[ NikoFyo] 𝙻𝚒𝚝𝚝𝚕𝚎 𝚑𝚘𝚙𝚎
𝚆𝚑𝚎𝚛𝚎 𝚝𝚑𝚎𝚢 𝚊𝚛𝚎 𝚑𝚊𝚙𝚙𝚢…
𝚆𝚑𝚎𝚛𝚎 𝚝𝚑𝚎𝚢 𝚊𝚛𝚎 𝚑𝚊𝚙𝚙𝚢…
Series Drabbles.Nakajima Atsushi.Made by Me..• Status. Completed.• Published. July 8th, 2019.• Finished. July 31st, 2019.…
Sìn trai, bóc phốt, viết fic,...Tổng hợp trong cái ổ tạp nham này này ☆v☆Chủ yếu là mình viết cảm nhận về các anh nhà, thỉnh thoảng viết vài oneshot dị dị và sìn những cặp ngược đời hầu-như-không-ai-ship T_THuhu tớ biết tớ không cô đơn đâu,các bạn request đi mà, tớ trả hết, hãy nói tớ không cô đơn ahuhu T_TP/s: Trông cái bìa tươi sáng ngọt ngào thế thôi chứ fanfic trong này chủ yếu toàn hàng đen tối, Plot Twist, Angst, SE, BE đủ kiểu...nên là cứ cân nhắc trước khi lọt hố nhé...tớ chỉ viết ngọt khi tâm trạng vui hoặc có request yêu cầu thôi ♡^♡…
Từ một người con trai viết cho một người con trai... #readwithlove #sharebylike #followmeifyouwantoreadnextstory…
hẹn gặp anh ở đồi cỏ dại, khi em có đủ dũng khí để níu lấy tay anh.…
Một chiếc Dazai sến rện, rizz god, rất nhiều đảo vần (bạn có thể mang một số đi tán crush nếu bạn muốn ăn đấm)Chủ yếu nhiều DaChuu, không switch. Thi thoảng có vài cặp khác, sẽ ghi lên tên chương.Nếu có yếu tố tình cảm mình sẽ thêm [ ] vào tên.Dạng: ngắn, từ 10-5xx chữ,KHÔNG NGƯỢC (1 số)!!Warning!! OOC, SPOILER, tục…
Triệu chuông nở rộ lúc 3 giờ sáng…
Có một tình yêu non trẻ mà từng được mong hồi đáp, và giờ lời hồi đáp là thứ không nên đến nữa…
Anh hứa mình sẽ luôn đối tốt với em, vì anh yêu em và ngay cả khi em không yêu anh.Anh vẫn sẽ ở bên em, như thể anh yêu em và được em đáp lại.Một mối tình đơn phương của Johnny Suh dành cho Ten Chittaphon.…
tôi,biển và cậu...........plot nuôi dưỡng từ lâu bởi cô gái hèn , nay cô dùng lời văn lủng củng để viết cho aeOOC! câu chuyện không có thật , nhân vật không thuộc về tôi mà thuộc về nhau…
" vì sao hai người lại làm như vậy chứ? " Tịch Nhiễm ngồi rạp xuống sau cánh cửa, trước mắt cô là cảnh hoan ái của bạn trai và ả bạn thân cô, là hai người mà cô hết mực tin tưởng. Nước mắt tuôn trào, cô che miệng khóc, mặc cho bên trong căn phòng kia có những âm thanh mờ ám đang phát ra, khiến cho người khác nghe thấy phải tai đỏ tim đập. Phải rồi, Tịch Nhiễm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì đã luôn tự lừa dối bản thân mỗi lần thấy Vân Song không về phòng cả đêm, gọi Thừa Tước nhưng không nhấc máy, và những lần vô tình đọc được những tin nhắn của hắn và ả. Vậy mà cô vẫn luôn ngu ngốc bao che giúp ả đến phòng của bạn trai mình mỗi đêm, tưởng Vân Song ở cùng với bạn trai của cô ấy mà ai ngờ lại đang dây dưa cùng với chính bạn trai của cô? " Chắc là không phải vậy đâu, cậu ấy đã nói là không có gì rồi, chắc là hai người chỉ đang đùa thôi mà...phải không?" Nhưng thực tế đang trước mắt cô, ở trong căn phòng kia, trên chiếc giường kia, là bạn thân của cô và hắn, người đã nói chỉ yêu mình cô, đã cùng cô thề non hẹn biển, đã nói một ngày nào đó sẽ khoác lên người cô một bộ váy cưới trắng tinh khiết, sẽ đeo lên ngón tay cô một chiếc nhẫn màu vàng đồng... -------- " Chúng ta chia tay đi! " cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô muốn khóc lắm, nhưng lại không thể, vì cô đã tự nhủ với lòng mình, hắn không đáng để cho cô phải rơi thêm một giọt lệ nào nữa.--------- " Tôi thích em "Cô sững sờ, người vừa nói ra câu đó lại chính là giáo sư của cô, Dịch Cảnh Lăng?!…
Đối với Viễn Tịch, tình yêu là dư vị của thanh xuân, tươi đẹp và đầy năng động, cùng với những suy nghĩ trông mong vào tương lai của cô và người ấy. Còn đối với Thẩm Phiến, tình yêu của anh cũng chẳng phải là thứ gì quá sôi nổi, quá nhiệt lượng mà chỉ đơn thuần là ở bên cạnh Viễn Tịch, yên lặng trầm ổn, bao dung và yêu thương cô hết mực. " Khoảng cách của thời gian không đáng sợ, đáng sợ là em không muốn cùng anh rút ngắn khoảng cách ấy ".…
Cảm hứng luôn luôn là tác phẩm nghệ thuật vô hình ttuyệt vời.…
Găp nhau là duyên . Ở bên nhau được hay không đó chính là nợ 💔…
Đây chỉ là một tự truyện về cuộc đời của tôi. Nó không thú vị cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng rất bình thản và tự nhiên. Khi viết lên những dòng chữ này tôi chỉ cảm thấy là mình cần phải làm gì đó để ghi lại những kỉ niệm hay suy nghĩ của mình về một thời còn trẻ để sau này khi đã trở nên già nua và quên hết mọi thứ vẫn có thể lật ra được những kỉ niệm cũ và cười mà nhớ lại. Lời văn của tôi thật sự chẳng hay chút nào (cười ) nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để diễn tả. Với ai không có hứng thú xin hãy nhấn back, còn với những ai đang đọc tôi xin chân thành cảm ơn.…
đgtkktdotdooddtididi…