luqi ㅡ i think i love you
no summary…
no summary…
Chỉ là một đống tạp nham truyện ngắn của Pea thui~ Cảnh báo: giữa các truyện hông có liên kết đâu nhoa.^^Đây là viết theo cảm xúc mà.Lưu ý:- Truyện tâm sự kí hiệu là .- truyện kinh dệ kí hiệu là .- Truyện love (SE hoặc HE) kí hiệu là❤️.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nhớ comment cho mik nhessss!<3…
Câu chuyện này chỉ mang lại tính chất giải trí, không làm xấu phong tục 👍…
" lần tới nếu gặp lại, ta muốn ăn chung kẹo hồ lô với ngươi. "…
Những gì xảy ra với mình. Mình không mong các bạn hiểu cho,nếu các bạn không thấy hay,hãy đi nhưng đừng để lại cmt bất lịch sự gì cả. Đây là nơi mình chia sẻ những khoảnh khắc,những giây phút quan trọng với mình,theo cách này hay theo cách khác. Mình cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc <3…
Lê Hoàng Anh Thịnh là thiếu gia của tập đoàn Zu, con trai của Lê Tổng(tên thật: Lê Hoàng Trường An).Vì thuở nhỏ do sự ngây thơ của mình mà chính anh tự đẩy mẹ mình ra xa, đến khi lớn hơn một chút và hiểu ra được mọi chuyện thì chẳng thể cứu vãn được nữa,anh dần khép mình lại và ghét ánh sáng mặt trời ngoài kia.Vào một ngày đẹp trời khi nhận được tin mình phải vào công ty gia đình khảo sát,anh gặp được Nguyễn Ánh Quỳnh bạn gái của anh.Phải chăng đó là định mệnh ông trời sắp đặt cho cả hai? Hay chỉ là sự trùng hợp?Tác giả : HanasweastiesThể loại : Ngọt sủngBối cảnh: Thời kỳ hiện đại…
ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ tha thứ cho nhau…
Tôi đã vô tình lạc vào giọng hát ấy, trái tim của tôi có lẽ đã lệch nhịp... vì cậu…
Câu chuyện này mình tự viết . Ko hay mong các bạn Thông cảm nha.…
có đôi khi,230812…
Lần đầu viết truyện văn phong lủng củng mọi nguồn thông cảm…
Nhân duyên giao hợp tác thành.Duyên thắm xe hoa rạng rỡ gấm,Lục bình lưu thủy, se tơ lam----Anh, em, kiếp này, kiếp sau. Nhân duyên vốn đã an bài…
Tôi đã từng ngồi ở một góc phòng và tự hỏi, tình yêu là như thế nào? Một thứ cảm xúc đơn giản là yêu một người? Một thứ cảm xúc chân thật, làm con người ta chìm sâu vào trong nó. Hay đơn giản, đó là loại ảo ảnh do con người tự mình tạo ra trong vô thức? Một thứ xúc cảm vừa mơ hồ vừa lắng đọng.Nhưng có lẽ, thứ cảm xúc ấy. Đối với những kẻ lang bạt giống như một sự cứu rỗi, hay đối với tôi, nó giống như một vì sao không thể chạm tới.Tôi gặp cậu trai ấy vào một ngày trời ảm đạm, cũng phải thôi, ở Forks là thế mà. Ngày đấy là cái ngày mà tôi phải rời xa Suffolk, nơi tôi gắn bỏ hơn 1 thập kỉ.Cái ngày mà tôi chỉ muốn hét lên dưới cơn mưa tầm tã ấy. Cái ngày mà tôi chỉ muốn Forks đừng chạm đến cuộc đời hảo huyền mà tôi đang có.Cái ngày mà tôi nghĩ Forks đã lấy đi người thân của tôi.Nó là một xúc cảm, bốc đồng nhất thời. Tôi nghĩ vậy....CP: EdwardxGwen…
anh sẽ chẳng nhớ rằng mình đã không thể cho em một đôi cánh. để em bay.…
những điều con viết nhưng chẳng bao giờ hỏi mẹ. dường như đó chỉ là cái cớ để con trò chuyện với một ai đấy gần con nhưng không phải là con.…