Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tương tự kỹ thuật, tương đồng bên ngoài, lại không giống nhau con đường.Ca ca ở thanh học, hắn ở lập hải đại, mệnh trung chú định quyết đấu.Ở đệ đệ trong mắt là một cái hảo ca ca tồn tại, nhưng bọn hắn lại không cách nào trốn tránh vận mệnh quyết đấu.Rốt cuộc ca ca cường? Vẫn là đệ đệ cường, ca ca có không dẫn dắt thanh học tiến vào cả nước đại tái?…
Tuyền tập của những điều mơ mộng, bình yên hoang dại và nhỏ bé.___"Có một chú nai con ngơ ngác trong nắng. Nó chỉ yên lặng đứng đó, để ánh nắng đọng lại trên thân mình thành một quầng sáng dịu dàng."…
-Bông hồng nhỏ của tớ, tớ thích cậu!Lisa nói bằng chất giọng trầm ấm của mình. Cô ôm Rosé thật chặt trong lòng, dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ.-"Rosé, tớ muốn ở bên em mỗi ngày; muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc; muốn ôm em thật chặt mỗi đêm. Vậy nên, hoa hồng nhỏ, hãy ở bên tớ nhé, tớ yêu em!Đây là bộ truyện đầu tay của mình, mong được các cậu đón nhận<3TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPAD, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC KHI KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!!!…
Tống Hạo Hiên xuyên sách, điều đặc biệt là cậu cùng nhân vật chính trong sách có khuôn mặt vô cùng giống nhau, sở thích cũng giống nốt. Nguyên thân thích vẽ, vì bị gia đình ngăn cấm nên phải từ bỏ ước mơ. Tống Hạo Hiên thích vẽ, nhưng vì nghĩ đó là sự yêu thích nhất thời, nên bỏ lỡ.Được làm lại, Tống Hạo Hiên quyết không sa vào đầm lầy cũ nữa, cố gắng học hành, cố gắng thực hiện ước mơ. Ngoài ra, còn cố gắng đền đáp công ơn cho "Người bạn cùng bàn năm 17 tuổi" của mình. Nhưng hình như, càng lúc ánh mắt nhìn cậu của người bạn cùng bàn càng trở nên kỳ lạ.Có một chút dịu dàng? Một chút ấm áp? Còn có... một chút yêu chiều???Thể loại: đam mỹ, học đường, xuyên sách, sủng, ngọtLạnh lùng, ít nói, học bá công (Hứa Vĩnh Kỳ) - thích vẽ, trầm tĩnh, trước học tra sau học bá thụ (Tống Hạo Hiên).…
Tôi đã từng đặt bút viết Vũ Khúc Tình Ca với chuyện tình có chút ảo tưởng của tôi và người ấy. Nhưng giờ tôi lại nghĩ mình nên dừng lại. Mọi người nói tôi là đồ não cá vàng, hay quên. Tôi sợ rằng một ngày tôi sẽ quên mất việc tôi đã từng yêu một người thế nào, cũng quên mất luôn những chuyện chỉ mình tôi biết. Viết câu truyện này, tôi không nghĩ là nó sẽ rất dài. Nhưng có lẽ nó sẽ phần nào lưu giữ được ký ức về một thời đã qua. Những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời, người đó đã xuất hiện, như một làn gió man mát thoảng qua, một mùi hương dịu nhẹ cho sớm mai... Thức giấc, hóa ra đã là chuyện rất lâu rồi. Thứ tình ấy, như một đóa Anh Thảo muộn. Kiên quyết dấu thật kỹ bản thân trước nắng mai, chỉ có thể thực sự sống một cách trọn vẹn khi đêm xuống, trăng lên. Hoa cứ vậy, tỏa ra quanh mình thứ ánh sáng dìu dịu, duy trì, thổn thức trong suốt một thời gian dài...…
Vào giữa hạ oi ả là những cuộc chia ly của học sinh cuối cấp, lắm lúc tàn phai vì thời gian trôi qua, nhưng cũng cho ta thấy được và tự trả lời rằng "Ồ! tuổi học trò trôi qua rồi đấy, bọn mình từng hồi hộp khi mới bước vào lớp 10. Ấy vậy mà giờ đây đã đến lúc chia tay rồi sao?" Đối với Luân khi ôm ấp tương tư bao nhiêu năm kỉ niệm, tất cả gói gọn vỏn vẹn trong ba năm này. Sẽ có người thấy nó dài như sống một kiếp vậy, nhưng lại sẽ có người thấy thời cấp ba trôi nhanh như một cơn gió thu se lạnh thoáng qua cuộc đời. "Luân thích Băng." - Ôm ba năm tương tư hoài trong lòng, rồi cũng có ngày tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mới có thể thốt lên lời này. Ngọc Băng hơi kinh ngạc, cả hai chữ "kinh ngạc" ấy hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của người mà Luân thương nhất. Băng hơi cúi đầu, giữ im lặng vài phút rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt Luân. Băng đáp: "Băng làm sao có thể tin đây? Khi dịu dàng của Luân luôn dành cho tất cả mọi người. Đừng đùa nữa, tất cả chỉ là Luân tự dối lòng mà thôi! Xin lỗi." Khuôn mặt Luân giờ đây thoáng nét đượm buồn, Luân không muốn khóc, đằng này còn khóc trước mặt của người mà mình thương nữa. Làm sao mà Luân dám đây? Luân cười, vẫn là nụ cười mọi ngày dành cho Băng. Nhưng hôm nay lại mang nét u sầu vương vấn. "Nếu như Băng nói, tất cả đều là do Luân tự mình dối lòng. Luân mong rằng câu từ chối này của Băng sẽ là do bản thân tự mình dối mình mà thôi!"…
Thể loại : thanh xuân vườn trường , yêu thầm , ngôn tình , 1vs1Mỗi sớm mai, khi tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa, tôi lại len lén nhìn nụ cười rạng rỡ của anh - người con trai tôi yêu thầm suốt năm tháng học trò. Nụ cười ấy như có ma lực, xua tan đi mọi muộn phiền, tiếp thêm cho tôi động lực để bắt đầu ngày mới.Tình yêu của tôi lặng lẽ như giọt sương long lanh trên phiến lá, mỏng manh và dễ vỡ. Có những lúc, tôi muốn dũng cảm thổ lộ, nhưng lại sợ đánh mất tình bạn đẹp đẽ này.Yêu thầm là vậy, có những niềm vui nho nhỏ khi được nhìn thấy người mình yêu, được âm thầm dõi theo từng bước chân của họ. Và cũng có những nỗi buồn miên man khi biết rằng, mình không phải là người con gái anh chọn.Dẫu biết trái tim anh không hướng về mình, nhưng tôi vẫn sẽ giữ gìn tình yêu thầm lặng này như một bí mật đẹp đẽ, như một phần ký ức tuổi học trò đầy thơ mộng.Có thể một ngày nào đó, khi đã trưởng thành, nhìn lại quãng đường đã qua, tôi sẽ mỉm cười và cảm ơn vì đã từng có một tình yêu thầm kín, dịu ngọt như "vết nắng lặng thầm" trong trái tim mình.…
Tác giả: Hoa An Xin chào, tớ là Hoa An, 17 tuổi, giới tính 3D, các bạn cứ gọi tớ là anh nếu các bạn muốn ( thật ra tớ thích được gọi thế (^^)/ )Lần đầu viết truyện trên Wattpad,Tơs sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về một chàng hoàng tử lạnh lùng và một cô nhóc ngu si :))Nội dung chuyện đọc qua sẽ nghĩ là theo mô típ cũ nhưng tớ sẽ có thay đổi nhiều bất ngờ, mong được các bạn ủng hộ. Arigatou~…
Ánh mắt của tôi chứa đựng sự đắm đuối, sâu thẳm như một vực nước không đáy, nơi cảm xúc dồn nén không thể nào che giấu. Đôi mắt ấy luôn dõi theo em, không phải để chiếm hữu, mà để khắc sâu từng khoảnh khắc vào tâm trí. Khi ánh nhìn chạm đến người mình yêu, nó như sáng bừng lên, dịu dàng và tràn đầy hy vọng, nhưng cũng phảng phất chút lo âu, sợ hãi bị từ chối.Đôi mắt ấy dường như nói thay mọi lời, lặng lẽ gửi gắm những cảm xúc chân thành nhất, dù tôi không dám thốt nên lời. -Huy POV's -…
. Mình không phải author - Mình chỉ là chuyển ver thôi nên mong tác giả có thấy thì mình xin lỗi nhé :( Tại vì mình không biết cách nào để liên lạc với bạn nên mình chưa xin phép mà đã chuyển ver. Bạn nào có lấy cũng đừng mang ra ngoài nhé. Kamsa các bạn đã đọc và nhớ cmt cho í kiến nhé, nhớ bình chọn nữa nhaaa <3------. Chúng nó thuộc về nhau nhưng số phận là do mình nhé :))) <3------Người đó là Lộc Hàm.Còn 'hắn' là Thế Huân.------- Mời mọi người đọc fic vui vẽ :*…
"Thanh xuân, có lẽ là thời gian đẹp nhất trong khoảng đời người."Vũ Diễm Lệ Nga - một cô gái chẳng may mắn. Cuộc sống dường như quá tệ hại, gia đình thực sự quá tệ. Chẳng ai có thể nghĩ một cô bé chỉ 16 tuổi mà đã chịu cảnh bạo lực gia đình như thế.Mười sáu năm trải qua chỉ toàn là lời mắng nhiếc, trách móc đổ lên đầu cô bé ngây ngô ấy. Mùa đông lạnh giá, nó ghét nhất là mùa đông, vì nó lạnh lẽo, ra đường người người ôm nhau, sưởi ấm trong vòng tay dịu dàng của "gia đình", hay người thương. Nó chẳng có gì cả.------- Thế giới chẳng dịu dàng với tao gì cả... Huhuhu.Đông bối rối, nó lúng túc nhìn vẻ mặt mít ướt của tôi vào đêm khuya tại cửa tiệm tạp hóa đó, bối rối, cuối cùng cũng nói một câu khiến cho tôi cảm nhận được ngàn ánh nắng ấm áp trong đêm đông lạnh buốt.- Thế giới có thể không dịu dàng với mày. Nhưng tao thì có mà?Nó ôm tôi. Tại sao tên là "Đông" mà lại ấm áp như mùa hạ đến vậy chứ? Đông nói xong nhìn tôi, vụng về bôi thuốc cho tôi. Cuối cùng tôi cũng cười. Có lẽ thanh xuân của tôi cũng đẹp, ít nhất là với Đỗ Hoàng Thế Đông.…
"Lấy trí tuệ tìm tòi tri thức, lấy tri thức khiêu động sức mạnh, lấy sức mạnh chưởng khống vận mệnh vĩnh hằng"Trong thế giới âm ảnh.Ngồi trên Tri Thức Vương Tọa với khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt hắn xuyên qua không gian, nhìn về phía những vòng xoáy vô hình đang bắt đầu mở rộng trên hành tinh Trạm Lam.Trong ánh mắt lóe lên từng tia quang mang, quyết tâm của hắn như nhuộm màu cho bức tranh bão táp, trở nên mạnh mẽ và ngoan cường hơn bao giờ hết.Lấy ý niệm ra hiệu, bảy bóng hình thủ vệ quanh hắn dần dần tan biến.Đã đến lúc, hắn nên bước thêm một bước, triệt để quán triệt chân lý của bản thân!...Song Sinh Giới, Trạm Lam Tinh:Nơi hiện đại và siêu phàm cùng phát triển.Nơi khoa học và thần bí cùng hợp nhất.Nơi nhân loại và dị loại cùng giao thoa.Nơi cái thiện và cái ác cùng lẫn lộn.Nơi trật tự và hỗn loạn cùng tồn tại.Nơi hy vọng và tuyệt vọng cùng bắt đầu.Nơi ước mơ và kỳ tích cùng chỉ hướng: Elemetist - Linh Tố Sư!Trở thành Linh Tố Sư và đăng đỉnh! Ngươi sẽ là người chưởng khống vận mệnh và kỳ tích của chính mình!(Bối cảnh thế giới: Huyền huyễn, Kỳ huyễn, Ma pháp hiện đại, Đô thị dị năng, Khoa huyễn, Progessive Fantasy, Dark Fantasy)(Lưu phái: Sinh tồn, Não động, Xuyên không, Phúc hắc, Cầu đạo giả, Võ si, Học giả, Bác học điên, Kỹ thuật lưu, Thăng cấp lưu.)…
Vân Anh vẫn còn nhớ rõ, bốn năm trước, vào một chiều mưa tầm tã, từng có người tặng cô một tập thơ. Không bao lâu sau, người đó không từ mà biệt, đột nhiên biến mất như thể bốc hơi khỏi mặt đất. Bốn năm sau, khắp các phương tiện truyền thông lan truyền tin tức về một bộ hài cốt được phát hiện chôn phía sau khu nhà tập thể trường cấp ba nơi cô từng theo học. Lớp cũ, người xưa nay chỉ còn trong hồi ức. Năm đó cô Châu mặc áo dài lụa trắng thêu hoa sen, dáng điệu uyển chuyển thướt tha, tà áo theo bước chân bay phấp phới. Tóc đen như mực đổ xuống vai, mi dài, mày thanh, mắt sáng như sao. Nụ cười ấm áp đậu trên môi, giọng nói du dương như tiếng đàn. Một người đương tươi đẹp như thế, rạng rỡ như thế, vì sao vừa mới quay đầu trong chốc lát, một bước rời đi lại không cách nào gặp lại.Lòng Vân Anh từ đó chìm trong sương mù dày đặc, ánh mặt trời không chiếu tới được. Thế rồi có một ngày, người lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Gương mặt, đôi mắt, nụ cười quen thuộc ấy. Thật dịu dàng, thật mềm mại. Tựa như một đóa hoa lài.Trước đây vẫn luôn tâm niệm trải qua một đời yên ổn bình lặng. Mà nay bởi vì lần nữa gặp lại, Vân Anh chẳng ngại mặc cả với số mệnh, thay đổi kết cục đã định.…
Linh Quỳnh vì kiếm chút thu nhập thêm, vào trò chơi thể nghiệm sự hố, mệt đến chết đi sống lại cũng không được bao nhiêu tiền, dự định làm xong một phiếu cuối cùng liền thoát hố. Kết quả hố không có lui được, ngược lại vào hố lớn hơn nữa......Linh Quỳnh: Nhớ năm đó ta cũng mỗi ngày ở trên giường lớn mấy trăm mét tỉnh lại, 100 người hầu đang đứng chờ mặc quần áo cho ta......Hệ thống: Tỉnh! Ngươi 1m² cũng không có.Linh Quỳnh: A! Phàm nhân chính là ghen ghét mỹ mạo của ta, không có cách nào, ai bảo ta có tiền như vậy.Hệ thống: Tỉnh!Nhìn xem số dư còn lại trong thẻ của ngươi!! Ngươi nghèo đến mức màn thầu còn không thể ăn.Linh Quỳnh: Ta đã từng đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, lãnh hội thế gian vô địch tịch mịch......Hệ thống: Tỉnh!Ngươi trước tiên từ dưới đất đứng lên!Linh Quỳnh: Ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở......Hệ thống: Tỉnh!!Nam nhân của ngươi muốn treo!Linh Quỳnh: Dìu ta đứng lên, ta còn có thể cố gắng.…
Alice Hardgore - đây không phải cái tên thật của cô- cái biệt danh này được những đứa trẻ và người dân trong ngôi làng đó đặt ra. Alice đã từng là một cô bé hồn nhiên, trong sáng. Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi sau khi bước chân ra khỏi Cõi Mộng (Wonderland) ... '' Alice đã thay đổi quá nhiều và không còn là cô bé hồn nhiên ngày xưa"... Nhưng lại một lần nữa, Hardgore Alice lại quay trở về Wonderland, nhưng không phải Alice năm xưa nữa mà là ai?…