâu, dùng đầu cọ vào tay cô.
"Mày đồng ý rồi nhé, sau này tên của mày là Kaka."
Sau khi chú chó trắng Kaka ở lại nhà Nhậm Sênh Tiêu, cô liền phát hiện, quả nhiên không phải mình nhìn lầm, chú cún này thực sự giống Kaye. Lúc rảnh rỗi, Kaka cũng thích áp lên người cô, thích chui vào lòng cô, buổi tối cũng muốn ngủ cùng cô, cho dù đặt nó sang một bên, đến nửa đêm nó nhất định sẽ trèo lên giường.
Sau khi bị phát hiện, nó chỉ biết mở to mắt, vẫy đuôi lấy lòng, khiến người ta không có cách nào mắng nó.
Có lẽ vì nhớ Kaye, Nhậm Sênh Tiêu luôn cảm thấy Kaka tựa như Kaye, cô tự giễu lối suy nghĩ của mình, cho đến một đêm nọ, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện chú cún Kaka cuộn mình bên cạnh lóe sáng nửa trong suốt dưới ánh trăng, cậu nhóc ngoài hành tinh ngủ mơ màng không ngờ lại để lộ nguyên hình.
Nhậm Sênh Tiêu thoáng ngạc nhiên, rồi đột nhiên bật cười. Mấy ngày nay cô gầy đi, tinh thần suy sụp, nhưng hiện tại cô dường như tìm được thứ gì đó đã mất, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Chú chó trắng Kaka do Kaye ngụy trang phát hiện, cô gái mà cậu ta thích đối xử với mình rất tốt, không những chải lông, mà còn vuốt ve mình. Trong lúc vui vẻ, cậu ta lần đầu tiên nếm thử mùi vị ghen tuông.
Cô ấy đuổi mình đi, nhưng lại thích cún con đến vậy. Kaye nghĩ, vì sao cô ấy không thích mình chứ? Ưu sầu soi gương, nhìn hình ảnh chú chó trắng phản chiếu trong gương, Kaye nghĩ nghĩ, lại biến về nguyên hình, cậu ta cảm thấy cả hai hình dạng đều rất đáng yêu mà!
Đúng lúc này, Nhậm Sênh Tiêu đẩy cửa từ bên ngoài vào, hai người khẽ giật mình. Kaye lập tức biến về hình dáng cún con, vô tội sủa hai tiếng gâu gâu, định giả vờ lừa Nhậm Sênh Tiêu.
Nhậm Sênh Tiêu tiến lên ôm lấy cậu ta, bình tĩnh nói, "Xong rồi nhé, anh ngụy trang cực khổ thật đấy."
Kaye biến thành hình người, dang hai tay ôm chặt lấy cô, "Em đừng đuổi anh đi!"
"Anh muốn ở lại à?"
"Muốn!"
"Vậy cứ ở lại đi."
Cô đã suy nghĩ cẩn thận, tình yêu là số kiếp không thể tránh khỏi, thay vì vùng vẫy, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.
Kể từ hôm nay, khu cư dân nhỏ thường xuyên xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ, đôi khi cô dắt theo một chú chó trắng, đôi khi lại dắt theo một chú mèo con trắng muốt, có lúc lại nắm tay bạn trai vô cùng điển trai, đi dạo trong công viên của khu dân cư. Cho dù là cún con hay mèo con, thậm chí là bạn trai, tất cả đều rất quấn quít với cô.
Kể từ hôm đó, bạn học của Nhậm Sênh Tiêu thường xuyên thấy cô mặc áo khoác màu hồng phấn, hoặc đội mũ màu hồng phấn, khăn quàng cổ màu hồng phấn đến trường.
Có người còn ngẫu nhiên nghe thấy cô thì thầm một mình, giọng điệu vui vẻ lại pha chút bất đắc dĩ.
"Không được cử động, còn tiếp tục làm loạn, lần sau em không dẫn anh đi cùng nữa."
"Không được tùy tiện đổi màu!"
"Được rồi, hôm nay về nhà ngủ sớm."
Hôm nay, cô gái sống cùng người ngoài hành tinh lại buồn phiền vì một vấn đề khác: Bạn trai/ thú cưng rất thích quấn quít mình!
[ Hết ]
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt ngào chưa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro