Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Hai chúng ta, hai con người, hai thế giới.Không mảy may biết đến sự tồn tại của đối phương. Vốn sẵn sinh ra đã chẳng có ''duyên'' gặp mặt huống chi nhắc đến chữ ''nợ''. Cuộc sống của mỗi người vẫn mãi trôi dài, ta vẫn cứ vui vẻ và mạnh mẽ bước tiếp. Hai con người ở hai thế giới song song, tách biệt có đôi lần hướng mắt về phía đối phương nhưng mãi mãi không bao giờ thấy - chính bức tường không gian đã chia rẽ đôi ta. Nhưng có lẽ cũng bởi vì chúng ta cùng chung một ý nguyện muốn thay đổi cuộc sống tẻ nhạt này giống như hai nửa nam châm cùng cực nên vốn dĩ không thể lại gần nhau.…
Authour: Quỳnh Beta-reader: Ngoc Disclaimer: trừ nhân vật thì những thứ khác mình nghĩ ra. Và mình viết với mục đích cho vui Rating: K+Pairing: ST-Lan NgọcCategory: học đường, tình yêuStatus: đang viếtNote: Câu chuyện kể về tình yêu giữa chàng hotboy và cô gái cá biệtNếu mình có cần sửa gì thì mong mọi người góp ý cho mình!…
Thật sự cảm ơn anh. Đã mang đến cho Vy Vy ta một thanh xuân tươi đẹp... Cảm ơn người con trai làm em biết thế nào là hạnh phúc... Đây là thanh xuân của ta.. Mong các nàng không dùng lời nặng. Đem đi phải báo ta?...…
Truyện kể về Nhân và Lam là một đôi bạn thân kể từ thời còn là học sinh vô lo vô nghĩ. Tưởng chừng như đôi bạn sẽ tiến triển lên một mối quan hệ lâu dài và bền vững hơn thì các biến cố bắt đầu ập đến..…
Trong một bệnh tại khoa phụ sản có đầy đủ người của các gia tộc lớn, họ đang đón chờ các sinh linh, sẽ là những người thừa tương lai của các gia tộc hùng mạnh từ hắc đạo đến bạch đạo nhưng chung quy lại họ là bằng hữu của nhau đã vào sinh ra tử cùng nhau. Bốn tiếng trôi qua ca sinh của các vị phu nhân đã an toàn. Và từ lúc ra đời họ đã được gắn bó với nhau hai từ " hôn ước". Và... 8 năm sau bọn trẻ ngày nào giờ đã 8 tuổi. Những đứa trẻ được thừa hưởng những tinh hoa của cha mẹ của họ nên thông minh và lối suy nghĩ trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Và sóng gió cũng bắt đầu từ đây...Người ta nói [ Ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ rất mong manh. Một khi thiên thần chết là lúc ác quỷ hiện ra ]Cái này mình nói trước truyện này chỉ viết theo cảm hứng cũng như sở thích của mình thui nha. Mình thích ngọt ngào lãng mạn và hơi bình yên xíu nha. Nếu ai không đọc được thì xin bỏ qua ngây từ đầu ạ…
Câu chuyện kể thời gian quen nhau giữa Ninh Thiên Kỳ và Lục Thiên Vũ . Cô là một tiểu thư cao ngạo , bướng bỉnh lại yêu phải người thầy giáo lạnh nhạt vô tình . Tình cảm của họ cả hai đều biết những chẳng ai dám nói ra . Đến một lúc nào đó họ nhận ra bản thân đã không thể nào quên được đối phương . Khi ấy mọi chuyện mới chính thức bắt đầu…
thanh xuân chính là dùng để lãng phí, là nơi đầu tiên ta vấp ngã và là lần đầu tieen trong cuộc đời ta dám đặt cược tất cả chỉ để có thể yêu và bên cạnh người mình thương…
Năm mười lăm tuổi cô lấy hết dũng khí tỏ tình với anh, anh lại lấy lý do chỉ xem cô như em gái mà từ chối, chẳng những thế còn đem cô giao cho bạn thân mình.Đến lúc anh nhận ra mình không thể đánh mất cô thì mọi chuyện đã đã muộn màng, hai người âm dương cách biệt, một mình cô sống cô quạnh trên dương thế, lời hứa dùng cả đời này để bảo vệ cô cũng tan thành mây khói.Mấy năm sau, một người tên Bạch Trình Ngôn xuất hiện, vừa gặp một lòng một dạ muốn cưới cô về làm vợ.Càng ở cạnh Bạch Trình Ngôn, cô càng phát hiện anh chính là người con trai năm ấy, người mà nói sẽ dùng cả đời này để bảo vệ cô.Cô bắt đầu yêu anh điên cuồng, cho đến một ngày người yêu cũ của cô nói rằng "Em có chắc, Trình Bạch Ngôn là Vưu Sinh?" thì giấc mộng của cô bắt đầu tan biến.…
Câu chuyện là viễn cảnh của một xã hội màu xám, mục nát, khốn khổ. Hiện lên giữa bối cảnh tăm tối đó là hình ảnh hai con người với hai tính cách, hai sinh mạng, đều là những kẻ cô đơn, nhưng chung một niềm tin tưởng, hướng tới cái đẹp, tình cờ họ lại tìm thấy nhau.Trần Niệm, một cô bé có tật nói lắp, luôn trầm lặng, là một học sinh thuộc kiểu không quan tâm ai và không ai quan tâm trong lớp. Cuộc sống của cô mỗi ngày luôn ngập trong sự cô đơn và bí bách. Ước mơ lớn nhất của cuộc đời cô chính là cố gắng thi đậu Đại học, rời khỏi Hi Thành - thành phố hiện tại cô đang sống để đến với Bắc Kinh.Trong thế giới tăm tối mà Trần Niệm đang phải sống ấy, Bắc Dã bỗng xuất hiện, như một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé.Bắc Dã như là con người đến từ thế giới đối lập hoàn toàn với Trần Niệm - con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền. Cậu là thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: họ đều là những đứa trẻ cô đơn.…
"Tôi thích cô ấy" Một cô gái nghiêm giọng nói với tôi. Tôi nhìn hình bóng trước mắt, cảm nhận được sự chân thành, chỉ cười khẩy và lắc đầu nhẹ, cô gái này thật sự đang nghĩ gì vậy."Em biết mình đang nói gì không?"" Tôi biết rất rõ, bản thân đang nói gì và làm gì."Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị đó của em, tôi lại bất giác nhớ về những hành động nhỏ nhất của em với người em thương. Từng cử chỉ, từng lời nói em dành cho cô gái kia đều rất ân cần, ôn nhu đến lạ, cô ăn như thế nào, ghét ăn cái gì, tất tần tật mọi thứ của người con gái kia, em đều biết cả.Tôi nhìn em, vờ cợt nhả, giọng điệu đểu cáng:" Ha? Em nghĩ em làm được gì cho cô ấy?"" Làm được những gì đang làm, khiến cô ấy hạnh phúc với danh nghĩa vợ chồng!"…
Thể loại: Đam mỹ, Thanh Xuân Vườn Trường, Ngược, HETác giả: Socs....Ngay từ nhỏ Minh Đạt đã là một đứa trẻ lạnh lùng và thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh hắn, cha mẹ hắn cũng đã quen với chuyện này...nhưng tính cách của hắn đã thay đổi kể từ ngày một gia đình gồm ba người xuất hiện và sống ở kế bên nhà của hắn. Gia đình ấy có cho mình một cậu con trai tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh và cũng rất lễ phép với tất cả mọi người cậu tên là Duy Anh, vì sự lễ phép ấy mà khiến ai cũng yêu quý cậu. Hai nhà Minh Đạt và Duy Anh sát bên nhau nên cũng rất dễ bắt chuyện, trải qua một thời gian bố mẹ hai nhà đã rất thân thiết. Song Minh Đạt vẫn cứ tỏ ra cái nét khó gần ấy nhưng Duy Anh lại không nghĩ nhiều, ngày nào cũng bò sang nhà hắn...thành ra Minh Đạt đã quen thuộc hình dáng cậu, hắn cũng cởi mở với cậu hơn. Theo thời gian họ đã trở nên thân thiết như hình với bóng, cùng nhau đi học và cùng nhau vui chơi...Thời gian cứ tiếp diễn như thế cho đến khi Minh Đạt học đến lớp 10 và Duy Anh học lớp 6, một số biến cố đã xảy ra với nhà Duy Anh nên cậu đành phải chuyển nhà đi đến nơi khác sinh sống...do thời gian gấp rút nên cậu chia kịp tạm biệt Minh Đạt (người anh mà cậu thân thiết nhất). Đã bốn năm trôi qua, bây giờ Duy Anh cũng đã học lớp 10...tuy được học trường mới, gặp bạn mới và thầy cô mới nhưng hình bóng của Minh Đạt trong đầu cậu vẫn chưa hề phai mà còn sâu đậm hơn trước...…
Nam chính: Kỳ ChínhNữ chính: Hạ ĐằngThể loại: Đô thị tình duyên, tình cờ gặp mặt, thanh xuân vườn trườngSố chương: 61 (Hoàn)Người dịch: Ngư CaVăn ánThời đại ngày nay có phải là thời đại tốt đẹp nhất?Tự do ngôn luận, trắng đen lẫn lộn, lập lờ đúng sai, đục nước béo cò, tọc mạch, tò mò, thích những thứ kì lạ, thánh mẫu.Dưới thủy triều cuồn cuộn dâng trào, ai mà chẳng muốn trốn đến một nơi xa lạ chứ.Hạ Đằng rất kiêu ngạo, là một người sống chung với ánh đèn flash, mỗi phút trôi qua đều ngập tràn những điều bất ngờ.Kỳ Chính hoang dã, bất cần, sự bụi bặm, kiêu ngạo đã thấm nhuần vào máu anh.Những mộng tưởng về tình yêu của cô đều bị con dã thú "Kỳ Chính" xé nát.Nhưng năm 18 tuổi đó, Hạ Đằng không quan tâm ngôn luận, cũng không để ý bóng đêm đang bủa vây cô, mà chỉ nhớ đến hôm tan học Kỳ Chính nhét vào miệng cô miếng ô mai khô cứng, chua đến ê răng ở huyện nhỏ đó.Cô khóc, anh thì ngồi cạnh cười đùa.Cái thời mà ai cũng đều sống trong lời nói và ánh mắt của người đời, có người mệt mỏi bất lực, có người mắc bệnh tâm thần, có người tuyệt vọng chán nản, có người tự kết liễu đời mình.Nhưng có những người chưa bao giờ bị thủy triều nhấn chìm, tự lực cánh sinh vượt qua thói đời.Anh là sự tươi mới, sạch sẽ.Là người mà cô thích.…
Mối tình đơn phương kể về câu chuyện của Mai, cô đã crush một người con trai mà chưa dám thổ lộ bao giờ. Cô thích chàng trai ấy đã 3 năm nhưng lại không đủ dũng khí để tỏ tình. Song, có lần cô đã lỡ tay nhắn tin với crush của mình. Nhưng vì sợ và e thẹn nên cô đã gỡ bỏ tin nhắn và xóa toàn bộ cuộc trò chuyện. Lên cấp ba, cô đã được một người tỏ tình nhưng do tình cảm mà cô dành cho chàng trai ấy quá nhiều mà mối tình đầu của năm cấp ba đã không đi đến một kết thúc đẹp. Sau cùng, vì tình cảm ấy quá lớn mà cô đã tỏ tình crush của mình nhưng buồn thay, cô bị từ chối. Cô đã cảm thấy bản thân mình là một người con gái thất bại, không có một mối tình nào trọn vẹn...…
Hạ đến, nhưng không phải mùa hạ của những nụ cười giòn tan hay ánh mắt lấp lánh. Sân trường vẫn tấp nập như bao ngày, nhưng giữa dòng người qua lại, hai ánh mắt từng chạm nhau như thế giới riêng giờ chỉ còn là khoảng không mơ hồ.Hạ An ngồi ở góc cuối cùng của thư viện, nơi ánh sáng nhạt từ ô cửa sổ hắt vào, tạo thành những vệt dài trên trang sách mở dở. Cô luôn tự hỏi liệu cậu có nhớ rằng nơi đây từng là chốn quen thuộc của cả hai, những ngày cùng nhau tìm kiếm tài liệu, hay chỉ đơn giản là im lặng bên nhau. Nhưng giờ, cái im lặng ấy không còn dễ chịu nữa, nó nặng nề và đầy khoảng cách.Gia Minh bước qua hành lang dài, nơi từng lưu giữ tiếng cười của cô gái hay cãi vặt với cậu mỗi lần tan học. Cậu không nhìn về phía thư viện, cũng không ngoái đầu, chỉ bước thẳng như thể sợ rằng, nếu dừng lại, những ký ức sẽ ào đến, cuốn lấy cậu lần nữa.Hai con người, từng ở rất gần nhau, giờ đây như hai đường thẳng song song. Thời gian vẫn trôi, trường lớp vẫn ồn ào, nhưng trong họ, mùa hạ đã dừng lại từ lâu.…
"Càng gần em lâu, anh càng yêu em nhiều hơn.""Nụ cười năm đó của anh làm em hoảng loạn cả tuổi thanh xuân."Trần Hoàng Việt: Để có thể cùng em bước tiếp tương lai sau này, tôi không quan tâm đến bất kì thứ gì chỉ cần là em. Tất cả đều không quan trọng.Bùi Khánh Dung: Tôi từng thích một người, thích đến quên cả bản thân. Chúc phúc người đó với cô gái khác, lại không hề nghĩ bản thân cũng là ánh trăng sáng của người khác._______________Khánh Dung từng vô cùng thích một người, thứ cảm giác rộn ràng trong tim thiếu nữ khiến cô mặt đỏ tim đập. Cô vốn tưởng sẽ không còn có thể có cảm giác đó với ai khác nhưng cô lại không ngờ sẽ có người khiến cô còn có cảm xúc mãnh liệt hơn lúc trước.Hoàng Việt thích một cô gái, nhưng tiểu cô nương ấy lại đem lòng quý mến bạn thân anh. Hoàng Việt đành trở thành một người tốt, một bên giúp cô gái mình thích cua bạn thân mình kèm theo việc truyền bá những điều xấu xa của anh em tốt cho cô gái nhỏ. Bên còn lại thì lại giúp bạn tốt của mình tán tỉnh cô gái khác. Thành công biến cô gái nhỏ thành của mình................Tóm tắt truyện bằng một câu nói:Trong khi người crush đang đi cùng cô gái khác, thì tôi cũng đang ôm hôn anh em tốt của anh ấy.Nu9: Bùi Khánh DungNa9: Trần Hoàng Việt…
Tôi lầm lì, ít nói không đáng yêu, tôi không thể hiện nhiều cảm xúc nên không xinh xắn, người tôi lúc nào cũng ủ rũ, héo khô không đem lại 1 chút cảm giác tươi tắn gì. Chính vì thế mà tôi không có nhiều mối quan hệ thân thiết. ----------Chuyện gì vậy? Cậu ta đang ở đây? Đừng nói là cậu ta thi chuyên không đủ điểm rồi phải vào trường mình nha. Nhưng nguyện vọng 2 của cậu ta là trường PQ mà??Cậu ta rớt cả 2 nguyện vọng??? ----------Có chó mới yêu cậu ta!!! ************ Truyện chỉ đăng ở nick này thôi ạ. Bạn nào có nhu cầu ib riêng để trao đổi thông tin truyện thì truy cập vào link bên dưới nhaa👇🏻:https://www.facebook.com/profile.php?id=100079189629789&mibextid=ZbWKwL Bạn nào muốn tìm truyện của mình nhanh hơn thì hãy tìm "#mmunisme" nha…
Vào cái năm đẹp nhất của lứa tuổi học trò, cái năm mà tràn đầy hi vọng với tương lai với những ngôi trường cấp 3 mơ ước thì... Hạ lại phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư quái ác ? Làm sao đây ?Tương lai của Hạ ? Ước mơ của Hạ ? Và còn cả mối tình chưa ngỏ lời với người mà Hạ thầm thương trộm nhớ ? Chán nản, tuyệt vọng, Hạ sống trong sự đau thương và vô vọng cùng cực. Mất đi ý chí, động lực sống...có lẽ dù là mơ Hạ cũng không ngờ mình sẽ chết ! Sẽ chết ở thời điểm thanh xuân mình rực rỡ nhất ! Không ! Hạ phải sống, Hạ còn mẹ còn anh trai và còn cả... Mối tình đầu là Vũ Lâm cô chưa thổ lộ. Chỉ cần sống, 1 ngày...1 tháng hay bạo nhiêu cũng được. Hạ muốn được sống ! Được đặt chân vào ngôi trường chuyên mà Hạ mơ ước và cả được thử một lần được yêu nữa..._____Cuộc sống có rực rỡ hay không vốn chẳng nằm ở vấn đề thời gian mà nằm ở cách bạn sống. Nguyễn Ngọc Hạ đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật ! Còn bạn ? Chúng ta sống vì lẽ gì hay chỉ tồn tại cách vô mục đích ?Hãy sống ! Hãy sống thực sự vì lúc bạn cận kề với cái chết bạn sẽ chẳng thể sống thêm một lần nữa.Em Và Hạ - Dựa trên câu chuyện có thật.…
Cố Noãn yêu thầm Văn Cẩn Du từ nhỏ, cho đến một ngày bắt gặp cô gái đưa hắn bức thư tình, cô cuống cuồng và bắt đầu chủ động theo đuổi Văn Cẩn Du.Một ngày nọ, qua điện thoại, khi Cố Noãn cố gắng lấy hết can đảm thổ lộ tâm ý của mình với Văn Cẩn Du nhưng đối phương chỉ im lặng hồi lâu rồi đáp lại "cố gắng học tập".Cố Noãn quyết định không bao giờ muốn cẩu nam nhân ấy nữa. Cô đi thật xa! Đi theo đuổi mộng tưởng của mình!Nhiều năm sau, Quý Noãn lấy thân phận là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trở về nước, ký hợp đồng với công ty châu báu lớn nhất. Không chỉ thế, báo chí liên tục đưa tin rằng giám đốc của công ty châu báu ngưỡng mộ cô, đang theo đuổi cô.Trong bữa tiệc ký hợp đồng, Cố Noãn mặc bộ lễ phục lộng lẫy, khoác tay với giám đốc, nói cười như đôi bích nhân.Văn Cẩn Du đứng từ xa nhìn, trong lòng ẩn nhẫn sự khó chịu.Cố Noãn...vốn là của hắn.*****Để tiện công việc, Cố Noãn thuê một căn chung cư gần công ty. Rất nhanh, Văn Cẩn Du đã trở thành hàng xóm của nàng.Một ngày nọ, khi cô trang điểm hoàn hảo đi ra cửa đúng lúc gặp Văn Cẩn Dư vừa đi xã giao về." Đi hẹn hò?" hắn đánh giá cô và hỏi." Đúng vậy" Cố Noãn hào phóng thừa nhận rồi bước đi qua hắn.Văn Cẩn Du rũ mắt nhìn bó hồng trong ngực vì cô mà chuẩn bị, xoay người, giơ tay giữ lại cửa thang máy, " không tính toán cho anh cơ hội?"Cố Noãn lui về phía sau hai bước, khoanh tay trước ngực, cười dựa vào thang máy, khí huyết dâng trào mà nhìn hắn nói "chỉ sợ anh cần phải xếp hàng".Văn Cẩn Du tin thật, cố chấp nhìn cô, hỏi "…