Chương 1: Sống lại
Chương 1: Sống lại
Con người sau khi chết thường sẽ đi về đâu?
Đây là điều mà trước giờ Hạ Trạch chưa từng nghĩ tới. Cậu còn nhớ rõ lần cuối cãi nhau với Hạ Nguyên, chuyện về người mẹ đã qua đời đột ngột bị vạch trần, lúc đó, ánh mắt Hạ Nguyên tràn ngập thống khổ và bi ai, cậu kinh ngạc, luống cuống, tất cả suy nghĩ của cậu lúc đó là phải mau chóng rời khỏi nơi đó, rời khỏi Hạ Nguyên. Không biết là ai ra tay trước, cậu chỉ nhớ trong lúc hỗn loạn cậu đã đánh Hạ Nguyên ngã trên mặt đất, bản thân thì hốt hoảng một mình trốn đi. Cơn mưa tầm tã cọ rửa thân thể cậu, cậu đã không còn cảm nhận được cái lạnh, chỉ lảo đảo chạy đến một nơi, đó là Trì gia. Có ánh sáng đèn ô tô chói mắt rọi tới, cậu hoảng hốt theo bản năng giơ tay che mắt, chiếc xe lao tới không kịp phanh. Vài giây sau, cơ thể cậu bắn lên thật cao, vẽ nên một vòng cung rồi nặng nề rơi xuống, máu tươi loang lổ tràn ngập trên mặt đất. Trước lúc mất đi ý thức, trong đầu cậu vụt qua cái tên luôn khắc sâu trong xương tủy – Trì Dĩ Hành. . . .
Kết thúc hồi ức, Hạ Trạch nhắm mắt lại bình ổn tâm trí rồi lại mở mắt ra. Xuất hiện trước mắt cậu là nơi mà cậu hết sức quen thuộc, tiểu khu Phượng Hoàng ở Hải Thành, nơi Trì Dĩ Hành ở, và cũng là nhà của Hạ Trạch. Hai người ở chỗ này đã hơn một năm, vị trí nhà ở cũng rất thuận tiện, dù là Hạ Trạch đến trường hay Trì Dĩ Hành đến công ty. Hạ Trạch từng nói giỡn, Trì Dĩ Hành có phải hay không đã sớm đoán được hai người sẽ ở cùng nhau, cho nên sau khi trở về nước thì chọn nhà ở nơi này.
Trì Dĩ Hành khi đó đã trả lời như thế nào? Hạ Trạch nghiêng đầu cố nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Chợt có tiếng bước chân dừng lại trước cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Trạch. Cậu nhanh chóng đoán ra Trì Dĩ Hành đã trở về nhà. Thời gian này là lúc Trì Dĩ Hành tan sở, chỉ cần công ty không có chuyện gì gấp, Trì Dĩ Hành sẽ đúng giờ trở về với cậu. Cửa chính mở ra, Trì Dĩ Hành mỉm cười đi vào.
"Tiểu Trạch."
Hạ Trạch nở nụ cười, chủ động đón chào.
"Biểu ca."
"Hôm nay có ngoan không?"
Trì Dĩ Hành đặt chìa khóa xuống bàn, dịu dàng hỏi. Hạ Trạch nhanh chóng gật đầu. Trì Dĩ Hành nở nụ cười càng thêm ôn nhu, xoa đầu Hạ Trạch, sau đó cởi áo khoác, vừa xắn tay áo sơ mi vừa tới phòng bếp.
"Tối nay muốn ăn gì?"
Hạ Trạch đi sát sau lưng Trì Dĩ Hành, trong lòng do dự, không biết nên ăn cơm chiên Dương Châu hay cơm cà ri? Không đợi Hạ Trạch nói ra lựa chọn, Trì Dĩ Hành đã có quyết định, lẩm bẩm:
"Tiểu Trạch thích nhất là cơm cà ri, vậy hôm nay làm cơm cà ri đi."
Hạ Trạch mặc dù cảm thấy hôm nay muốn ăn cơm chiên Dương Châu hơn, nhưng cơm cà ri cũng rất ngon, ngày mai ăn cơm chiên Dương Châu cũng được. Hạ Trạch vừa nghĩ vừa tiến lên một bước từ đằng sau ôm lấy Trì Dĩ Hành, đây là động tác cậu thích làm nhất mỗi khi Trì Dĩ Hành nấu cơm. Mà mỗi lần như vậy, Trì Dĩ Hành sẽ cười xoay người lại hôn cậu một cái, sau đó cố làm ra vẻ nghiêm nghị nói:
"Đừng làm rộn, cẩn thận bị phỏng."
Hạ Trạch ngẩng đầu chờ Trì Dĩ Hành như lúc trước quay lại, nhưng chờ cả ngày cũng chẳng thấy Trì Dĩ Hành có phản ứng gì. Cậu thất vọng thở dài, tức giận buông tay xuống, một mình trở lại ngồi cạnh bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, mùi thơm của thức ăn bay tới. Hạ Trạch đang buồn bực tâm tình cũng tốt hơn một chút. Đến khi Trì Dĩ Hành bưng đến hai phần cơm cà ri đặt lên bàn thì tâm trạng của Hạ Trạch đã vui trở lại. Trì Dĩ Hành ngồi đối diện Hạ Trạch, đem một phần cơm cà ri đẩy đến trước mặt Hạ Trạch.
"Nghe lời anh ăn cho hết, một chút cũng không được chừa lại."
Rõ ràng là khẩu khí nghiêm nghị, nhưng ẩn trong đó lại chứa sự ôn nhu vô vàn. Hạ Trạch gật đầu, không có lập tức ăn cơm, mà chống một tay nhập thần nhìn Trì Dĩ Hành đối diện. Ăn xong cơm tối, Trì Dĩ Hành theo thói quen bắt đầu công việc. Hạ Trạch không có gì để làm, ngồi một bên lẳng lặng nhìn anh. Dưới ánh đèn vàng nhạt ấm áp, Trì Dĩ Hành nghiêm túc nhìn tập văn kiện trong tay, mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, ánh mắt sắc bén, làm cho người ta có cảm giác khí thế bức người. Hạ Trạch mới lúc đầu bị buộc đi theo Trì Dĩ Hành cũng bị biểu tình này của anh dọa cho sợ hãi. Nhưng theo thời gian hai người yêu nhau, cậu đã sớm miễn dịch đối với loại khí thế này Trì Dĩ Hành. Mang ý định quấy rối, Hạ Trạch vươn tay ở trên mặt Trì Dĩ Hành sờ sờ mấy cái, thấy Trì Dĩ Hành vẫn mặt không đổi sắc nghiêm túc làm việc, Hạ Trạch thất bại thở dài một tiếng rụt tay về, cúi đầu.
Mười giờ tối, Trì Dĩ Hành kết thúc công việc. Hạ Trạch cao hứng, cậu đứng bên, thúc giục Trì Dĩ Hành nhanh chóng dọn dẹp văn kiện. Trì Dĩ Hành dung túng nhìn cậu, dụ dỗ nói:
"Mệt sao? Em ngủ trước đi, anh đi tắm."
Hạ Trạch lộ ra một nụ cười bỉ, nhanh chóng thay đồ ngủ, chủ động bò lên giường. 20 phút sau, Trì Dĩ Hành yên ổn nằm bên cạnh Hạ Trạch. Hạ Trạch cọ sát chui vào trong ngực Trì Dĩ Hành, tìm một vị trí thoải mái, ôm lấy Trì Dĩ Hành.
"Biểu ca, em yêu anh."
"Tiểu Trạch, anh yêu em."
Nghe được lời thú nhận như mọi ngày, Hạ Trạch thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt. Ngày mai là thứ bảy, anh họ không cần đi làm, cậu có thể cùng anh ngủ thêm một lát.
Một đêm không mộng mị, thời điểm Hạ Trạch thức giấc, sắc trời còn chưa sáng. Ánh sáng trong phòng ngủ khá dịu, nhưng dù là vậy, cũng không ảnh hưởng gì đến việc Hạ Trạch có thể nhìn rõ Trì Dĩ Hành. Gần đây công việc ở công ty bận rộn, thoạt nhìn Trì Dĩ Hành gầy đi rất nhiều. Dưới đôi mắt có chút thâm quầng, làn da tái nhợt. Hạ Trạch đau lòng đưa tay sờ sờ gương mặt Trì Dĩ Hành, chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa thô bạo ở ngoài phòng vang lên, cắt ngang động tác của Hạ Trạch. Trì Dĩ Hành nhanh chóng bừng tỉnh, bời vì thời gian ngủ ngắn, sắc mặt trước đó đã không tốt giờ càng thêm mỏi mệt. Tiếng gõ cửa vẫn kéo dài không ngừng. Trì Dĩ Hành day trán ngồi dậy. Kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ, không biết ai giờ này lại đến? Hạ Trạch vẻ mặt oán trách nhìn về phía cửa, Trì Dĩ Hành cúi người hôn lên mặt cậu.
"Ngủ tiếp đi, anh đi xem là ai?"
Hạ Trạch mặc dù đã không ngủ được nữa, nhưng vẫn nghe lời gật đầu. Nhìn bóng lưng Trì Dĩ Hành biến mất sau cánh cửa, Hạ Trạch nhắm mắt lại cố gắng ngủ tiếp, lại nghe ngoài cửa vọng đến âm thanh cãi vả.
"Cậu rốt cuộc muốn như vậy tới khi nào?"
Một giọng nói nóng nảy, rống giận phát ra, chứng tỏ người nói đang vô cùng tức giận. Hạ Trạch không ngủ được, đứng trước cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Lúc này ở cửa chính là người mà Hạ Trạch cũng không có gì xa lạ. Đó là người bạn tốt nhất của Trì Dĩ Hành, con trai Mặc gia ở Hải Thành – Mặc Chính. Không biết là xảy ra chuyện gì, vẻ mặt anh ta lúc này cực kì âm trầm, còn mang theo tức giận, đang nắm lấy cổ áo Trì Dĩ Hành quát to. Trì Dĩ Hành đau đầu xoa xoa huyện thái dương, tránh khỏi cánh tay của tên bạn tốt.
"Mới sáng sớm, cậu đang làm gì?"
"Làm gì?"
Mặc Chính bị Trì Dĩ Hành hỏi lại tức đến phát run, liền chất vấn:
"Cậu xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải là tớ hỏi cậu là đang muốn làm gì?"
Trì Dĩ Hành đối với chất vấn đó không thèm để ý, anh cẩn thận nhìn phòng ngủ một cái, thấp giọng nói:
"Nhỏ giọng một chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ."
"Tiểu Trạch" hai chữ này vào tai Mặc Chính, anh nguyên bản giận dữ, tâm tình lại càng khó áp chế hơn. Gần như là thô bạo đẩy Trì Dĩ Hành ra, Mặc Chính xông vào phòng ngủ. Hạ Trạch nhìn vẻ mặt hung dữ của Mặc Chính, do dự lui về sau một bước, nhường vị trí cửa phòng. Mặc Chính mấy bước đi tới, một cước đạp mở cửa phòng ngủ. Ánh sáng phòng khách rọi vào trong phòng ngủ tối đen, quang cảnh phòng ngủ xuất hiện rõ ràng trước mặt anh. Mặc Chính xoay người lại kéo Trì Dĩ Hành đến, đè nén tức giận nói:
"Thấy rõ chưa? Hạ Trạch ở chỗ nào? Hạ Trạch không có, cậu ấy đã chết, chết rồi. Cậu có biết hay không?"
Trì Dĩ Hành giống như không có nghe Mặc Chính nói gì, chỉ thấp giọng nói:
"Nhỏ giọng chút, Tiểu Trạch còn đang ngủ."
Mặc Chính gắt gao nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hành, hồi lâu sau nghiêng đầu, hung hăng đánh một quyền lên tường.
"Trì Dĩ Hành, cậu lúc nào mới chịu đối mặt với thực tế!"
Tiếng quát to dọa Hạ Trạch giật mình, cậu chần chờ nhìn về phía Trì Dĩ Hành. Trì Dĩ Hành chống đỡ thân thể, chản nản tựa vào tường, giơ tay lên che mắt, chỉ lộ ra khóe miệng mỉm cười khổ sở.
"Tớ có cảm giác Tiểu Trạch vẫn đang ở bên cạnh tớ. Em ấy sẽ mỗi ngày ở trong nhà chờ tớ, sẽ cùng nói chuyện với tớ, sẽ cùng với tớ ăn cơm. Lúc tớ làm việc sẽ ngồi ở cạnh tớ, chờ tớ cùng ngủ."
"Em ấy không chết, Tiểu Trạch vẫn đang ở đây."
Lòng bàn tay ẩm ướt, Trì Dĩ Hành vẻ mặt khổ sở hóa thành tuyệt vọng. Anh dùng lực che mắt, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi. Hạ Trạch rời đi mấy ngày này, anh đã rất nhiều lần tự chất vấn mình. Tại sao lúc Hạ Trạch xảy ra chuyện, mình lại không ở bên cạnh? Tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn ngay lúc đó mà xuất ngoại? Rõ ràng trước đó một ngày, Hạ Trạch vẫn còn trước điện thoại vui vẻ cười nói, chỉ sau một ngày, anh lại nhận được tin rằng Hạ Trạch đã xảy ra chuyện. Trì Dĩ Hành nhớ tới Hạ Trạch trước khi chết có gọi cho anh nhưng anh lại không nhận được điện thoại, anh không thể nào tưởng tượng được lúc ấy Hạ Trạch đã sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào, vẫn cố gắng liên lạc với anh. Anh tại sao ngay lúc đó lại đi họp để bỏ lỡ cuộc gọi của Hạ Trạch, nếu như anh có thể kịp lúc nhận được điện thoại của cậu, có thể hay không mọi chuyện đã khác?
"Biểu ca, anh đang ở đâu? Em không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đều nói là em giết người. Em sợ lắm, anh đang ở đâu?"
Đây là câu nói cuối cùng Hạ Trạch để lại cho anh trong hộp thư thoại. Chờ anh nghe được thư thoại này, liên lạc về nước lại nghe được tin chính là Hạ Trạch đã chết.
"Tiểu Trạch rõ ràng rất sợ đau, em ấy như thế nào lại....."
Trì Dĩ Hành không thể nói được nữa, Hạ Trạch sau khi chết, tim của anh giống như bị người hung hăng móc đi, trống rỗng mà tuyệt vọng, để cho anh ngay cả thống khổ cũng không thể phát tiết ra ngoài. Mặc Chính trên mặt giận dữ cũng biến thành khổ sở, chuyện Hạ Trạch chết quá mức ngoài ý muốn, đừng bảo là Trì Dĩ Hành, ngay cả anh nhất thời cũng không thể tiếp nhận được. Nhưng Hạ Trạch đã chết, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục cuộc sống, anh bây giờ không muốn nhìn thấy người bạn tốt của mình biến thành bộ dáng như vậy.
"Hạ Trạch nếu trên trời có linh, nhất định không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Em ấy chắc chắn hy vọng cậu sẽ sống một cuộc sống thật tốt."
"Tớ biết." Trì Dĩ Hành thấp giọng nói: "Tiểu Trạch vẫn luôn muốn thoát khỏi Hạ gia cùng tớ sống chung, hiện tại em ấy ở chỗ này, Tiểu Trạch và tớ, cùng nhau sống."
Trì Dĩ Hành giọng nói trầm thấp lại vô cùng kiên định, hoàn không để vào tai những lời nói của Mặc Chính. Mặc Chính thất vọng quay đầu, lần nữa hung hăng nện một quyền lên tường. Cuộc đối thoại của hai người truyền vào tai Hạ Trạch, cậu trong lòng một trận bi ai. Ảo ảnh ngọt ngào, khi Mặc Chính xuất hiện liền tan vỡ, cậu mờ mịt cúi đầu nhìn thân thể chính mình, không có gì cả, cậu chính là một hư ảnh trong suốt. Hạ Trạch cẩn thận đi tới bên người Trì Dĩ Hành, như dĩ vãng làm nũng áp đầu vào tim đối phương. Cậu có thể nghe được nhịp đập rõ ràng của Trì Dĩ Hành, nhưng thân thể không có gì, đối với cậu mà nói, quanh thân giờ chỉ còn chết lặng.
Cậu đã chết!
Cậu thận trọng dán môi lên khóe miệng Trì Dĩ Hành, cảm nhận những giọt nước mắt của anh, rõ ràng là ấm áp, nhưng ngược lại cậu chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương. Hạ Trạch khổ sở nhìn Trì Dĩ Hành, cậu muốn an ủi anh, muốn hôn anh, muốn nói với anh rằng cậu vẫn luôn ở bên cạnh anh. Nhất là, cậu muốn ở bên cùng khóc với anh. Nhưng là cậu cái gì cũng đều làm không được, thậm chí ngay cả nước mắt cậu cũng không có. Rõ ràng lòng đau như cắt, nhưng bây giờ tim cậu ở nơi nào cậu cũng không thể cảm nhận được.
Cậu đã chết, cái gì cũng không có.
Mặc Chính rời đi lúc nào cậu cũng không để ý. Trì Dĩ Hành lại trở về cuộc sống trước kia. Mỗi ngày trước khi đi làm, anh sẽ cùng Hạ Trạch chào hỏi. Mỗi ngày sau khi tan sở, anh sẽ về nhà thật sớm để ở cùng Hạ Trạch. Anh sẽ nấu cơm cho Hạ Trạch, cùng Hạ Trạch xem TV, sẽ cùng Hạ Trạch ngủ chung, sẽ hôn chúc ngủ ngon với Hạ Trạch. Hết thảy đều giống như khi Hạ Trạch còn sống, nhưng Hạ Trạch cũng không còn cách nào có thể lừa gạt mình nữa. Cậu trầm mặc ở một bên, nhìn Trì Dĩ Hành càng ngày càng tiều tụy, nhìn Trì Dĩ Hành liều mạng vùi đầu vào công việc, nhìn rất nhiều người đến khuyên nhủ Trì Dĩ Hành. Trong những người này, Hạ Trạch không muốn đối mặt nhất.....là người cậu ruột. Hôm đó, ông một thân già nua tiều tụy chống gậy, vững vàng đứng trước mặt Trì Dĩ Hành nói
"Ta tình nguyện để con ở lại nước ngoài, vĩnh viễn không trở về để rồi không phải gặp gỡ Tiểu Trạch."
Lúc đó Hạ Trạch lẳng lặng rời khỏi, thất hồn lạc phách trốn vào phòng ngủ. Cậu không có biện pháp để đối mặt với cậu ruột của mình, đối mặt với người cậu mà cậu thương yêu nhất. Thời điểm lúc còn sống, cậu chính là một kẻ khốn kiếp, luôn làm cho cậu ruột tức giận. Cậu đã chết, còn liên lụy đến anh họ, đơn giản chính là khốn kiếp. Hạ Trạch khổ sở bưng kín mặt, trong đầu chỉ có một ý niệm, nếu như một năm trước cậu không có cùng Trì Dĩ Hành ở cùng một chỗ thì có lẽ đã tốt hơn rồi. Cứ như vậy, cho dù cậu chết, đối với anh họ sẽ không có ảnh hưởng gì, mặc dù cậu ruột sẽ thương tâm, nhưng có anh họ ở bên, theo thời gian trôi đi cũng sẽ dần quên cậu, mà cậu ruột và anh họ, một nhà hạnh phúc bên nhau. Sự hối hận giống như một con rắn độc gặm nhấm nỗi lòng của Hạ Trạch, cậu không biết lúc nào thì cậu ruột rời đi, cậu trầm mặc nhìn Trì Dĩ Hành như trước tắm rồi ngủ, hướng về phía khoảng không nói anh yêu em. Lần đầu tiên, Hạ Trạch không có ngủ trong lòng Trì Dĩ Hành, mà là co rúm thành một đoàn ở mép giường, ngủ thật say. Tỉnh lại lần nữa, bên tai đang vang lên tiếng chuông tan học chói tai.
"Hạ Trạch, tan học rồi! Dậy đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro