Nhật kí chôn niềm đau
Đây chỉ là 1 cuốn tản văn nhỏ. Góp nhặt bao xúc cảm tớ rơi đâu đó trên con đường cô đơn mà tớ đã chọn…
Đây chỉ là 1 cuốn tản văn nhỏ. Góp nhặt bao xúc cảm tớ rơi đâu đó trên con đường cô đơn mà tớ đã chọn…
Con đường hạnh phúc đẹp nhất là thanh xuân của hai người.... Cùng nhau bước, trải nghiệm tất cả mọi điều cùng nhau...Đã yêu rồi thì chờ nhau nhé...…
𝓜𝓾̀𝓪 𝓱𝓪̣ 𝓷𝓪̆𝓶 𝓪̂́𝔂, 𝓽𝓸̂𝓲 𝓰𝓪̣̆𝓹 𝓮𝓶, 𝓮𝓶 𝓭𝓾̛𝓪 𝓽𝓸̂𝓲 𝓭𝓲 𝓷𝓰𝓪̆́𝓶 𝓰𝓸̂́𝓬 𝓶𝓪𝓲 𝓭𝓪̃ 𝓰𝓲𝓾̛̃𝓪 𝓽𝓱𝓪́𝓷𝓰 𝓽𝓾̛ 𝓶𝓪̀ 𝓿𝓪̂̃𝓷 𝓷𝓸̛̉. 𝓒𝓾̃𝓷𝓰 𝓿𝓪̀𝓸 𝓶𝓾̀𝓪 𝓱𝓪̣, 𝓮𝓶 𝓶𝓪̂́𝓽, 𝓫𝓸̉ 𝓵𝓪̣𝓲 𝓰𝓸̂́𝓬 𝓶𝓪𝓲 𝓰𝓲𝓪̀ 𝓭𝓪̃ 𝓴𝓱𝓸̂𝓷𝓰 𝓬𝓸̀𝓷 𝓷𝓸̛̉ 𝓱𝓸𝓪...…
Tác giả: Thanh XuânThể loại: Đoản Đam mỹ, giáo chủ ngụy băng lãnh thụ x thủ hạ chậm tiêu công, có H, 1x1, HENhân vật chính: Hạ Du x Đường PhongTình trạng: đang tiến hànhGiáo chủ Đường Phong vì muốn đòi công đạo cho thủ hạ ai ngờ bị trúng xuân dược, chính mình và thủ hạ thầm mến từ lâu, lăn qua lăn lại cả đêm, mới sáng ra người nọ lại muốn lấy cái chết để tạ tội.Tại sao người bị làm là hắn...Tại sao người chiếm tiện nghi là y...Lại bày ra bộ dạng như mình bị ủy khuất để nhìn hắn, thật sự là tức chết mà......Là ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu?Trong đầu Hạ Du lập đi lập lại câu nói của hắn, y muốn hiểu, ý tứ trong câu nói của hắn là gì tựa hồ rất quan trọng với y...…
Tuổi thanh xuân là tươi đẹp, nhưng tuổi thanh xuân của một người có thể bình thản, cũng có thể rực lửa anh hùng; có thể trôi qua vô vị để rồi hối tiếc, cũng có thể bước tiếp những bước vững vàng tới tuổi thanh xuân huy hoàng tráng lệ! Thanh xuân của tớ bởi có cậu nên mới đẹp như thế, cũng vì cậu nên tớ mới không thể đành lòng quên đi!!!…
Hmm..ai trong chúng ta cũng sẽ có một khoảnh khắc mang tên thanh xuân nhỉ. Đứa con tinh thần này được ra đời trong lúc tớ chợt nhận ra thanh xuân trôi nhanh lắm. Nó chỉ đơn giản xoay quanh về những người bạn trung học phổ thông, từ những con người đến từ các ngôi trường trung học khác nhau không quen biết đến xem nhau như một gia đình, như là những người thân ruột thịt. Đôi khi những xích mích xảy đến lại khiến những con người trong độ tuổi tràn đầy sức xuân này hiểu nhau thêm.…
Cậu biết cô lúc cả hai 5 tuổi. Đến nay, họ đã làm bạn thân 12 năm. Cậu đối với cô như đối với một thằng con trai đúng nghĩa. Cô đối với cậu, một chút tình cảm cũng chả có. Liệu mối quan hệ " bạn thân " này còn có thể kéo dài? Liệu họ có nhận ra được những cảm xúc kì lạ mà bấy lâu nay họ chưa từng nghĩ đến?..Cảm xúc giữa họ tựa như cánh hoa anh đào bay trong gió, nhẹ nhàng, thân quen...…
Mùa hoa năm ấy có nét chữ thanh xuân in lại trên trang vở, có màu nắng cháy đến chói mắt, có cả cơn mưa rơi vương lại bên hiên nhà. Và hơn hết có dáng hình cô gái ấy, tiếng cười trong vắt quấn quýt trên vai anh. Mỗi khi cô cười, khóe mắt sẽ cong cong tựa vầng trăng mới mọc, ánh sáng long lanh nơi khóe mắt, rực rỡ như chứa cả trời sao.…
[Preview]:Anh đứng trước mặt tôi,thở hổn hển. Mồ hôi toát ra thẫm đấm sơ mi và mái tóc. Ngay cả lúc này mà anh vẫn đẹp trai thế sao!Tôi chỉ ngây ngốc nhìn. Rồi không một chút chần chừ,anh bước tới,động tác mạnh mẽ và dứt khoát,anh ôm chầm lấy tôi và nói từng chữ: "Em biết không,thói quen duy nhất mà anh không thể từ bỏ đó chính là không ngừng yêu em..."P/s: Mong các bạn đón đọc nha 😍 Cho tớ cái nhận xét nữa ahihi😘 Tạo động lực cho tớ nữa đi cc😭…
Anh chưa từng nói yêu tôi.Lúc đi cùng anh tôi nói "nhưng thế này giống chúng ta đang hẹn hò quá nhỉ"Anh"cậu nghĩ như vậy thì cho lại như vậy đi".....Người ta hỏi anh"Cậu và Didi yêu nhau?"Cậu trả lời "đến tìm tôi chỉ hỏi như vậy?"----------- Từ đầu đến cuối anh chưa từng nói yêu tôi1 tháng khi xác định quen hệ tôi hỏi anh "anh yêu em không?"Anh trả lời "vô nghĩa"2 tháng khi quen nhau "anh yêu em đúng không?" Anh trả lời "ấu trĩ"Lần cuối cùng tôi hỏi anh "tại sao anh chưa bao giờ nói yêu em hay thích em?"Anh trả lời "có cần không?"…
Tôi hỏi em saudade là gì?Em trả lời saudade là cảm giác nhớ nhung ai đó hoặc thứ gì đó từng thuộc về mình, nhưng giờ điều đó, người đó đã mất rồi và sẽ không bao giờ quay lại.Tôi lại hỏi em có từng thuộc về tôi không?Em trả lời có nhưng sẽ biến mất và không bao giờ quay lại.Vậy thì em đi đi, cứ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi và hãy yên tâm, tôi sẽ không phát điên lên để đi tìm em, tôi sẽ cho em đi đến bất cứ đâu mà em thích. Cho đến khi mà em không chịu đựng nổi cảm giác nhớ tôi mà quay trở lại, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không để em chạy thoát nữa đâu.oOoChúng tôi hỏi cô ấy saudade là gì?Cô ấy trả lời saudade là sự hiện diện của sự trống vắng, là mong muốn tìm lại một thứ gì đó hoặc một ai đó mà chúng ta quý trọng nhưng chúng ta biết sẽ không bao giờ tìm lại được.Chúng tôi lại hỏi cô ấy có từng cảm thấy trống vắng không?Cô ấy trả lời có nhưng cho dù có thực hiện lời hứa đó thì cũng không thể lấp đầy được cuộc đời của cô ấy.Cô ấy đã thất hứa với chúng tôi, đã nhẫn tâm để lại một khoảng trống mãi mãi không quên được ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng chúng tôi không giận cô ấy, chỉ mong một ngày có thể dùng tất cả sự dịu dàng của thế giới này và tặng cho cô ấy một cái ôm thật ấm áp.…
".....Từ đồng phục cho đến váy cưới Từ đầu đến cuối đều là em...."…
Chỉ là những trang nhật ký của hai cô cậu bé về những rung cảm đầu tiên khi còn ngồi trên ghế nhà trường...…
Cậu và hắn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng cậu lại không biết hắn đã thích cậu từ rất lâu,âm thầm chiếm hữu cậu làm của riêng!…
Thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Khi bạn quá đắm chìm vào nó, tôi tin bạn sẽ khó lòng thoát ra được. Giống như ngày mà tôi gặp cậu. Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của cậu, tôi đã không thể kìm lòng mà dứt ra khỏi sự đắm chìm ấy....…
Tấn giang kim bài đề cử cao tích lũy VIP2017-11-27 kết thúcKhông phải V chương tiết tổng điểm vote sổ: 407858 tổng bình luận sách sổ: 6430 số lượng bookmark hiện tại: 13241 văn chương tích lũy: 184,799,8081.Nhất trung cao nhị khai giảng đệ hai tuần, chọc không được nhất ban Thẩm Trạch cùng với lục ban Cố Quan Sơn kết hiềm khích.Tất cả mọi người cho rằng Thẩm Trạch sẽ đem kia không biết trời cao đất rộng cô nương thu thập nhất đốn, lại không nghĩ rằng Thẩm Trạch này thu thập một chút, đem mình cấp thu thập đi vào - -...Không có một bóng người trong phòng học, Thẩm Trạch đem Cố Quan Sơn nhấn ở trên bàn thượng hôn môi."Cố Quan Sơn - - lão tử hắn mụ rất ưa thích ngươi."Cố Quan Sơn trong mắt tất cả đều là nước, run rẩy đạo: "Ngươi, ngươi quá phận..."2.Nhiều năm sau.Blog thượng hơn mười vạn phấn tranh minh hoạ phu nhân Quan Sơn Nguyệt cự tuyệt nhất phát tiểu hoàng bản ước bản thảo.Nàng cẩn thận phát điều blog:"Không nhận tiểu hoàng bản, cao nhị họa qua, có bóng ma trong lòng! Lại không nhận các loại quá khích trái đạo đức play! Thỉnh mọi người trân ái ta, không cần khuyến khích ta lái xe (ノ_< ) "Tiểu fan ồn ào, ào ào phỏng đoán phu nhân dinh dưỡng theo không kịp, phỏng đoán phu nhân tiến vào hiền giả hình thức, kia suy đoán đủ loại, làm người ta xem thế là đủ rồi.Có nhân nghiêm túc truy vấn vì cái gì.Quan Sơn Nguyệt khóc chít chít:"QAQ nam, bạn trai rất ưa thích thực tế tính sao..."- - - - - -Từ ta mười tám tuổi khởi, nàng chính là ta tất cả tính ảo tưởng.- - Thẩm Trạch- - - - - -Lưu manh sân trường lão…
Giang Ý và Lục Nhược sẽ đến để mở chương đầu cho bộ truyện. Giống như một đoạn nhạc đệm, hai người họ ở bên nhau có được kết tinh là Giang Dật, cũng chính là nam chính trong câu truyện. Giang Dật không phải kiểu người âm thầm làm mọi thứ, hi sinh lặng lẽ không ai biết. Tiểu Kiều Gia hỏi đến cậu ấy sẽ thẳng thắn thừa nhận. Giang Dật cũng không gắt gao chiếm hữu nữ chính. Cậu ấy là dùng từng lần bảo vệ che chở cho Tiểu Kiều Gia dần dần chiếm được trái tim của cô ấy. Về sau này Tiểu Kiều Gia rất tò mò, Giang Dật trong mắt cô giống như một gã cà lơ phất phơ đội lốt học bá, thích vung tay hành hiệp trượng nghĩa chứ nửa phân cũng không thấy có dính dáng gì đến việc cậu ấy tất cả đều là vì bảo vệ cô. Giang Dật khi ấy mỉm cười, hôn lên tay Tiểu Kiều Gia giống như cách kỵ sĩ tôn thờ công chúa của hắn. Đoàn Kiều Gia có cá tính mạnh mẽ, trong các mối quan hệ bạn bè đều đối đãi hết mình. Cô ấy có con mắt nhìn người để kết giao, cũng là người có thù tất báo. Cô sống một đời đến năm 18 tuổi, từ một đứa trẻ được thương yêu nhận ra bản thân chỉ đang sống trong sự lừa dối. Trọng sinh sống lại năm 16 tuổi, Tiểu Kiều Gia trở thành đứa trẻ không ai thương. Đoàn Kiều Gia dẫu sao cả hai đời sống lại đều chưa thực sự trưởng thành, cô ấy còn nông nổi, ngông cuồng nhiều khi suy nghĩ thiếu chín chắn. Làm nhiều điều phản nghịch nhưng sau cùng những thứ mắt thấy chưa chắc đã đúng cũng đến ngày phơi bày. Cô ấy có Giang Dật luôn bảo vệ che chở, có một người dùng cả đời để chăm sóc yêu thương,…
Trầm Phương chính là một cô gái với vẻ ngoài yểu điệu thục nữ nhưng nội tâm lại mạnh mẽ vô cùng. Trong một lúc tức giận mà đá bay thùng rác làm rác văng trúng vào một chàng trai bất hạnh tên Lam Vũ mà từ đó hai người như oan gia bất hạnh dây dưa với nhau. Cho đến khi trở thành tri kỷ cô mới biết hóa ra thanh xuân không có anh thì sẽ vứt bỏ, uổng phí cả một đời. Lam Vũ đẹp trai không thiếu nhưng vô sỉ còn nhiều hơn. Trong một lúc vô tình nhìn thấy áo lót của ai đó mà cũng sinh ra tương tư. Không sai, áo lót chính là của Trầm Phương . Hóa ra tình yêu đến một cách biến thái như vậy.…
Khi những vũng nắng đọng trước nhà thôi gay gắt, chiếc xe đạp để quên ngoài hiên sau rạng đông được phủ một lớp nước mỏng và hương ổi từ cái cây trước nhà chẳng mấy khi mọc quả thoang thoảng, tớ lại thấy yêu đời. Đi qua mùa hạ vàng rực trôi miên man, giữa tháng tám, nắng thu lại dìu dịu như bánh mẹ tớ làm. Và mỗi sớm tinh mơ không khí tựa có màng lọc. Thò tay ra ngoài cửa sổ, tớ bỗng thấy giật mình. Mùa thu trong veo hình như cũng chạm vào được...…
Thanh xuân đã qua chỉ mình tôi ở lại và chôn mình trong những hồi ức đau thương nhất của cuộc đời. Góc sân ấy, bóng hình ấy, giọng nói ấy cả tình cảm sâu cay nặng nề ấy nữa. Tất cả đều khiến tôi nhớ tới điên cả người. Ừ thì tôi lụy tình, ừ thì tôi đơn phương nhưng tình cảm của tôi là thật lòng. Thật đến nỗi bây giờ nhớ lại vẫn là cảm giác đau đến xót xa. Tôi thầm nghĩ , giá như tôi của năm ấy kiềm chế được, chôn sâu trong lòng những lời yêu tha thiết đó thì có lẽ tôi với cậu vẫn là đôi bạn thân cùng khóc cùng cười. Đáng tiếc đó cũng chỉ là hai chữ 'giá như' mơ hồ . Còn ngoài trời mưa vẫn cứ rơi , lòng vẫn cứ đau và người thương vẫn là người không chung đường.…