Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Văn án:Cứu tôi với, pheromone của tôi có mùi sầu riêng, tôi không gả được mất rồi.~~~~~~~~~~~Văn án ngắn quá trời, làm Tặc phân vân không biết nên tự viết thêm một chút không =)))Chú ý: Truyện đã sửa lại một vài chi tiết so với bản gốc.…
Tỉnh lại, tôi phát hiện mình là thiếu gia thật vạn người ghét trong một quyểntiểu thuyết đam mỹ.Hành động hàng ngày chính là không ngừng tìm chỗ chết, hãm hại thiếu gia giả,sau đó bị người thân bạn bè chán ghét ruồng bỏ.Đùa gì thế?Chỉ dựa vào việc tôi đi một bước ho một trận nhỏ, đi ba bước ho một trận lớn,ba ngày hai lần cảm lạnh nóng sốt, rồi đau bụng đau đầu không rõ nguyên nhân.Ngay cả động thêm một cái tôi cũng ngại phí sức, chớ đừng nhắc tới đi nhằmvào người khác.Sau đó tôi hạ quyết tâm, nằm thẳng chịu mắng, ăn rồi chờ chết, chỉ hy vọng cóthể thư thái thoải mái vượt qua những ngày kế tiếp.Sau này, người nhà đã từng chán ghét tôi đều van xin tôi về nhà.Mà vị đại lão che giấu thân phận kia, thuần thục uốn gối quỳ xuống đất, đưa bàn tay lau nhẹ lên mắt cá chân lạnh lẽo của tôi:"Bảo bối, xin em, đừng để bị lạnh."…
Tôi là thiếu gia nổi tiếng trong giới đồng tính ở kinh thành.Đám đàn ông được tôi chơi qua nhiều không thể đếm xuể.Mà quản gia của tôi, Trầm Nghiễn, là người phụ trách giải quyết những món nợ phong lưu sau khi tôi chơi xong.Cho đến một ngày, tôi đột nhiên nổi hứng, muốn chơi đóa hoa trên đỉnh núi cao này.Sau khi trêu ghẹo hết lần này đến lần khác, cuối cùng Trầm Nghiễn cũng chìm đắm với sự tỉnh táo."Tôi ghét nhất là những món đồ chơi dơ bẩn."Hắn bóp eo tôi, ngón tay tiến vào trong dò xét."Cũng may, nơi này của thiếu gia, vẫn sạch sẽ."…
EDIT: TẶC TEAMTÁC GIẢ: BĂNG ĐƯỜNG LỆ CHIVăn án:Tôi đã dành mười năm để công lược nhân vật nam phụ phản diện.Cuối cùng cậu ấy đã trở thành người tốt.Và tôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đã tự sát trước mặt cậu ấy.Khi lưỡi dao cắm vào tim, tôi đưa tay vuốt ve gương mặt đẹp trai của nhân vật phản diện, gần như máy móc mà đọc lời thoại:"Quên anh đi...""Giang Từ, sau này sẽ có người khác yêu em."Nhưng đôi mắt Giang Từ đỏ rực, run rẩy ôm lấy tôi, cố gắng vô ích dùng tay bịt lại vết thương của tôi:"Anh không được chết.""... Em không thể sống một mình được đâu.""Xin anh..."Sau đó, tôi mang theo phần thưởng khổng lồ từ nhiệm vụ thành công trở lại thế giới thực.Tôi cứ nghĩ từ nay mình có thể an nhàn tận hưởng cuộc sống, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.Ai ngờ, ba năm sau, hệ thống bị trục trặc , và tôi lại bị đưa trở lại trong cuốn tiểu thuyết.Vì cái chết của tôi, Giang Từ đã trở thành nhân vật phản diện ác độc như ban đầu.Khóe miệng cậu ấy nhếch lên một nụ cười, chậm rãi đặt chiếc xích lên cổ tôi."Bé yêu à, cuối cùng, chúng ta cũng lại gặp nhau rồi.""Lần này... cho dù có thành quỷ, em cũng sẽ ở cạnh anh."…
Tôi bị ép phải liên hôn với tên ngốc của Hứa gia, ban ngày hắn là một tên ngu ngốc, tên khóc nhè, nhưng buổi tối lại đè tôi vào góc tường bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác.Nước mắt không ngừng chảy ra ngoài.Mắt cá chân bị hôn rồi lại bị hôn.Bên tai là tiếng cười khẽ giống như ác ma của người đàn ông: "Bảo bối, ngoan.""Đừng chọc tôi tức giận."Tôi sụp đổ.Đã nói là tên ngốc mà?…
Sau khi xuyên thành nam phụ thâm tình, tôi thành công cùng nữ chính tiến tới hôn lễ. Nhưng ngày hôn lễ diễn ra, nữ chính lại kéo khăn trùm đầu xuống, vứt bỏ giày cưới, rưng rưng nước mắt chạy về phía nam chính: "Em yêu anh, đưa em đi." Tôi đứng trên bục, nhẹ nhàng nhếch môi: "Anh chọn ai?" Ánh mắt nam chính tràn đầy dục vọng, lao lên bục: "Ngại quá, tôi tới cướp chú rể."…
Sau khi bị bạn trai làm đến chết trên giường, tôi chợt nhận ra. Hoá ra tôi và bạn trai đều là nam chính trong một bộ tiểu thuyết chợ hoa, toàn bộ tiểu thuyết 99,7% đều là những cảnh thịt thô bạo, chỉ có 0,3% cốt truyện, phải dùng kính lúp mới tìm ra. Sau khi nhìn thấy bỉ ngạn bên kia cầu Nại Hà, khi tôi mở mắt ra 1 lần nữa, người bạn trai trước mặt tôi áo trắng quần đen, mặt mày thanh tú, trên cổ tay gầy gò có một chuỗi hạt phật quấn quanh . Nhìn thấy tôi đã tỉnh, bạn trai tôi đáng thương nói: "Vợ ơi, chúng ta đang ở đâu thế? Anh sợ, vợ ơi, giường...'' Tôi im lặng. Đây lại là app nào đây trời?…
Vì việc làm ăn, từ nhỏ tôi đã bị cha đưa đến Cố gia làm bạn chơi của tiểu thiếu gia. Nói chung là ăn nhờ ở đậu nhìn vẻ mặt người khác mà sống, nhưng theo người khác mà nói, tôi sống còn tốt hơn tiểu thiếu gia. Có thể nói Cố Sầm Lễ quan tâm tới tôi, sợ tôi xảy ra chuyện. Một ngày trước khi xuất ngoại, anh say rượu chặn tôi ở một góc gọi tôi là vợ, hôn rồi ôm tôi.…
Tên tôi là Cố Vanh.Đứng đầu bảng sát thủ.Biệt danh Dạ Ân.Nhưng chậu vàng tôi đây đã rửa tay gác kiếm rồi.Bởi vì tôi đã tìm được một công việc tốt hơn.- Trở thành chim hoàng yến của trùm xã hội đen Giang Thành.…
Chơi trò đại mạo hiểm thua rồi, tôi bị buộc phải gửi một tình nhắn bày tỏ với kẻ thù của mình: "Đồ nhàm chán, có dám tới đây hôn tôi hay không?"Tên kia trả lời ngay lập tức:"Ai sợ ai chứ? Bây giờ tôi qua hôn chết cậu!"Tôi tưởng anh ta nói đùa.Kết quả là một giây sau hắn xuất hiện ở cửa phòng hét to tên của tôi:"Này, Hứa Du, lại đây hôn một cái!"…
Truyện có nhiều H- SM.----Một kẻ là cô nhi, trưởng thành nhờ cơm cô nhi viện, bằng kiên trì và năng lực xuất chúng năm 25 tuổi đã trở thành giám đốc sáng tạo của một tập đoàn thời trang lớn.Kẻ kia cũng mồ côi cha mẹ, nhưng lại là hòn ngọc quý của Phương gia, sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, 22 tuổi kế thừa di sản của ông nội trở thành chủ tịch tập đoàn thời trang Phương thị.Hai kẻ mồ côi gặp nhau là duyên phận, dây dưa với nhau bởi cùng một sở thích, rồi yêu nhau là cả một sự cố gắng của định mệnh.Thân thể ta quy phục dưới quyền lực của một S như nàng, trái tim ta đầu hàng trước sự băng lãnh bá đạo của một tra công như nàng, thật là chẳng biết phải làm sao!…
Ta là một sát thủ, bị thương trong một lần làm nhiệm vụ, vì tránh né kẻ thù đuổi giết, ta đã trốn trong một sơn trang hẻo lánh trên núi.Trong biệt thự có một chàng trai mù xinh đẹp.Cuộc sống hàng ngày của chàng trai mù khô khan nhàm chán, ngửi thảo dược, phơi thảo dược, mỗi ngày đúng giờ hợi đi ngủ.Ta tưởng y không phát hiện ra ta.Một ngày, người mù nhỏ muốn tắm rửa, ta say sưa ngồi ở trên xà nhà, chờ y cởi quần áo.Do dự một lát, người mù nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, xuyên qua dải lụa trắng bịt mắt, nhìn thẳng về phía chỗ ta đang đợi, hai má ửng đỏ: "Công tử, tại hạ có chút thẹn thùng, cái này không cần nhìn chứ?"Ta giật mình, ngã nhào vào trong chậu gỗ bốc hơi nóng kia.…