Nhược Du! Nàng Đã Trở Về?
Vòng xoay định mệnh để ta gặp chàng, liệu tình cảm nhỏ hàng ngàn năm trước vẫn còn vương vấn trong chàng không?Liệu chàng có còn nhớ tên ta? Hay khi hỏi đến...chàng chỉ đáp một cái lắc đầu...…
Vòng xoay định mệnh để ta gặp chàng, liệu tình cảm nhỏ hàng ngàn năm trước vẫn còn vương vấn trong chàng không?Liệu chàng có còn nhớ tên ta? Hay khi hỏi đến...chàng chỉ đáp một cái lắc đầu...…
Thuỷ Thiên Vân- một thiên kim tiểu thư luôn tự làm xấu bản thân, không tin vào tình yêu đích thực. Phong Thần Vũ- một thiếu gia hoàn hảo được bao nhiêu cô gái theo đuổi nhưng chưa từng để mắt đến ai. Bỗng một ngày, hai người họ gặp nhau và những câu chuyện hết sức tình cảm liên tiếp xảy ra. Liệu ai trong số họ sẽ là người phải lòng trước?…
Từng có một người con trai yêu tôi rất nhiều rất nhiều. Khi có còn trẻ con chẳng biết gì cứ cho rằng người ta thích mình thì làm vài việc cho mình có sao đâu, mình cũng không ép mà. ✨✨✨…
Lâm là một chàng trai bình thường luôn bị đám con trai bắt nạt ở trường. Một ngày, khi tình cờ mở một cuốn sách cũ trong thư viện, Lâm gặp Linh, một cô gái từ thời cổ đại xuyên không đến hiện tại. Linh tuyên bố sẽ bảo vệ Lâm và giúp cậu đối mặt với những kẻ bắt nạt. Với võ thuật siêu đỉnh và sự tận tâm, Linh không chỉ bảo vệ Lâm mà còn dạy cậu cách tự tin và mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Câu chuyện là hành trình của Lâm và Linh, từ sự bảo vệ đến tình yêu bất ngờ giữa những khó khăn cuộc sống.…
Kim Kiền có em gái? Còn quay về thời Tống cùng Kim Kiền? Chuyện gì đã xảy ra?Muốn biết?Đọc thì biết…
anh yêu chị của cô nhưng chị cô lại bỏ anh đi theo người con trai khác.Anh đâu khổ nhưng người luôn o bên cạnh anh lai la người e sinh đôi của cô... .…
-Nhà tớ bán đồ, cậu mua ủng hộ nhé. Nhưng là miễn trả lại đấy!-Là gì? -Tớ nè. -!!!-Thế cậu có mua không để tớ biết mà kêu người khác hốt?-Này, cậu đã nói là cho tớ mua mà? Vậy nên cậu là của tớ, cũng sẽ không có chuyện trả lại đâu!Năm cấp 3 của 12 chòm saoKhông thích=click back#Donut…
Một câu chuyện về cô nữ sinh nhỏ nhắn và cậu em lớp dưới. Những cung bậc cảm xúc tưởng như nắng đầu ngày - ấm áp và tươi mới sẽ đều trở thành những kỉ niệm của một thanh xuân. Mỗi ngày đều là một ngày mới, chúng ta có thể sẽ không còn là chúng ta của hôm qua.Và.Văn Nhã Ân đang bước vào năm cuối của cấp 3. Tưởng chừng như năm học này sẽ lại trôi qua thật êm đềm, nhưng...***- Tại sao lại tránh mặt tôi?Thằng nhóc hỏi.Ân vẫn giả vờ cúi mặt vào quyển sách, giọng nói đều đều.- Ân chả tránh mặt em làm gì cả.- Chị có.Cuốn sách bị kéo khỏi mặt nhỏ. - Chị và tôi, chúng ta đều biết chuyện này đều sẽ ra sao mà.- Ân và em không được đâu, sẽ không...- Sẽ được, nếu chị đừng bỏ chạy như thế nữa.Đôi mắt sắc lẻm, đen láy của thằng nhóc như xoáy vào trái tim đang bối rối của Ân. Bóng tối như bao trùm lấy tâm trí nhỏ. Trong tíc tắc Ân cảm thấy bản thân cần phải rời khỏi đây. Nhỏ đứng dậy, bỏ đi.Nhưng khi đã tới lúc người ta đạt tới giới hạn của chịu đựng, không có gì có thể cản được nữa.Ân bị giữ lại, thân thể nhỏ bé bị khoá chặt bởi đôi tay rắn chắc kia.Tim Ân lỗi nhịp.Một nụ hôn nhẹ được đặt lên mái tóc nhỏ.- Tôi không thể để chị trốn chạy khỏi tôi nữa.***…
Cậu như một đóa hồng rực rỡ. Cậu xinh đẹp, tài giỏi, cả người tràn đầy khí thái tự tin vui vẻ. Có lẽ những điều này đã làm cậu luôn nổi bật trong đám đông, luôn được mọi người chú ý, trong đó có cả tớ. Cậu như một đóa hồng rực rỡ khiến tớ chẳng thể nào rời mắt được.Còn tớ chỉ là một con người bình thường. Tớ vô tình thấy cậu, vô tình thích rồi vô tình yêu. Cậu biết không? tớ đang dần thay đổi bản thân tốt hơn vì cậu đấy.Tớ không phải kiểu người thà bỏ lỡ chứ không chủ động mà là kiểu người chủ động chứ không bỏ lỡ . Nên cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi, tớ sẽ theo đuổi cậu đến cùng hehe.Nhân vật chính: Trần Hoàn Bảo Trân x Phan Kiều Hân Thể loại: học đường, ngọt.…
"Nguyễn Thị Ngọc Hiền""Đoàn Nguyễn Thanh Đoan"…
Đây là 1 bộ mình nói về cuộc đời mình hiện tại…
Tôi lỡ tay làm rơi cái bát trong lúc rửa, cái bát rơi xuống vỡ toang. Chưa đầy 5 giây mẹ đã bước vào bếp, trừng mắt, hai tay chống hông nói thật to: " Trời ơi!!!! Con gái con đứa đây, làm cái gì cũng hậu đà hậu đậu chả ra đâu vào đâu, tao chưa từng thấy ai như mày cả!?" Mẹ bước đến dí tay vào thái dương tôi và tiếp tục cho bài sớ của mình: " Học hành chả ra đâu vào đâu, làm việc thì hễ tí lại đổ với vỡ. Thế này thì chó nó lấy con ạ!" . Bố tôi bất lực lắc đầu trước ánh mắt long lanh cầu cứu của tôi. __________10 năm sau____________Tôi gặp mặt gia đình hai bên chuẩn bị cho lễ ăn hỏi của tôi và chồng, à không, phải là chồng sắp cưới. Tôi hắng giọng nhẹ nhàng thì thầm vào tai mẹ: " Thế mà vẫn có một người nguyện làm cẩu để cưới con đấy!". Mẹ không nói gì lườm tôi một cái và cả tối hôm đó mẹ dỗi tôi luôn. Nói chung là chuyện rước con rể của mẹ về cũng dài lắm...…
Những câu chuyện, những cảm xúc khi ta bắt đầu gặp gỡ ai đó...…
Trích đoạn 1:Nằm lim dim trên mặt bàn nhìn Khoa, nó thấy Khoa đang giải đề tiếng Anh thoăn thoắt. Cái cậu này...có bằng IELTS cao trót vót rồi mà vẫn cố gắng tới vậy. Mà cũng phải, có bao giờ nó thấy cậu không cố gắng đâu. Cái gì cũng cố, cố học, cố chơi thể thao, hoạt động ngoại khóa, cố ăn, cố giao tiếp, cố cả cười. Đấy vừa nói xong, Khoa quay sang nhìn nó, nở một nụ cười ấm áp như mọi khi:"Đan nghĩ gì mà nhìn tao lâu vậy?""Không có gì, chỉ thắc mắc Khoa có bị lập trình trước không?"Trích đoạn 2:Bức thư chỉ vỏn vẹn 2 dòng:You.You are my good days. Hít một hơi thật sâu, tôi dụi đầu vào lòng Khoa. Hương nước hoa hòa lẫn với mùi nước xả nhàn nhạt, thấm trọn cảm xúc của tôi. Khoa choàng tay ôm tôi, không nói gì cả. Mãi một lúc sau, tôi mới ngẩng lên nhìn Khoa, anh nhìn tôi cười hiền. Nụ cười không còn gượng ép như trước. "Cảm ơn anh vì đã thành thật với cảm xúc của mình"Mắt anh hơi giãn, anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại kéo tôi vào lòng."Anh đã từng nghĩ là mình không thể, cảm ơn em"…
Cuộc đời tôi là 1 chuỗi bi kịch nối tiếp bi kịch, 1 đứa gay ở miền Bắc sinh ra ở thời điểm LGBT chưa phát triển nhiều và mang 1 căn bệnh nan y và mất đầy nuối tiếc.Nhưng sao thế này !!! Tự nhiên ngủ dậy tôi phát hiện mình trở về khoảng thời gian đầu lớp 10. Khoảng thời gian tôi gặp hắn giờ tôi nhất định phải tán được hắn hehe.Đây là câu truyện mình viết trên cuộc đời của mình và có những tình tiết hư cấu nữa nha.…
Ngọc Diệp từ lúc sinh ra đã được tất cả mọi người yêu thương, nói cô ngậm thìa vàng mà lớn thì cũng chẳng sai, đúng như cái tên của cô, bảo bối "cành vàng lá ngọc" La gia. Thế nhưng, ông trời chả bao giờ cho ai tất cả. Từ lúc sinh ra, Diệp Diệp đã mắc hen suyễn bẩm sinh dù cả nhà họ La chưa từng có tiền sử căn bệnh này. Thời thơ ấu, "cái ấm thuốc", "bình lưu ly", "yếu nhớt",... đủ mọi thể loại biệt danh xuất hiện vì sự yếu ớt do bệnh của cô. Không thể tham gia mọi hoạt động lớp có vận động mạnh, cô gần như bị cô lập trong lớp, cho tới khi, bạn học nhỏ Lý Cảnh Du chuyển tới...-------------Trích đoạn:Cuộc trò chuyện giữa 2 anh trai nào đó và Ngọc Diệp:"Em đừng nghĩ nhiều. Tên nhóc khốn nạn đó đã là người của em thì sao bọn anh lại động đến nó làm gì. Chỉ là gặp mặt trò chuyện đôi câu thôi mà!""Đúng đấy. Chỉ ăn bánh uống trà thôi.""???" Thế sao vẫn còn mắng người ta khốn nạn gì đấy."Rồi rồi đừng lo nữa!!""..." Các anh vui là được.Cùng thời gian, tại một thư viện nào đó, "thằng nhóc khốn nạn" vẫn đang tìm mượn tiểu thuyết cho bạn gái :"Ắt xì!!" Ai nhắc vậy...??---------Tình tiết nhẹ nhàng, toàn văn sủng, có thể phi logic, đừng suy nghĩ quá nhiều.Nữ chính ngốc bạch ngọt, có chút vô tâm x nam chính sủng thê vô độ, tư tưởng "đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử"…