[Kimkong fanfic] [Nhạn Sử] Một đời.
Quay đi quay lại, chớp mắt trăm năm. Nhạn vương dựa lưng lên bia mộ sau lưng, có chút ngẩn người trông về dãy núi ẩn hiện trong mây. Đôi mắt vàng kim sáng rực thuở nào giờ đã đục ngầu sương phủ, mái tóc đỏ thẫm cũng đã bạc trắng đầu.Những câu hỏi trong đầu dày vò hắn giống như một vòng luẩn quẩn không có hồi kết, khiến cho hắn chẳng thể tỉnh táo mà suy nghĩ được gì.Hôm nay là ngày gì nhỉ?Mình đang ở đâu?Tại sao mình lại ở đây?"Tiền bối!"Có tiếng người gọi khẽ. Nhạn vương ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua tầm mắt mờ mờ của mình nhìn một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhận ra đó là ai. Dường như người kia đã quen với việc này, thanh niên ấy đỡ hắn đứng dậy, nhẹ giọng nói với hắn: "Tiền bối, trời sắp tối rồi, chúng ta mau về nhà thôi."Hắn nghe tới hai từ 'về nhà', chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn đau day dứt.Nhạn vương x Sử Diễm Văn.…