LOVE!
Triệu chứng mạnh mẽ nhất của tình yêu là sự dịu dàng đôi lúc tới mức không chịu được! - Victor Hugo…
Triệu chứng mạnh mẽ nhất của tình yêu là sự dịu dàng đôi lúc tới mức không chịu được! - Victor Hugo…
Takemichi là chủ kiêm luôn chức vụ nhân viên của cửa hàng tiện lợi mà gia đình cậu để lại.Vì vừa phải chú tâm vào việc học hành ở trường vừa phải lo việc kinh doanh ở cửa hàng khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mõi, nên Takemichi đã đưa ra một quyết định để đời đó chính là tuyển nhân viên mới!Tiêu chí tuyển chọn của cậu rất đơn giản: ngoại hình không cần quá xuất sắc, cũng không cần học lực cao chỉ cần là người dịu dàng, chăm chỉ là được.Sự thật là Takemichi vốn chẳng mong chờ gì nhiều về việc tuyển nhân viên mới cho lắm. Chỉ là ngay cả bản thân cậu cũng không ngờ lại thành công thu về một đám người xinh đẹp tuyệt vời giúp cậu kéo khách vào nườm nượp, đếm tiền muốn mõi cả tay.Cơ mà ngoài vụ có quả mặt tiền đẹp ra thì cái nết của nhân viên cậu nó lạ lắm..._______________Tác giả: Tư Tiêu Hạ Lạc.Thể loại: Boylove, np,...Lưu ý:- Takemichi không trong giới bất lương.- Không ai chết trong fic này cả, những nhân vật nào còn chưa kịp ngáp đã bị phát cơm hộp sẽ được tác giả hồi sinh =))))- Có yếu tố 18+ (?)- OOC cực mạnh, không liên quan đến cốt truyện nhiều.- Takemichi sẽ được buff nhan sắc nhưng ẻm không nhận ra.…
Author: Ayumi Amamiya { Kim Ngân } Hạnh phúc có màu gì ? Màu hồng thơ mộng - một thế giới ấm áp và đầy tình yêu thương hay màu đỏ ấn tượng - thứ cảm giác mãnh liệt để lại trong tim bạn một niềm vui không thể nào quên ? Hay là màu nắng? Màu rực rỡ dịu dàng soi sáng trong tim bạn, để lại một xúc cảm bình yên không bao giờ nhạt phai ? Theo cách bạn cảm nhận, thì, hạnh phúc có màu gì ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý nguyện, không phải ai cũng có được hạnh phúc....Hạnh phúc...đôi khi chỉ đơn giản là cái nắm tay ấm áp an ủi của ai đó mỗi khi ta rơi vào tuyệt vọng.... ____ Hạnh phúc của em, rất ngắn ngủi, niềm vui còn đó, nhưng nhanh chóng mất đi...Người em yêu, xin hãy ở bên cạnh em....mãi mãi.... ____ Lúc đầu định viết nhân vật tự tạo. Nhưng mà thấy cái ảnh bìa Arthur với Lâm Linh đứng sát nhau nên không chịu nổi viết Nhân vật là của Bộ truyện " Kỵ sĩ hoang tưởng dạ". Nhưng mà thấy không thích, chuyển lại chính thức là SyaoSaku trong CCS và TRC. #Truyện dựa theo truyện Kỵ Sỹ Hoang Tưởng Dạ. Từ từ để suy nghĩ mấy khúc sau cho nó khác khác với truyện tranh nguyên gốc...về nội dung..... ... Tuy nhiên, sau .........một năm suy nghĩ! Mình quyết định đăng hai bộ gần như, gần như là giống nhau thôi nha để cho ai thích Manhua chữ thì đọc, ai thích SyaoSaku thì đọc. Tên truyện: Màu của hạnh phúc, đừng quên nhé!…
XA“Trong tình yêu người ta sợ nhất là khoảng cách và im lặng ! Phạm một trong hai thì cũng đủ chia tay rồi. Đây lại phạm cả hai…”---Anh và cô yêu nhau. Trong 2 năm 10 tháng gặp nhau đúng 3 lần.… Ừ thì yêu xa !Cô ngoài bắc, anh trong nam. Cách nhau gần 2000 cây. Anh nghịch ngợm, nóng tính, trẻ con đúng chất song tử. Cô cung song ngư, hiền dịu, dễ thương. Anh là tình đầu của cô. Còn cô là người thứ 2 đến với anhS.Anh thấy cô rất mong manh. Anh muốn che chở cho cô. Ừ ! Cô mong manh thật, cao một mét sáu năm nặng chỉ 43 cân. ---…
Truyện do tác giả người Việt sáng tác. Thời đại, đất nước trong truyện không có thật nhưng một phần dựa trên bối cảnh Việt Nam thời kỳ sau 1975----------------------------------------------Lâm Tú x Doãn Thiệu ThànhLạc quan đáng yêu thanh tú mỹ thụ x Dịu dàng tinh tế phú thương côngLâm Tú là đứa xinh trai nhất cả cái huyện này, có khi là cả tỉnh cũng không tìm ra đứa đẹp mã như cậu, lại còn giỏi giang tháo vát, chất phác hiền lành. Lúc nào cũng nói cũng cười, cười lên lại như hoa sen e ấp đầu hè, người cũng thơm ngát hương senCơ ấy mà số đời nó hẩm hiu. Cậu mợ Lương Tú thì lạnh nhạt, anh trai trưởng thứ đều coi khinh. Đời cậu gắn với hoa sen, đẹp mấy cũng phải sinh trưởng trong bùn lầy hôi tanhLương Tú đầu óc đơn giản, lạc quan vui vẻ chẳng mải buồn đau, mong ước nhỏ duy nhất là được một lần thấy sen tịnh đế*Cậu cũng chẳng ngờ vào một ngày hè, bông sen như cậu sẽ gặp được nửa sen tịnh đế của riêng mình."Em là bông hoa sen đẹp nhất, anh nguyện làm bùn lầy, cho em bung nở""Anh nhầm rồi, sen đẹp nhất là sen tịnh đế, mà tịnh đế liên luôn có hai bông mới thành. Đồng điệu, đồng tâm, cùng nở, cùng tàn"*Sen tịnh đến (tịnh đế liên): là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, vô cùng hiếm gặp. Tịnh đế liên tượng trưng cho sự thanh tao thuần khiết. Hai bông sen không bao giờ nở riêng lẻ mà lớn bằng nhau, màu sắc như nhau, nở cùng một lúc nên còn được gọi là Sen Phu Thê…
Vì là người, ta trải kiếp luân hồi.Vì là người, nên ngàn năm theo đuổi.Người không phải là người nên mới động lòng với ta, còn ta vẫn là ta nên mới đau khổ vì yêu người.Nhiều lúc ta tự nghĩ, phải hay không trái tim người bằng đá. Hay là vì yêu thương của ta không đủ lớn, nếu như, nếu như, tình yêu của ta lớn như sông Hoàng Hà, mênh mông như biển Đông Hải, cao ngất như núi Trường Sinh, liệ có phải, người sẽ vì ta mà quay đầu nhìn lại.Bản thân ta đã hoạ không biết bao nhiêu duyên kiếp của con người, nhưng còn duyên kiếp của ta, cả đời cũng chưa bao giờ chạm được. Ta sợ hãi rằng bi thương của ta có thể nhấn chìm cả rừng đào ở bờ Đông Hải, ta sợ nhìn thấy sự bất lực thê lương của mình.Chỉ trách nhân duyên này quá mỏng. Mỏng như sợi sương mai, khi nắng lên liền tan biến không dấu vết.Ta nằm trên nền đất lạnh lẽo, trước ngực đã nhuốm đầy màu, ngoài kia sóng biển Đông Hải cứ từng đợt như đang gào thét, ta nằm đây, cô đơn với lồng ngực trống rỗng.Rốt cuộc ta đã ở đây bao lâu? Ta còn phải nằm đây bao lâu?Đột nhiên ta nhớ tới người, lần đầu tiên gặp người, trái tim ngủ say cả vạn năm của ta bị ánh mắt người đánh thức. Dịu dàng và ấm áp của người, ta luôn cố để có thể chạm vào.Hoa đào trên vai ta, lại không dành cho ta.Ta nhớ đến khoảnh khắc ở bên người, lại không hiểu, vì sao người có thể tàn nhẫn đến vậy. Người cướp trái tim của ta, lại chỉ đắp cho ta một chiếc áo.Giấc mộng càng đẹp bao nhiêu, khi tỉnh mộng càng khiến ta đau lòng bấy nhiêu.…
"Hoa bay trên biển" là một trong những phần ngoại truyện của "Cúc Tần" - truyện dã sử cổ trang Việt với bối cảnh triều Hậu Lê.Khi kết thúc tập 1 - "Trăng sáng trên đồng" trong bộ "Cúc Tần", tôi đã nghĩ đến cuộc chia tay với từng nhân vật của mình. Tôi hy vọng họ luôn được hạnh phúc trong những câu chuyện dành riêng cho họ, nơi nhân vật phụ không còn là vật hy sinh.Không còn thù hận, không còn cô độc, "Hoa bay trên biển" là thế giới yên bình dành riêng cho ông chú Hoàng Sa bí ẩn."Gió lay lay giàn hoa thiên lý đưa hương thơm dìu dịu. Hoàng Sa làm nó cho tôi nguôi nỗi nhớ nhà. Tôi vẫn chỉ cười không nói. Nơi tôi sinh ra có một giàn hoa như vậy. Tôi vẫn không để ý đến cây thiên lý già ấy cho đến ngày Hoàng Sa xuất hiện. Tôi thường cùng Hoàng Sa viết chữ dưới giàn hoa thiên lý trong vườn. Không biết từ khi nào, dáng vẻ ngay ngắn cẩn thận thảo những nét chữ trên giấy điệp cùng mùi hương nhàn nhạt của chùm hoa trên đầu nhẹ nhàng khắc sâu vào tâm khảm. Đến khi nhận ra, tôi thường ở trong khoảng vườn đó, dường như lại thấy Hoàng Sa ngây ngô nhìn tôi nói: "Nàng thật giống những bông hoa kia".Mọi người ở dải cát nắng gió này thường gọi Hoàng Sa là ông cá kình, đầy một tuổi đã rong ruổi theo thầy ra khơi. Lên năm đã bơi lặn như chú cá heo trong lòng đại dương. Hoàng Sa thường trấn an tôi trước mỗi chuyến đi xa: "Hoàng Sa được biển nuôi lớn, biết biển như hơi thở, hiểu tính tình của biển". Vì tôi, con cá kình đã từ bỏ hơi thở của mình để lên đất liền ở rể."p/s: Các bạn quan tâm đến chính văn, mời ghé qua trang facebook Nghệ Vă…
1314 - Vận Mệnh Định Đoạt.Tác giả: Sơn Thượng Phiêu.Thể loại: Đam mỹ, tiểu thuyết, học đường, lãnh mạn, drama.Nhân vật: Tôn Diệp Ảnh X Hựu Nghi Tiếu.Tình Trạng: Chưa HoànGiới Thiệu:Trong tâm duyệt một người, chỉ muốn giấu kín cũng muốn công khai cho cả thế gian thấy. Người chỉ một thoáng rung động, đã để lại dấu ấn vĩnh cửu của chúng ta nơi nhân gian.Tôn Diệp Ảnh không nói "Tôi yêu em".Tôn Diệp Ảnh nói: "Định nghĩa yêu thương của tôi không đổi, chỉ có thể gắn với tên em."Cuối hạ, khi trời se lạnh giữa biển người đông đúc, hai ánh mắt chạm nhau. Dù tưởng chừng như người xa lạ, lại trở nên thân thuộc lạ thường. Một ánh nhìn như đã chờ đợi vạn năm, làm khuấy động sâu trong tôi sự tê dại trong từng dây thần kinh. Thổi bùng lên đoạn tình duyên, mãi vươn vấn không rời.Hựu Nghi Tiếu không nói "Em yêu anh".Hựu Nghi Tiếu nói: "Ánh chiều tà rực rỡ, chúng ta cùng đi, không cần nói thêm lời nào nữa."Ánh chiều tà dịu dàng, nhưng cũng rực rỡ, gió nhẹ mang theo hương hoa và cái tình còn đang dang dở. Không cần thêm lời, tôi chỉ muốn cùng người bước đi về phía chân trời, nơi ánh chiều tà rực rỡ, để lại những lời chưa nói phía sau, nhưng lại hiểu nhau hơn bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn tả.Họ không nói "Cùng ở bên nhau đi".Họ nói: "Sợi chỉ đỏ đã định, hai số phận chúng ta đi cùng nhau."…
*LƯU Ý : Tất cả chi tiết trong truyện đều là hư cấuAnh là một người được coi trọng, tôn vinh trong giới,anh được mệnh danh là ông hoàng kpop nhưng phía sau đó lại có những bí mật động trời trong đó có cuộc tình với nữ ca sĩ trong một nhóm nhạc nổi tiếng...Jennie (BLACKPINK) cũng vì cuộc tình này đã biến một người con gái đáng yêu, dịu hiền trở thành một Jennie với tính cách mạnh mẽ, không dễ khuất phụcSpoil một chút:))Anh hỏi vì sao tôi lại như hôm nay sao...thực là nực cười chẳng phải tôi như ngày hôm nay là do anh ban tặng sao KWON JI YONG! Từ trước đến nay mọi chuyện trọng đại trong cuộc đời của tôi đều được suy tính rất rõ ràng,mỗi lựa chọn đều mang lại cho tôi mọi thứ tốt đẹp...Nhưng đều sai nhất của tôi là đã lựa chọn yêu anh,yêu một người nhẫn tâm bỏ rơi mình.Jennie, anh xin lỗi, anh...yêu em anh rất rất yêu em…
hề nhô ta đã quay trở lại rồi đây. Do 1 số lỗi kỹ thuật nên chuyện đã bị xóa rồi😅😅 Mk sẽ viết lại truyện nha😄Vào một ngày đông giá lạnh, có hai tinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Trùng hợp thế nào, hai tinh linh ấy được sinh vào cùng một ngày, ở cùng một phòng bệnh, thậm chí nhà cũng sát cạnh nhau. Gia đình hai bên mau chóng thân thiết, Trần Khởi My và Nguyễn Văn Khánh đáng ra cũng sẽ rất xứng đôi. Hai người họ chỉ hơn kém nhau một giờ, vô tình trở thành một ngày, từ đó mà mạng hai người lại khắc nhau. Có thể yêu, nhưng không thể cưới. Nhưng là chỉ cần họ cùng nhau vượt qua được đại họa năm 18 tuổi thì sẽ có thể bên nhau trọn đời. ---------- - Nín đi, tao cho kẹo này. Hắn huơ huơ cây kẹo trước mặt nó. Một giây sau nó lập tức im bặt, giành lấy cây kẹo trên tay hắn. - Ngoan. - Hắn cười dịu dàng, xoa đầu nó. ---------- - Nó thích mày sao? - Ừ. - Mày thích nó không? - Không. - Vậy thì được. - Hắn nhìn nó cười *** Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa? là truyện teen khá nổi bật trong dàn những truyện teen mới hiện nay. Mọi người cùng đón đọc truyện và ủng hộ nhé.Hehe.. mỗi ngày 2 chương thôi nhe.. mk sẽ cố gắng ra chương sớm nè…
Ánh mắt sắc lảnh của hắn bỗng chốc thay đổi thành một ánh nhìn dịu dàng, ôn nhu, vô cùng ấm áp. Nhìn thấy mặt cậu, hắn khẽ nhìu mày, dõng dạc lên tiếng.Taehyung: Cậu là ai vậy, sao lại tự ý vào phòng của tôi. Phải chăng là người hầu mới.Jungkook: Kim V, anh nói gì vậy? Chẳng phải là anh đưa tôi đến đây, còn tính xàm sỡ mà giờ giả bộ ngây ngốc nữa hả?Taehyung: Kim V, hắn đã nói gì với cậu lúc nãy? Bây giờ có thể lời của tôi nói sẽ khiến cho cậu hết sức ngỡ ngàng. Nhưng tôi không phải là hắn. Tên tôi là Kim Taehyung...…
Mùa xuân đến, anh đào nở, có hai người dịu dàng thương nhau.…
"Vốn nghĩ uống canh Mạnh bà, đời đời kiếp kiếp sẽ không thể nhớ về chàngVốn cho rằng ta hồn tan phách tán sẽ không bao giờ được gặp lại nàng"Địa ngục chi hỏa, bỉ ngạn khai hoaRõ ràng đều là người trần thế, lại tại chốn U linh đối diện tương phùng. Cho dù người không nhớ ta, cho dù ta không biết ngườiNhưng duyên phận kiếp này từ giây phút ấy đã định sẵn...không thể thoát khỏiQuá khứ là quá khứ,tương lai, anh vì em mà cố gắng, anh muốn yêu em, bảo vệ em, cưng chiều em, chỉ cần em cho anh cơ hội. ++++++++Truyện siêu sủng, nam phúc hắc, nữ thông minh đáng yêu.…
Em yêu anh , thần chết : Nữ sinh Trần Như Ngọc là một cô gái hiền lành , dịu dàng trong sáng cùng vẻ đẹp thanh khiết như pha lê . Cô vốn là hoa khôi của trường ... thế nhưng cuộc tình của cô đều có cái kết buồn khi những chàng trai đó nhận lấy cái chết , khiến cô trở thành ác quỷ trong mắt mọi người . Truyện một ngày nọ , có một bà già mù tiên đoán : " Ngài khao khát có cô . Cô là của ngài . Cô sẽ ở cùng ngài mãi mãi " . Câu chuyện bắt đầu từ đây…
Jin là công tử nhà giàu, đẹp trai nhưng lại quá hiền lành nên thường bị trêu chọc, ăn hiếp. Ngược lại Joon là một chàng sinh viên phong trần nghèo khó, mạnh mẽ và nghĩa hiệp.Cả hai gặp nhau trong tình huống dở khóc dở cười đó là một tai nạn xe đạp. Joon đã tận tình đưa Jinvào bệnh viện, từng ánh mắt lo lắng, cử chỉ dịu dàng, hành động quan tâm của Joon đã "đốn tim" chàng công tử nhà giàu Jin…
Cô tựa như những vì saoGiải đáp câu hỏi vì sao hỡi người ? Khiến cho đám học trò cườiNụ cười như nắng nở tươi giữa trời Dạy con từng chữ cô ơi ! Dịu dàng như tiếng à ơi của mẹ Lá tre nở rộ khắp thành Lời dạy thấm thía làm lành vết thương Mồ hôi, xương máu chảy dài Dạy con từng chữ thành tài nên thơ Con tằm suốt ngày nhả tơ Còn cô ngày ngày dựng nên cơ đồ Sau này không còn ngây thơ Con theo tháng năm phất phơ lá cờ Lời dạy từ lúc còn thơ Coi cô như đấng sinh thành thứ hai Mặc dù nét chữ còn sai Cô vẫn vun đắp hai tay dặn dò Bến đò vẫn đợi chờ cô Con sóng nọ vẫn nhấp nhô đợi chờ Công dạy cũng như công rèn Khiến con ghi nhớ một thời học sinh.…
Cho đi nhưng chưa hề mong được nhận lại...…
Văn ánĐích nữ phủ Anh Quốc công xinh đẹp khuynh thành, vốn dĩ là đóa hoa kiêu sa vạn người ngưỡng vọng. Nhưng sau một đêm, gia tộc sa sút, phụ thân bị cuốn vào vụ án mưu phản. Để bảo toàn tính mạng, Vệ Xu Dao buộc phải bước vào Đông Cung."Xin điện hạ thương xót..."Thiếu nữ quỳ gối dưới bậc thềm, thân ảnh mảnh mai, hàng mi dài khẽ run rẩy dưới làn nước mắt. Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, giọng điệu chậm rãi mà vô tình: "Muốn bổn cung che chở ngươi? Vậy phải xem... ngươi có gì để đánh đổi."Nghe vậy, Vệ Xu Dao ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm quen thuộc.Nàng kinh hoảng nhận ra- Tiểu người câm từng bị nàng trêu đùa trong lòng bàn tay, nay đã trở thành người mà nàng không thể đắc tội. Thuở nhỏ, Tạ Minh Dực lưu lạc bên ngoài, bị khinh rẻ, bị giày xéo, sống trong bóng tối. Chỉ có thiên kim nhà họ Vệ từng dịu dàng quan tâm, mang đến cho hắn một tia ấm áp hiếm hoi. Người đời ca tụng Thái Tử ôn nhu nho nhã, ngày sau tất sẽ là minh quân. Nhưng chỉ có những kẻ trong Đông Cung mới biết, khi đêm xuống, vị Thái Tử ấy hoàn toàn khác-lạnh lùng, nguy hiểm, tàn nhẫn. Mà người duy nhất từng khiến hắn dao động lại nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến. Mãi đến khi hắn sắp đăng cơ, có kẻ hao hết tâm tư, dâng nàng trở về bên cạnh hắn.Mỹ nhân như ngọc, dịu dàng mềm mại, run rẩy lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy kinh sợ. Nam nhân lười biếng nâng một lọn tóc đen của nàng, khẽ nghiêng người, giọng nói trầm thấp ghé sát bên tai:"Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm, trong mắt nàng chỉ có thể có ta…
Những đám mây xám xịt chen giữa bầu trời nắng gắt, gió thổi mang theo bầu không khí mát dịu đánh thức những tâm trí vội vàng.…
Có những mối nhân duyên trên đời, không cần vội vã, chỉ cần chầm chậm mà đến.Nguyễn Ngọc Diệu Anh - cô gái của những giai điệu dịu dàng, yêu đàn hát và say mê những điệu múa. Một buổi sáng mùa hạ, giữa dòng người tấp nập của kỳ thi tuyển sinh, cô vô tình nhìn thấy một chàng trai. Ánh mắt anh lướt qua cô trong khoảnh khắc, nhưng trái tim cô lại lỡ nhịp thật lâu.Nguyễn Vũ Duy Khang - một nam sinh luôn xuất sắc, được mọi người ngưỡng mộ vì thành tích học tập, nhưng lại trầm tĩnh và có phần nhút nhát. Cậu không biết rằng từ hôm ấy, có một người vẫn âm thầm dõi theo mình, chầm chậm bước vào thế giới của cậu.Thanh xuân của họ là những lần vô tình lướt qua nhau, những cảm xúc nhẹ nhàng như làn gió đầu hạ, những khoảnh khắc chầm chậm nhưng đầy ý nghĩa.Liệu rằng, khi chầm chậm tiến đến gần nhau, họ có đủ dũng khí để nắm lấy tay đối phương?…