Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tôi yêu Sở Chi An, yêu đến đau đớn, yêu đến xé lòng.Nhưng tôi biết tình yêu này không nên có, mà tôi cũng chưa từng trông đợi tình cảm này sẽ có kết quả tốt.Cho đến một ngày, Sở Chi An nói với tôi "Tớ thích cậu".Cậu ấy nói"An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.""Cậu không cảm nhận được chút nào à?"…
Renjun tặng cho tôi món quà sinh nhật. Tôi mở ra, thì thấy nó là mô hình của một căn nhà.Thấy tôi có vẻ bất ngờ, Renjun trước tủm tỉm cười sau đó bảo: "Em tặng cho anh cái này, sau này tụi mình cùng xây nên căn nhà như vậy có được không?"Ý của cậu ấy tôi hiểu rồi, chính là tin tưởng giao phó nửa đời sau của mình cho tôi.…
Tôi và em ấy yêu nhau nhiều lắm nhưng vì xã hội ngoài kia quá tàn nhẫn khiến tôi mất đi em ấy mãi mãi.---------------------EM CỦA TUỔI 18Couple: Pooh Krittin: Ngô Dục Hành Pavel Phoom: Niên Thần DựcTác giả:RineKanThể loại:SeLưu ý: TRUYỆN DO SỰ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ,KHÔNG CÓ Ý XÚC PHẠM VÀ KHÔNG ÁP DỤNG NGOÀI ĐỜI THẬT.…
Yêu thầm cũng giống như thế, dù có lúc xa vời vợi, nhưng mình vẫn nắm giữ sợi dây, vẫn luôn ôm hy vọng.Tôi yêu Sở Chi An, yêu đến đau đớn, yêu đến xé lòng.Nhưng tôi biết tình yêu này không nên có, mà tôi cũng chưa từng trông đợi tình cảm này sẽ có kết quả tốt.Cho đến một ngày, Sở Chi An nói với tôi, tớ thích cậu.Cậu ấy nói,"An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.""Cậu không cảm nhận được chút nào à?"…
Nguồn: https://buoixanhh.wordpress.com/2021/11/12/mai-tang-tuoi-18/Tác giả Kỳ Thanh Nguyệt- Bạn đang đọc truyện Mai Táng Tuổi 18 của tác giả Kỳ Thanh Nguyệt. Thả diều, nắm giữ một sợi dây mong manh, tưởng mình điều khiển nó, nhưng lúc gần lúc xa là điều mình khó kiểm soát được.Yêu thầm cũng giống như dù có lúc xa vời vợi, nhưng mình vẫn nắm giữ sợi dây, vẫn luôn ôm hy vọng.Tôi yêu Sở Chi An, yêu đến đau đớn, yêu đến xé lòng.Nhưng tôi biết tình yêu này không nên có, mà tôi cũng chưa từng trông đợi tình cảm này sẽ có kết quả tốt.Cho đến một ngày, Sở Chi An nói với tôi, tớ thích cậu.Cậu ấy nói,"An An, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia.""Cậu không cảm nhận được chút nào à?"______________________Tui đăng lên vì không tìm được truyện trên watt để đọc offNếu editor không thích thì tui chắc chắn sẽ gỡ ạ…
Câu chuyện kể về tình yêu đẹp và đầy mộng mơ của chàng trai 17 tuổi với cô bạn cùng tuổi . Chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng và đầy nội tâm yêu một cô gái nhẹ nhàng , hiền lành . Câu chuyện mang lại cho người đọc dòng hồi ức về chính câu chuyện của bản thân mình mà ai cũng phải trải qua , đó là tình yêu tuổi học trò . Nó ngây ngô , hồn nhiên lắm . Không có sự ganh đua , không phải suy nghĩ , không phải so đo gia cảnh , cứ yêu thôi . Đó cũng là chân lý của tình yêu . Hãy yêu bằng cảm xúc của con tim mình .…
Do bên kia đã đạt maximum số chap rồi mà câu chiện chưa kết thúc nên phải sang part 2 ___Vẫn là những lời cũTôi là Cáo, mọi người cứ gọi như vậy là được haChiếc text fic này ra đời từ sự đói hàng OTP của tôiTôi là người chơi theo hệ hoài niệm quá khứ nên phần lớn CP ở đây đều là CP đời đầu: 1710, 0421, 1516, 1107, 2303, 0619, 0113,...OTP: 1710, 0421, 1516Bias: công chúa!!!!!!!!!! Tôi thích ăn ngọt, nên gần như chỉ có ngọtCái tên là tôi đặt ngẫu hứng cho dui thôi chứ cũng chưa chắc là đã drama sóng to gió lớn gì đâuThời gian trong fic không khớp với thời gian thực tế, nhân vật cũng là tưởng tượng của tôi, hãy cứ coi như đây là một thế giới song song đi…
Ngày hôm ấy, tôi đã nhận ra bản thân chẳng còn run sợ khi tiến về phía trước. Vì tôi biết chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy cậu đứng ở phía sau mỉm cười rạng rỡ.Thanh xuân vốn là một chuyến tàu và chúng ta đã gặp nhau ở cùng một toa. Không hành lý gồ ghề, không vật chất đồ sộ, chúng ta đơn giản là những con người đang kiếm tìm lộ trình riêng trên bản đồ thanh xuân. * Note: Niên Thiếu là sản phẩm của sự kết hợp giữa nhân vật trong Thanh xuân rực rỡ và cốt truyện của Năm ấy chúng ta 17 tuổi ( @imlammich là tớ ).…
Ngọt ơi là ngọt nha. Quản gia ngốc gặp phải thiếu gia bá đạo :)))) Xác định cuộc đời quản gia rồi...Đây là truyện do mình suy nghĩ và viết ra. Xin đừng chuyển ver mà chưa xin phép ạ, buồn lắm đấy. Chuyển ver vui lòng ghi rõ tên tác giả (YongRi1812) nhé!…
Satoru bị một 'căn bệnh' mà chẳng ai biết tới từ đâu.["Còn bao lâu?" Anh mấp máy, giọng run lên.Satoru không trả lời lại. Có lẽ là bản thân cậu ấy cũng không biết, hoặc cậu ấy quyết định sẽ không nói ra, quyết định nuôi dưỡng cái hy vọng le lói như đốm lửa đợi ngày tàn trong Suguru. Anh cũng chẳng muốn biết nữa, tới giờ khắc này, mọi thứ vẫn đục ngầu như một cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại. ]Hoặc là AU nơi tác giả vừa muốn viết hạnh phúc gia đình vừa muốn viết đau khổ vật vã nên gộp luôn vào nhau. Nơi (gần như) tất cả mọi người đều sống, và hạnh phúc, chắc thế 👌…
Người ta viết sách để dạy con làm giàu. Tôi viết sách để hướng cho con làm người tốt, việc tốt trước. Ai rồi cũng già đi và chẳng ai biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nên với tư cách là một người đàn ông của gia đình, người bố của Sally bé bỏng, tôi viết quyển sách này dành cho con cái trên bước đường bước vào đời, cũng như bao con người khác.…