Chương 1
Chương 1: Sự khởi đầu của một mối tình
Vy ngồi lặng lẽ trong lớp, ánh mắt không rời khỏi Tú. Cô biết mình không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm quan sát. Tú không phải là kiểu người nổi bật về thành tích hay ngoại hình, nhưng ở anh có một sức hút đặc biệt. Sự điềm tĩnh, đôi mắt sâu và cách anh hòa mình với thế giới khiến Tú trở thành một bí ẩn mà Vy không thể rời mắt.
Tú không phải người ít nói, nhưng anh lại ít khi chủ động bắt chuyện, nhất là với các bạn nữ. Phần lớn thời gian, Tú thường trò chuyện cùng các bạn nam trong lớp. Những câu chuyện xoay quanh game, sách, hay những chủ đề đơn giản nhưng mang lại sự thoải mái. Vy nhận ra rằng nụ cười của Tú khi nói chuyện với bạn bè luôn chân thành, khiến mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu. Nhưng khi nói chuyện với người khác phái, Tú lại có vẻ giữ một khoảng cách vô hình, như thể anh sợ mình vô tình phá vỡ điều gì đó mong manh.
Vy đã thích Tú từ lâu, nhưng cô chưa bao giờ dám thổ lộ. Mỗi lần ánh mắt của Tú vô tình chạm vào cô, trái tim Vy lại đập loạn nhịp, nhưng cô không đủ can đảm để giữ ánh mắt ấy lâu hơn. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng khiến cô bối rối đến mức quay đi.
Thư, bạn thân của Vy, từ lâu đã nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của cô mỗi khi Tú xuất hiện. Là người thẳng thắn, Thư không giấu nổi sự tò mò và quyết định làm điều gì đó để giúp bạn mình. Thư và Tú đã là bạn từ những năm tiểu học. Họ không chỉ cùng học mà còn là chị em kết nghĩa, gắn bó với nhau qua bao kỷ niệm vui buồn, vì vậy Thư hiểu Tú hơn ai hết. Cô biết Tú là người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng lại có một tấm lòng rất ấm áp, đôi khi quá cẩn trọng với những mối quan hệ xung quanh.
"Mày thích Tú à?" Thư hỏi, giọng trầm ấm nhưng pha chút nghịch ngợm, khi cả hai ngồi bên nhau trong giờ nghỉ trưa.
Vy cúi đầu, tay mân mê vạt áo đồng phục. Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu. Một thoáng đỏ ửng lan trên má khiến Thư bật cười nhẹ.
"Mày nghĩ cứ nhìn nó mãi thế thì nó sẽ biết được à? Nếu mày không nói gì, thì có khi Tú chẳng bao giờ nhận ra đâu."
Vy khẽ thở dài, ánh mắt thoáng buồn. "Tao biết chứ... Nhưng tao không dám. Tú không giống những người khác, cậu ta quá... xa lạ."
Thư nhíu mày, đặt tay lên vai Vy. "Xa lạ? Mày chỉ cần bước một bước là sẽ thấy nó cũng như mọi người thôi. Đừng nghĩ quá nhiều."
Vy im lặng một lúc, rồi bất ngờ thốt lên, "Mày giúp tao đi, Thư."
Ánh mắt Thư sáng lên. "Chuyện này để tao lo!"
Ngày hôm sau, Thư đã nhờ Linh, một cô bạn khác trong nhóm, giúp Vy viết một lá thư. Linh vốn khéo léo trong cách diễn đạt cảm xúc, và cô đã lắng nghe Vy để viết nên những dòng chữ ngọt ngào, chân thành. Bức thư không quá dài nhưng chứa đựng mọi nỗi lòng mà Vy đã cất giấu bấy lâu nay.
Trong giờ học buổi chiều, Thư nhờ Phong – một cậu bạn chơi chung với Tú nhưng cũng khá thân với nhóm Vy– mang lá thư đến cho Tú. Phong cầm chiếc phong bì màu trắng, tiến thẳng về phía Tú, người đang ngồi ở góc phòng như thường lệ. Tú cúi đầu đọc một cuốn sách kinh Phật, hoàn toàn không để ý đến sự náo nhiệt xung quanh.
"Đây là của cậu," Phong nói ngắn gọn, đặt lá thư lên bàn trước mặt Tú.
Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Phong trong giây lát. Không nói lời nào, anh cầm lấy lá thư và đặt vào ngăn cặp, không mở ngay lập tức. Phong liếc nhìn Vy từ xa, ánh mắt thoáng chút tò mò, nhưng cậu nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình.
Vy nhìn theo từng cử động của Tú, cảm giác như trái tim mình ngừng đập. Cô không biết anh sẽ làm gì với lá thư, cũng không dám tưởng tượng về phản ứng của anh khi đọc nó. Mọi thứ dường như tan biến xung quanh cô, chỉ còn lại hình ảnh Tú và lá thư ấy.
Thư và Linh đứng gần đó, ánh mắt tràn đầy chờ đợi. "Mọi chuyện giờ nằm ở cậu ấy." Linh thì thầm.
Nhưng Tú vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như mọi ngày. Anh không mở lá thư, cũng không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào đặc biệt. Điều này khiến Vy càng thêm lo lắng.
Buổi học kết thúc, Tú lặng lẽ thu dọn sách vở, như thể lá thư chưa từng xuất hiện. Anh đứng lên, bước ra khỏi lớp mà không nhìn về phía Vy.
Vy thấy lòng mình rối bời, không biết nên hy vọng hay thất vọng. Nhưng dù thế nào, cô cũng biết rằng mình đã làm được điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ mình có đủ can đảm để làm – gửi gắm trái tim mình qua lá thư ấy.
Ở một góc khuất, Tú rút lá thư ra từ ngăn cặp. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc phong bì trắng, thoáng chút trầm ngâm. Một điều gì đó vừa xa lạ, vừa gần gũi chợt len lỏi vào tâm trí anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro