Dám kháng chỉ, chém - Lam Ngả Thảo
Kỳ thật, tha thứ, bất kể hiềm khích lúc trước, khoan hồng độ lượng... gì đó đều là mây bay trên trời... Cha ta nói: "Bị uỷ khuất nhất định phải đòi lại! Người khác đá ngươi một đá,, kém nhất ngươi cũng phải trả lại một đấm! Đương nhiên nếu như tình thế có lợi đối với ngươi, tốt nhất là đạp thêm hai đạp! Như vậy, lần sau hắn cũng không dám khi dễ ngươi!
Ước chừng thích một người, tổng nhịn không được muốn làm đoá hoa trong bụi rậm, dù là hắn nhìn không thấy, hoặc là, tuỳ ý nhấc chân chà đạp, nhưng mong muốn nở ra cho người đó ngắm nhìn, là chuyện chẳng bao giờ thay đổi.
Hôn nhân giống như một con thuyền lớn, lên thuyền phải cẩn thận, cầm lái phải dùng tâm!
Nhưng, con người khi còn sống, thường có chút mờ mịt, cho dù nhìn rõ mà đi tới, sẽ không thể thẳng tắp mà đến nơi, cùng không thể có được tình cảm như xưa đối với một người khác. Không thể.
Trẫm chưa bao giờ lập hậu. Không phải vì vẫn chờ ngươi sao?
Cha từng nói, trên đời này lời ngon tiếng ngọt đối với nữ nhân, là không đáng tin nhất.
Khi đó ta quên quá khứ, nhìn không tới tương lai, thứ có thể tin tưởng, chỉ có thời gian vui vẻ trước mặt, cùng với người trước mắt này, còn có lồng ngực sau lưng ấm áp đến làm ta muốn lặng lẽ rơi lệ trong lúc ngủ mơ.
- Điện hạ, chức trách của hạ quan cũng không bao gồm thị tẩm!
- Ngoan, tối nay là Bổn cung thị tẩm cho tiểu Dật... Bổn cung là người của ngươi...
Trong trí nhớ, ta luôn hèn mọn ngửa đầu, nhìn bộ dáng của hắn, thật sâu ghi khắc vào lòng.
Lưu luyến si mê một người, không phải sai, sai chính là ta tìm nhầm người dùng sai phương thức.
Phượng Triêu Văn duỗi cánh tay, vững vàng ôm ta: "Nếu đến, liền thuận tiện về nhà nhìn một chút đi."
Cả người ra cũng dúm lại run run, trong lòng ôm sợ hãi khó có thể ức chế, quá khứ xa xôi giấu sau cánh cửa đóng chặt này, không mở cửa, ta liền ở bên trong cười vui ca hát, trải qua cuộc sống sung sướng có cha che chở, mặt mày tươi tỉnh, chưa từng trải qua trần gian gian nan vất vả.
Không mở cửa, cha của ta, sống ở trong viện này, tay cầm then cửa, giấu mặt sau cửa lớn...
Bôn ba thiên sơn vạn thuỷ, thu mát đông hàn, đời người nóng lạnh, ta rốt cục trở về nhà, lẳng lặng nằm ở trong ngực của ông rơi lệ.
Thật may là, ông vẫn còn ở nơi này.
Ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời thế gian thật rực rỡ, mà nụ cười của ta sợ rằng so với nắng gắt còn mạnh hơn, đã lâu không thoải mái tự do rơi nước mắt, sung sướng buồn vui, mưa gió thế gian, những lúc đó có người làm bạn, chẳng phải là một loại phúc khí sao?
Cõi đời này luôn có một con đường, ban đầu là thân bất do kỷ đi xuống, nhưng đi mãi, cũng sẽ bị phong cảnh ở đó mê hoặc, không nhớ nổi nửa điểm hối ý ban đầu.
Lúc trước cha ta dạy ta: vô luận là đồ đạc của mình hay là người của mình, đều phải vững vàng nắm giữ trong tay, không thể tuỳ tiện phân cho người khác.
Cha ta còn nói: nếu như kẻ kia ngoại tình, đó đã là người khác, nắm trong lòng bàn tay cũng vô ích, nhanh chóng vứt bỏ rồi bắt lấy người khác, vững vàng nắm giữ trong lòng bàn tay mới tốt.
Ta tình nguyện thủ vệ hoàng cung này, giống như khi còn bé nàng bảo vệ ta.
Ta chưa bao giờ biết, nàng một mực cẩn thận đợi ta lớn lên, giống như lặng lẽ bảo vệ một mộng đẹp... Mặc dù, ta so với nàng còn lớn hơn hai năm.
Ta trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu, mặc y phục hoàng hậu, được hoàng đế bệ hạ nắm tay từng bước một lên đài cao chín mươi chín cấp, tế trời giỗ tổ, từng bược một cách ta mà đi.
Mà ta, cả đời vẫn quỳ xuóng dưới chân nàng, nhìn lên phong thái của nàng...
Phụ hoàng nói: tỏ ra yếu thế để lung lạc lòng người là một thủ đoạn cần thiết...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro