Timing Time
Tiffany luôn là một người chậm trễ.
“Cậu vẫn còn đếm bằng ngón tay à?”
Jessica chỉ có thể nhìn chằm chằm, kinh ngạc trong khi Tiffany nhíu mày nhìn lại cô. Jessica không thể tin được cô ấy mười lăm tuồi rồi mà vẫn dựa vào hai bàn tay để đếm.
“Dĩ nhiên! Tại sao không?”
Jessica đảo mắt trước lời nói của Tiffany. Lẽ ra cô nên biết rằng cả hai người họ lớn lên cùng nhau, Tiffany sẽ là người vẫn còn giữ tính trẻ con này.
Họ cần phải trưởng thành.
“Nó quá chậm.” Jessica bình thản nói, người thông minh hơn trong cả hai. “Mình thích đếm trong đầu mình hơn.”
Jessica bỏ qua tiếng chế giễu của người bên cạnh, giả vờ không biết khi cô chải tay qua mái tóc nâu của mình.
Cô tự hỏi sẽ trông như thế nào nếu cô để tóc vàng trong khi mân mê sợi tóc.
“Tại sao?” Tiffany hỏi khi cô ấy ngồi kế bên cô trên vỉa hè lạnh lẽo, nước không ngừng tuôn xuống khi cả hai đợi xe buýt.
“Như vậy đếm sẽ nhanh hơn.”
Jessica trốn sau tấm màn nâu khi Tiffany tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Jessica không thích cái cách mà hai má cô trở nên nóng lên khi Tiffany tiến lại quá gần.
Nó thật ngượng.
“Nhưng như thế mình sẽ không thể biết được cậu đếm như thế nào nếu mình không thể nghe thấy cậu” Tiffany thì thầm nhỏ nhẹ, giọng nói khàn khàn của cô tan vào bầu không khí ẩm ướt trong khi Jessica lắng nghe tiếng những giọt nước rơi đập vào sàn bê tông, Bộp, Bộp, Bộp.
"Tại sao cậu cần phải nghe mình đếm?” Jessica thì thầm, kéo hai chân cô lại gần ngực để che đi hai má đang nóng ran dưới mái tóc nâu dài.
Cô đang cảm thấy lo lắng khi Tiffany đặt tay mình lên vai cô.
"Bởi vì sau đó mình sẽ biết nếu mình vẫn có đủ thời gian để cho cậu"
Jessica ghét cái cách tiếng trái tim cô đang đập lớn như thế nào. Hai tai cô đang ù đi. Không ngừng đập vào hộp sọ cô và cô nhăn mặt bời cường độ của nó. Jesscia không thích cái cô cảm thấy bây giờ.
Thật phiền nhiễu.
“Vậy cậu chỉ cần phải đủ nhanh để theo kịp nó” Jessica trả lời, lại nghe Tiffany chế giễu lần nữa khi cô nhìn hé qua mái tóc nâu.
Jessica ngầng đầu khi cô nghe tiếng xe buýt đến và dừng trước họ. Tiffany rút tay khỏi vai cô, Jessica ngẩng lên để xem cô gái trẻ hơn đang làm gì.
“Tiffany?” Jessica hỏi, hoang mang khi bạn cô đột nhiên đứng dậy với biểu hiển sốc vẽ trên mặt cô ấy.
“Mình để quên vé xe buýt rồi!” Và Jessica không thể với ra kịp để nắm lấy cổ tay cô gái trẻ hơn khi Tiffany chạy nước rút trở lại trở trường.
Sao Jessica vẫn có thể tha thứ cô ấy, cô gái lớn hơn không biết.
Tiffany hay có xu hướng nhận ra những điều một chút quá muộn.
“Nhưng xe buýt đã đến rồi!” Jesssica hét lên phía sau cô, không chắc nên đợi hay bước lên xe buýt và hi vọng cô ấy có thể trở lại kịp
Cô nhìn Tiffany vẫy tay với cô, một nụ cười tự tin điểm trên môi cô ấy.
“Đếm đến mười và mình thề mình sẽ trở lại trước khi cậu nhận ra!”
Jessica vẫn lo lắng mặc sự lạc quan của cô gái trẻ hơn trong khi Tiffany chạy vào tòa nhà. Tiếng còi xe thu hút sự chú ý của cô, Jessica nhìn lên với hi vọng có thể thuyết phục người tài xế đợi lát.
“Chú làm ơn?” Mặc dù cực ghét phải chủ động, Jessica hi vọng cái bĩu môi của cô đã đủ thuyết phục, và cảm ơn điều đó vì người tài xế đã gật đầu đồng ý.
“Tôi cho cô ấy mười giây. Tôi còn có lịch trình phải theo, vậy nên nếu cháu muốn, cháu có thể đợi chuyến tiếp theo trong vài phút tới.”
Nhưng Jessica cần phải về nhà.
Không thể nào có chuyện cô sẽ đợi chuyến xe khác dưới trời mưa. Ba mẹ cô, cũng như cha Tiffany, sẽ giết họ mất.
“Cậu ấy sẽ làm được.” Jessica nói chắc chắn.
… Mình hi vọng.
Xoay người lại, Jessica bắt đầu đếm khi cô nhìn chằm chằm từ cửa xe để mở; hi vọng bắt gặp bóng người mờ ảo nào đó.
Một, cô nghĩ thầm, ghét cái cách cô đang đếm chậm như thế nào. Hai…
“Chuyện gì thế ông già?” Jessica xoay sang hướng giọng nói khàn, một người đàn ông hốc hác nhìn chằm chằm vào cô với cái nhìn không chấp thuận. “Tôi cần phải đến nơi làm hoặc không tôi sẽ mất quyền thăng chức!”
Jessica chỉ trừng mắt và rất biết ơn khi tài xế xe buýt đã cho ông ta một cái nhìn trống rỗng.
Tài xế xe buýt rõ ràng là không quan tâm.
“Tôi sẽ cho người bạn nhỏ của cháu thêm mười giây chỉ bởi vì tôi thích thế.” Người tài xế thì thầm, nhẹ nhàng làm rối tóc Jessica trước khi ngồi một cách thoải mái trên ghế ông ấy.
Jessica cười khúc khích, cúi người cảm ơn lòng tốt của người tài xế.
Ba, bốn, năm, sáu…
Jessica tiếp tục, cảm thấy bồn chồn khi tăng nhịp đếm của cô ấy.
Cô nhận thấy cô càng đếm nhanh, cô gái trẻ hơn sẽ càng phải trở lại nhanh hơn, vậy nên cô sẽ thấy Tiffany nhanh hơn.
… Cái này có tác dụng không?
“Mình làm được rồi!” Jessica nhảy dựng lên, giật mình khi Tiffany thở hổn hển ngay cửa, tay phải cô ấy nắm chặt tay nắm trong khi cô nâng tay kia để lộ vé xe của cô ấy.
Tiffany ướt từ đầu đến chân trong khi người tài xế mỉm cười và gật đầu bảo họ vào chỗ ngồi. Jessica chỉ đảo mắt khi cô nắm chặt cổ tay trái Tiffany và kéo cô xuống băng ghế cuối.
“Vậy---vậy mình đã làm thế nào?” Jessica nghe Tiffany hỏi nhỏ khi cô kéo cô gái trẻ hơn ngồi xuống cạnh cô.
“Tồi tệ.” Jessica trầm ngâm khi cô lấy một chiếc khăn tay từ túi váy. “Mình đã đếm đến hai mươi; bốn lần.”
Và Jessica phải giữ lấy Tiffany khi cô gái trẻ hơn không tin cô, Tiffany chuẩn bị đứng lên…
Jessica chỉ có thể cười khúc khích khi cô lau đi nước mưa và mồ hôi lẫn lộn trên gương mặt Tiffany. Cô nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc nâu đang che đôi mắt lấp lánh của cô gái trẻ hơn trong khi cô tỉ mỉ chăm sóc cô ấy.
“Mình đùa thôi, Tiff” Jessica nhướng một chân mày thích thú khi cô gái trẻ hơn thở ra nhẹ nhõm, "Mình đã đếm đến một trăm.”
Và Jessica mười lăm tuổi đã không thể giữ cho hai má cô đừng tăng thêm nhiệt độ khi Tiffany tiến lại gần với một cái nhíu mày. Jessica vẫn chưa rút tay mình lại, tay phải cô vẫn đặt trên chân mày Tiffany trong khi tay kia giữ cho mái tóc cô gái trẻ hơn khỏi rơi xuống mặt cô ấy.
“Vậy thì lần sau.” Tiffany bắt đầu, hơi thở cô trêu đùa bờ môi ấm áp của Jessica. “Mình sẽ không đến trễ vào lần sau.”
Và Jessica tin rằng đôi mắt của Tiffany biến mất thành hình lưỡi liềm khi cô ấy cười.
Tiffany có thể hay chậm trễ, nhưng cô sẽ luôn cố gắng để thực hiện được nó.
---
“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ vậy?”
Jessica đã hỏi trong một buổi học của hai người họ. Tiffany chỉ nhún vai trong khi vẫn giữ đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ đang chuyển động. Jessica chú ý thấy đôi mày chau lại trên đôi mắt cô ấy
“Cậu không để ý thấy thời gian có vẻ trôi nhanh hơn trước à?”
Jessica nhướng mày không hiểu trong khi Tiffany tựa cằm cô trên lòng bàn tay, cùi chỏ đặt một cách thoải mái trên bàn. Jessica tự hỏi tại sao Tiffany có thể nghĩ ra những điều ngớ ngẩn như thế, nhưng cô không nói ra, chỉ nhìn qua các ghi chú của mình lần nữa.
Cô cần phải chuẩn bị cho kì kiểm tra vào tuần tới
“Nhưng những khoảng trống vẫn như cũ.” Jessica nghe Tiffany lầm bầm dưới hơi thở cô ấy, và Jessica chẳng thể làm gì ngoài việc ngước nhìn lên lần nữa.
”Tại sao cứ phải quan tâm đến thời gian, Tiff?” Jessica nhẹ nhàng đóng cuốn tập lại và để nó qua một bên," bởi vì trước khi cậu biết đến nó, thì kì kiểm tra đã đến và cậu thì chưa chuẩn bị gì.”
Tiffany chỉ tặc lưỡi trong khi cô tiếp tục nhìn chằm chằm cái đồng hồ trắng trên đầu giường Jessica.
”Đó chính là vấn đề.” Jessica nhìn Tiffany nằm xuống nệm của cô, mái tóc đen của cô ấy rối tung. “Nó di chuyển quá nhanh đến nỗi tớ tự hỏi nếu tớ có thể theo kịp với nó”
Jessica tự hỏi cô có nên lo lắng.
“Tiff?” Jessica gọi, trườn về phía cô ấy với sự lo lắng “có chuyện gì à?”
Cô nhìn Tiffany cười nhẹ trong khi cô gái trẻ hơn đặt tay mình sau đầu, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng. Sự tò mò của Jessica nổi lên khi cô nằm cạnh Tiffany, hơi lơ lửng phía trên cô gái trẻ hơn như thể để đảm bảo.
“Gezz Jess.” Tiffany mỉm cười, đẩy những sợi tóc vàng rơi xuống mặt cô. “tóc cậu thật sự rất dài; nó làm nhột tớ.”
Jessica chỉ cau mày, không chắc chắn nên cảm thấy như thế nào. Có điều gì khác đang làm phiền Tiffany, và cô gái trẻ không sẵn sàng nói ra nó.
"Thời gian có trôi qua nhanh khi cậu nghĩ nó thật sự như vậy không?”
Jessica nhìn Tiffany suy nghĩ về những lời sắp nói, đôi mắt đen của cô ấy nhìn xa xăm.
“Nó đã không như thế lúc trước.” Jessica hai mươi tuổi nhăn mày bối rối khi Tiffany cười cho qua với một cái phẩy tay “nhưng đừng lo lắng về nó, nó chẳng là gì cả.”
"Tại sao bây giờ nó có vẻ nhanh hơn trong quá khứ?" Jessica hỏi một lần nữa, di chuyển đến gần hơn Tiffany trong khi cô nâng một bàn tay lên xoa thái dương, đôi mắt nhắm chặt.
"... Tớ không biết," Jessica theo dõi chuyển động đôi môi của Tiffany trong khi cô di chuyển để có thể nhìn rõ biểu hiện của Tiffany hơn. "Thời gian chỉ có vẻ trôi qua nhanh hơn, khi ở cùng với cậu."
Và Jessica dừng lại, nửa thân người cô đã lơ lửng trên người cô gái trẻ hơn khi cô nhìn chằm chằm vào mặt Tiffany. Cô vẫn chưa mở mắt khi tiếp tục xoa bóp trán, như thể cơn đau đầu đang xâm chiếm cô ấy.
"Vây sao?" Jessica thì thầm, bị mê hoặc khi cô nhìn vào xương hàm cô gái, "Bởi vì theo tớ thấy, thời gian chỉ dừng lại."
Và Jessica nín thở khi cô nhìn lên và thấy Tiffany mở mắt, lông mày cô ấy nhíu lại; sự bối rối khắc rõ trên khuôn mặt cô ấy.
“Mình không thấy được cái đồng hồ, Jess.”
“Tại sao cứ phải quan tâm đến thời gian, Tiff?”
Tiffany chỉ mỉm cười khi cô đẩy những sợi tóc của Jessica khỏi mặt cô ấy.
“Bởi vì cậu không nhận thấy à?” Jessica không để ý rằng cô đang đặt tay lên vai Tiffany khi cô xích lại gần hơn để quan sát. “Thời gian sẽ chậm lại nếu cậu nhìn vào nó.”
“Cậu muốn thời gian trôi qua chậm hơn à?”
Jessica không bỏ lỡ một nụ cười nhẹ nở trên môi Tiffany khi cô điều chỉnh nửa thân người mình ở trên cô gái trẻ hơn. Cô đã không nhận ra cô đã nâng chân cô vòng qua hông của Tiffany cho đến khi cô gái trẻ hơn cười nói.
“Cậu có biết rằng cậu đang thực sự nằm trên tớ không, Jess?”
Nhưng Jessica bỏ qua lời nói của cô ấy khi cô hoàn toàn nằm lăn trên người Tiff, đặt tay cô lên vai Tiffany để giữ vững mình trên eo cô ấy. Cô giữ mặt mình gần với mặt Tiffany khi cô quan sát biểu hiện của cô gái, không thể đọc được gì.
Có gì đó mất đi giữa họ.
Và Jessica biết điều đó thậm chí cô không thể nhìn sâu vào đôi mắt đen của Tiffany.
“Cậu liên tục nhìn vào đồng hồi vì như thế thời gian sẽ trôi chậm hơn.” Cô bắt đầu, không thể ngừng nhìn vào môi Tiffany. “nhưng cậu không nhận thấy rằng thay vì cậu bỏ thời gian xem thời gian trôi qua, cậu có thể dành thời gian cho tớ.”
Tiffany thở dài bên dưới cô khi cô ấy nâng tay phải lên chải mái tóc đen của cô ấy. Jessica phải giữ mình không phải rùng mình khi cô cảm giác hơi thở Tiffany đùa nghịch trên đôi môi cô.
Tất cả những gì cô cần làm là nhích lại gần hơn.
… Thật gần.
Jessica cảm thấy hai mí mắt cô nhắm lại khi cô nghiêng mặt mình.
“Cậu có bạn trai rồi, Jess.”
Và Jessica dừng lại, cảm thấy từng từ thoát khỏi đôi môi Tiffany như xé toạt cổ họng cô. Tay cô bấu chặt vai Tiffany, ngón tay cuộn lại khi cô thì thầm.
“Có gì sai khi tớ hôn người bạn thân của tớ à?“
Jessica không bỏ lỡ tia sáng thoáng qua trong đôi mắt đen của Tiffany khi cô ấy cố gắng để ngồi dậy.
“Nó sẽ, nếu người bạn thân của cậu xem cậu còn hơn thế nữa.” Tiffany thì thầm khi cô ngồi dậy, Jessica vẫn ở trên đùi cô.
Có lẽ Jessica nên cảm thấy bất ngờ, nhưng cô luôn có một cảm giác. Từ những cái ôm rụt rè của cô gái trẻ hơn đã cho cô đến cách cô ấy luôn luôn nhìn vào cô, Jessica có nghĩ đến nó. Nhưng tất nhiên, cô không thực sự chắc chắn vì thế cô vẫn chấp nhận những cái đụng chạm dịu dàng của cô ấy như cách cô ấy biểu lộ tình cảm.
Và thật sự mà nói, cô cảm thấy vui khi nghe nó.
Jessica cố gắng thu hút sự chú ý của Tiffany, nhưng đôi mắt người kia cứ tránh ánh nhìn thăm dò của cô. Cô chẳng phiền tách khỏi cô gái trẻ hơn, hai tay cô vẫn đặt vững trên vai khi cô điều khiển sức nặng của mình trên đùi Tiffany. Jessica chẳng phiền di chuyển bởi vì Tiffany cũng chẳng phiền đẩy cô ra.
Cô thích một Tiffany táo bạo, khi tỏ tình như thế.
Bởi vì Jessica biết cô không thể làm được giống như vậy.
“Nhưng nó cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa bởi vì đã quá trể rồi, phải không?” Jessica chau mày khi Tiffany di chuyển đôi mắt mình nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cô. “Thậm chí mình đã nói lần sau mình sẽ không như vậy.”
Jessica tự hỏi nếu đó có phải là ý của Tiffany vào lúc đó.
“Vây thì lần sau, mình sẽ không đến trễ vào lần sau.”
Jessica không nhận ra cô đã làm gì đến khi đôi môi cô bị khóa lại bởi đôi môi của Tiffany và tay cô tự động vòng qua cổ, đẩy nhẹ cô ấy nằm lên giường.
Tầm nhìn của cô tối đen, mắt nhắm chặt, môi cô nóng rực.Thân người cô run lên khi cô cảm giác đôi tay cô gái trẻ hơn di chuyển dọc theo ngực cô xuống hai bên hông.
Tiffany có thể đã trễ khi thổ lộ với cô, cô biết chứ. Nhưng điều đó không có nghĩa Tiffany đã không nói với trái tim cô ngay từ đầu.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro