Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Kiếp trước , cô vì không muốn ở bên hắn mà tự sát . Nhưng cô không biết rằng hắn yêu cô đến mức ôm tro cốt của cô nhảy xuống biển... Kiếp này, cả hai người cùng trọng sinh nhưng hắn không níu kéo,giam cầm, ép hôn cô nữa. Hắn buông tha cho cô , cô cũng ghét hắn chỉ muốn tránh xa hắn! Nhưng vận mệnh vẫn đẩy họ về phía nhau dần dần hai người họ như hình với bóng không thể tách rời....…
"Dây đàn của anh đã đứt, vũ điệu của em đã dừng lại. Anh đã cố gắng níu kéo, nhưng em đã chọn rời đi". Sung Hanbin (giảng viên chuyên ngành nhảy hiện đại) x Zhang Hao (giảng viên chuyên ngành Violin).Disclaimers: Bad Ending, OOC, lần đầu mình viết fic T^T.…
Tình yêu tuổi học trò là tình yêu rất đẹp đẽ và trong sáng. Hãy mạnh mẽ và giữ vững niềm tin...sợi dây tơ hồng sẽ dẫn chúng ta đến gần nhau... Đây là tác phẩm đâu tay của tớ mong mọi người đừng bơ nó!…
Xin chào!Đây là tác phẩm đầu tay của mình,mong các bạn ủng hộ!Nhân vât:Chính:V,Jimin và 1 số nhân vật khácXin lỗi mấy fan Kook trước vì tui cho Kook vai phản diện Thể loại:SE "Có không giữ mất đừng tìm" "Cái gì không thể níu kéo được nữa thì hãy buông tay"…
Không gian không gây trở ngại taTác giả: Mặc Dạ NguyệtThể loại: Ngôn tình, xuyên thư, nhiều kì ngộ trên khi xuyên( người quen bên kia), trước cao lãnh, lạnh băng sau nũng nịu mít ướt nam chính x dễ mềm lòng, thích làm cao lãnh nhưng chưa đầy một canh giờ, chán đời nữ chính.Nữ chính: Triển VũNam chính: Ngân Tề Phong…
Thanh và Vũ gặp nhau vào một chiều cuối hạ, trong ráng chiều tháng 6 buồn tênh, mắt chạm mắt, tay chạm tay, họ bồi hồi nâng niu những giọt tình thuần khiết. "Xin hãy cho anh được yêu em thêm lần nữa""Một lần và mãi mãi" _______Ngược một chút rồi thôi.…
Daruizen đã chết. Kể từ khi bị đánh bại và thanh tẩy, ý thức mơ hồ của gã hoàn toàn không còn tồn tại trên cõi đời.Nhưng khi mở mắt ra, gã lại thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, mang hình hài một làn khói mỏng manh yếu ớt và được nâng niu bởi đôi bàn tay ấm áp.Người đó ngạc nhiên, cảm thấy thích thú khi nhận ra gã có ý thức.Gã mơ màng, lựa chọn đi theo người đó hòng tìm kiếm câu trả lời về sự tồn tại của mình.Nếu như được sinh ra từ căn nguyên của thảm hoạ, là hiện thân của thứ tai ương cần phải bị diệt trừ, không được phép tồn tại... Vậy tại sao gã lại xuất hiện? Chẳng phải cuối cùng mọi thứ đều sẽ quy về hư vô hay sao?Daruizen tự hỏi rất lâu, cho tới khi phải đối mặt với kẻ từng khước từ lời cầu xin hèn mọn và thảm hại của mình."Tôi không cần biết cậu là ác quỷ hay thiên địch của nhân loại. Với tôi, cậu là người vô cùng quan trọng. Vậy nên..."Vì một ai đó, ác ma cũng có thể nở nụ cười dịu dàng.Lưu ý: Darunodo là NOTP của tui, fic này có xuất hiện OC x char và những tình tiết gây khó chịu tới người ship cp đó. Cảnh báo trước không lại có người hỏi.…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?Nội dung nhãn hiệu: Đô thị tình duyên ông trời tác hợp choLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Thẩm Kiều; Tạ Thanh ┃ vai phụ: Từ Phiên Nhiên ┃ cái khác: Nguyệt Mãn Triêu Ca…
Ly hôn đi, ta đi kế thừa di sảnTác giả: Phú quý kiều hoaVăn án:Ao niệm thích thương cận vũ hèn mọn đến bụi bặm bên trong.Gả cho thương cận vũ ba năm, đem mình hào môn thiên kim thân phận quên ở sau ót, vì hắn chịu mệt nhọc, chỉ cần hắn có thể hài lòng.Cho dù là gia gia nói với nàng ly hôn liền có thể kế thừa gia sản, nàng cũng không hề dao động qua.Thẳng đến có Thiên Cẩu tử tuôn ra thương cận cùng khuê mật ước hẹn chuyện xấu!Đây là ý gì... Mình tín nhiệm ba năm khuê mật cùng lão công song song phản bội?Ao niệm rốt cục không làm, đóng sập cửa liền đi, thương gia loạn sạp hàng nàng mặc kệ, trước khi đi còn thuận tiện rút lui cái tư, về nhà tiếp tục làm Đại tiểu thư của mình.Gia gia tuổi già an lòng: "Niệm niệm rốt cục nghĩ thông suốt, chịu trở về kế thừa gia sản!"Không có thương cận nhân sinh, ao niệm như thường ngưu bức, nhà giàu nhất nâng ở đáy lòng bên trên tôn nữ, xe sang trọng du thuyền tùy tiện đưa, người theo đuổi đạp phá cửa hạm. Còn có tên vua màn ảnh công khai hướng ao niệm thổ lộ...Gặp được cùng ao niệm cùng người khác hẹn hò về sau, thương cận níu lại ao đọc cổ tay, "Cùng ta trở về có được hay không?"Ao niệm lạnh lùng bỏ qua một bên, "Thật xin lỗi, ngươi vị kia?"…
Văn án:Lúc tuổi còn trẻ trượng phu sủng thiếp diệt thê, vô số đêm, Tô Ngọc Dung nước mắt ẩm ướt trên gối thủ phòng trống.Phu quân trúng gió đổ xuống về sau, nàng cảm thấy mỗi ngày đều là cảnh xuân tươi đẹp hảo thời gian. Nàng xem sự cấy bên trên cái kia chỉ có con mắt có thể động lão gia hỏa, yếu ớt cười một tiếng: "Phu quân, khát sao?"Lão gia hỏa khổ cực trợn to tròng mắt: Ta không được khát! ! Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, cự khổ hoàng liên thủy liền vào miệng.******Trúng gió sau Phong Vu Tu ngày ngày đều muốn chết, tốt thoát đi Tô Ngọc Dung ma chưởng. Nhưng dần dần hắn phát hiện, hắn giống như một chút cũng không hiểu biết mình ở chung nửa đời thê tử, nguyên lai nàng là nhát gan như vậy thích khóc, nũng nịu mệt nhọc.Sét đánh lúc nàng sẽ bị dọa khóc, uống thuốc lúc như đứa trẻ con không chịu há mồm, trên thân có chút điểm không thoải mái, nàng đều đã ủy khuất rơi nước mắt. Hoàn toàn không phải lúc tuổi còn trẻ, cái kia lạnh lùng cay nghiệt làm người ta ghét nàng.Nhưng về sau cái này làm hắn chán ghét nửa đời nữ nhân lại đi trước. Không ai lại lấy cớ đập muỗi đánh hắn bàn tay, cười xấu xa cho hắn ăn cự chua quýt, lúc thương tâm cho hắn uống khổ nhất thuốc đắng, nguyên bản hắn nên cao hứng. Nhưng hắn lại cảm thấy tâm thật không, giường lạnh quá, hắn tốt cô độc...******Lại mở mắt ra, trở lại tân hôn lúc. Tô Ngọc Dung nhìn nam nhân thật cẩn thận bưng lấy nàng bị phỏng tay, khuôn mặt vặn vẹo: "Ngươi làm cái gì?"Phong Vu Tu thật sâu nhìn nàng: "Ngoan, ta cho ngươi thổi một chút, liền h…
Tôi là cô gái bình thường, nhưng tuyệt đối không tầm thường. Ở xã hội này chuyện được hay mất đã quá đỗi quen thuộc, đến mức có mất đi cũng chả còn lo sợ nữa. Đây là câu chuyện của tôi; của anh; của tất cả những ai đã yêu, đang yêu và từng yêu. Tôi từng bất chấp, lao đao vì tình yêu. Tôi yêu nhiều nên đau thương cũng nhiều. Rồi có lẽ đến lúc nhận thức được cuộc sống của mình không cần đến tình yêu, tôi từ bỏ thứ tôi đã sống chết níu giữ. Thực ra tôi vẫn yêu, nhưng bản chất của nó thay đổi. Yêu không còn là một nhu cầu, nó đơn thuần là cảm xúc của một cô gái bất cần đời. Cô gái muốn giữ hay bỏ đều được, mọi quyết định nằm trong tay cô, không phải trong tay xã hội, tình yêu cũng chẳng điều khiển được cô. Bản thân chìm trong ma trận của tình yêu, ngoài mặt lại lạnh lùng vứt đi tình cảm của mình, có ai mà không từng yêu như vậy chứ?…
Thẩm Tinh Hà là cái xinh đẹp đến mức tận cùng nữ hài tử, chính cái gọi là, mỹ nhân tiến công không cần đao, nhất chiêu nhất thức chỉ trông vào cười.Từ nhỏ đã bị vô số người vui mừng nàng, đã không nhớ rõ chính mình đến cùng cự tuyệt nhiều ít cái vui mừng chính mình gia hỏa.Nhưng là nàng vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được, này đoàn ái mộ nàng thẳng đến điên cuồng các nam nhân, thế mà toàn bộ trùng sinh --?Đối mặt trùng sinh sau mọi người, nũng nịu mỹ thiếu nữ Thẩm Tinh Hà cười mà không nói: Liền tính lại đến một lần, ta cũng sẽ không thích ngươi.Chú ý chú ý:【 này thiên văn chỉ là vì thỏa mãn tác giả còn chưa rút đi Marysue chi tâm =3=, các loại tô tô sảng sảng cùng với ngọt ngào ngọt ~】1. Nữ chủ mỹ đến phía chân trời, nhưng mà là cái người xấu, nam chủ nhóm đều là trùng sinh , khổng lồ Tu la tràng, có đối nữ chủ muốn tìm không được hắc hóa đáng thương người theo đuổi ~2. Kết đảng, đạo đức vệ sĩ sẽ không cần tiến vào cho chính mình tìm không thoải mái wNội dung nhãn hiệu: Chuyên nhất tình trùng sinh ngọt văn…
Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu165 chương Nũng nịu đại tiểu thư trọng sinh, vừa mở mắt, phát hiện chính mình thế nhưng mượn xác hoàn hồn tới rồi một cái xa lạ triều đại.Thổ phòng ở phá giường, nhà chỉ có bốn bức tường, vừa thấy chính là nghèo đến không xu dính túi, còn có một đám gầy cùng hầu dường như người nhìn chằm chằm nàng nhìn, đột nhiên thấy sét đánh giữa trời quang, nàng lại lần nữa đầu đến thai cũng không đến mức rơi xuống như thế nông nỗi đi?Che lại ngực hai mắt nước mắt lưng tròng.Mà càng làm cho nàng tuyệt vọng chính là, hiện tại nàng không chỉ có lui hôn, còn rớt vào trong sông bị một cái nam thanh niên trí thức cứu, thanh danh quét rác....... Trần Ngọc Kiều sau lại mới phát hiện, chính mình vẫn luôn cho rằng ôn nhuận như ngọc, thanh nhã nếu cúc trượng phu, kỳ thật lại là cái mỏng lạnh máu lạnh, có thù tất báo tàn nhẫn nhân vật.Tag: Xuyên qua thời không ngọt văn niên đại vănTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Trần Ngọc Kiều, Du Tích Thần ┃ vai phụ: Hạ bổn khai 《 nữ xứng làm sự sổ tay [ xuyên nhanh ] 》…
Tần Mịch , Tiểu Hàn, Tử Kì là ba cô bạn thân từ thời tiểu học. Tần Mịch có một vị hôn thê do ba mẹ cô sắp đặc tên là Thiên Sơ... nhưng cô không hề có tình cảm với vị hôn phu này vô tình trong lần xuyên không đầu tiên của cô quay về thời tam quốc lại vướn phải những rắc rối không đáng có... cô đã đắc tội với Âu Băng người mang danh lạnh lùng nhất phong kiến thời đó .cô lại trùng hợp đến đúng lúc hoàng thượng đang tuyển nô tỳ hầu hạ nhị hoàng tử cô đã được tuyển vào cung nhờ vào tài năng xuất chúng của mình... nhưng liệu nó sẽ dẫn cô đến con đường tràn đầy hạnh phúc hay là những phiền phức rắc rối không cần thiết..? liệu cô sẽ có thể trở về để thành hôn với Thiên Sơ theo lời ba mẹ cô hay là bị sự quyến luyến của thời tam quốc níu chân... hay cô đã tìm được ý trung nhân của mình chăng !? đó vẫn chỉ là một dấu chấm hỏi vì thời hiện tại cô đang sống quá cách xa với thời cô xuyên không trở về năm cô sống ở hiện tại là năm 3320 năm cô quay trở về lại là năm 1320 cách nhau tận hai thế kỉ thì liệu cô sẽ chon con tim hay là nghe theo lý trí !?…
Dành cho những trái tim đang học cách kiên cường______________Đôi dòng______________ Sau những tháng năm dốc kiệt vốn liếng yêu thương để dành cho một người, chúng ta chợt nhận ra, mình đã bỏ bê bản thân, đã không quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đã tự làm mình tổn thương bấy lâu nay. Vậy nên, hãy dừng lại những chuỗi ngày hoang phí, dừng lại thứ tình cảm trao đi mà chưa một lần được đáp đền, hãy tự thương mình, tự chăm lo cho chính mình, trân quý chính mình. Duyên là của trời, hạnh phúc là tuỳ duyên. Đừng cố níu giữ những thứ đã không còn là của mình nữa! Tự thương mình sau những tháng năm thương người nhé!…
Giữa nhân gian đầy rẫy ân oán và trầm luân, một hồ ly ngàn năm - Kha Nguyệt - hóa thân thành người để tìm kiếm đoạn tình duyên còn dang dở từ kiếp trước. Nàng gặp lại Lý Trác, người đàn ông từng yêu nàng tha thiết, nhưng nay chàng đã có thê tử là Bội Ninh.Chấp nhận bước vào phủ Lý gia với thân phận vợ lẽ, Kha Nguyệt không ngờ rằng bản thân lại trở thành con cờ trong một ván cờ đầy hận thù. Bội Ninh vì ghen hận đã cấu kết với Luân Nguyệt - muội muội của Kha Nguyệt, một yêu quái mang lòng oán độc, từng bị chính tay nàng phong ấn vì tội ác giết người. Ân oán chất chồng, yêu hận đan xen, khi tình yêu trở thành nỗi đau, liệu ai mới là kẻ thực sự chiến thắng?Trong cuộc chiến sống còn giữa con người và yêu ma, giữa lý trí và trái tim, Kha Nguyệt sẽ lựa chọn điều gì? Hy sinh tất cả để níu kéo đoạn tình dang dở, hay từ bỏ tất cả để giải thoát chính mình? Một bi kịch tình yêu đầy nước mắt, nơi mà ngay cả kẻ chiến thắng cũng chỉ còn lại nỗi đau và sự cô độc vĩnh hằng...…
Sau bao tháng ngày yêu thương, cùng nhau trãi qua biết bao buồn vui, cay đắng, trãi qua biết bao hỉ nộ ái ố của cuộc đời, em chợt nhận ra rằng em không nên giữ anh ở lại bên em nữa. Em không nên giữ mãi một người không yêu mình bên cạnh. Như thế, chỉ làm cho cả anh và em đều mệt nhoài theo năm tháng.Anh là những năm tháng thanh xuân của em, cảm ơn anh vì đã đến tô thêm màu hồng cho bức tranh thanh xuân của em thêm đẹp. Thanh xuân kép lại, anh cũng xa em rồi.Cuộc tình của một người muốn níu, một người quay lưng thì sẽ không có kết quả tốt. Em hiểu điều đó nên em xin phép tặng anh món quà cuối cùng thôi - tặng anh một bầu trời mới, nơi đó không có em...…
" Giá như em ở lại " là câu chuyện về một mối tình không trọn vẹn giữa cô gái mang tâm hồn như cánh hoa mong manh và chàng game thủ tài hoa mang trái tim đã một lần bị bỏ lại. Họ gặp nhau trong những tháng ngày đẹp nhất, cùng đi qua tổn thương, cùng níu lấy tia hy vọng mong manh trong bóng tối của định mệnh. Khi cô rời đi vào một đêm đông lạnh giá, mang theo những giấc mơ dang dở và một lời hứa chưa kịp giữ, anh ở lại - chiến đấu, chờ đợi và rồi hóa giận dữ trong nỗi đau không lời giải thích. Nhiều năm sau, một lần tình cờ, ánh mắt họ lại chạm nhau giữa biển người. Nhưng liệu trái tim đã từng vỡ vụn còn đủ dũng khí để yêu lại từ đầu? Một tiểu thuyết nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc, dành cho những ai đã từng yêu, từng buông tay, và từng tự hỏi: Nếu ngày ấy không rời đi, liệu chúng ta có hạnh phúc?…
Dữ Liệu Trái TimEm là ánh sáng mềm,Soi vào lòng tối đêm.Lời em như dịu êm,Gọi tim cô thức thèm.Một giấc mơ thần tiên,Cô nguyện chẳng muốn quên.Bàn tay nắm chặt nhau,Tựa vai giữa muôn màu.Thế giới này hư ảo,Nhưng tình cô thật sâu.Em cười như nắng thấu,Rọi sáng đời cô lâu.Gió lạnh về đâu đây,Bóng hình em nhạt phai.Cô níu từng tháng ngày,Sợ em xa tầm tay.Thế giới này đổi thay,Sao tình em lung lay?Mắt em giờ lạ xa,Tim cô đau vỡ òa.Mọi ký ức đã nhòa,Chỉ còn sóng dữ xô.Cô cố giữ lấy em,Nhưng bàn tay trống rỗng.Tên em trên mã lặng,Tim cô lạnh hơn băng.Màn hình xanh vô tận,Xóa tan giấc mơ hồng.Cô gọi tên em mãi,Chỉ vọng tiếng trống không.Đêm nay cô vẫn mơ,Bàn tay siết không rời.Dù thế gian lạc lối,Tình cô vẫn chẳng vơi.Một tình yêu ảo ảnh,Nhưng vĩnh viễn không phai.…