Chap 22
•
•
•
•
•
Văn Toàn nằm im dưới đất, đôi mắt trắng bệch, mắt mở căng ban nãy giờ từ từ khép lại, hơi thở hấp hối bây giờ nhẹ nhàng, thanh thản vô cùng. Lúc này Ngọc Hải mới nhẹ nhàng bế cô dậy, đặt lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn trùm lên cho cô. Anh đi lại đóng cửa, vào nhà tắm lấy 1 chiếc khăn thấm nước, mang ra lau sơ cho cô. Xong xuôi, anh hôn nhẹ lên trán cô, thầm thì:
– Ngủ đi nào Văn Toàn, trong giấc mơ hãy nhớ đến tôi….
Sáng hôm sau...
Văn Toàn cả người lại chảy mồ hôi hột đầm đìa, hai tay bấu chặt ga giường, cả mảng giường ướt đẫm, môi mấp máy kêu lên:
– Không… Kh..ông.. Làm ơn mà… Hơ…hơ…
Ngọc Hải nghe vậy liền đi lại, anh ngồi cạnh bên giường, hơi lay lay cô, hỏi:
– Thụy Ly… Em sao vậy?
Cô liền bật dậy ngay lập tức, đầu tóc rối rời, khuôn mặt hoảng loạn, cô vội vàng nhìn xung quanh, như đề phòng điều gì đó. Quay sang là Ngọc Hải, cô ôm trầm lấy anh, nước mắt cứ thế tuôn ra, giọng cô khản đặc nói:
– Hức.. hức… Em chết mất.. Hức…hức…
Ngọc Hải ôm chặt cô lại, đưa tay vuốt vuốt tấm lưng đầy an ủi, anh vỗ về:
– Yên tâm nào… Tôi luôn ở đây…
Vừa nói khóe mắt anh vừa nhếch lên, cả chất giọng cực kì toan tính. Nghỉ ngơi 1 lúc sau, Ngọc Hải nói:
– Hôm nay tôi đưa em ra ngoài, hít thở không khí trong lành chút nhé. Tôi sẽ dẫn em tới 1 nơi…
Văn Toàn đờ đẫn người ra, chỉ lẳng lặng gật đầu. Nơi anh chở cô tới chính lại mộ của ông bà Nguyễn- cha mẹ cô, 2 người đã bị chết cháy trong 2 năm trước. Chỉ tiếc là giờ cô đã mất trí nhớ, tạm thời chưa thể nhớ ra cha mẹ mình và nguyên nhân cái chết của họ. Mộ 2 ông bà ở trên 1 nơi vắng, gió thổi vô cùng thoáng mát, dịu nhẹ mà yên bình vô cùng. Ngọc Hải bước vào, cầm theo 1 đóa hoa tưới thắm, theo sau là Văn Toàn. Anh đi tới đặt bó hoa xuống, cắm nén hương. Văn Toàn nhẹ nhàng hỏi:
– Đây là ai vậy ạ?
Ngọc Hải thở dài, anh nói:
– Tôi cũng không rõ. Vừa là những kẻ tôi căm hận nhất trên đời, vừa là những người tôi thấy muốn biết ơn…
Văn Toàn khó hiểu, chờ đợi giải thích tiếp theo từ anh. Ngọc Hải nói tiếp:
– 24 năm về trước, khi tôi mới chỉ là 1 cậu bé được bố mẹ dẫn đi chơi, mọi chuyện sẽ là kí ức đẹp cho đến khi 1 chiếc ô tô lớn đâm trực diện vào bố mẹ tôi. Họ nằm ra đất, máu lênh láng trên đường, người lái xe là ông chồng, trên xe là người vợ mang thai, có lẽ đã đến ngày đẻ. Người đàn ông đó ngoái đầu xuống nhìn, tôi chạy lại nơi bố mẹ mình, khóc lớn lên rồi cầu xin người đàn ông:
– Chú… hức hức.. Xin chú cứu bố mẹ con… Hức… hức
Tiếng người vợ bên trong oai oái lên:
– Anh à… Nhanh lên mà, em đau bụng quá… Huhu…
Vậy là người đàn ông đó quay đi, tiếp túc rì ga phóng thẳng đi. Tôi nhìn chiếc xe bằng ánh mắt tuyệt vọng và đầy căm phẫn. Sau này tôi điều tra và tìm được gia đình họ, 2 ông bà làm công viên chức bình thường,có 1 người con gái, sống hạnh phúc trong 1 căn nhà nhỏ thôi. Ha ha… Thật nực cười khi họ sống hạnh phúc, êm đềm còn tôi trơ trọi, trở thành 1 thằng bé mồ côi cha mẹ. Trớ trêu thay tôi… lại phải lòng người con gái
Văn Toàn hỏi tiếp:
– Vậy anh đã làm gì?
Ngọc Hải quay lại, đứng gần chỗ Văn Toàn, nói nhỏ:
– Họ phải chết…
Văn Toàn hơi sợ, gió bắt đầu thổi lớn, anh nói tiếp:
– Còn cô con gái xinh đẹp ấy sẽ là của tôi. Nhưng cô ấy hư lắm, không biết điều nên tôi phải trừng phạt…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro