Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Nơi này khá tốt

Tu luyện linh lực có chút phiền phức, thế giới này căn bản là không có linh khí , nhưng cũng may là phương pháp tu luyện ma lực và linh lực không giống nhau .

Ma lực sẽ tồn tại ở trong tự nhiên , chỉ cần có thế giới tự nhiên tồn tại thì hắn tự nhiên sẽ có đủ ma lực để tu luyện.

Tinh cầu này đối với nguyên thân mà nói có thể là một nhà tù , sinh hoạt gian khổ , nhưng đối với hắn mà nói , nơi này quả trực là thiên đường. Nơi nơi đều là cảnh sắc tự nhiên , khó có thể tìm thấy dấu vết củ nhân công . Đối với một người kế thừa huyết mạch của cả tinh linh và người lùn mà nói , thiên nhiên chính là thứ mà hắn yêu nhất . 

Huống chi, hắn còn từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được , thế giới này trừ bỏ những người có dị năng đặc biệt thì còn có một số người sở hữu tinh thần lực , có thể đào tạo linh thực , luyện chế dược tề . Quả thực là vio cùng thích hợp với hắn mà .

"Tiểu thiếu gia, cậu thật sự không có việc gì chứ ?" Lão quản gia không yên lòng hỏi lại .

Lão quản gia là mẹ của nguyên thân lúc gả cho cha hắn cùng đến , là người chứng kiến mẹ nguyên thân và nguyên thân lớn lên , đối với nguyên chủ càng giống như là tình cảm ông cháu .

Sau khi nguyên thân bị đuổi ra khỏi gia tộc , lão quản gia liền kiên quyết dứt khoát đi theo nguyên thân cùng nhau rời đi .

Viên tinh cầu này là một trong những sở hữu tư nhân của Tiêu gia , mỗi con cháu của Tiêu gia sau khi trưởng thành, chỉ cần có thể thức tỉnh thú hồn , đều có thể nhận được một phần lãnh địa thuộc về riêng mình . Nếu người nào có tư chất cao , thậm chí còn có thể được phân cho một viên tinh cầu .

Theo lý mà nói, Tiêu Thanh Dương vốn không có tư cách có được tinh cầu.

Hắn tuy rằng là con vợ của của Tiêu gia , nhưng thể chất cùng tinh thần lực đều thuộc về loại phế sài làm mất mặt gia tộc , Tiêu gia vì không muốn để người khác bắt được nhược điểm , lúc đuổi hắn đi đã cho hắn viên quặng tinh bị vứt bỏ , cùng lúc đó liền đem người ném đến nơi này .

Hiện tại trên tinh cầu này ngoài nhóm động thực vật bản địa thì chỉ còn Tiêu Thanh Dương cùng lão quản gia ở , cùng không tìm ra người thức ba . Bởi vậy cho dù lão quản gia có lo lắng muốn tìm bác sĩ đến khám cho tiểu thiếu gia cũng không tìm được .


"Đều là ta do không tốt, ta không có thể bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, thực xin lỗi với lời giao phó của tiểu thư lúc lâm chung ." Lão quản gia trên mặt vốn đã có nếp nhăn giờ đây lại càng thêm nhiều hoen , trong mắt tràn đầy thống khổ .

Có thể nhận ra , nếu không phải còn Tiêu Thanh Dương chống đỡ, nói không chừng hắn đã sớm chọn đi theo hai vị chủ nhân .

"Đỗ gia gia, ta thật sự không có việc gì, ta chỉ là đang suy nghĩ xem làm thế nào có thể sửa sang lại tinh cầu này , sau đó ở lại nơi này sinh hoạt ." Tiêu Thanh Dương sửa sang xong ký ức của nguyên thân , đối với thế giới này đã có bước đầu hiểu biết , vội vàng an ủi lão quan gia đã chiếu cố nguyên thân và mẹ hắn hơn phân nửa cuộc đời . 

Đối với lão quản gia , Tiêu Thanh Dương biết nguyên thân đối hắn vô cùng kính trọng cùng thân cận , tiếp thu ký ức của nguyên thân cũng làm hắn đối với lão quản gia phá lệ có cảm tính . Huống chi lão quản gia là người đầu tiên hắn thấy được sau khi đi đến thế giới mới , cũng là người duy nhất .

"Tiểu thiếu gia muốn tiếp tục ở lại nơi này ?" Lão quản gia nghe vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào .

Tiêu Thanh Dương thấy vậy cũng có thể hiểu được , rốt cuộc khi bị đưa đến nơi này , sau khi biết được chính mình bị gia tộc vứt bỏ , lại nhìn thấy hoàn cảnh nơi đây , tinh thần liền vô cùng sa sút. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là rời khỏi nơi này , căn bản không muốn ở đây thêm một gây một phút nào nữa .

"Ân, nơi này khá tốt." Tiêu Thanh Dương đã hoàn toàn tiếp nhận được sự thật là mình đã xuyên qua thời không , cũng tiếp nhận luôn thân phận và trách nhiệm của nguyên thân .
Hắn đứng lên nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này cũng không phải hoàn toàn không có người sinh sống, còn có rất nhiều kiến trúc giành cho người ở , chắc là do trước kia lấy quặng lưu lại , cho dù sau này viên quặng tinh bị phế , công nhân liền rời đi , để lại những kiến trúc này .

Trừ cái đó ra, trên tinh cầu này chỉ còn lại toàn rừng rậm và núi non , tuy là một viên quặng tinh bỏ đi , nhưng do quá xa đế đô nên không thể khai thác thành tinh cầu du lịch , nhưng đối với Tiêu Thanh Dương mà nói , nơi này tuyệt đối thích hợp cho hắn sinh tồn , nhất là đối với ma lực đang cạn kiệt của hắn .

Bất luận là người lùn hay tinh linh, đều là người tu tiên, đều thích thân cận với tự nhiên, rời xa dân cư đông đúc , bởi vậy đối với người khác mà nói viên tinh cầu này là không được người thích cùng khó có thể tiếp nhận , nhưng đối với hắn mà nói, quả thực chính là lễ vật tốt nhất mà hắn nhận được sau khi xuyên qua .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro