Cậu Tựa Cam Chua Bị Ép Chín
Có người từng hỏi tôi: Người mà năm mười bảy tuổi bạn từng thích, giờ thế nào rồi?"Tôi không trả lời. Bởi cái tên đó, tôi vẫn chưa từng dám gọi lại một lần nữa.Có lẽ trên thế gian này, những người khiến ta xao lòng trong quá khứ, không phải ai cũng có mặt trong tương lai.Nhưng cũng có những người, chỉ cần nhớ đến thôi, tim vẫn nhói lên như ngày đầu gặp gỡ."Ánh Mắt Của Cậu Khi Mặt Trời Lặn" là câu chuyện về một mùa thu không có lá vàng, một buổi chiều không có gió, một ánh mắt đã vô tình gieo rắc vào lòng người khác sự mềm yếu dịu dàng nhất.Cậu ấy ngồi đó, trên vỉa hè đầy nắng, chia phần bánh mì duy nhất cho một con chó hoang, và ánh sáng trong đôi mắt cậu khi ngẩng đầu lên... đã ở lại trong tôi suốt bao nhiêu năm tháng.Chúng tôi gặp nhau vào thời điểm cả hai đều chưa hoàn chỉnh.Tôi là cô gái sống đủ đầy nhưng đơn độc, còn cậu là chàng trai mang theo cơn gió cũ và những vết xước không ai nhìn thấy.Giữa thế giới phẳng lặng này, chúng tôi từng cùng nhau lặng lẽ lớn lên trong những ngày mà chỉ cần được ai đó để mắt đến, đã là điều may mắn.Nhưng thanh xuân luôn vậy - có lẽ, được đi cùng nhau một đoạn đường, đã là tất cả những gì định mệnh ban tặng.Cậu ấy của năm đó, nghèo đến mức không có nổi một ly sữa đậu nóng, nhưng lại ấm đến mức khiến cả đời tôi không thể nào quên.…