( Fanfic đến khai phong phủ làm nhân viên công vụ)Trở về Đại Tống thăm Kim Kiền
Kim Kiền có em gái? Còn quay về thời Tống cùng Kim Kiền? Chuyện gì đã xảy ra?Muốn biết?Đọc thì biết…
Kim Kiền có em gái? Còn quay về thời Tống cùng Kim Kiền? Chuyện gì đã xảy ra?Muốn biết?Đọc thì biết…
Tên: CHÚNG TA CÙNG CHÌM ĐẮM TRONG MẬT NGỌT. Tên khác: MẬT NGỌT TA ĐẮM CHÌMTác giả: Mèo BéooNgày đào hố: 26-04-2023Ngày lấp hố: Chưa xác định... Số chương: 105 chương+ 4 ngoạiNhân vật chính: Dương Nhan, Vương Minh| Nhân vật phụ: .... VĂN ÁN: _ Chúng ta là người dưng? -Không_ Chúng ta là bạn? - Không_ Chúng ta là người yêu? -Không_ Chúng là vợ chồng? - Không Rốt cuộc chúng ta là gì của nhau? [ Em là mật ngọt khiến anh phải chìm đắm trong thứ ngọt ngào đó... ][ Anh là ánh sáng cũng là bóng tối khiến em vừa vui vừa buồn... ]Điều chúng ta đang trông chờ là gì vậy? _____________________________________________________ CẢNH BÁO: Truyện này chỉ được đăng tải trên Wattpad, Wordpress không đăng tải trên các wed khác. XIN CẢM ƠN…
Cậu như một đóa hồng rực rỡ. Cậu xinh đẹp, tài giỏi, cả người tràn đầy khí thái tự tin vui vẻ. Có lẽ những điều này đã làm cậu luôn nổi bật trong đám đông, luôn được mọi người chú ý, trong đó có cả tớ. Cậu như một đóa hồng rực rỡ khiến tớ chẳng thể nào rời mắt được.Còn tớ chỉ là một con người bình thường. Tớ vô tình thấy cậu, vô tình thích rồi vô tình yêu. Cậu biết không? tớ đang dần thay đổi bản thân tốt hơn vì cậu đấy.Tớ không phải kiểu người thà bỏ lỡ chứ không chủ động mà là kiểu người chủ động chứ không bỏ lỡ . Nên cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, tớ sẽ theo đuổi cậu đến cùng hehe.Nhân vật chính: Trần Hoàn Bảo Trân x Phan Kiều Hân Thể loại: học đường, ngọt.…
Một câu chuyện về cô nữ sinh nhỏ nhắn và cậu em lớp dưới. Những cung bậc cảm xúc tưởng như nắng đầu ngày - ấm áp và tươi mới sẽ đều trở thành những kỉ niệm của một thanh xuân. Mỗi ngày đều là một ngày mới, chúng ta có thể sẽ không còn là chúng ta của hôm qua.Và.Văn Nhã Ân đang bước vào năm cuối của cấp 3. Tưởng chừng như năm học này sẽ lại trôi qua thật êm đềm, nhưng...***- Tại sao lại tránh mặt tôi?Thằng nhóc hỏi.Ân vẫn giả vờ cúi mặt vào quyển sách, giọng nói đều đều.- Ân chả tránh mặt em làm gì cả.- Chị có.Cuốn sách bị kéo khỏi mặt nhỏ. - Chị và tôi, chúng ta đều biết chuyện này đều sẽ ra sao mà.- Ân và em không được đâu, sẽ không...- Sẽ được, nếu chị đừng bỏ chạy như thế nữa.Đôi mắt sắc lẻm, đen láy của thằng nhóc như xoáy vào trái tim đang bối rối của Ân. Bóng tối như bao trùm lấy tâm trí nhỏ. Trong tíc tắc Ân cảm thấy bản thân cần phải rời khỏi đây. Nhỏ đứng dậy, bỏ đi.Nhưng khi đã tới lúc người ta đạt tới giới hạn của chịu đựng, không có gì có thể cản được nữa.Ân bị giữ lại, thân thể nhỏ bé bị khoá chặt bởi đôi tay rắn chắc kia.Tim Ân lỗi nhịp.Một nụ hôn nhẹ được đặt lên mái tóc nhỏ.- Tôi không thể để chị trốn chạy khỏi tôi nữa.***…
Tình bạn thuở nhỏ là gì? Có phải là những khoảnh khắc nô đùa vùa vẻ bên nhau không muộn phiền.Tôi Trần Hồng Ngọc đang vô cùng háo hức khi sắp gặp lại người bạn bao năm xa cách. Tôi và Hoàng Nhiên không còn gặp lại nhau từ 6 năm trước, gia đình tôi chuyển đến nơi khác để sinh sống làm ăn. Thời gian cứ thế trôi đi điều làm tôi bất ngờ nhất khi nhận được tin chung tuyển vào trường THPT mà tôi yêu thích, tôi chợt nhận ra cái tên quen thuộc Huỳnh Nguyễn Hoàng Nhiên, không biết cậu bạn ngày nào đã thay đổi như nào? Chúng tôi có còn là anh em tốt với nhau nữa không? Những câu hỏi ấy cứ vang trong đầu tôi mãi…
Tôi lỡ tay làm rơi cái bát trong lúc rửa, cái bát rơi xuống vỡ toang. Chưa đầy 5 giây mẹ đã bước vào bếp, trừng mắt, hai tay chống hông nói thật to: " Trời ơi!!!! Con gái con đứa đây, làm cái gì cũng hậu đà hậu đậu chả ra đâu vào đâu, tao chưa từng thấy ai như mày cả!?" Mẹ bước đến dí tay vào thái dương tôi và tiếp tục cho bài sớ của mình: " Học hành chả ra đâu vào đâu, làm việc thì hễ tí lại đổ với vỡ. Thế này thì chó nó lấy con ạ!" . Bố tôi bất lực lắc đầu trước ánh mắt long lanh cầu cứu của tôi. __________10 năm sau____________Tôi gặp mặt gia đình hai bên chuẩn bị cho lễ ăn hỏi của tôi và chồng, à không, phải là chồng sắp cưới. Tôi hắng giọng nhẹ nhàng thì thầm vào tai mẹ: " Thế mà vẫn có một người nguyện làm cẩu để cưới con đấy!". Mẹ không nói gì lườm tôi một cái và cả tối hôm đó mẹ dỗi tôi luôn. Nói chung là chuyện rước con rể của mẹ về cũng dài lắm...…
Nếu tình cờ bạn từ thế giới của những người thất bại, bị ức hiếp trong cuộc sống trở thành một thiên tài phép thuật thì sẽ như thế nào...hãy cùng xem liệu 1 cô gái bị ức hiếp ở trường học sẽ trả thù ra sao..…
Ngày xửa ngày xưa, có một bạn tác giả nọ, cực kì đẹp trai, cực kì rảnh nợ, cũng tỉnh và hay nghịch ngu một cách vô đối, tới mức từng tự trộn Bổ Phế Nam Hà vô ăn chung với súp gà vì nghĩ rằng như vậy sẽ khỏi đau họng nhanh hơn.Bạn tác giả chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là có được một dàn harem hùng hậu toàn mấy bé loli moe moe moe moe để nhìn, để ngắm, để sờ.Nhưng xui xẻo làm sao, bạn tác giả dù rất hút gái, nhưng toàn hút trúng BB - hủ nữ thôi, chẳng thấy bé loli nào hết trơn á!Bạn tác giả: QAQ Ông trời thật là bất công quá đi mà...Thực tế chứng minh, trên đời không có đủi nhất, chỉ có đủi hơn.Sau đó, thằng main trong bộ truyện đầu tay của bạn tác giả đó, xuyên không, trở thành bạn cùng lớp mới của mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam phụ trong một bộ truyện nào đó khác của bạn tác giả nọ, xuyên không, trở thành thằng anh họ ứ biết từ đâu mọc ra, sang ăn nhờ ở đậu nhà mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam phản diện trong một bộ truyện khác nữa, xuyên không, trở thành giáo viên dạy ngoại ngữ ở ngay lớp mỗ tác giả.Sau đó, thằng nam... ờ, ứ - chính - cũng - chẳng - phụ trong một bộ truyện khác nữa, xuyên không, trở thành hàng xóm mới của mỗ tác giả.Sau đó, mọi người nghĩ còn sau đó không?Bạn tác giả tội nghiệp nào đó oanh oanh liệt liệt hứng trọn một xô máu chó khổng lồ.[ Bộ fic này xin được dành riêng cho một trong những người bạn thân nhất (đơn phương) của tui @_Higo_. Hi°tan yêu dấu nếu không thích có thể nói với tui nha, tui sẽ đổi liền. O w O ]…
Trích đoạn 1:Nằm lim dim trên mặt bàn nhìn Khoa, nó thấy Khoa đang giải đề tiếng Anh thoăn thoắt. Cái cậu này...có bằng IELTS cao trót vót rồi mà vẫn cố gắng tới vậy. Mà cũng phải, có bao giờ nó thấy cậu không cố gắng đâu. Cái gì cũng cố, cố học, cố chơi thể thao, hoạt động ngoại khóa, cố ăn, cố giao tiếp, cố cả cười. Đấy vừa nói xong, Khoa quay sang nhìn nó, nở một nụ cười ấm áp như mọi khi:"Đan nghĩ gì mà nhìn tao lâu vậy?""Không có gì, chỉ thắc mắc Khoa có bị lập trình trước không?"Trích đoạn 2:Bức thư chỉ vỏn vẹn 2 dòng:You.You are my good days. Hít một hơi thật sâu, tôi dụi đầu vào lòng Khoa. Hương nước hoa hòa lẫn với mùi nước xả nhàn nhạt, thấm trọn cảm xúc của tôi. Khoa choàng tay ôm tôi, không nói gì cả. Mãi một lúc sau, tôi mới ngẩng lên nhìn Khoa, anh nhìn tôi cười hiền. Nụ cười không còn gượng ép như trước. "Cảm ơn anh vì đã thành thật với cảm xúc của mình"Mắt anh hơi giãn, anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại kéo tôi vào lòng."Anh đã từng nghĩ là mình không thể, cảm ơn em"…
Cuộc đời tôi là 1 chuỗi bi kịch nối tiếp bi kịch, 1 đứa gay ở miền Bắc sinh ra ở thời điểm LGBT chưa phát triển nhiều và mang 1 căn bệnh nan y và mất đầy nuối tiếc.Nhưng sao thế này !!! Tự nhiên ngủ dậy tôi phát hiện mình trở về khoảng thời gian đầu lớp 10. Khoảng thời gian tôi gặp hắn giờ tôi nhất định phải tán được hắn hehe.Đây là câu truyện mình viết trên cuộc đời của mình và có những tình tiết hư cấu nữa nha.…
Thanh xuân như dòng nước suối mát trong chảy qua làn cỏ xanh rì, lấp lánh những tinh thể dưới ánh mặt trời ấm áp.Tình yêu tuổi trẻ chính là vị ngọt của cảm giác chớm nở đầu đời, vị thanh khiết trong veo xuất phát từ trái tim còn ngây ngô, khờ dại.Tình yêu là thanh xuân, mà thanh xuân là dòng chảy.Dòng chảy của nước suối thanh mát, bền bỉ và dài lâu, miên man một cảm giác rạo rực khó nói nên lời. Có một cảm giác khi cuốn vào dòng chảy ấy, mãnh liệt và trường tồn. Cho dù có tảng đá phủ rêu xanh ngăn chặn vẫn không thể làm ngưng đi sự luân chuyển mãnh liệt. Cái cảm giác ấy, chính là sự e thẹn, bồi hồi của cô thiếu nữ, là gò má hây hây đỏ của chàng thiếu niên. Là những cảm xúc mang tên 'rung động'.Nụ cười hòa tan vào nắng, rồi lại rót xuống dòng nước mát thanh, đưa mọi tâm tình trở về nguồn cội mang tên kí ức.Mà em, tình yêu đối với anh còn mãnh liệt hơn dòng nước chảy xiết. tiếc thay lại có tảng đá phủ rêu xanh ngăn chặn, bờ cỏ héo tàn... Liệu dòng chảy có vượt qua? Dòng nước muốn trở về nguồn, liệu nguồn có chờ nước không?…
Tác giả: mel59Số chương: ?Thể loại: Hiện đại, ngôn tình.Nội dung:Trăng đêm ấy sáng rực, giữa khung cảnh bi thương. Năm 6 tuổi, mọi thứ đến với cô cách bất ngờ, vụ hoả hoạn cướp đi tất cả của cô. Phải hứng chịu viễn cảnh đó, cô hận đám lửa không tắt, ánh trăng hờ hững đứng nhìn kia. Chuyển đến sống cùng người chú không cùng huyết thống, tình thương và nỗi đau xoa dịu cô phần nào. Tưởng rằng mọi thứ chỉ trôi qua như vậy, cơn mưa kia chợt tới, mang theo người con trai cả đời cô cũng không quên được.Nhân vật: ( đọc đi rồi biết:D ai rảnh mà spoil đâu)…
Gộp chung các sáng tác truyện ngắn - tản văn riêng lẻ của tôi…
Thục Xuân, cô gái 15 tuổi với trái tim khao khát trở thành luật sư, sống một cuộc đời nghiêm túc và chuẩn mực như chính những bộ luật cô từng mơ viết nên. Với thói quen cứng nhắc, mọi hành động của Xuân đều nằm trong khuôn khổ. Điều đó khiến cô trở thành người nhạt nhẽo, thậm chí nhàm chán trong mắt bạn bè.Nhưng rồi cuộc sống "theo luật" ấy thay đổi khi Xuân gặp Trung Anh - chàng sinh viên xuất sắc của trường Luật, người sở hữu nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút. Trung Anh chính là ngoại lệ đầu tiên mà Xuân cho phép bước vào thế giới quy tắc của mình. Từ giây phút ấy, Xuân đã viết nên một bộ luật hoàn toàn mới: "Luật Đơn Phương", nơi mọi điều khoản đều xoay quanh anh.Cứ ngỡ hành trình theo đuổi "luật trái tim" của mình chỉ là một phía, Xuân ngỡ ngàng khi phát hiện ra rằng Trung Anh cũng đã tự mình lập nên một bộ luật. Và cái tên của bộ luật đó lại chính là: "Luật Đơn Phương Lê Thục Xuân".Hai con người, hai trái tim, hai "bộ luật đơn phương" liệu có thể tìm được điểm giao? Câu chuyện là hành trình trưởng thành, tình yêu và những xung đột ngọt ngào của tuổi trẻ.…
(Khánh An không phải là cô gái quá xuất sắc...cuộc sống của cô dường như chỉ quẩn quanh rất tẻ nhạt...mãi cho đến khi cô gặp được cậu ấy...)Trời mưa tầm tả...cô hối hả phóng xe đến trường...mọi hôm không như vậy...thế nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên cô muốn đi thật nhanh. Không may, xe cô bị hỏng, đang lúi cúi với chiếc xe không biết phải làm gì. Bỗng thấy một cậu con trai cao cao, không nói không rằng đi thẳng đến chỗ cô. Cậu ấy cắm cúi sửa giúp xe cô, cô đoán chắc cậu ấy học cùng trường mình vì cậu mặc đồng phục giống cô. Sững một hồi xe cũng sửa xong...cậu kia trả xe cho cô, cô cảm ơn rối rít rồi phóng xe đi. .......P/s: lần đầu mình viết, mong mấy bạn thông cảm ạ Nguồn ảnh: Google + Pinterest…
Lúc nhỏ, đã không biết bao lần tôi đòi mẹ sinh ra cho tôi thêm một người anh trai. Nghe kì lạ nhỉ, tôi là con một trong gia đình giờ làm sao lấy đâu ra một người anh trai được. Lúc đó tôi cũng chưa nhận thức được cái việc đòi hỏi của mình hơi sai sai. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, mong muốn của tôi đã thành hiện thực. Một ngày nọ, tôi gặp Khánh An, người "anh trai" mà tôi hằng mong ngóng. Kể từ ngày hôm ấy, một trái tim nhỏ đã bị đánh cắp để rồi sau nhiều năm, thứ tình cảm ấy vẫn luôn đau đáu trong tim...."Vợ ơi, ôm anh đi""Anh trai xin tự trọng, lời hứa trẻ con lúc đó không tính""Nhưng em vẫn còn giữ tín vật định tình của anh mà...'"Lâu rồi không còn nhớ nữa""Vậy bây giờ anh cầu hôn lại có được tính không?""..."…
Tên: Độ tuổi đẹp nhất. Tác giả: tự sáng tác. Văn án: Thủy Nhược là một cô gái bình thường. Dung mạo cũng khá xinh đẹp nhưng không được chau chuốt nên trông rất bình thường. Cô từng thích thầm một hot boy cùng lớp là Lục Gia Nguyên. Cho đến khi bị Lục Gia Nguyên đùa giỡn tình cảm, cô đã hết hi vọng , tự cảm thấy mình mắt mù và từ đó càng cố gắng nỗ lực học tập đến nỗi phải đeo kính cận. Nhưng bù lại, thành tích học tập của cô lại càng tăng lên nhanh chóng và giành được học bổng vào đại học A, một đại học danh tiếng của thành phố. Nhưng mọi chuyện cứ trôi qua cho đến khi cô phát hiện, thì ra, còn có một cậu học sinh bí ẩn ngồi bên cạnh mình. Trùng hợp là, cậu ta lại chính là cái người ngồi cùng cô cả 4 năm trung học!…
Một trong những tác phẩm hoàn thành đầu tiên của mình…