Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.


Lưu Vũ nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa bằng kim loại, đẩy cửa chính ra, mặt như cái bánh bao chiều chậm rãi cởi giày.

Nếu như anh trai hỏi, cậu phải giải thích với anh trai thế nào đây?

Lưu Vũ đổi sang dép đi trong nhà, nhớ tới ba cuộc gọi nhỡ khi nãy của Châu Kha Vũ mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Cậu âm thầm tính toán, nhanh chóng tìm một lý do thoái thác, trong lòng thấp thỏm không yên rón rén đi về phía phòng khách.
Lưu Vũ đi thẳng qua hành lang, trong không khí còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cậu bất đắc dĩ thở dài, chỉ cần nhìn liếc qua là đã thấy Châu Kha Vũ đang ngồi trên chiếc salon lớn ở chính giữa phòng khách.

Chàng trai kia một thân tây trang đen, lười nhác dựa trên ghế salon, giữa đầu ngón tay thon dài đẹp mắt kẹp ngang một điếu thuốc. Hắn nhắm mắt lại rít một hơi rồi chậm rãi nhả ra một luồng sương mù trắng mỏng. Sống mũi cao thẳng đỡ lấy gọng kính bạc, một sợi dây xích đen mảnh rủ xuống từ gọng kính, phác họa theo đường cong xương hàm đẹp như tượng tạc.

Mặc dù chỉ mới hai mươi tám tuổi, song đã toát lên khí chất đàn ông trưởng thành.

"Sao trễ như vậy rồi mới về nhà?" Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vũ, sau đó dập điếu thuốc, ngữ khí có phần nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng quan sát cậu.

Lưu Vũ bối rối vân vê quai cặp trên vai, cúi đầu lí nhí đáp:

"Tại thầy giáo mải mê giảng bài, tan học muộn một chút xíu. Em xin lỗi mà, anh trai..."

Châu Kha Vũ hỏi: "Chỉ có như vậy?"

Mặc dù đang cúi đầu, song Lưu Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Châu Kha Vũ bất động dán lên người mình, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi:

"Em không có nói dối, anh trai, thật sự là như vậy."

"Ừm." Châu Kha Vũ từ chối cho ý kiến, sau đó vẫy vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu ngồi vào vị trí bên cạnh mình.

Lưu Vũ lập tức ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống ghế sô pha.

Châu Kha Vũ đưa tay lên, đầu ngón tay ấm áp chạm vào cổ cậu, một đường ve vuốt lên trên, chậm rãi xoa nắn vành tai cậu, dịu giọng hỏi:

"Tiểu Vũ, dạo gần đây... Sao muộn như vậy mới về nhà?"

Lưu Vũ cảm thấy vô cùng bất an, bởi vì mỗi khi anh trai dùng ngữ khí vậy, chính là điềm báo chuẩn bị nổi trận lôi đình rồi. Lưu Vũ vội vàng đáp:

"Em mới nhập học được hai tháng, chưa quen thuộc với môi trường mới, nhưng anh trai đừng lo, em, em, lần sau em nhất định sẽ về nhà sớm!"

Bình thường Lưu Vũ không bao giờ dám về nhà trễ, gần như khi tiếng chuông tan học vừa reo là cậu ôm balo chạy như chó rượt sau lưng về nhà.

Bởi vì có một lần khi còn nhỏ, lúc tan học, cậu và đám bạn mải chơi quên cả thời gian, vô tình trễ mất năm phút so với giờ đã hẹn cùng anh trai. Châu Kha Vũ cứ thế một đường lái xe dọc theo con đường đến trường tìm cậu, cuối cùng thậm chí còn vào tận lớp học tìm cậu.

Từ đó về sau, Lưu Vũ chẳng dám về nhà muộn thêm một lần nào nữa, bởi vì Châu Kha Vũ nắm thời gian biểu cả sáng cả chiều của cậu rõ như trong lòng bàn tay, cũng biết cậu đi đi về về mất bao nhiêu thời gian.

Châu Kha Vũ xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói:

"Vậy à, lần này anh trai tạm thời tha thứ cho tiểu Vũ, nhưng nếu lần sau tiểu Vũ vẫn còn về nhà trễ, anh trai sẽ không vui."

Lưu Vũ vội vàng gật đầu.

Châu Kha Vũ đưa tay nắm lấy cằm Lưu Vũ, nâng mặt cậu lên, ghé sát lại gần chậm rãi nhả ra từng chữ:

"Tiểu Vũ không nghe lời, anh trai phải phạt tiểu Vũ thôi."

Lưu Vũ bị ép nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen thẫm của Châu Kha Vũ, mắt nai con xoe tròn chớp chớp vừa đáng thương vừa tủi thân cực kỳ.

Châu Kha Vũ dời tầm mắt đi, ánh mắt chăm chú khóa trên môi châu tinh xảo, nhếch miệng hững hờ nói:

"Tiểu Vũ có biết nên làm như thế nào không?"

Lưu Vũ phản xạ có điều kiện mấp máy môi, tất nhiên là cậu hiểu rõ rồi. Tâm trí giằng co vẫy vùng một hồi, sau đó khép mắt lại, nhẹ nhàng chạm lên cánh môi mềm mại của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vô thức cong khóe miệng.

Lông mi Lưu Vũ run rẩy, vừa chạm vào liền tách ra ngay.

Trong một nháy mắt đôi môi tách rời kia, Châu Kha Vũ đưa tay vòng qua gáy cậu, một lần nữa kéo cậu trở về, khẽ nghiêng đầu áp môi mình lên.

Lưu Vũ giật mình, bối rối túm lấy cà vạt xanh đậm trên âu phục của Châu Kha Vũ.

Môi Châu Kha Vũ bao trùm lên môi cậu, hết gặm lại cắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng sữa, tùy ý cướp đoạt trong khoang miệng chỉ dám phản kháng yếu ớt.
Thật lâu sau Châu Kha Vũ mới buông cậu ra, đầu lưỡi vẫn còn lưu luyến liếm qua hạt châu tinh xảo gợi cảm, còn lưu lại một sợi chỉ bạc mảnh như tơ.
Đôi môi hồng nhuận đầy đặn của Lưu Vũ bị hôn đến đỏ ửng, thoạt nhìn cực kỳ giống bị ai đó ức hiếp đến thảm thương.

Châu Kha Vũ thỏa mãn thưởng thức "kiệt tác" của mình.

"Lần sau nếu tiểu Vũ còn hư như vậy, anh trai sẽ phạt em thật nặng, cắn miệng nhỏ của tiểu Vũ nhà chúng ta đến đỏ bừng, hôn đến lúc em không thở nổi nữa mới buông ra."

Lưu Vũ nghe xong sợ đến rụt cổ, đáng thương nói:

"Anh trai, em xin lỗi mà, anh trai tha lỗi cho em có được không..."

Châu Kha Vũ đưa tay xoa xoa gáy cậu, đè thấp thanh âm:

"Còn lưu lại dấu vết trên cổ nhỏ của tiểu Vũ, để bạn học của tiểu Vũ đều biết tiểu Vũ làm chuyện xấu bị anh trai trách phạt..."

Lưu Vũ run rẩy đáp: "Em biết rồi ạ, anh trai đều vì muốn tốt cho em."

Châu Kha Vũ khẽ gật đầu:

"Được rồi, đi học bài đi."

Lưu Vũ vâng một tiếng, sau đó quay người ôm balo lên lầu, trở về phòng mình. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm theo bóng lưng cậu, ánh mắt mông lung.

Hắn đưa tay vuốt vuốt mi tâm, hắn nghĩ mình sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Thử hỏi người mà mình một tay nuôi nấng, ngày nhớ đêm mong suốt bốn năm trời, mỗi ngày lại cứ đi tới đi lui trước mắt, trần đời liệu được mấy gã đàn ông có thể nhẫn nhịn?

Thực sự muốn "tới công chuyện" luôn.

Châu Kha Vũ hồi tưởng lại dáng vẻ hai má đỏ bừng khi nãy của Lưu Vũ, da thịt trắng nõn trơn mềm thấp thoáng lộ ra phía sau cổ áo đồng phục màu lam nhạt, chỉ cần hơi dựa sát lại gần là có thể ngửi được hương sữa tắm ngọt ngào toát ra từ cơ thể.
Sắp phát điên rồi!

Châu Kha Vũ không khỏi nặng nề day day hầu kết, lại châm một điếu thuốc. Hắn hít một hơi khói, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu bạn nhỏ còn mấy tháng nữa là thành niên.

-

Lưu Vũ về đến phòng mình, dựa lưng trên cửa, đưa tay chạm lên bờ môi còn vương lại chút hơi ấm dịu dàng của Châu Kha Vũ, thẹn thùng đến hai tai đỏ bừng.

Kỳ thật mà nói, nếu như là loại trừng phạt này, cậu giống như rất...

Lưu Vũ bị chính ý nghĩ của mình hù đến nhảy dựng lên, lắc đầu nguầy nguậy. Không thể, không thể thích anh trai được!

Anh trai chỉ đang trách phạt cậu, chỉ vậy mà thôi!

Nói đúng ra Lưu Vũ phải gọi anh trai là cha, bốn năm trước nếu không phải Châu Kha Vũ đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi cậu, bây giờ nói không chừng cậu vẫn một thân một mình lăn lộn trong trại trẻ mồ côi hoặc tệ hơn là lưu lạc đầu đường xó chợ.

Châu Kha Vũ để cậu gọi hắn là anh trai, dù sao bọn họ chỉ cách nhau mười tuổi.

Chỉ là cậu cũng hiểu, hai người họ và những gia đình khác không giống nhau cho lắm. Châu Kha Vũ không có vợ hay bạn gái, đã nhiều năm như vậy rồi, Lưu Vũ chưa từng thấy hắn đưa phụ nữ về nhà dù chỉ một lần.

Mặc dù đôi khi sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ, dáng dấp anh trai đẹp như thế, lại còn có tiền, người thích hắn chắc chắn xếp hàng dài cả cây số, anh trai vì sao lại không có bạn gái chứ?

Nhưng cũng thật may mắn, Châu Kha Vũ không có bạn gái.

Vừa nghĩ tới một ngày nào đó anh trai rồi sẽ kết hôn, sinh con, chẳng hiểu vì sao cậu lại thấy mất mát.

Lưu Vũ đi đến ngồi vào bàn học, kéo khóa balo, vừa dự định bắt đầu làm bài tập lại thấy một phong thư kẹp trong tập sách.

Cậu nghi hoặc rút phong thư ra, phía trên còn dán một trái tim to bự.

Lưu Vũ mở phong thư, nhìn họ tên người gửi, khẽ nhíu mày. Hẳn là bạn ấy thừa dịp mình không chú ý nhét vào đây mà. Bạn ấy biết cậu sẽ không nhận, nên cứ như vậy trực tiếp nhét vào trong balo của cậu.

Lưu Vũ nhớ lại chuyện phát sinh trên hành lang lớp học khi nãy, không khỏi siết chặt phong thư.

Lưu Vũ tôn kính Châu Kha Vũ, đồng thời cực kỳ sợ hắn.

Châu Kha Vũ hiếm khi nổi giận với cậu, nhưng một khi nổi giận rồi, nghênh đón cậu chính là bão táp phong ba.

Nội dung bức thư tình kia một chữ Lưu Vũ cũng không đọc, mặt không đổi sắc xé tan tờ giấy thành mấy mảnh.

Anh trai mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất tức giận. "Tiểu Vũ của chúng ta không được yêu sớm đâu." Lưu Vũ nhớ tới lời Châu Kha Vũ từng cảnh cáo.

Hai tháng trước, khi ông trăng cũng bắt đầu gà gật bên ngoài ô cửa, Châu Kha Vũ hỏi cậu hôm nay đã làm những gì. Lưu Vũ ngây thơ lúc ấy một năm một mười kể hết cho hắn. Vừa nghe đến chuyện Lưu Vũ nói ở trường có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu, Châu Kha Vũ trong nháy mắt mặt đen như đít nồi.
Châu Kha Vũ nghiêm giọng:

"Nếu em dám vụng trộm yêu đương, anh trai có lẽ sẽ phải nhốt tiểu Vũ trong nhà, như thế tiểu Vũ sẽ không thể đi ra ngoài chơi được nữa. Cho nên hứa với anh trai, em còn nhỏ, phải chuyên tâm học tập, tiểu Vũ có anh trai là đủ rồi..."

Lưu Vũ vo viên lá thư thành một cục nhỏ, sau đó ném thẳng vào thùng rác.

Bởi vì cậu biết rõ, Châu Kha Vũ một khi muốn nhốt cậu lại, hắn thật sự sẽ làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro