Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
- Anh à!- Anh nghe nè.- Mình chia tay đi!- Tại sao vậy em. Cho anh biết lí do đi.- ....- Vậy... Tuỳ em!-.... Kết thúc rồi .. Thật sự kết thúc rồi!Anh có đau không? Anh có buồn không? Anh thật vô tâm, anh không níu kéo tôi ư?Có phải tôi là kẻ tự đa tình, tự nghĩ rằng tôi và anh là hai đường thẳng trùng nhau, mãi bên nhau không hề có khoảng cách. Mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào thì tôi vẫn yêu anh, yêu anh yêu say đắm.*** Nguyễn Hoàng Phương***…
Tác giả : Ma AnThể loại: 1Vs1, Hài hước, HE, Hiện đại, Lâu ngày sinh tình, Ngôn tình, Ngọt, Nguyên sang, Showbiz, Sạch, Song xử, Sủng, Thâm tình, NL, Kim bài đề cử, Thiên chi kiêu tử - Thiên chi kiêu nữ]Văn án: Giới thiệuSở Tích là Bạch Liên Hoa(*) nổi tiếng trong giới showbiz, gương mặt đẹp nhất, tính tình điệu đà nũng nịu nhất, anti-fan nhiều nhất, nghe nói kim chủ thần bí chống lưng cho cô cũng là nhiều tiền nhất.(*) Bạch Liên Hoa: chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.Cho đến một ngày cô được chẩn đoán mắc phải căn bệnh nan y.Sở Tích cho rằng tốt xấu gì cũng có hai năm cảm tình, nước mắt lưng tròng đi tìm kim chủ kể khổ.Nào ngờ người kia nhìn thấy nước mắt cô liền cười khinh thường, tiện tay xé luôn bệnh án: "Thu hồi lại nước mắt giả mù sa mưa của em đi, chúng ta chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm."--Mọi người đều biết phía sau Sở Tích có người trong chống lưng, nhưng gần đây tài nguyên của Sở Tích tuột dốc không phanh, hình tượng so với trước kia khác nhau một trời một vực, thậm chí trong gameshow còn dùng tay không chặt gạch, hình tượng đóa hoa nhỏ trong nháy mắt liền tan biến.Vì thế toàn bộ giới showbiz đều vỗ tay vui mừng, rốt cuộc thì Sở Tích cũng bị đá, Bạch Liên Hoa dối trá bại lộ bản tính bị kim chủ thần bí một cước đá văng.Cho đến một ngày nọ ở phim trường, nhóm người xung quanh nhìn Sở Tích dùng thế thân diễn cảnh hôn.Mà đương sự Sở Tích lại bị vị kim chủ thần bí mặt lạnh kia kéo khỏi phim trường, sau đó bóp eo, ấn người lên tường hôn.Vai chính: Sở…
Văn ánTình yêu cũng giống như cây cỏ, cũng cần được chăm sóc, cũng cần được nâng niu và trân trọng. Nhưng cây cỏ nào cũng có lúc héo rũ, đâu ai dám chắc rằng tình yêu sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Tình yêu của Biện Bạch Hiền y cũng vậy, y chờ đợi hắn , chấp nhận làm người thế thân để được ở cạnh hắn, chấp nhận nằm dưới thân hắn như nữ nhân để được gần gũi hắn. Nhưng Phác xán Liệt hắn chỉ nhìn y dưới hình ảnh của người ca ca đã mất. có lẽ chỉ có mình y tự mình đa tình, y mệt mỏi rồi , đoạn tình này chính y là người khơi dậy thì cũng chính y sẽ là người kết thúc. Phác Xán Liệt, trong cuộc đời ta luôn mong ước có một lần người liếc mắt nhìn ta mà không phải tìm kiếm hình ảnh ca ca...…
- Couple : MiTake - Warning : OCC , cảnh báo ngược Take ಥ‿ಥ (iu Take lắm nhưng mà máu viết ngược khum cho phép tôi viết ngọt...)- Đây là bộ đầu tiên tôi viết trên Wattpad, sẽ có nhiều sai sót mong được chiếu cố nhiều hơn. ...."Em sinh ra là một sai lầm..."- Em luôn cho là vậy bởi cuộc sống của em chỉ vỏn vẹn một màu xám xịt.- Có lẽ em thống khổ nên mọi thứ trong mắt em đều hóa thành bi thương.- Takemichi em tự hỏi em rốt cuộc sống vì cái gì?là thứ gì níu kéo lấy em ở nơi trần gian vốn chỉ có đau thương và tuyệt vọng?…
Hạnh Phúc Có Thật Sự Theo Bước Chân Em?Tác giả: PonzzzTình trạng: Chưa hoàn thành.Thể loại: Nhẹ nhàng, buồn, sủng, HE.Văn Án:Gia đình cô chẳng may vì tai nạn máy bay mà qua đời...Chỉ để lại mình cô trên cõi đời đầy giông ba này...Cô chập chững bước chân vào nhà trẻ mồ côi như bao bạn khác...Thế nhưng, bạn bè coi cô như một đứa xui xẻo, chẳng ai lại gần bên...Thời gian cứ thế trôi mặc cho ta có cố níu kéo...Nước mắt luôn đọng lại trên khóe mắt cô...Cho đến khi cô gặp được anh - người dắt cô bước ra một thế giới mới...Nơi cô lần đầu biết đến niềm vui và nỗi buồn mà tình yêu đem lại cho mình...Đâu mới là nơi cất giữ hạnh phúc thật sự của cô và anh?Liệu cô có đủ dũng khí để yêu anh?Liệu anh có đủ can đảm đế nắm chặt lấy tay cô?…
"Anh đã có em là gia đình, đã có tổ ấm cho riêng mình.""Ở bên anh, em thấy bản thân được bình yên, được chữa lành những vết thương tâm hồn...Và chỉ khi ở bên anh, em cảm thấy mình biết yêu và được yêu.""Thứ tình cảm này, anh nâng niu nó như một báu vật trời ban. Anh sẽ cầu xin ông trời cho kiếp sau, kiếp sau nữa và mãi mãi sau này anh đều có thể ở bên em, chăm sóc em, bảo vệ em..."…
Em tên là Nguyễn Tường Dương, em hứa sẽ yêu thương, chăm sóc, nâng niu, một lòng chung thuỷ với Phạm Châu Ái Hồng suốt cuộc đời. Chị là vợ, là nắng hồng của cuộc đời em.Thể loại: Gl, Bách hợp, Duyên nữ…
Trích đoạn:"Sao Phúc lại đưa cho Thảo miếng xoài thối" tôi cau mày bĩu môi nhìn Quang Phúc - tên bạn trai ngốc nghếch của mình. Phúc cười tươi roi rói đáp lại:" Phúc thích ăn xoài lắm nhưng không thích phần thối đâu" " ... " đùa nhau chắc? Tôi có nghe nhầm không vậy." Bạn người yêu của tớ rộng lượng mà, đừng tức giận nhé "Nói rồi Phúc cầm miếng xoài rồi quay qua để vào tay tôi nũng nịu vùi đầu vào hõm cổ tôi.Thực sự bất lực với tên nhóc này quá."Thế cậu lại không biết Thảo cũng thích ăn xoài rồi" Phúc có vẻ ngạc nhiên bật dậy nhìn tôi."Ơ Phúc xin lỗi Phúc không biết-" xong bỗng dưng Phúc dừng lại một chút cứ như là đồ vật chết máy, tựa vai vào lưng ghế đằng sau. Còn đột nhiên cười khúc khích :"Mà biết Phúc cũng đưa Thảo miếng đấy thôi" Cậu cười nom rất vui vẻ rồi lấy trong cốc đựng xoài một miếng khác, đưa tay lại gần miệng tôi: "A nào"Tôi thiết nghĩ có lẽ nào mình học tập quá nhiều, đầu óc trở nên thiếu linh hoạt trong tình cảm nên tiêu chuẩn mới hạ thấp xuống như thế này? Nhìn trân trân cậu, mắt không rời, cố để cậu hiểu là tôi đang bất mãn. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn để cậu đút cho mình miếng xoài kia.Cảm thán trước cái ngọt lịm thanh mát trong khoang miệng. Mắt tôi mở to hơn khen ngợi" Xoài ngọt thật đấy ""Ê tự nhiên Phúc muốn đặt biệt danh""Nói nghe thử coi""Phúc là xoài bình còn Thảo là nhị xoài"" Cái gì khó nghe thế Phúc... "…
. Em à. Em lại khóc nữa rồi...Em luôn tự hứa với bản thân mình rằng, em nhất định phải mạnh mẽ, không được yếu đuối như ngày trước nữa. Nhưng tại sao bây giờ, em tự phản bội bản thân em thế này.... Hôm nay anh ta đi rồi. Anh ta bỏ em như chưa từng quen biết em, chưa từng nói thương em, cũng như chưa từng có mặt em trên đoạn đường tuổi trẻ của hắn. Em khóc than, em níu kéo. Chẳng được gì ngoài những câu dứt khoác của anh ta.... Em à. Đàn ông là vậy đó. Họ chỉ yêu em vì thấy được em xinh đẹp, em giỏi giang, em thành công. Họ nuông chiều, yêu thương em. Thời gian sau, có được cái anh ta muốn rồi, em vấp ngã rồi. Anh ta vứt bỏ em. Nỗi đau đó em chẳng thể khóc lóc hay kể lể cùng ai. Chỉ mình em chịu đựng.... Em đừng tự trách bản thân mình. Suy cho cùng, phụ nữ vẫn là giống loài yếu đuối, dễ tin người, anh ta chỉ việc nói vài lời hoa mĩ, còn em thì cứ tin và chấp nhận. Rồi cuối cùng em được gì... Em cũng đừng hỏi bất kì ai rằng em đã làm sai điều gì, em có tệ hay không. Em à. Họ không phải là em, họ không ở trong câu chuyện của em, họ không thể đưa ra lời giải thích đúng đắn hay giúp em nguôi ngoai đau đớn... Em hãy tự hỏi bản thân mình, em đã đủ mạnh mẽ chưa, em đã yêu đúng người chưa, em đã yêu đúng chất của yêu chưa.... Tạo hóa sinh ra phụ nữ, mềm yếu là để nũng. Và mạnh mẽ được giấu sâu và bộc lộ khi vấp ngã. Em hãy biết cách mà mở cái mạnh mẽ trời phú ấy ra đi... Đừng bi lụy vậy nữa... . Cô gái của tôi. Em đừng vì ai mà phản bội bản thân mình. Mặc đời nói em ích kỉ, nhưng em hãy thương lấy em rồi mới …
Cô chỉ là một cô gái bình thường, một phóng viên thực tập trong Đài Truyền hình, một người con riêng không được cha mình thừa nhận. May mắn, cô được con trai của người anh cùng cha khác mẹ với mình giúp đỡ nên cuộc sống cũng tạm ổn. Anh là Tổng Giám đốc Đài Truyền hình cao cao tại thượng, đẹp trai, tài giỏi, là niềm mơ ước của bao cô gái trẻ. Ngẫu nhiên có một lần khi cô đi làm về muộn gặp phải bọn lưu manh, anh đã đóng trọn vai trò người hùng cứu mỹ nhân cứu cô thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm. Cũng từ lần gặp gỡ vô tình ấy, trái tim non trẻ của cô đã bị anh chiếm trọn. Cô không muốn đánh mất bản thân để trở thành phóng viên chính thức trong Đài Truyền hình, nhưng trước sự uy hiếp của lão chủ nhiệm phòng, vì không muốn mình bị đuổi việc, cô đã tự nguyện đánh đổi bản thân để trở thành người tình bí mật của anh. Cô kết thân với một cô gái cùng làm việc trong Đài Truyền hình, nhưng không ngờ, cô bạn gái ấy lại là đối tượng mà anh đang tìm mọi cách để theo đuổi. Cô trở thành nô lệ của anh, thành công cụ để anh phát tiết mỗi khi anh tức giận, nhưng cô vẫn phải mỉm cười vẻ không sao cả với người bạn thân của mình. Cô được một chàng trai ưu tú theo đuổi, nhưng cô không có cách nào đáp lại, bởi trái tim cô đã trao trọn cho người đàn ông bạc tình kia mất rồi. Cô mang thai đứa con của anh, nhưng anh cho rằng cô đã dùng đứa con để níu kéo anh... cô nên bỏ hay nên giữ lại đứa con này đây?Nguồn :dđlqđ…
Trên đầu chữ sắc một con dao nhọn" câu này quả là không sai một chút nào. Nếu nói đàn ông có sức mạnh là một ưu điểm mà thánh thần ban cho, thì đàn bà tuy yếu nhưng bù lại nhan sắc của họ cũng chính là một lợi thế. Nhan sắc ở đây có một sức mạnh phi thường, nhiều khi nó còn vượt quá cả cái sức mạnh của đàn ông con trai chúng ta, y như trong câu nói "sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành". Không chỉ có thế, sắc đẹp đôi khi lại được định nghĩa dựa theo quan điểm, cách nhìn của mỗi con người. Nói gì thì nói, đa số là phụ nữ quan tâm và chú trọng rất nhiều vào sắc đẹp của họ, vì đàn bà tin rằng, sắc đẹp đồng nghĩa với tất cả, có sắc đẹp là có tất cả. Chắc chắn không cần phải nêu ví dụ thì bạn đọc cũng thấu hiểu được lời mà tôi muốn nói ở trên. Trong câu truyện dưới đây, đại ý sẽ nói về một bạn gái có nhan sắc tuyệt trần, duy chỉ có điều bạn gái này đã bị cái sắc đẹp của chính mình làm cho mờ mắt. Thế gian này, cái gì giúp cho người phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu nhất? Chỉ với môt câu hỏi đơn giản như vậy, mà ta có được vô vàn câu trả lời. Tuy nhiên, thứ có thể làm cho phụ nữ giữ được sắc đẹp lâu dài nhất sẽ được tìm thấy ở cuối câu truyện này. Nhân đây, tôi viết câu truyện này cũng tạm coi như là một lời cảnh báo tới tất cả những người con gái nào mà đang cố tìm cách nĩu giữ sắc đẹp của họ, mà đôi khi, họ thậm chí còn đánh mất đi cái giá trị hay như tính cách bản thân của mình. Không có cái gì là tồn tại mãi mãi cả, rồi thời gian sẽ xóa đi tất cả mà th…
Một ngày biết thích ai đó.Một ngày để nói lời yêu.Một ngày ở bên nhau.Và một ngày sẽ rời xa...---Lần cuối mình viết cho TaeJin là năm 2018 hay 2019 gì đó thì phải. Cũng đã lâu rồi, và anh Seokjin cũng đã nhập ngũ rồi. Suốt 4 năm qua, mình đã rất muốn viết gì đó, nhưng khi tay chạm lên bàn phím thì lại thôi, ý tưởng bị mắc kẹt, mình không thể thoát khỏi câu chuyện trước, mình không muốn viết truyện một màu. Dạo này cuộc sống mình không được như ý, và có điều gì đó thôi thúc mình viết. Vì viết luôn là điều mình muốn làm, và dạo này mình viết rất nhiều, không những viết ở đây, mà còn viết ở bên wordpress. Mình hy vọng câu chữ viết ra sẽ làm cho mình thấy ổn hơn, và sự thật là dạo này mình cũng đang thấy ổn hơn...Dẫu sao, mình viết vì hai mục đích. Nếu là ở wordpress, thì mình viết cho mình, và mình viết cho Phật. Và ở đây, mình viết cho những người mình yêu thương nhất, chỉ sau gia đình mình, viết cho Seokjin, viết cho Taehyung, và viết cho Bangtan.Và hơi buồn, mục đích cuối cùng mình viết là để níu kéo lại những năm tháng tuổi teen của mình và của Bangtan. Chúng ta đều đang lớn, anh Seokjin 31 tuổi và mình cũng 21 tuổi rồi, mình muốn viết thật nhiều để mình sẽ không quên khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời cùng với những người mình yêu thương thật nhiều.…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?【 nhỏ kịch trường 】Tạ Thanh: "Kiều Kiều, ngươi thích nam nhân kia, ta liền hủy đi nam nhân kia, ngươi nói xong sao?"Thẩm Kiều: "Tốt tốt tốt, kia ta thích ngươi tốt!"Tạ Thanh: "..."Liền, hai người kết làm tình nhân.…
Manjiro của tương lai hơn mười năm sau là một con người khác lạ.Không quen thuộc với thứ gì và cũng chẳng giống như Mikey mà họ từng biết.Người trước mặt Takemichi là một Mikey hắc ám tuyệt vọng.Đôi mắt màu đen không điểm sáng thiếu ngủ, mái tóc trắng bạc cả ra. Thẫn thờ thiếu sức sống.Mikey đã chẳng còn gì bên cạnh nữa rồi. Bởi chính cậu đã chia tay với mọi người trong Touman, cũng có thể đã giết từng người một ở đó, có thể đã từng bắn chết một người ở từng viễn cảnh tương lai.Không, tất cả đã thay đổi rồi. Mọi thứ đều tốt đẹp nhưng Mikey rơi vào vực thẳm.❝Có lẽ mọi người sẽ tốt khi không ở bên cạnh tao, bản năng hắc ám kia❞Nhưng trong phút chốc ở tòa nhà bỏ hoang, cậu đã bật khóc khi Takemichi cầm tay cố níu kéo cậu đang sắp rơi xuống.Lần đầu tiên, cậu muốn sống đến thế. Takemichi là một bông hoa hướng dương, một mặt trời và là một cơn mưa xoa dịu và thay đổi tất cả.Vậy mà cho dù Mikey có cố như thế nào, cậu ta vẫn luôn cứu cậu.❝Thôi được rồi mà, mày không cần phải cố gắng đến thế nữa đâu❞ Mikey buông tay ra, rơi xuống dưới, như một thiên thần bị đày dọa xuống nhân gian.Takemichi hóa ra cho dù có thể thay đổi mọi thứ trong quá khứ thì cũng không thể cứu được Mikey.Cậu giờ đây cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng và yên bình biết bao.Từ khóa tìm kiếm: Mikey (Sano Manjiro) | Liên kết khác: Bất lương chúng, gia giáo chúng | Tổng thể: Không rõ cp.…
Một ngày đẹp trời nọ, vương gia nhà họ mang về phủ một con tiểu hồ ly thân hình bẩn thỉu, hai mắt như hai khối ngọc trong suốt , ở bên dưới còn có chín cái đuôi thòi ra ngoe ngoe nguẩy nguẩy, hơn nữa còn biết nói tiếng người...Từ đó trở đi, ngày nào hạ nhân trong phủ cũng trông thấy, vương gia cao quý lãnh diễm nhà họ, trước mặt tiểu hồ ly bỏ hết tôn nghiêm, dành hầu hết thời gian nâng niu chăm sóc cho tiểu hồ ly...Tiểu hồ ly đầu đội trời chân đạp đầu vương gia.Hạ nhân trong phủ đều biết, muốn toàn mạng, nhất định phải tuân theo hai quy tắc:Một : Tiểu hồ ly luôn đúng.Hai : Nếu như tiểu hồ ly có sai, mời xem lại quy tắc ở trên.Tiểu hồ ly thông minh hơn người ngày nào cũng cùng vương gia diễn một màn chủ tớ tình ý nồng thắm.Nhưng nếu như một ngày, tiểu hồ ly tròn tròn đáng yêu trong lòng lại bỗng nhiên biến thành thiếu nữ xinh đẹp mị hoặc, khuynh quốc khuynh thành thì phải làm sao?Mỗ vương gia bày tỏ: "Bổn vương cũng khổ sở lắm."Truyện tuyệt đối sủng, 1v1, nam chính là vương gia cao quý lãnh diễm, nam phụ là ca ca ôn nhu như ngọc, bonus thêm n + 1 số nam phụ khác, nữ chính bá đạo, thông minh, thù dai. Số nữ phụ não tàn ngáng đường nhiều vô số kể.Mời lọt hố.…
*Tên truyện: Nụ hôn của gió.*Tác giả: Độc Nắng*Tình trạng truyện: Đã hoàn.*Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn.*Giới thiệu truyện:Mỗi người đều có một mối tình đầu. Và với mối tình ấy, người ta lại có những cảm nhận khác nhau.Hạ Huyên nhỏ bé của tôi, là một cô gái được sống trong bao bọc, vốn dĩ có nhiều tình cảm. Đối với tình đầu, cô lại là kẻ quá níu kéo cảm xúc. Vì hoài niệm, những đau thương của mối tình đầu để lại cho cô nỗi đau quá lớn, để cô nhầm tưởng rằng, Song Vũ và cô, gần như phải gắn kết với nhau mà quên rằng, ngoài chàng trai tên Vũ kia, cô còn rất nhiều người khác, mối tình khác đang chờ đợi.Song Vũ lại là một kẻ quá vô tâm. Anh chỉ nhận ra người anh yêu khi Hạ Huyên chẳng thể bên anh nữa. Có thể nói, xứng với câu "Có không giữ, đến khi mất đi mới biết quý trọng".Hải Phong, chính là chàng trai tôi tâm đắc nhất. Tôi muốn dành tất cả tình cảm của mình để thổi vào anh sự chất phác, hiền lành của biển cả. Tôi không muốn anh quá nổi bật, chỉ muốn anh như một chỗ dựa vững chắc của Hạ Huyên, cô gái của tôi sẽ không giống Song Vũ, cô biết quay đầu đúng lúc, để nắm được hạnh phúc của bản thân mình.Mỗi nhân vật trong truyện của tôi đều yêu thương, nhưng mỗi người lại có cách yêu thương của riêng mình. Bằng cách này hay cách khác, cuối cùng, họ cũng sẽ tìm được thứ hạnh phúc mà mình tìm kiếm.…
Sau cuộc chia tay đầy nước mắt, nhân vật chính - Dư Vũ, bước vào hành trình 161 ngày vật lộn với cảm xúc, ghi lại tất cả trong cuốn nhật ký.Ngày đầu tiên, anh ngập tràn uất nghẹn, trách móc tại sao người yêu lại rời bỏ mình. Anh cố gắng gọi điện, nhắn tin để níu kéo, nhưng chỉ nhận được sự im lặng đau đớn.Những ngày tiếp theo, mỗi trang nhật ký là một lát cắt của nỗi đau, sự nhớ nhung, và cả những giây phút bất lực trước hiện thực. Dư Vũ trải qua đủ cung bậc cảm xúc: từ day dứt, tiếc nuối, đến việc cố gắng quên đi bằng cách lao vào công việc và thói quen mới.Dần dần, từ những cảm xúc tuyệt vọng, anh học cách đối diện với sự mất mát. Anh nhận ra rằng tình yêu không chỉ là sở hữu mà còn là buông tay khi cần thiết.Đến ngày 161, dòng nhật ký cuối cùng khép lại với sự bình yên trong lòng. Dư Vũ đã chấp nhận sự thật rằng cô ấy không còn bên anh, nhưng tình yêu và những kỷ niệm đẹp sẽ mãi là một phần quan trọng trong cuộc đời. Anh quyết định bước tiếp, không phải để quên, mà để sống xứng đáng với những gì mình từng có.Câu chuyện là hành trình cảm xúc của một trái tim tan vỡ, dạy chúng ta cách yêu thương, chấp nhận và trưởng thành.…
Mỗi chúng ta đều từng có một mùa hạ thoáng qua trong đôi mắt, mùa hạ tạm biệt những ngây thơ, tạm biệt cái nắng nhạt trên nền trời xanh lam tháng sáu, mùa hạ tạm biệt mối tình năm 17 tuổi. Có thể đẹp hoặc không nhưng mùa hè năm ấy trong lòng lại day dứt đến lạ khi nhận ra, mình yêu nhau quá nhiều nhưng chẳng thể níu giữ được. Khi trưởng thành chúng ta sẽ nhận ra rằng, đôi khi không thể giữ ai đó bên cạnh, chỉ cất trong lòng là cái giá đau đớn vì bỏ lỡ nhau năm 17 tuổi ấy. Lưu Hạ Vy từng nói với Hứa Dĩ Phong "Năm 17 tuổi, tôi đã bước đủ 999 bước chân nhưng một bước còn lại, cậu đã không tiến đến. Từ lúc ấy, từ chỗ chỉ cách nhau một bước chân, tôi đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi." Đúng vậy, tình yêu là một nghìn bước chân, cậu có thể bước 999 bưỡc, nhưng một bước còn lại, phải do người kia tình nguyện đi. Nếu bạn bỏ lỡ một bước chân đó, có thể, bạn phải bỏ lỡ một đời ở cạnh nhau. Mỗi chúng ta, đi qua quá nhiều tổn thưong, đều sẽ giữ lại một bước chân trong tim cho riêng mình, khi hối hận, họ đi hàng nghìn hàng vạn bước để tìm lại bước chân năm ấy ... nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, chúng ta, không chỉ còn cách nhau một bước... "Cầu xin thế giới hãy dịu dàng với em" - Hứa Dĩ Phong…
•Trương Trạch Vũ kiếp trước là 1 kẻ nghèo rách mồng tơi lại không được cha mẹ yêu thương, đã thế Trương Trạch Vũ còn phải chăm lo cho 2 đứa em nhỏ không chịu ăn học. Cậu liều mạng lao vào làm công kiếm tiền.Nổ lực như vậy, để cuối cùng phải gục ngã vì suy thận.•không ngờ cậu lại được cho một cơ hội, sống lại trong truyện đồng nhân mà bản thân đã đọc ké đồng nghiệp gần đây. Nguyên chủ là anh trai thiếu gia cùng cha khác ông nội của phản diện suy tình, từ nhỏ "anh trai" đã hành hạ phản diện vì đôi chân bị tật kia, khiến sau này phải dùng mạng mình để đổi lấy. Trương Trạch Vũ dùng kinh nghiệm của kiếp trước, dồn hết tâm tư vào người em trai phản diện suy tình này, nuôi khéo đến chân lành trước dự kiến•Trương Trạch Vũ nhớ rất rõ rằng trong nguyên tác, em trai phản diện của cậu cùng nam phụ tra nam là bạn thân. Năm đầu khi cậu xuyên qua rõ ràng còn thấy 2 đứa nhỏ này đùa giỡn với nhau, nhưng những năm sau đó thì nam phụ liền không xuất hiện nữa•Gần đây Trương Trạch Vũ được kha khá nữ lẫn nam đồng nghiệp tán tỉnh.Trương Trạch Vũ định mở hộp cơm mà đồng nghiệp tặng để ăn trưa thì thấy Trương Cực đứng trước cửa văn phòng mặt mày mếu máo khóc :"anh ơi, chân em lại đau rồi...hức...anh ơi" cậu chính là bị sự nũng nịu này mê hoặc.Trương Trạch Vũ xót xa ôm hắn vào lòng. Đột nhiên cậu cảm thấy có vẻ vạt áo hơi chùng xuống. Nam phụ đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện :" anh ơi, thật ra nhiều năm về trước chính là em trai của anh ngăn cấm em gặp anh, em thật sự rất nhớ anh"Trương Trạch V…
Văn ÁnHạ Thanh Trúc, đích nữ phủ tể tướng, là viên minh châu được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy là tiểu thư khuê các, nàng lại chẳng màng đến khuôn phép, ngày ngày chỉ rong chơi gây chuyện, thế nhưng chẳng ai lên tiếng trách cứ nửa lời, sự dung túng này của phủ tể tướng chỉ dành cho riêng mình nàng.Trác Dạ Lam là thất hoàng tử của Đại Tề, phong hào Hoà Quang vương. Hắn xuất thân hoàng gia, mang phong thái ung dung, lạnh lùng khó đoán. Thế nhưng, ngay cả hắn cũng không thể trốn tránh số phận - hoàng huynh đã hạ chỉ, hôn sự của hắn nhất định phải thành.Một lần tình cờ, giữa đêm trăng lặng, Thanh Trúc dạo quanh rừng trúc ngoại thành vô tình bắt gặp Trác Dạ Lam cũng ở đó, hắn trầm tư nhìn lên vầng trăng sáng rực, trên tay cầm theo một vò rượu đã uống hết. Đôi mắt đạm mạc kia vô cớ lại lộ ra một tia mệt mỏi khó giấu." Thất vương gia, tại sao ngài ở đây? " Nàng hỏi.Hắn cười nhạt: " Đích nữ phủ tể tướng, đêm khuya như vậy phải để ta hỏi cô tại sao lại ở đây chứ? "Thanh Trúc nhướng mày, nhìn hắn đầy nghi hoặc: " Ngài không nhìn lại xem, ngôi nhà giữa rừng trúc này đề tên ai sao? "" Hạ tiểu thư, ta thất lễ rồi. " Trác Dạ Lam đứng dậy, bước tới bên cạnh nàng không chút ngại ngần trêu chọc: " Tiểu thư, không phiền nếu ta ở nhờ một đêm chứ? "Thanh Trúc là ai cơ chứ? Đương nhiên nàng sẽ không bị gương mặt kia mê hoặc quyến rũ rồi." Không, ta rất phiền đó vương gia, mong ngài quay về phủ đệ của mình sớm đi nếu không..rừng trúc này của ta sẽ bị người của ngài phá nát đấy. "______________________…