Chap 29 Cho Hy gửi lời hỏi thăm chị cậu nhé My
Một ngày đi chơi tuy đầy mệt mỏi nhưng cũng tràn ngập niềm vui khó tả. Nhĩ Anh cũng không ngoại lệ. hôm nay cậu phụ trách đưa Duly về đến tận nhà một cách an toàn rồi mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ em gái giao phó cho. Nhĩ Anh nhìn bề ngoài thích trêu đùa người khác thế thôi nhưng lại yêu thương cưng chiều cô em họ này hết mực. Nhĩ Anh không về nhà vội mà cậu còn phải ghé qua Dance of World ngó qua một lần sổ sách mới yên tâm được. Nam từ ngoài bước vào, trên tay bê một ly nước mát đặt xuống bàn Nhĩ Anh đang ngồi xem lại sổ sách.
- Em mời anh.- Nam kính cẩn.
- Mày ngồi xuống đây luôn đi!- Nhĩ Anh ngước mắt lên nhìn Nam- Chuyện anh nhờ thế nào rồi?
- Dạ, tụi đàn em đã làm xong hết rồi.- Nam đáp lời- Nhưng mà thật sự là Song Hy bị đánh chứ không phải ngất do đuối sức sao?
- Nhìn con bé lúc đó làm sao tao tin được nó bị ngất do đuối sức chứ- Nhĩ Anh cầm lấy ly nước nhấp một ngụm.- Nhưng mà tao vẫn không hiểu tại sao con bé lại cứ tránh né chuyện ấy nữa...
- Em nghĩ cậu ấy có lý do riêng của mình.- Nam cũng đầy vẻ suy nghĩ- Như anh bây giờ vậy, dù biết người đã làm hại Hy nhưng vẫn cứ để đó không đụng chạm gì đến cả.
- Haiz…- Nhĩ Anh thở dài- Vì tao tôn trọng suy nghĩ của con bé thôi- Nhĩ Anh ngẫm nghĩ, nhớ đến cái ngày Hy còn nằm trong bệnh viện theo dõi.
…
- Bây giờ chỉ có hai anh em mình thôi- Nhĩ Anh ngồi bên cạnh mép giường, nhìn cô em gái hai má còn sưng đỏ mà lòng như thắt lại- Em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?
- Anh à…- Hy nắm lấy tay Nhĩ Anh, nói từng lời yếu ớt- Em biết… với khả năng của anh, chỉ cần anh điều tra sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra thôi. Nhưng mà… em không bị gì cả, em lại có thể làm hòa với Ken, như vậy là đủ rồi. Anh cũng hãy như mọi người, chỉ cần nghĩ em ngất đi vì đuối sức là được được không ạ?
- Anh làm sao có thể chứ?- Nhĩ Anh như muốn phát điên- Em đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù anh bỏ qua thì Ken cũng sẽ không bỏ qua đâu.
- Dù sao thì,,, em cũng không muốn có thêm chuyện gì xảy ra nữa.- Hy cúi đầu đầy mệt mỏi- Em là cán bộ hoạt động công tác học sinh, em không muốn vướng phải bất kỳ tin đồn nào gây ảnh hưởng đến hình ảnh đâu anh à.
- Nhưng em rõ ràng là người bị hại…
- Thế gian này miệng đời đáng sợ lắm anh.- Hy thở dài- Có nhiều chuyện người ta không quan tâm mình có bị hại hay không, chỉ thích kéo mình vào thị phi thôi. Anh giúp em đừng truy cứu chuyện này anh nhé. Đến khi nào cần thiết em sẽ nhờ anh giúp đỡ, em gái của anh sẽ không để bản thân mình chịu thiệt đâu.
- Haiz…- Nhĩ Anh cũng chỉ biết thở dài- Thôi được rồi, lần này anh sẽ nghe em. Nhưng mà không có lần sau đâu nhé. May mà chuyện em ngất Minh cũng đã nói với cô lao công đừng nói ai rồi, mọi chuyện sẽ êm xuôi như em mong muốn thôi.
- Em cảm ơn anh!- Hy tựa người ngã vào lòng Nhĩ Anh- Em thật may mắn vì là em gái của anh và anh Minh…
…
Nhĩ Anh ngồi nhớ lại những lời Hy nói cũng chỉ biết thở dài, cậu cũng hiểu Hy đã dùng biết bao năm tháng để làm hoạt động, để xây dựng cho mình một hình ảnh hoàn mỹ không chút gì sai sót. Thế nhưng, cứ mỗi lần nhớ đến hình ảnh cô em gái yếu ớt cậu lại không thể đành lòng.
- Mày cũng nhớ tuyệt đối phải giữ bí mật việc Hy đã bị mấy con điên kia ức hiếp biết chưa?- Nhĩ Anh nhìn sang Nam- Ở trong lớp cũng phải quan sát còn bé giúp tao nữa.
- Dạ em biết rồi- Nam gật đầu.
- Cả bọn thằng Kha cũng không được nói gì đâu- Nhĩ Anh chép miệng- Tao nghĩ vụ này có liên quan đến nó, nói cho nó biết chỉ khiến nó tự trách mình hơn thôi.- “Có vẻ như đấy mới chính là lý do con bé lựa chọn để yên mọi chuyện như vậy…”.
- Dạ, thưa anh!.
***
Cả một đêm dài dằng dặc với Kha là quá đủ, làm sao cậu có thể ngủ ngon giấc được với những gì vừa mới xảy ra. Ngay khi bầu trời chỉ vừa lờ mờ sáng, Kha đã ngồi ngay bên ngoài ô giếng trời, vẻ mặt đầy tâm trạng. Cậu biết cứ sáng sớm Hy sẽ ra đây thật sớm để cho cá ăn nên đành làm liều ngồi đợi trước. Đến gần 6h, Như từ phía trong dãy phòng bước ra, vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy Kha.
- Anh Ken.- Như bước lại- Sao anh lại ngồi đây? Anh đợi chị Shu sao?
- Chị Shu thế nào rồi?- Kha hỏi- Cậu ấy khỏe hơn chưa?
- Dạ chị ấy khỏe hơn rồi.- Như đáp- Chị nhờ em ra cho cá ăn giúp.
- Ừ.- Kha đứng dậy- Thôi anh vào chuẩn bị đi học đây.
- Anh Ken!- Như chưa để cho Kha đi vội- Em cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã làm cho em nha.
- Em khách sáo quá rồi.- Kha quay đầu lại nhìn Như.
- Anh yên tâm đi!- Như nói chắc nịch- Em sẽ không để ai có thể chia cách hai anh chị được đâu, đặc biệt là anh Khanh, em sẽ giám sát anh ấy giúp anh
- Anh nghĩ là không cần đâu.. Dù sao cũng cảm ơn em.- Kha đáp lại rồi bước thẳng vào trong.
Ánh mắt Như vẫn hướng theo Kha đến khi bóng cậu khuất hẳn. Con người Kha lúc nóng lúc lạnh khó có thể nào nắm chắc được. Nhưng một điều Như hiểu rõ, Kha là người sống tình cảm, lại dễ mềm lòng. Cô cầm hũ thức ăn cho cá trong tay nắm thật chặt, chân mày nhướn lên “Anh hãy chờ xem! Không bao lâu nữa anh sẽ không thể lạnh nhạt với em như thế nữa đâu”.
...
Sau một hồi suy nghĩ, Kha quyết định đi học trước mọi người. Cậu vẫn giữ phong cách mọi ngày, đứng một mình ngoài góc ban công nhìn những chuyển động dưới sân trường. Cuối cùng nhóm bạn từ khu nội trú cũng đã tiến vào cổng, nhìn vẻ mặt của Hy hôm nay vẫn khá tốt, vẫn vui vẻ cười đùa với mọi người chứ không ảm đạm như những gì Kha đang nghĩ. My từ phía dưới cầu thang bước lên cũng tách nhóm bạn bước lại gần.
- Cậu sau hôm Giáng sinh đến giờ vẫn tốt chứ?- My hỏi.
- Ừ tốt.- Kha gật đầu- Làm hòa được với Shu nên tâm trạng Kha cũng tốt hơn nhiều, Xin lỗi My vì tối Noel không ở lại chơi cùng My được.
- Không có gì.- My đáp- Tớ đang tập bớt nóng nảy hơn như những gì Ken chỉ dạy đây. Mà cuối tuần này là ngày hội học sinh sinh viên rồi, không biết cậu giúp đỡ Shu đến đâu rồi?
- Mọi thứ đều đã chuẩn bị cả rồi.- Kha cười khẽ- Shu dạo này không được khỏe mấy nên cũng không ép cậu ấy nhiều được.
- Phải rồi.- My như nhớ ra- Nghe bảo cậu ấy còn bị ngất trong nhà vệ sinh nữa. Chắc là làm việc quá sức đây mà.
- Cậu cũng biết tin ấy sao?- Kha quay sang nhìn My.
- Ơ...- My hơi ngập ngừng- Trong Ban chấp hành chỉ nghe nói vậy thôi.
- Ừ.- Kha thở dài- Kha nghĩ nguyên nhân không phải chỉ vì cậu ấy mệt đâu, dù sao bọn tớ cũng đang điều tra nguyên nhân, chỉ tiếc là Shu lại không cho phép.
- Nguyên nhân khác sao?- My cũng hơi lo lắng vội đan hai tay vào nhau- My nghĩ nếu có chuyện gì đó thì Shu sẽ nói ra thôi.
- Cũng mong là vậy.- Kha khẽ nhìn My cười- Hôm nay trời có vẻ lạnh hơn rồi nhỉ? Cậu ổn chứ?
- Tất nhiên rồi.- My đáp- Thôi My vào lớp trước đây.
My vừa dứt lời cũng vội vàng quay lại bước vào lớp. Chưa kịp bước vào cửa My thoáng giật mình khi thấy Hy đã đứng trước mặt.
- Cậu có vẻ quan tâm đến người yêu của tớ đây nhỉ?- Hy mở lời.
- Ken là bạn cùng lớp với My cơ mà.- My nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Ờ ha.- Hy cười khẽ- Cảm ơn My đã quan tâm. Lát đi họp nha!
- Biết rồi.- My đáp rồi bước vào lớp, chưa đi được hai bước đã bị câu nói của Hy làm khựng lại.
- À mà quên- Hy nói- Cho mình gửi lời hỏi thăm đến chị cậu nha. Tên gì nhỉ? Gia Linh thì phải…
- ...- My chưa phản ứng gì bỗng nghe đến cái tên làm cô như chết đứng. Một chút bình tĩnh cuối cùng giúp cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Hy- Hy đang nói đến ai vậy? Mình là con một, không có chị gái gì đâu.- My nói rồi bước vội vào trong.
- Hớ… - Hy đứng ngoài nhìn theo My bật cười- “Cậu đợi mà xem... nóng vội chỉ làm hỏng mọi chuyện mà thôi. Nếu không phải vì Kha mình cũng không bỏ qua được những gì cậu đã làm với mình đâu...”. – Hy nhìn về phía Kha, chàng trai ấy vẫn đang lặng lẽ đứng nhìn gì đó say sưa lắm. Cô rón rén bước lại phía sau bất ngờ lấy tay bịt mắt Kha khiến cậu giật mình.
- Là Shu đúng không?- Kha như đã nắm chắc kết quả trong tay.
- Không vui tí nào hết.- Hy thả tay rồi bước đến ban công với vẻ mặt bí xị- Kha toàn biết hết trơn.
- Ai chứ Shu thì Kha quen quá rồi còn gì.- Kha quay sang nhìn Hy gần hơn- Đặc biệt là vòng tay ôm.
- Nói chuyện kìa.- Hy đẩy nhẹ Kha ra- Sáng nay đi học không thèm đợi người ta nữa, thấy Kha dạo này lơ là Shu rồi đó nha.
- Không có- Kha nói ngay.
- Nhưng mà thôi… - Hy ngắt ngang lời Kha- Vì bát cháo tối hôm qua Kha đã phải lăn vào bếp nấu cho Shu nên Shu tha cho đấy.
- Kha cứ nghĩ Shu giận Kha chứ- Kha nói.
- Bộ Kha đã làm gì giấu Shu sao?- Hy đảo mắt nhìn Kha thăm dò.
- Không có- Kha lắc đầu ngay.
- Hôm qua về mệt quá nên ngủ luôn.- Hy lục trong cặp lấy ra một túi bánh bông lan- Cho Kha đó.
- Bánh bông lan sao?- Kha cầm lấy túi bánh.
- Ừ.- Hy gật đầu- Chỗ quen đó. Thôi Shu vào lớp trước đây.
- Shu này- Kha níu tay Hy lại.
- Gì á?
- Kha yêu Shu- Kha nói thật nhẹ nhàng cũng vừa đủ để Hy có thể nghe thấy.
- Biết mà- Hy khẽ mỉm cười rồi vẫy tay- Vào lớp đây!- Hy quay đầu lại bước đi. “Cậu thật sự không muốn nói tớ biết cậu đã làm gì cùng ai hôm qua sao?”- Hy lặng giấu đi hơi thở dài rồi cứ thẳng đường bước đi.
“Haiz... Có phải mình đã quá lo lắng rồi không?”- Kha nhẹ trút hơi thở mệt mỏi “Có lẽ Shu vẫn chưa biết chuyện mình về đó, nhưng mình vẫn có linh tính gì đó không lành, chắc phải tìm cơ hội nào đó nói hết với cậu ấy thôi”. Kha nhìn túi bánh bông lan còn nằm trên tay mà lòng nặng trĩu...
...
Một buổi tối thứ sáu tại khu nội trú, không khí hôm nay không khác mọi ngày cuối tuần là bao, ai nấy đều đang tiến hành thu dọn đồ đạc và vệ sinh để trở về nhà sau một tuần học căng thẳng. Khung cảnh chung là thế, phía thư viện Nguyên và Thy vẫn đang chăm chú vào tác phẩm vẽ của mình.
- Muốn biến tác phẩm từ phác họa sang bản vẽ chính thức, Thy phải biết tỷ lệ phóng hợp lý- Nguyên nói- Thường mình sẽ chia làm chín hoặc mười sáu ô. Như thế này- Nguyên dùng thước và bút chì kẻ nhẹ nhàng trên trang giấy.
- À hiểu rồi- Thy gật đầu.
- Kẻ nhạt thôi.- Nguyên chuyển sang cho Thy tự vẽ- Mẹ Nguyên bảo thi đại học thường sẽ vẽ chân dung hoặc tĩnh vật nên tập chia trừu tượng rất quan trọng đấy.
- Mẹ Nguyên biết nhiều quá nhỉ?- Thy cười khẽ- Cô chắc giỏi lắm.
- Hi, mẹ Nguyên học ngành này mà.- Nguyên đáp- Nguyên định về nhà sẽ dùng màu nước để vẽ lại bức tranh đầm sen này. Dùng màu pha hợp lý vẽ lên sẽ đẹp hơn.
- Mà hôm nào Nguyên chỉ cho Thy phác họa chân dung nha.- Thy nói- Cái đó chắc cũng hơi căng á.
- Hi, không sao đâu.- Nguyên cười vui vẻ- À, có cái này cho Thy nè.
- Có gì á?- Thy vẻ tò mò.
- Đây… - Nguyên lấy ra một tờ giấy nhỏ, trên đó là một bức tranh được phác họa bằng bút bi đen cảnh một cô gái tóc dài đang cười tươi bên đóa sen nở rộ. Nhìn mộc mạc thế thôi nhưng nét vẽ vô cùng sắc nét và có hồn đến lạ. Nguyên đưa ra cho Thy- Xem đi!
- Ơ… - Thy bất chợt thốt lên bất ngờ rồi nhìn Nguyên- Cái này là...
- Nghệ thuật là biết nắm bắt thời cơ để tạo cho mình một tác phẩm mà.- Nguyên cười khẽ.
- Không ngờ cậu lại có thể vẽ được cả cái này.- Thy vẫn còn đâu đó cảm giác mông lung- Nhìn giống...
- Tặng cậu đấy!- Nguyên không chần chừ.
- Ơ..- Thy nhìn Nguyên bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang nhìn mình đầy thương mến. Bao nhiêu cảm xúc trong cô cứ xoay vòng khiến Thy bất chợt không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa, cô chợt ngượng ngùng hẳn- Ừm...
- Xin lỗi Thy nha.- Nguyên cũng gượng cười.
- Không có… - Thy lắc đầu- Cảm ơn Nguyên nha.
- Ừ. - Nguyên cười gãi đầu- Thật ra Nguyên có chuyện này định thú nhận với Thy.
- Chuyện gì thế?- Thy hỏi.
- Thy đã nói nếu Nguyên vì một lý do chính đáng mà nói dối Thy, Thy sẽ tha thứ cho Nguyên đúng không?- Nguyên lấy hết can đảm ra hỏi.
- Hở?... Ừ- Thy khẽ gật đầu- Nguyên đã nói dối gì sao?- Thy nhìn Nguyên như đang trông đợi một điều gì đó.
- Chuyện thật ra là...
- Nguyên, Thy!- Doanh từ ngoài bước vào cắt ngang cuộc trò chuyện. Như hiểu ra điều gì đó, Doanh vẻ hối lỗi- Hình như tui vào không đúng lúc thì phải. Chỉ tại thầy nói đưa cái này cho mấy người thôi- Doanh đưa ra hai tờ giấy cho cả hai.
- Thư mời phụ huynh á?- Nguyên giật mình khi cầm lấy tờ thư mới.
- Ừ.- Doanh gật đầu- Thầy nói mai về cầm về cho ba mẹ luôn. Thầy sẽ gọi về sau á.
- Cuối tuần sau… - Thy cầm tờ giấy- Hôm bữa thầy có nói rồi đúng không?
- Hi. - Doanh cười- Thầy nói thầy sẽ không truy cứu vụ hôm thứ tư đi chơi mà nói với phụ huynh đâu. Vui quá trời luôn.
- Vậy là chiều thứ bảy tuần sau tất cả bọn mình phải ở lại cùng ba mẹ thật sao?- Nguyên chép miệng.
- Thì lâu lâu ở lại một buổi thôi. - Doanh nói- Thầy nói chiều đó chỉ cho phụ huynh đón về thôi. Mà hai người đang làm gì thế? Vẽ sao?
- Ừ.- Thy vội đáp rồi nhanh tay đặt tấm hình giấu xuống bên dưới mặt bàn.
- Đẹp vậy?- Doanh trầm trồ khi thấy bản phác họa đầm sen trên bàn- Đừng nói là ông vẽ nha Heo! Hôm nào vẽ xong mang qua câu lạc bộ tui trưng bày cho nha.
- Rõ ràng quá mà. Tranh tui vẽ không dễ trưng bày vậy đâu.- Nguyên lên mặt rồi nhanh tay lấy lại tấm hình- Hết chuyện rồi ra ngoài được không?
- Sý…!- Doanh lườm Nguyên- Bày đặt. Tui biết rồi, đi đây. Hai bé ở lại tiếp tục câu chuyện đi!- Doanh nhanh nhảu chạy ra nhưng không quên quay lại trêu đùa- Hai đứa đẹp đôi quá à. Chúc may mắn nhé!
- Con này thiệt tình...- Thy chép miệng.
- Doanh trong lớp lúc nào cũng vui vẻ như vậy hết.- Nguyên cũng nói.
- Mà Nguyên định nói chuyện gì?- Thy hỏi.
- À… - Nguyên như nhớ ra. Cậu nhìn vào tờ thư mời trong tay “Mọi việc sẽ càng rắc rối hơn khi mẹ mình xuất hiện mà mình chưa nói gì hết. Chỉ còn có thể là bây giờ thôi, phải nói ngay bây giờ mới được”.
- Nguyên!- Thy nhìn Nguyên- Sao á?
- À... không sao- Nguyên bừng tĩnh.
- Thấy Nguyên có vẻ mệt rồi.- Thy quan sát- Thôi hôm khác nói vậy. Bây giờ vào nghỉ đi.
- Không được!- Nguyên lắc đầu- Nguyên phải nói trong hôm nay. Không thì sẽ hối hận mất.
- Ơ...- Thy ngập ngừng- Chuyện gì quan trọng vậy?
- Thật ra thì...- Nguyên nắm chặt bàn tay mình lại. Không khí dường như đều ngộp thở cho cả hai.
- Anh Nguyên!- Như từ trong nhà thầy bước ra một lần nữa khiến cả hai như từ trên lầu cao rớt thẳng xuống đất. Như vẻ như cũng nhận ra điều gì đó bỗng ngập ngừng- Em.. Em xin lỗi. Thầy bảo anh vào trong nhà, thầy vừa nghĩ xong cách giải mới cho bài toán rồi ạ.
- À... Ừ.- Nguyên cắn răng đứng dậy- Xin lỗi Thy nha. Nguyên vào gặp thầy trước đã.
- Ừ. Nguyên vào đi.- Thy gật đầu cuống quýt.
- Ở trong nhà sao?- Nguyên bước ra gặp Như rồi cả hai cùng bước đi. Nhìn Nguyên đi mà tim Thy như nhảy ra ngoài. Đến bây giờ cô mới có thể bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô lấy bức hình của Nguyên ra “Có lẽ cậu đang sợ ngày họp phụ huynh và mọi chuyện về gia đình cậu sẽ phơi bày có đúng không?... Chắc là cậu trong thời gian qua đã phải chịu rất nhiều áp lực và suy nghĩ rồi...”- Thy đặt bức ảnh vào cuốn vở rồi gấp lại khẽ thở dài.
...
Dường như ông Trời dày vò Nguyên đến mức không muốn cho cậu nói ra với Thy những điều mà cậu muốn nói, cả một đêm dài chìm trong vô vàn suy nghĩ khiến cậu không thể nào ngủ yên được. Sáng hôm sau đến trường với tâm thế mệt mỏi cũng khiến cho đám bạn lắm trò bàn tán.
- Hôm qua tỏ tình với Thy không thành hay sao mà nhìn uể oải thế?- Doanh từ phía sau vỗ vào vai Nguyên.
- Còn nói nữa...- Nguyên quay lại nói ngay- Muốn nói chuyện mà hết người này tìm đến người kia... Đúng là không yên ổn gì thật.
- Mày làm gì nên tội rồi?- Kha hỏi- Nhìn mặt mày tao nghi lắm.
- Mệt quá!- Nguyên xụ mặt- Tao với Thy trong sáng vô cùng nha. Không có như mày với Shu đâu.
- Thằng này nói gì vậy?- Kha giật nảy mình.
- Tao nghĩ không nên đụng vào nó rồi.- Khanh khuyên chân thành- Không mày chết lúc nào không ai biết đấy.
- Hôm đi hái sen hai đứa này thân mật tình tứ quá trời đi.- Kỳ quay xuống- Bữa đó cảnh đẹp không tỏ luôn cho xong.
- Vậy là hôm ấy Kỳ với Hoàng làm gì rồi?- Khanh cười hỏi.
- Tao biết đây.- Nguyên nhanh miệng.
- Nhiều chuyện đánh chết giờ á. - Kỳ nhanh nhảu bịt miệng Nguyên lại.
- Nghi lắm nha!- Cả bọn nhìn Kỳ nghi ngờ.
- Duly cũng biết.- Duly cười- Hôm ấy Duly đi rình chung với Nguyên mà.
- À ha...- Khanh cười- Có chuyện gì kể cho Khanh nghe xem. Chiều nay đãi ăn chè luôn.
- Tưởng ly chè đánh đổi được tình bạn thân thiết của mình với Kỳ sao?- Duly nhìn Kỳ cười- Nhưng mà… nếu hai ly thì được.
- Nè- Kỳ giậm chân.
- Ok luôn- Kha quay xuống- Nói đi Kha đãi vô tư luôn.
- Cái này Kha nói nha- Duly ranh mãnh.
- Nói là giữ lời mà- Kha cười- Cùng lắm thằng Khanh trả tiền thôi chứ có gì đâu.
- Mày bạn tốt quá ha!- Khanh lườm Kha.
- Nói đi!- Kha nài nỉ.
- Nói chứ... đâu có thấy gì đâu.- Duly cười- Rình mà không thấy.
- Trời!- Cả bọn mất cả hứng.
- Duly là không thể làm thám tử rồi nha.- Doanh chép miệng.
- Nhưng mà để người ta đi rình là có chuyện rồi đúng không?- Nguyên phân tích.
- Đúng!- Cả bọn đồng tình.
- Thôi mệt mấy người quá nha.- Kỳ khoanh tay- Đoán mò không à.
- Tất cả trật tự!- Kha nghiêm sắc mặt khiến ai cũng giật mình rồi chợt hạ giọng phì cười- Em yêu tao gọi.
- Trời!- Cả bọn ai nấy đều cho Kha một cú đau điếng.
- Mày hay quá rồi á Ken!- Vũ lúc này mới lên tiếng hùa theo đám bạn.
- Cho tao nghe điện thoại cái đã- Kha cười vẻ nài nỉ rồi bắt máy- Nghe này Shu.
- Lát tiết ba cả khối được nghỉ, mấy đứa định chơi bóng chuyền, hỏi thử mấy tay lớp Kha có muốn chơi không?- Giọng Hy ở đầu máy bên kia.
- Chơi bóng chuyền sao?- Kha liếc nhìn Nguyên và Khanh- A2 rũ chơi bóng kìa, chơi không?
- Chơi luôn đi.- Nguyên đáp ngay- Tiết sau trống mà.
- Cũng được- Khanh cũng gật đầu.
- Ok chơi.- Kha đáp vào điện thoại.
- Vậy thì xuống sân bóng đi nha.- Hy nói- Lớp Shu mới học thể dục xong đang ở dưới này rồi.
- Ok. – Kha đáp rồi tắt điện thoại- Chơi đội sáu người á.
- Bây giờ xuống luôn sao?- Nguyên hỏi- Có nói chơi nam nữ gì không?
- Tao không hỏi nữa- Kha lắc đầu- Xuống đi rồi biết. Chơi với A2 cũng vui mà.
...
Thế là cả đám A1 cũng nhanh chóng kéo xuống sân thể dục. Ở đây, đại bộ phận A2 đang chơi bóng chuyền rất hăng, có cả nam lẫn nữ. Ai cũng biết lớp A2 có Thiên, Cường và Phương là những gương mặt sáng giá trong đội tuyển bóng chuyền của trường, vì thế mà việc A2 tự tin thách đấu là điều không có gì khó hiểu. Nhưng ai biết được, đội hình A1 từ lúc có Nguyên và Kha cũng đã mạnh lên rất nhiều, ắt hẳn trận đấu hôm nay không ai có thể đoán trước được thắng bại thế nào.
- A1 xuống rồi kìa.- Đona đứng trong sân chỉ tay. Cả bọn A2 liền ngừng việc chơi bóng.
- Xuống nhanh nhỉ?- Đình Cường bước lại phía Khanh.
- Có người gọi chơi là phải làm ngay chứ.- Khanh cười- Đặc biệt là A2 đã ra lời thách đấu trước thì còn gì bằng…
- Không biết A2 định đấu với đội hình thế nào đây?- Nguyên hỏi.
- Chơi vui thôi.- Nam bước lại- Bốn nam hai nữ đi! Hôm trước thấy nữ A1 đấu hăng quá mà.
- Chơi vậy là ác lắm nha.- Doanh lên tiếng.
- Cũng được.- Kha suy nghĩ- Lớp mình có Kỳ và Duly đánh cũng rất tốt còn gì.
- Vậy thì được.- Cường cười- Lớp này có Phương và Hằng Nghi là ok rồi.
- Được- Khanh đáp- Thi đấu thử một trận xem sao.
Nói là làm ngay, cả hai lớp nhanh chóng lựa chọn lực lượng rồi tiến vào sân thi đấu. Bên lớp A1 có Khanh, Kha, Nguyên, Dương Anh, Duly và Bảo Kỳ. Về phía A2 thì có Cường, Thiên, Nam, Nhật, Phương và Nghi. Ai nấy đều đang trong bộ đồng phục thể dục rất thoải mái, nhanh chóng khởi động ngay trên sân. Phía bên ngoài lực lượng cổ động cũng không thua kém gì, ai nấy đều đang hồi hộp vì trận đấu.
- Shu nghĩ đội nào thắng?- Thy hỏi.
- Không biết nữa.- Hy lắc đầu- Có Nguyên và Kha vào, đội hình A1 chắc chắn sẽ khác hẳn đội hình năm ngoái thi đấu thôi.
- Tất nhiên A2 sẽ thắng rồi.- Nga nói- Lớp mình hai năm vô địch môn bóng chuyền còn gì.
- Tự tin về người yêu của nàng quá ha.- Hy nhìn Nga trêu.
- Tui là tui biết hai nàng đang hướng về hai chàng bên A1 rồi,- Nga cười- Không được phản Tổ Quốc đâu đó nha.
- Chắc là đợi tui phản á. - Hy phì cười.
- Khanh ơi cố lên!- Đona hô lên khiến cả bọn phì cười.
- Tui nói mà… - Hy nhìn cả bọn cười.
- Thua mày luôn!- Nhi gõ Đona một cái rõ đau- Phản hả mày?
- Không có.- Đona lắc đầu- Cổ vũ Khanh nhưng chắc chắn A2 sẽ vô địch.
- Như vậy thì còn được.- Thy cười vui vẻ.
Phía bên A1 cũng đang rất sôi nổi.
- Nhìn hai bên không hơn kém nhau tí nào hết- Doanh quan sát.
- Tui vẫn nghĩ A2 sẽ thắng.- Vũ lên tiếng- Ít ra ba đứa trong đội tuyển đã phối hợp với nhau rất ăn ý còn gì, A2 đã hai năm vô địch bóng chuyền rồi.
- Tui vẫn tin vào bộ ba của lớp mình.- Bách Nhu nhận xét- Ba đứa tuy mới học cùng mấy tháng nhưng cũng rất hiểu ý nhau còn gì.
- A1 là phải thắng chắc rồi.- Ly La với đầy vẻ tự tin.
- Để xem...- My cũng vẻ đắc ý quan sát rồi liếc mắt về phía Hy.
- Ít ra thì A2 được cái đoàn kết hơn lớp mình… - Doanh thở dài- Lớp người ta lại còn quan tâm nhau hơn là chuyện thắng thua còn gì.
- Trận đấu bắt đầu rồi kìa!- Vũ chỉ tay.
Thế là trận đấu cũng đã bắt đầu. Cả hai đội thảo luận xong đều tiến về vị trí sẵn sàng. Không phải bàn cãi gì nhiều, về phía A1, hàng phía trước Kỳ đứng giữa Nguyên và Khanh, hàng phía sau Duly đứng ở giữa Kha và Dương Anh. Với A2 lại chơi chiến thuật khác, hàng phía trước Đình Cường đứng giữa Nam và Hằng Nghi, phía sau là Nhật đứng giữa Phương và Thiên. Ba tay chính đứng tạo thành một hình tam giác rất chắc chắn. Ngay từ đầu A2 đã giành ưu thế là đội phát bóng trước. Thiên vui vẻ nhận lấy bóng rồi di chuyển xuống cuối sân. Trái bóng nhanh chóng bay đi rất nhẹ nhàng, chỉ mới khởi động thôi nên không có gì phải căng thẳng cả. Trái bóng bay đến giữa sân nhanh chóng được Kỳ hạ trọng tâm đệm rất gọn gàng. Không đợi chờ, Dương Anh tiến lên phía trước thực hiện pha chuyền bóng cao tay rồi Khanh nghe báo hiệu cũng chạy lên phía lưới nhảy lên đập bóng. Trái bóng bay thẳng qua lưới rơi xuống vào giữa sân. Đình Cường phía này nhanh nhảu chạy lên phía trên lưới, Nhật từ đó cũng không chần chừ chạy về phía trước đệm bóng. Trái bóng bay lên nhẹ nhàng rơi vào tay Cường rồi theo đường chuyền bóng cao tay bay qua sân. Trái bóng cứ thế mà được tưng đi nhịp nhàng, nhìn cái cách phối hợp không cần qua lời nói của A2 thôi cũng khiến nhiều người bất chợt phải giật mình. Phía cổ động viên cũng sôi nổi không kém, đúng là tinh thần đoàn kết của A2 lúc nào cũng vượt hẳn so với những tập thể khác, đặc biệt là có người dẫn đầu. Hy nói khẽ vào tai Đona điều gì đó rồi chạy đi ra ngoài. Đona hớn hở thảo luận với mọi người xung quanh rồi hô to “A2.. Cố lên! A2.. chiến thắng!”. Tiếng hô từ từ lan rộng ra cũng khiến không gian sôi nổi hơn hẳn.
- Lớp mình cũng cổ vũ đi!- Thiên Mi lên tiếng- Lớp phó My hô lên cho lớp mình cùng cổ vũ nè.
- Đúng đó- Nhu cũng tán thành- Nhất định phải thắng mới được.
- Cố lên mấy trai mấy gái ơi!- Doanh la lên mà không cần đợi chờ đồng đội của mình.
- Để Shu đi mua nước cho mấy bồ đó đã- Hy nói khẽ với Thy- Nhìn vậy chứ hết set nhanh lắm. Thiếu nước là đuối á.
- Ờ ha… - Thy gật đầu- Tui đi cùng bồ ha.
- Thôi không cần đâu.- Hy lắc đầu rồi lùi về sau đám bạn.
Mọi người vẫn đang tập trung vào trận bóng chuyền, tỉ số mới đó đã mang lại lợi thế cho team A2. Thiên với Cường quá ăn ý trong cách chuyền bóng khiến những pha bóng tấn công của Khaanh cũng trở nên khó khăn hơn.
- Chơi thế này chỉ có thua tất tưởi thôi- Kha nói- Phải thay đổi chiến thuật mới được.
- Tao thấy mày nên trụ giữa sân đi Ken.- Nguyên cũng lên tiếng- Còn Khanh lo giữ lưới thôi. Nó đánh úp tốt.
- Duly chuyền nhẹ tay thôi.- Khanh cũng góp ý- Phát cuối cùng qua sân mới quan trọng.
- Ok- Cả bọn nhìn về phía trước.
Bóng từ tay Cường bắt đầu được chuyền đi một cách nhẹ nhàng.
- Úp Kỳ!.- Kha vội ra hiệu. Kỳ nhanh nhảu đưa tay ra đỡ một pha bóng thật căng. Trái bóng bay cao và thẳng, vừa xong cô cũng nhanh chóng lùi lại để Kha nhận bóng chuyển một đường chuyền đẹp cho Khanh. Khanh phía này chỉ việc nhảy lên úp bóng thật mạnh xuống sân đối phương mà không ai có thể trở tay kịp.
- Ồ!- Cả bọn ai cũng trầm trồ.
- A1 đang lấy lại phong độ rồi. - Ly La đắc ý.
- Thắng không kiêu bại không nản mới là A2!- Đona cũng nhanh nhảu. Cả bọn hô vang- A2 vô đối….
Trong lúc cả hai bên đang thi đấu cân tài cân sức thì Hy đang vui vẻ bước vào căn tin. Căn tin giờ này cũng đông đúc hơn mọi ngày vì cả khối 12 đều được nghỉ tiết. Hy bước lại quầy.
- Cô ơi, lấy cho con một lốc revice nhé cô!- Hy lên tiếng- Lấy lạnh á cô. À mà hai lốc đi cô! Cho đội bên A1 nữa chứ…
- Đợi cô tý nha bé.- Cô chủ đang bận tay với mấy ly cà phê.
- Dạ không sao ạ.- Hy cười đáp. Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài sân nơi đám bạn vẫn đang rôm rã. Bất chợt, Hy bị cuốn vào một câu chuyện loáng thoáng đâu đó
- Biết bé Như 11A4 không?- Một giọng nữ phía bàn bên kia lên tiếng- Nghe mấy đứa lớp 11 nói nó đang cực kỳ kiêu ngạo vì được Hoàng Kha 12A1 để ý đó. Bọn nó còn nói rần rần là hai người đó ăn chở nhau đi hoài.
- Cái gì?- Ai cũng ngạc nhiên- Kha A1 sao?
- Bé Như dẫn chương trình hả?- Một người khác hỏi- Con đó á. Tao nghe mấy thằng nói nó cũng không vừa đâu.
- Hèn gì hôm bữa thấy Hoàng Kha với con nhỏ đó đi cùng nhau từ Nhà Thờ ra, cười nói vui vẻ mà thân thiết lắm.- Một người khác cũng không bỏ qua.
- Nhỏ này ghê thật.- Cô bạn này chép miệng- Được hot boy A1 để ý luôn. Nghe đồn Kha đó giỏi lắm, còn từng đạt giải toán quốc gia chứ chả đùa.
- Ai biết được chơi mấy ngày rồi bỏ mày ơi...- Mấy đứa cười khúc khích- Lúc đó mới thấy cảnh.
- Người ta dù gì cũng hơn mày rồi.- Cô bạn này vẫn nói- Có trai đẹp, giỏi mà giàu nữa. Mày kiếm đâu ra mà so sánh chứ.
- Thiệt tình…
- Hy, nè con- Cô chủ đưa ra cho Hy hai lốc 7up receive lạnh toát- Con có lấy đá không?
- À… Dạ không ạ.- Hy chợt tĩnh ra- Uống lạnh được rồi ạ. Uống đá không tốt cho mấy bạn. Con cảm ơn cô.- Hy đưa tiền cho cô chủ rồi quay ra bước đi.
Hy xách nước bước ra ngoài sân. Cô vừa đi vừa nhìn về sân bóng chuyền vừa suy nghĩ “Hạnh Như với Kha… chuyện này là sao nhỉ? Hai người đến nhà Thờ khi nào mà sao mình lại không biết… Có bao giờ bé Như chịu đi nhà Thờ với mình đâu kìa”. Những suy nghĩ bâng quơ cứ vây lấy cô thật khó tả, Hy bước từng bước trên sân mà vẻ mặt vô hồn như tâm tư suy nghĩ lạc trôi nơi nào cả rồi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro