Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Thể loại: Đam mỹ,Hệ Thống,Khoái Xuyên,Chủ Thụ,1v1,HE,.../t không biết t sẽ viết ra cái cc gì đâu/Couple chính:Doãn Hy x Tống Hiên /Ngốc Bạch Ngọt Thụ x Sói Đội Lớp Cừu Công//Vâng, Đây là lần đầu tôi viết truyện đó mọi người,tôi cũng chẳng biết là văn án nó ntn cả, trí tưởng tượng của tôi nghĩ tơi sđâu là tôi viết tới đó thôi hà/…
-Lưu ý vài điều:Yukimiya là bottom!!!!Otoya là top!!!!Truyện này OOC cực nặng!!!!Tác giả sẽ sống cùng với các nhân vật trong Bluelock!!!Cân nhắc trước khi đọc____________________________________________Otp:OtoyaYukimiya KunigamiChigiriReoNagiRinBachiIsaAikuSendouShidouSaeKuronaHioriNoaEgoKaiserNessAnriRose(tác giả éo mún ăn cơm của chúng nó đâu,nếu khó chịu vui lòng lướt)LunaLokiZantetsuNiko____________________________________________Và điều tác giả muốn nói với các bạnĐÂY LÀ OTP CỦA TÁC GIẢ,NẾU CÓ NOTP CỦA BẠN THÌ LƯỚT DÙM,TÔN TRỌNG OTP CỦA NHAU DÙM CÁIVÀ Ở ĐÂY SẼ CÓ NHỮNG LỜI LẼ THÔ TỤC,KHÔNG DÀNH CHO AI NGHIÊM TÚCLỆCH NGUYÊN TÁCVÀ NHƯ ĐÃ NÓI,TRUYỆN NÀY RẤT RẤT OCC!!!Và cuối cùng...CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ TRẢI NGHIỆM TỐT NHẤT KHI ĐỌC TRUYỆN!!…
Tại ngôi trường nơi ai cũng xa lánh mình, tôi gặp được Minh Dương - người duy nhất đem lại cho tôi tia sáng trong cuộc đời đầy rẫy tối tăm này. Những chừng sau những tổn thương, tôi đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc đời mình. Tôi thích Minh Dương, không phải là tình cảm giữa bạn bè bình thường mà là thứ tình cảm "nam nữ". Nhưng rồi Minh Dương dần nhận ra thứ tình cảm được cho là "bệnh hoạn" ấy của tôi, cậu chán ghét cậu đến tột cùng, thậm chí là dùng những lời lẽ thô tục để lăng mạ cậu. Mất đi ánh sáng trong cuộc sống, cơ thể tôi kiệt quệ, mọi sức lực như bị rút cạn, cuộc sống lại rơi vào bóng tối ấy, không thể vùng vẫy cũng không thể thoát ra, kìm chặt cuộc đời tôi với thế giới này. Đến cuối, vào một ngày không nắng cũng không mưa, trời âm u tựa như cuộc đời bi thảm của mình, tôi đã tự gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Chẳng còn ánh sáng nào có thể cứu vớt được cuộc đời và sinh mạng mong manh ấy của tôi. Tôi sống cuộc đời khổ cực, đau đớn rồi lại ra đi lặng lẽ như một vệt nắng tàn. Liệu rằng ở một thế giới khác cậu có đạt được cuộc sống hạnh phúc hơn không? Nếu được chọn cậu có thể lại chọn thích cậu bạn Minh Dương rực rỡ như ánh mặt trời kia không? Tình yêu đơn phương của cậu và ánh sáng lẽ loi mà Minh Dương đem đến có phải là phép màu ngắn ngủi hay chỉ là ảo mộng không thể chạm đến?…
Đang cập nhật...Hoàng Hùng-em là con trai thất lạc của nhà họ Huỳnh được họ Trần nhận nuôi tại cô nhi viện.Hải Đăng-con trai út nhà họ Đỗ,sáng chuẩn người đàn ông điềm đạm tự chủ kinh tế,tinh tế là bao mơ ước của các cô gái,tối là tay ăn chơi khét tiếng bậc nhất Sài Thành.…
Thời gian đăng:mỗi ngày 2 chươngTác giả:Tô Mã Lệ (Tô Mary)Thể loại:Truyện SắcĐô thị,Truyện Khác,Ngôn Tình,Truyện Ngược,Truyện Sủng,Hiện ĐạiChu Đồ và Nhiếp Thư Diêu kết hôn hai năm nhưng vẫn chưa có con, một tai nạn đã khiến hắn không còn suy nghĩ muốn sống. Vì muốn chồng mình có thêm động lực sống tiếp. Nhiếp Thư Diêu nói dối là bản thân mang thai.Để lời nói dối này trở thành hiện thực, cô đành phải mượn giống của Chu Đạc - anh trai của chồng…
Tôi là con mèo đen sinh ra tại một con hẻm nhỏ ẩn khuất tại góc phố. Với sự cổ hủ của những người trong xóm,họ nguyền rủa và ghét bỏ tôi. Có lẽ cuộc đời tôi sẽ đầy chông gai khi tôi gặp được bà Lưu. Bà yêu thôi,thương tôi như con bà vì đám con kia của bà chả đoái hoài gì bà cả. Rồi một đêm mưa bão đã khiến cho tôi phải nhận về một cú sốc lớn hơn cả thế.Sau cú sốc đó,tôi lên đường lang thang khắp nơi,thay bà Lưu ngắm nhìn cuộc sống ngoài kia như thế nào.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Truyện được mình lấy ý tưởng từ cuốn "Tôi là Bêtô'' của tác giả Nguyễn Nhật Ánh ạ. Mong rằng mọi người sẽ đón nhận sản phẩm thứ hai này của mình.Xin cảm ơn ạ. Nếu có thể thì mong mọi người có thể đọc thử cuốn sách kia,rất hay luôn ạ.…
Yuukaye từng là một cô gái mạnh mẽ,vui vẻ,tốt bụng nhưng không hiểu vì lý do nào đó...đã khiến cô gái khi ấy trở nên khác thường..cô ấy không còn mạnh mẽ,vui vẻ,tốt bụng như trước kia mà giờ chỉ còn lại một ký ức bây giờ...Cô đã không còn như trước kia,giờ cô chỉ còn là tiêu cực,yếu đuối,trầm tính chỉ vì một lý do...Cứ nghĩ cuộc đời cô đã chấm dứt sau khi cứu 3 đứa trẻ băng qua đường vì không chú ý xe tải nên đã ra đi nhưng ông trời quả có mắt,ông đã cho cô một cơ hội sống nhưng là ở một thế giới khác và đó là nơi cô bắt đầu cuộc hành trình mới của bản thân!…
Tình một phía hay tình đơn phương.Là loại tình cảm mang lại nhiều nổi buồn,hờn giận và nỗi lòng nhất đối với ngườiđơn phương.Tôi đã từng là một nạn nhânvà cho đến bây giờ tôi vẫn là một nạn nhân của loại tình cảm này.Cách đây khoảng 2 năm.Tôi trước là một kẻ chỉ biết thứ tình cảm tồn tại duy nhấtở tuổi học sinh là tình bạn.Nhưng,Kể từ mùa thu năm cuối cấp của cấp 2,lúc tôinhìn vào ánh mắt cô gái đó cũng chính là lúc tôi nhận ra rằng ở tuổi học sinhvẫn còn một loại tình cảm mà cao bậc hơn so với tình bạn.Và,kể từ đó,tôi đemlòng thương mến cô.Cứ ngày qua ngày,giờ qua giờ,phút quaphút và từng giây,trong tôi,thứ tình cảmđó ngày càng được tích lũy dần và như muốn vỡ ra.Nhưng lúc cảm xúc tôi dângtrào nhất cũng chính là lúc lý trí tôi mách bảo tôi rằng: "Mày không được bày tỏ tình cảm với cô gái".Giữa việc chọn cảm xúc hay lí trí đã buộc lòng tôiphải kìm nén để rồi nghe theo lí trí mách bảo.Tôi lặng thinh và quan sát cô trongsuốt một quá trình.Dần dần,Cô nhận ratình cảm của tôi dành cho cô phải chăng? Bỗng một đêm,Cô nhắn tin hỏi rằng: Nớ có tình cảm với bạn à? Tôi đáp: Ừ. Mình có tình cảm với cậu lâu rồi nhưng không thể nói ra được. Cô gái nói: Ukm. Tôi hỏi cô: ? Cô gái nói rằng: Không.Lúc cô nói không cũng chính là lúc tôi nhận ra thứ tình cảm đó mang tên là tình một phía.Và cứ thế,tôi vẫn quan sát và theo dõi cô.Kết cục là tôi vẫn nhận được chữ "không" và nhưng nổi buồn không ai hiểu..............(dần dần,trong tôi đã phainhoà hình bóng cô)..............................Sang…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Đây là một câu chuyện có thật,là cảm xúc chân thật nhất của tôi trong khoảng thời gian cuối năm cấp 2,chính xác là vào năm lớp 9.Tôi sẽ dùng những tên khác để đặt tên cho các nhân vật.Nữ chính:Hà TrangNam chính:Thế NghĩaNữ phụ:Hồng Diệp(1 cô bạn vô cùng thân thiết từ năm lớp 6 của Hà Trang,luôn thấu hiểu và quan tâm cô)Nam phụ:Dương Hoàng(cũng là cậu bạn thân từ nửa năm lớp 7)Nam phụ:Hàn Nguyên(bạn cùng bàn vô cùng hài hước,luôn tạo tiếng cười cho Hà Trang mọi lúc)Bên cạnh đó là một số nhân vật khác như:một vài người bạn chơi chung với Trung Nghĩa,2 người bạn Lý Ngân và Huyền Thúy là người dường như khiến cho cô bạn Hà Trang có tình cảm với Trung Nghĩa.Câu chuyện nói về tình cảm đơn phương ngây thơ của tuổi học trò hồn nhiên,vô tư,trong sáng.Hà Trang đã vô tình rung động trướcTrung Nghĩa và từ đó cô bắt đầu crush anh,cô tìm mọi cách để theo đuổi,tỏ tình với anh và câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào đây?Liệu họ có thể trở thành 1 cặp hay không?Mời các bạn cùng đón đọc câu chuyện này.Mình xin phép được xưng hô là "ông, bà,ổng,bả"trong những câu đối thoại nội tâm và độc thoại nha^.^*Vì đây là một câu chuyện có thật nên có một vài chỗ sẽ nhàm chán mong mọi người có thể thông cảm và bỏ qua cho mình.…
-"Thằng Út!Mày đâu rồi?Ra đây!Bà mới giết mày đi!Giám ăn vụng bánh mì của bà hả?"-Chị tôi la hét om sòm,cầm cái gậy của ông nội tôi rượt thằng út chạy bát nháo trong sân,tôi với con Ly ôm bụng,ngồi trên thềm,xem mà cười chảy cả nước mắt!-"Thằng Long!Mày vào nhà xách cái dao ra đây!Chị mày phải chặt thằng Út ra làm 8 khúc mới được!"-Vừa chạy,chị ấy vừa gọi tôi-"Vâng vâng!Thưa bà chằn!"-Tôi cười cười,nhưng tôi biết chị chỉ dọa thằng út vậy thôi.-"Ối ối!Anh hai!Anh đừng nghe lời chị Đông đó!!!"-Thằng Út chạy rớt cả dép,không quên ngoảnh mặt về phía tôi,lo lắng hét.Nhưng chưa kịp ngoác mồm ra cười tiếp thì tôi thấy một chiếc dép bay vù vù về phía tôi,bấy lâu sống với bà chằn tính như sư tử Hà Đông này tôi đã hình thành nhiều phản xạ có điều kiện,nên ngay lập tức,tôi né được chiếc dép đó-"Thằng láo toét!Mày vừa nói chị mày là gì hả?Đứng đó!Con Ly!Mày còn ngồi đó cười được hả?Đứng dậy,bắt thằng Út cho chị,để chị rượt thằng Long!"Thế là cuộc chiến nổ ra(hay nói chính xác hơn là cuộc rượt đuổi đi)bởi tôi với thằng Út bị chị Đông và nhỏ Ly rượt chạy mất dép chứ đừng nói đến chuyện "chiến" vs chả "đấu!".…
ngày xưa,có một cô bé tên là K.Anh và cô ấy chính là tôi.Một hôm tôi đi học và tôi lại gặp những người bạn kì cụccác cô ấy tên Linh,Kim,các cô ấy luôn luôn nói xấu tôi.Ngày hôm đó tôi đang ngồi nói chuyện với một cô bạn tên Lan,tôi và cô ấy nói qua nói lại thì... chính cô ấy,cô Linh đã kêu Lan lại và nói rằng:Bây giờ bà nghỉ chơi với K.Anh đi!Tui cho bà hai hủ kẹo.Lan lại nói với tôi,tôi nói:bà muốn chơi với ai là sự quyết định của bà. Lan nói:tui chơi với Linh rồi khi nào không có Linh thì tui chơi với bà. và ngay lập tức Lan liền chạy tới chơi với Linh còn tôi thì đi kể với bạn của tôi,bạn tôi nói:bây giờ dạy chúng nó một bài học là biết liền ấy mà. bạn tôi vừa dứt câu,chúng nó liền kéo cửa sổ ra,nhưng cô tôi đã nói:mấy đứa không được mở cửa sổ ra nha. nên tôi đã đóng cửa mà chúng nó không cho tôi đóng cửa nên bạn tôi đã vào giúp.Tự nhiên Kim lại đưa tay vào cửa sổ và Linh,Lan đã rút tay ra cho tôi đóng cửa,tôi và bạn đóng lại thật nhanh mà cũng không biết tay của Kim ngay cửa sổvà Kim đã khóc và tay của Kim cũng chảy máu,Kim liền nói với cô và cô đã đưa Kim đi vô phòng y tế.ai biểu Kim đưa tay vô cửa sổ làm chi?…