Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Cả đời này anh chỉ mãi đuổi theo ánh sáng duy nhất là em nhưng càng đuổi theo thì ánh sáng ấy lại càng tối dần, cứ như thể anh chẳng xứng đáng. Xin em đấy, một lần thôi cũng được, giả dối thôi cũng được, yêu anh... được không?Thể loại:Taegi, fanfic, bl, chữa lành.❗❗❗ Đây hoàn toàn là fanfic và trí tưởng tượng của riêng mình. Nếu không hợp thì các bạn lướt qua. Mình không toxic nha. 😘😘😘…
Những kẻ lạc lõng, cô đơn, lang thang vô định trong đồng cỏ cao quá đầu người như thể có 1 lời nguyền đeo bám theo chúng. Chúng khao khát được giải thoát, chúng mong muốn tự do.Thiếu niên may mắn thoát được khỏi đồng cỏ, nhưng thứ lời nguyền ấy dai dẳng đeo bám tâm trí cậu ta. Cậu ta dường như phát điên, tuyệt vọng."William, tôi không thể sống như thế này được, tôi sắp phát điên tới nơi rồi""Alienor, đây không phải là kết thúc, cái chết không phải là sự giải thoát, tỉnh lại đi!"…
Một người hèn nhát luôn sống trong vỏ bọc mà bản thân tự tạo ra...Luôn tự cho rằng nó là an toàn và không dám bước ra khỏi vỏ bọc đó...Luôn nhìn cuộc sống với đôi mắt u tối không có sự hứng thú với mọi thứ xung quanh...Tôi đã luôn sống như vậy cho đến khi gặp được anh. Anh như một tia sáng ấm áp, chiếu sáng mọi góc tối trong tôi, tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng anh chỉ của riêng bản thân mình. Luôn muốn anh chỉ có mình, muốn anh bên cạnh mình mãi không rời, nhưng mọi chuyện trên đời luôn biến đổi vô thường đi xa hơn so với dự tính của chúng ta."Em lại tự ngồi suy nghĩ lung tung nữa sao?" Dũng bước đến bên cạnh quàng tay ôm lấy cổ tôi."Hì, em nghĩ lại mấy câu thoại trong bộ phim ngôn tình Hàn Xẻng mới xem ấy mà" Tôi dựa vào người anh cười nhẹ.Thấy vậy anh liền gõ nhẹ lên mũi tôi, vừa cười cưng chiều vừa nói "Lại tưởng tượng ra cảnh anh bỏ em nữa sao hả bé con?"."Sao anh biết được?" Nghe anh hỏi tôi đột nhiên có chút chột dạ mà ngồi thẳng ngơ ngác hỏi anh.Anh cười không nói gì, tay anh đặt nhẹ lên đầu tôi ôm lại về phía mình rồi xoa nhẹ.Thật ra không cần câu trả lời từ anh tôi cũng biết anh để ý chăm lo cho tôi kĩ đến mức nào, vậy nên những suy nghĩ lung tung của tôi trước mắt anh chỉ như chú mèo đang cố che giấu đi suy nghĩ nho nhỏ của bản thân.Được anh xoa đầu khiến tôi không khỏi bật cười thành tiếng, anh không hỏi cũng không thắc mắc chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh mặt trời đang dần biến mất.…
Một người hèn nhát luôn sống trong vỏ bọc mà bản thân tự tạo ra...Luôn tự cho rằng nó là an toàn và không dám bước ra khỏi vỏ bọc đó...Luôn nhìn cuộc sống với đôi mắt u tối không có sự hứng thú với mọi thứ xung quanh...Tôi đã luôn sống như vậy cho đến khi gặp được anh. Anh như một tia sáng ấm áp, chiếu sáng mọi góc tối trong tôi, tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng anh chỉ của riêng bản thân mình. Luôn muốn anh chỉ có mình, muốn anh bên cạnh mình mãi không rời, nhưng mọi chuyện trên đời luôn biến đổi vô thường đi xa hơn so với dự tính của chúng ta."Em lại tự ngồi suy nghĩ lung tung nữa sao?" Dũng bước đến bên cạnh quàng tay ôm lấy cổ tôi."Hì, em nghĩ lại mấy câu thoại trong bộ phim ngôn tình Hàn Xẻng mới xem ấy mà" Tôi dựa vào người anh cười nhẹ.Thấy vậy anh liền gõ nhẹ lên mũi tôi, vừa cười cưng chiều vừa nói "Lại tưởng tượng ra cảnh anh bỏ em nữa sao hả bé con?"."Sao anh biết được?" Nghe anh hỏi tôi đột nhiên có chút chột dạ mà ngồi thẳng ngơ ngác hỏi anh.Anh cười không nói gì, tay anh đặt nhẹ lên đầu tôi ôm lại về phía mình rồi xoa nhẹ.Thật ra không cần câu trả lời từ anh tôi cũng biết anh để ý chăm lo cho tôi kĩ đến mức nào, vậy nên những suy nghĩ lung tung của tôi trước mắt anh chỉ như chú mèo đang cố che giấu đi suy nghĩ nho nhỏ của bản thân.Được anh xoa đầu khiến tôi không khỏi bật cười thành tiếng, anh không hỏi cũng không thắc mắc chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh mặt trời đang dần biến mất.…
Trung cầm lấy tay tôi hôn nhẹ lên vết sẹo ở trên cổ tay của tôi, tuy vết sẹo mờ không quá nổi bật nhưng nhìn gần vẫn có thể nhận ra. Anh dịu dàng vướt ve khuôn mặt đầy nước của tôi an ủi."Ngốc ạ, anh đã thương em đương nhiên sẽ thương cả những vết thương của em rồi. Sẽ không có chuyện ghét bỏ em hay chê em đâu."Tôi vui vẻ nở một nụ cười rạng rỡ như đáp lại anh, giây phút này, tôi cũng chẳng biết mình nên nói gì. Em gom nhặt tất cả may mắn, hạnh phúc đặt cược vào mối tình không tên dành cho anh, không hy vọng được đáp lại. Đôi khi em tự hỏi bản thân mình rằng liệu nó có đáng hay không ? Giờ phút này cuối cùng em cũng có câu trả lời...˖⁺‧₊˚ ˚₊‧⁺˖✮-------------------✮˖⁺‧₊˚ ˚₊‧⁺˖Bìa xinh : by meNgày bắt đầu viết : 02.08.2024Ngày đăng : 30.08.2024…
Tên truyện: Nắng Mai Sẽ Còn MãiTác giả: Valleriz • Dương Tùy Thể loại: Chữa Lành, Lãng Mạn, 1v1, BL, Sư Đồ Luyến, Cổ Đại, Ma Thuật,...Giới thiệu:Mây lưa thưa trên bầu trời ban sáng, ánh nắng vàng tựa như ôm lấy trái tim từng vụn vỡ của cậu bé đêm qua.Ánh trăng lập loè của đêm trăng lạnh lẽo kia rồi cũng sẽ nhường chỗ cho nắng vàng khi bình minh ló dạng.Nắng mai ấm áp và dịu dàng.Cảm giác lạnh lẽo bị bỏ lại phía sau lưng,Tại nơi này chỉ còn lại một trái tim vụn vỡ, tan nát trong nỗi buồn tủi vô hình....Cp: Dược Sư Ôn Nhu Dĩ Hoà Vi Quý & Ma Đầu Lang Thang Gột Rửa Chân Tình.…
Ngược về chiều gió, nơi đó em còn không?Là tại vì đâu mây che lấp đi cầu vồng?Rồi liệu ngày mai khi gặp nhau, đứng trước mặt nhauNụ cười em còn như lần đầu?Người lạ người thương, rồi mình thành người dưngKí ức xa thật xa theo 2 chữ "đã từng".(Người lạ, người thương rồi người dưng - Phạm Nguyên Ngọc)Bối cảnh: Việt NamThể loại: Tình cảm, hiện đại, gương vỡ lại lành, tình chị emMọi tình tiết đều là hư cấu dựa trên trí tưởng tượng của tác giả, không liên quan đến bất kì cá nhân, tổ chức nào.Nghiêm cấm hành vi ăn cắp chất xám dưới mọi hình thức và vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép từ tác giả.…
Bất Dạ Trụy NgọcSư La Y đối đầu với tiểu sư muội Cẩm Lý.Không cam lòng mà chịu thua cả đời. Thanh mai trúc mã cuối cùng cũng không bằng người trời giáng, vị hôn phu của nàng cũng mê đắm tiểu sư muội không cứu vãn được.Phá miếu gần chết, không ai liệm xác.Thật tức giận mà!Nàng chợt nhớ lại, rất lâu trước đây, mình từng thắng một lần: Nàng bắt gặp tiểu sư muội nhìn chằm chằm vào người anh trai phàm nhân của mình!Ngày đó tiểu sư muội sợ hãi đến tan nát, khóe mắt rướm máu; còn nàng thì vô cùng hả hê.Thiếu niên lạnh lùng khép mắt lại, khiến cả hai cùng lăn ra.Biện Linh Ngọc thích một người, thích nhiều năm.Khoảnh khắc gần gũi nhất với nàng, hắn mới biết rằng mình chỉ là công cụ để nàng chọc tức muội muội và người trong lòng.Thiếu nữ quên hắn suốt 60 năm.Hắn bảo vệ tiên sơn, thủ đến từ từ già đi.Hái lá sen trời, mỹ lệ trời cao, hắn vì nàng liệm thi ở miếu đổ nát, mang nàng về nhà.Dù cả đời nàng chưa bao giờ nhìn hắn một lần.Sư La Y trải qua một giấc mộng dài, sống lại lần nữa, trở về lúc ban đầu.Lúc đó nàng không biết tiền căn, cũng không hiểu hậu sự.Nhưng sau cánh cửa, nàng bất chợt cảm thấy thương xót thiếu niên phàm nhân đáng thương kia.Nàng bối rối áy náy, muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn đến bên Biện Linh Ngọc.Biện Linh Ngọc đã quen với việc bị nhục nhã.Hắn đã không còn mong chờ gì ở nàng.Nhưng lần này, trong ánh mắt lạnh lùng cô độc như tuyết của hắn, thiếu nữ nắm lấy tay hắn, rồi cùng nhau vượt qua cả đời khốn khổ.…
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ,điểm nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ của Mai Châu Thục Khanh làm tóc cô sáng rộ lên.Lúc này,người đối diện cô là Phạm Minh Thiên Duy cao hơn cô gần một cái đầu theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóngĐôi mắt cô trong veo hướng nhìn anh.Thề!Phạm Minh Thiên Duy tự nhận mình là một người khá bình tĩnh.Nhưng khi nhìn con nhóc này anh không thể bình tĩnh nữa rồi.Anh trộm nuốt nước miếng.Yết hầu anh lăn lộn,bắt được điểm này Thục Khanh khẽ nhón chân lên,chẳng mấy chốc mắt hai người đã đối nhau.Mũi chạm mũi rồi hơi thở hai người cứ quấn quýt lấy nhau.Khoảng cách này là quá gần,ánh mắt anh hơi mơ hồ nhìn xuống làn môi căng đỏ mọng của cô.Một lần này thôi chỉ một lần anh thầm nói trong lòng.Rồi vươn tay kéo gáy cô về phía mình.Nhắm chuẩn xác vào dôi môi ấy,hôn.Hôn rồi,cô mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh hơi thở của cô cứ thế bị anh cướp đi.Thiên Duy đưa tay che đôi mắt cô lại,còn nhìn nữa là anh điên mất.Giọng nói khàn khàn:-Đừng nhìn.Cô chưa kịp lấy hơi thì bị anh hôn lần nữa.Vốn tưởng cô sẽ là người chủ động nhưng mà hình như lệch kế hoạch rồi nhỉ?Thôi kệ,sai quá trình nhưng kết quả đúng là được.-Tập trung một chút.…
Nhân vật:+ Châu Vân Du- nữ đạo tặc khét tiếng: Hậu nhân cuối cùng của Châu đế-Châu Duệ Minh, sau khi bị Lưu thị lật đổ, nàng lưu lạc chốn nhân gian, vô tình bái sư học nghệ, dấn thân vào giang hồ. 14 năm sau hoạ diệt tộc, nàng quay lại kinh thành trả thù+ Vương Thanh-nam hiệp lừng danh chốn giang hồ: Hậu nhân của Đao hoàng Vương Thất Nhiên, Vương gia không may gặp hoạ diệt tộc, Vương Thanh bị phong ấn Tinh bàn trên người, may mắn được cao nhân cứu, truyền dạy võ công, sớm hành tẩu giang hồ, tiếng tăm truyền xa. #Bối cảnh: Đất kinh thành phồn hoa nay đã chìm trong biển lửa. Giang sơn vừa mới đổi chủ, thiên hạ không còn của họ Châu nữa. hậu nhân duy nhất trở thành đạo tặc, sa vào con đường hành tẩu giang hồ cướp bóc. Không biết bao nhiêu hào gia thế tổ triều đình mới bị cướp sạch sẽ. Bát vương gia nhờ vào sự thâm giao với chính giáo mà cầu được thủ tịch đệ tử - đại hiệp giang hồ mới nổi thủ hộ gia khố các vương hào triều đình. từ đó đụng độ liên tục xảy ra…
''Cậu học tại THPT xx đúng không ?''chàng trai đẹp đến thần hồn điên đảo này đang hỏi tôi sao.Tôi đứng chôn chân tại chỗ khoảng chừng là mấy giây''à...ưm..à..tôi...Tôi tinh ý nhận ra được có chút phán xét trong đôi mắt lạnh lùng màu hạt dẻ ấy,là đang mất kiên nhẫn sao.Tôi đoán vậy đúng lúc định lên tiếng đáp lại thì đôi môi căng mọng hình trái tim của chàng trai đối diện mấp máy hỏi tiếp:''Cậu là Thảo Nhi học lớp 11B3 Tại trường THPT xx,tôi hỏi cậu có đúng không?''Tôi thật sự không biết cậu ta là ai và tò mò tại sao cậu ta lại biết tôi?Và quan trọng là tôi thấy sắc mặt câu ta bỗng tối sầm lại,tôi bất giác lạnh sống lưng với khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta.Tôi thấy điềm,rất điềm ở đâu đó vang vọng lời bài hát của Sơn Tùng M-TP rằng: Chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn.Chạy ngay đi,..Tôi chợt bừng tĩnh sau câu hát ấy vội dặt ly nước xuống bàn và chạy thật nhanh vào khu pha chế,vội thở phào như chút được gánh nặng gì to lớn lắm vậy.…
thể loại : đam mỹ hiện đại, 1v1, nhẹ nhàng, chữa lành, tình cảm, ngọt sủng, sảng văn, biến thành động vật, HE thiết lập nhân vật : mềm yếu hay làm nũng, mau nước mắt mèo nhỏ nhân viên thụ x ông chủ lớn giàu có, chiếm hữu mạnh, yêu đơn phương cônggiới thiệu : Đào đào vừa là mèo Munchkin chân ngắn cũn vừa là nhân viên tiệm bánh của Tần Minh. một ngày đẹp trời sau giờ làm, đào đào nhỏ vừa hoá thành mèo lại bị Tần Minh đi ngang qua tưởng là mèo hoang liền nhặt về nuôi. ông chủ lớn đang đi dạo thì đụng phải cục lông trắng biết meo meo : "... chắc không ai biết đâu " mèo nhỏ đang trên đường về bị ông chủ lớn xách đi : " cứu bé!!!! "…
''Một ngày mùa thu, khi lá vàng rơi rụng, khi những cơn gió mùa thu se lạnh mơn man lòng người, hai người con trai vốn xa lạ lại vô tình bước chân vào cuộc đời của nhau. Họ gặp nhau ở một quán cà phê trong ngõ nhỏ, và tình yêu của họ đã bắt đầu từ đó, bắt đầu dưới trời thu lặng lẽ, cũng dịu êm, phảng phất một mùi hương quen thuộc khiến con người ta thổn thức đến lạ.... Hai ánh mắt giao nhau, khẽ chạm đến trái tim đối phương. Một mang nỗi niềm thẳm buồn, nặng tâm sự, một lại chứa đựng sự hồn nhiên, vô tư lự của tuổi trẻ. Và, bánh răng số phận bắt đầu xoay chuyển, sự giao thoa giữa hai cuộc đời đặc biệt tạo nên một vở kịch đầy tinh tế mà lại dịu dàng, ghi dấu ấn với mùa thu lá vàng năm ấy...''#Phương MộcThể loại: Tiểu thuyết, đam mỹ, chữa lành, sinh tử, huấn, có ngược thân ngược tâm, có ngọt ngào như cục đường lớn, tâm lý, kết đẹp, hiện đại, có yếu tố 18+Nhân vật:-Bách Lục [Top]-Bạch Khương[Bot]-Khương Ái [Top 8]-Mẫn Vi [Bot 8][Bắt đầu: 10/8/2024]…
Tôi luôn tự đặt ra cho mình 1 câu hỏi " tình yêu tuổi học trò có đẹp không ? Có đến với 1 đứa xấu xí như mình không ?Nhỡ mình cô đơn lẻ bóng đến già thì sao vậy có quá đáng với tôi lắm không ? Hai chữ xấu xí nó đã gắn với tôi từ năm cấp 2 vì vẻ ngoài có chút thừa mỡ khuôn mặt mụn tóc yếu và làn da nhạy cảm ." Này nhỏ cùng bàn mày giống tự kỉ vãi , suốt ngày đeo khẩu trang ." " Việc nhà cậu à , đeo hay không thì kệ cậu ấy ." Lần đầu tiên có người bênh vực mình trước lời chế diễu của bạn bè .Ngay lúc ấy mình cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng khuôn mătn nóng ửng lên , giống như cậu ấy đang từng 1 một bước vào tim lạnh lẽo của tôi bằng những hành động tinh tế , ga lăng , chu đáo , quan tâm.Tình yêu giữa 1 chú phượng hoàng và 1 con vịt xấu xí có xảy ra không . Họ nói rằng mây tầng nào gặp gió tầng nấy . Nếu đúng như thế thì tôi và cậu ấy sẽ như 2 đường thẳng song song mãi mãi không thể chạm đến nhau hay sao ."Tôi thích cậu " muốn nói nhưng dũng cảm lấy từ đâu đây trước mặt 1 bông hoa tôi chỉ như 1 ngọn cỏ luôn muốn bên cạnh .…
Một cô gái chết khi mới 23 cái xuân xanh vì lí do "đột quỵ"."T...tiểu thư! Xin hãy giúp tôi xoá đi nỗi ân hận của chính mình!" - một cô gái xinh đẹp ăn mặc kỳ quái đến nhờ cô giúp đỡ.Nỗi ân hận của cô? Cô tự đi mà xoá ấy!Nhưng, cô gái ấy không có quyền lựa chọn.…
- Ô Huyền đấy à con? Sắp lấy chồng chưa? Bao giờ cho bác ăn kẹo?- Cháu chưa được tuổi bác ạ.- Thế đã có người yêu chưa? Con gái bác á người yêu nó cũng bình thường thôi lương tháng cũng nửa trăm triệu,...- Cháu có được nhiều nhặn gì đâu, nửa tháng lương của cháu đã bằng tháng lương của người yêu con gái bác rồi.Mỗi độ tết về quê thăm gia đình, họ hàng là các nàng sẽ bị vồ vập vặn hỏi về chuyện "đã có bạn trai chưa?" hay "khi nào mới chịu lấy chồng?". Câu hỏi khó này đã trở thành slogan của hội các bà bác - cô - dì - chú - ông - bà - bà hàng xóm của bất cứ cô gái trẻ nào và nó có đủ sức gây hoang mang lẫn ức chế khi được nhai đi nhai lại, hỏi đi hỏi lại trong nhiều ngày trời, nhiều năm trời bằng một sự kiên nhẫn, bền bỉ đến khó hiểu. Nhân vật Huyền trong truyện là cô gái độc thân, tính tình trẻ con vô tư hồn nhiên, vụng về phụ mẹ chuyện bếp núc. Rồi có khi bị lạc lõng vì đi cùng đám bạn học đã vướng bận chồng con. Huyền có trong tay cả sự nghiệp, cả tình yêu, cả một cuộc sống riêng mỹ mãn và có quyền chờ đợi cho đến khi cô ấy thật sự muốn kết hôn, cô không vội vàng đặt chân vào một cuộc hôn nhân chắp vá cho đỡ mang tiếng là ế. (Mọi địa danh, đơn vị đóng quân,... đều do tác giả bịa ra, không có thật. Nếu có chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên)…
Tên truyện: [12 Chòm Sao] Chuyện Kể Ngàn NămTác giả: Valleriz • Dương TùyDạo quanh chốn vũ trụ thầm lặng, liệu bạn có thể tìm thấy chân ái của đời mình?Tôi vốn dĩ là một sinh linh vô định được sinh ra dưới danh nghĩa bán tinh linh, chịu trách nhiệm ghi chép lại câu chuyện của những đứa trẻ hứng khởi chốn trần gian.Vốn dĩ một tinh linh ghi chép vô dụng như tôi sẽ không có tên, nhưng mẹ đã nói rằng mẹ muốn tôi được "sống" nên đã cho tôi ý thức và đã gọi tôi là Rudy.Tôi thích cái tên của mình lắm, mỗi khi mẹ gọi tôi như vậy tôi đều cảm thấy ấm áp vô cùng.Liệu các bạn có thể cho Rudy cảm giác ấm áp như thế không?Mà, dù sao cũng không quan trọng.Rudy vẫn là Rudy - Người Lưu Trữ Kí Ức - thôi!…
Vào cái năm đẹp nhất của lứa tuổi học trò, cái năm mà tràn đầy hi vọng với tương lai với những ngôi trường cấp 3 mơ ước thì... Hạ lại phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư quái ác ? Làm sao đây ?Tương lai của Hạ ? Ước mơ của Hạ ? Và còn cả mối tình chưa ngỏ lời với người mà Hạ thầm thương trộm nhớ ? Chán nản, tuyệt vọng, Hạ sống trong sự đau thương và vô vọng cùng cực. Mất đi ý chí, động lực sống...có lẽ dù là mơ Hạ cũng không ngờ mình sẽ chết ! Sẽ chết ở thời điểm thanh xuân mình rực rỡ nhất ! Không ! Hạ phải sống, Hạ còn mẹ còn anh trai và còn cả... Mối tình đầu là Vũ Lâm cô chưa thổ lộ. Chỉ cần sống, 1 ngày...1 tháng hay bạo nhiêu cũng được. Hạ muốn được sống ! Được đặt chân vào ngôi trường chuyên mà Hạ mơ ước và cả được thử một lần được yêu nữa..._____Cuộc sống có rực rỡ hay không vốn chẳng nằm ở vấn đề thời gian mà nằm ở cách bạn sống. Nguyễn Ngọc Hạ đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật ! Còn bạn ? Chúng ta sống vì lẽ gì hay chỉ tồn tại cách vô mục đích ?Hãy sống ! Hãy sống thực sự vì lúc bạn cận kề với cái chết bạn sẽ chẳng thể sống thêm một lần nữa.Em Và Hạ - Dựa trên câu chuyện có thật.…
An Vy có một gia đình không hạnh phúc. Cha cô là một người đàn ông cuồng bạo lực, mẹ cô vì mong muốn anh em cô có cuộc sống đầy đủ nên luôn âm thầm chịu đựng. Những trận đòn roi của người mang danh là cha cô cùng những giọt nước mắt của mẹ khiến An Vy dần mất niềm tin vào cuộc sống hôn nhân màu hồng trong những câu truyện ngôn tình cô thường đọc. Hòa Phong sinh ra trong một gia đình ấm áp, cha anh luôn dành những điều tuyệt vời nhất cho mẹ và anh, có lẽ vì ảnh hưởng bởi cha nên anh luôn cư xử ga lăng với mọi cô gái. Điều này khiến anh vô tình trở thành một chàng trai "cờ đỏ" trong mắt các cô gái. Chẳng ai ngờ một chàng trai cởi mở, thân thiện như vậy lại che dấu một bí mật động trời, một bí mật mà anh muốn chôn vùi mãi mãi trong sự vội vàng của thời gian. Hòa Phong và An Vy, hai con người tưởng chừng như đối lập nhau ấy vậy mà hợp nhau đến không ngờ, họ chữa lành lẫn nhau, cho nhau những ấm áp để bảo người còn lại khỏi sự lạnh lẽo của cuộc đời.---------------Một câu truyện nhẹ nhàng để chữa lành những trái tim bị tổn thương✨️…
Thể loại: Thâm tình trung khuyển công & Mặt trời nhỏ thụ. (Thẩm Kỳ Hựu (Cố Niệm An)xTống Nguyên). 1. 1v1, sc, HE2. Hỗ sủng, chữa lànhVăn án: "Cậu Tống, đừng lo lắng, tôi chỉ là rất thích giọng nói của cậu mà thôi."Mọi người đều nghĩ Tống Nguyên là chim hoàng yến bị kẻ điên Cố Niệm An giam cầm. Chỉ có mình cậu biết, người này mỗi đêm đều an giấc trong tiếng hát của cậu, khuôn mặt hắn chưa từng có một chút hung dữ hay nham hiểm nào. Bọn họ là tri âm, là bạn thân.Ba năm sau Cố Niệm An mất vì bệnh tật, Tống Nguyên vừa mở mắt đã quay trở về mười năm trước.Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, cậu phải bảo vệ thật tốt cho người nhà của mình, và phải tìm lại Cố tiên sinh - người dịu dàng nhất trên đời này.Thanh niên mặc quần áo cũ kỹ, yên lặng ít nói. Cả người anh u ám giống như một dòng suối khô cạn.Trong con ngõ nhỏ dơ bẩn rách nát anh nhìn xuống thiếu niên xinh đẹp hoàn toàn không ăn khớp với nơi này, trong lòng lần đầu tiên gợn sóng.Vẻ mặt Tống Nguyên nghiêm túc nói: "Bởi vì em muốn anh sống lâu trăm tuổi."Thẩm Kỳ Hựu giấu đi sự độc chiếm và cố chấp điên cuồng trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn."Vậy em phải ở bên anh."Thiên trường địa cửu đến lúc bạc đầu.Anh cô độc đi trong bóng tối nhiều năm, rốt cuộc có một ngày anh có thể bắt lấy ánh mặt trời của riêng anh.Ở thế gian nhàm chán này có em bầu bạn mới không uổng phí kiếp này.Quy tắc nhỏ xíu xiu:- Do not re-up and do not change ver (Không re-up và chuyển ver chuyện dưới bắt kỳ hình thức nào.- Only posted at @yyz08240311 wattpat and truyenHD Bé c…