Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hà Lan của em đêm nay đi đâu mất


Anh có nhớ không, chúng ta đã từng yêu nhau chân thành như thế đấy, tựa như mọi mối tình trên đời đều chẳng thể sánh được với tình yêu đôi mình, tựa như ngay từ khoảnh khắc khi thứ tình cảm cao quý của loài người ấy lần đầu tiên xuất hiện trên thế gian này, tình yêu của chúng ta đã là tình yêu đẹp đẽ nhất.

Em cứ ngỡ rằng anh sẽ yêu em mãi, em cứ ngỡ rằng ta sẽ bên nhau chẳng đổi dời. Nếu như niềm tin của em là một vì sao, chắc hẳn lúc trước, nó đã là một bầu trời rộng lớn chứa hàng triệu tinh tú. Bầu trời của khi ấy, tình yêu của khi ấy đẹp đẽ biết bao nhiêu. Cho đến bây giờ em vẫn đôi lần nhớ lại, nhớ nụ cười của anh rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhớ ánh mắt của anh dịu dàng quá đỗi, ánh nhìn mà đối với em, nó có thể làm tan băng tuyết nơi miền cực; ánh nhìn mà đối với em, nó có thể xoa dịu mọi nỗi đau đớn trên thế gian này. Em nhớ những lời ngọt ngào, nhớ những vòng tay ôm, nhớ cả những bữa sáng với việt quất và dâu rừng mà mình đã bỏ lỡ để vội vã chạy cho kịp chuyến tàu. Nhưng nhớ nhất vẫn là khi mẹ em trở bệnh, để gia đình em có đủ tiền trang trải, anh và em đã cùng nhau đi trên những con đường gắt nắng, rao bán những thứ chẳng ai cần. Ôi, Taehyung ơi, Taehyung, em nhớ lắm, nhớ tất cả.

Nhớ chúng ta đã từng yêu nhau chân thành biết bao nhiêu.

;

Bầu trời năm ấy xanh một màu nước biển, khi anh đưa em đi dạo khắp các phố phường. Có lúc chúng ta đi bộ, có lúc anh lại đưa em đi bằng chiếc xe đạp vừa sơn màu xanh mới cứng, mùi thơm của những vết sơn đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ, như thể nó là thứ hương thơm ngọt ngào nhất trên thế gian này. Ta đã cùng nhau đi qua bao con đường đầy lá, ta đã cùng nhau rong ruổi trên những ngọn đồi phủ đầy sắc vàng của ngàn đóa hoa mặt trời, ta đã cùng nhau ngắm nhìn những chiếc cối xay gió khi ta ghé thăm Kinderdijk vào đôi lúc thảnh thơi. Gió thổi từ khắp các cánh đồng làm xoay những cánh quạt khổng lồ, từng làn gió bị xay ra thành hạt nhỏ như hạt đường rơi li ti vào lòng bàn tay gầy guộc của anh, thoang thoảng đâu đây mùi hương của lúa non xanh biếc, anh nói rằng anh thích hương thơm này lắm, hơn cả thứ mùi của chiếc xe vừa sơn xanh. Dường như tiếng nói cười của chúng ta ngày ấy vẫn ẩn hiện đâu đây trong cuốn sổ kí ức đã ngả màu vàng ố, rõ từng dáng điệu, từng âm thanh. Kỉ niệm như bức tranh muôn hình được tô vẽ bằng các gam màu của quá khứ, rồi hiện ra từ những nỗi nhớ nhung.

Em cứ ngỡ bức tranh kia cũng xanh màu trời.

;

Hôm nay em đã đến Waanders In de Broeren, anh có nhớ không? ấy là cửa hàng sách mà chúng ta thường ghé qua mỗi khi rảnh rỗi. Anh không phải người thích đọc sách, nhưng vì em, anh có thể ngày đêm tìm hiểu những cuốn sách đang bán chạy là của tác giả nào. Em cũng không phải người thích ồn ào, nhưng vì anh, em có thể ngồi lặng yên vừa nghe anh nói, vừa lướt mắt trên những trang giấy đã ố vàng. Mỗi lần nghĩ đến đây, khuôn miệng em lúc nào cũng cong lên một nét cười, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi. Tất cả mọi khi, lúc em vừa bước chân vào tiền sảnh, thứ đầu tiên mà đôi mắt em kiếm tìm luôn là băng ghế bên cạnh cửa sổ, nơi mà rất nhiều năm về trước, đã từng có hai thiếu niên ngồi tựa vào nhau tại nơi này, đôi mắt của họ luôn hướng về nhau, trao nhau thứ tình cảm nhiệt huyết chân thành nhất của tuổi trẻ đang rực rỡ. Em hỏi người bảo quản sách ở nơi này, tại sao băng ghế kia lại thưa người lui tới, người bảo quản trả lời rằng, ông chủ của họ đã nói nơi này từ lâu luôn để dành cho một cặp khách. Rồi họ cho em xem bức ảnh chụp kỉ niệm của cửa hàng, bức ảnh đen trắng, nhưng dường như chỉ nụ cười của hai thiếu niên bên góc phải là có màu, màu hồng của tình yêu, màu xanh của tuổi trẻ.

Em luôn khóc khi xem lại bức hình ấy, đến nỗi bức hình giờ đây vẫn còn hiện rõ dấu vết của những giọt nước mắt mặn chát. Chúng đã từng rơi xuống khi em nhớ về anh, lại cũng đã từng rơi xuống khi em cố quên anh. Sao không thể quay về là chúng ta của khi ấy, sao khi bước đi không ngoảnh lại nhìn nhau dù chỉ một lần? Anh biết không, em đã từng cầu mong những điều xa xỉ như thế đấy. Em và anh của những năm mười tám, đôi mươi, luôn luôn cố gắng làm những điều đối phương mong muốn, những điều vì sở thích của nhau. Em và anh của bây giờ, vẫn là Kim Taehyung và Jeon Jungkook, nhưng đó chỉ còn là những cái tên mà thôi - những cái tên để ngụy tạo cho tất thảy lãng quên và buồn khổ, bởi lẽ chúng ta của bây giờ đã không còn cố gắng vì nhau như trước nữa rồi.

Tình yêu của chúng ta đã từng bền chắc như thể nó vững chãi hơn bất kì ngọn núi nào trên cõi đời, thế nhưng, lại giống như một tiếng cười nhạo, một tiếng cười chết chìm trong nước mắt, rằng chúng ta chưa đủ thấu hiểu để có thể ở bên cạnh nhau, tình yêu của chúng ta vỡ vụn trong một chiều đỏ nắng, khi anh cất bước đi mặc cho em đằng sau đang ngồi thụp xuống cố gắng lượm lặt những mảnh vỡ từ giấc mộng vừa tan. Em đã ôm chúng vào lòng mặc cho sắc nhọn làm đôi tay em rướm máu. Em đã ước khi ấy mình chạy đến nắm tay anh níu lại dù một lần, nhưng điều ước tưởng như giản đơn ấy lại nghiễm nhiên trở thành một điều xa xỉ - điều xa xỉ nhất trong những điều xa xỉ mà em đã từng đợi mong.

;

Bấy lâu nay cũng chỉ mình em mặc định rằng chúng ta yêu nhau, bấy lâu nay cũng chỉ mình em tưởng rằng ta bên nhau là một lẽ thường tình, em rất muốn, rất muốn hỏi anh rằng "Anh có từng yêu em không?" hay tất cả chỉ vì anh cần một cảm giác khác với cô đơn?

Nếu anh yêu em, anh sẽ không rời bỏ vội vàng như thế, nếu anh yêu em, anh sẽ không để em một mình đằng sau lượm lặt những mảnh vỡ mà không ngoảnh lại dù một lần, nhưng vì anh không yêu em, nên mọi từ "sẽ" đều trở nên vô nghĩa.

Anh rời khỏi Hà Lan vào một ngày mưa của tháng mười hai lạnh giá. Trong đoàn người tiễn anh ở ga ấy, anh có nhìn thấy em không? Em đã mặc chiếc áo đẹp nhất và nở nụ cười, vì em muốn lưu lại một hình ảnh thật đẹp cho anh sau tất thảy những hình ảnh đã rách ngang bởi những đổ vỡ của đôi mình, vì em biết, anh sẽ chẳng mang nỗi buồn ấy đi cùng đâu. Anh sẽ chỉ lấy những niềm vui, rồi đi đến một miền đất mới, tạo dựng một cuộc sống khác cho riêng mình, lấy một cô gái thật xinh đẹp và trở thành cha của những đứa trẻ đáng yêu.

Có một Hà Lan của em đêm nay đi đâu mất. Em ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ hồi lâu, lặng yên nghe tiếng máy bay vút ngang qua bầu trời, lặng yên nghe tiếng ai thì thầm về những ngày còn non trẻ rằng em ơi, anh muốn bên em trọn kiếp đến khi già. Một nỗi buồn vô hạn đang cố len lỏi vào trái tim từ lâu đã khóa chặt của em, làm nó đau đến nỗi em tưởng chừng như mình chẳng thể thở được nữa.

Tình yêu đâu phải là một điều lớn, mà là một triệu điều bé nhỏ gộp lại, mà anh chính là điều đầu tiên trong một triệu điều ấy của em.

;

Trong một ngày vui hoa trắng phủ kín cả góc trời, em lặng yên ngắm nhìn bức thiệp đỏ thắm trên tay dần phai đi trong hình ảnh người cùng anh sóng vai nhau tiến vào lễ đường. Sắc trắng của đóa hoa được cài trên ngực áo anh như những mảnh vụn găm vào đáy mắt em đau nhói, và khoảnh khắc khi em nhận ra ánh nhìn của anh dừng lại trên gương mặt em dù chỉ trong phút chốc, em đã rất muốn chạy đến bên anh, chạy thật nhanh, chạy như những ngày còn non trẻ, chạy như thể đây là lần cuối cùng em được gặp anh trên cõi đời này, để em trả lại cho anh tấm thiệp hồng, trả lại cho anh những tháng ngày không tên khi trước, trả lại cho anh những yêu thương mà em đã hằng ấm ôm khi trẻ dại, trả lại cho anh một Jeon Jungkook đã từng yêu anh chân thành và ngốc nghếch như thế.

Bầu trời năm ấy không xanh mãi, những thiếu niên năm ấy cuối cùng cũng không thể cùng nhau đi đến cuối chặng đường tuổi trẻ. Em biết bức tranh ấy cũng chẳng xanh màu trời, gam màu xanh đẹp đẽ khi trước bây giờ cũng chỉ là màu của những kỉ niệm chập chờn hiện lên trong kí ức, được đong đầy bởi những nỗi nhớ mong.

Không còn người soát vé nào đứng trên sân ga của quá khứ và chẳng một chuyến tàu nào có thể đưa em về những năm tháng ngây ngô thuở ấy nữa rồi. Anh có hay chăng, từ ngày ta chia tay, trời không còn xanh nữa, màu thiên thanh ấy dường như đã nhuốm màu buồn trong đôi mắt để rồi trở thành một mảng trầm đục. Những hạt mưa rơi trên mảng trời ấy, chảy vào lòng em lạnh giá biết bao nhiêu.

Anh biết không, Taehyung, anh biết không, chúng ta mãi mãi không thể quay về như trước được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro