Đừng khiến tôi nhớ về anh ấy
Thanh xuân mỗi người có lẽ là luôn là những kỉ niệm ấm áp nhất,vui vẻ nhất,tuyệt vời nhất và tôi cũng nghĩ rằng thanh xuân của tôi cũng sẽ như thế,một thanh xuân đáng nhớ cùng anh-người đã đem lại ánh sáng cho tôi nhưng không ...Một bước ,hai bước,ba bước,...khoảng cách giữa tôi và anh ấy ngày càng xa nhau và rồi cũng đến một ngày anh bỗng bỏ rơi tôi,để mặc tôi rơi vào hố sâu thẳm của sự cô độc , anh chính là người đã cứu tôi nhưng cũng là người lại đẩy tôi xuống một lần nữa đầy tàn nhẫn.8 năm sau tưởng rằng đã có thể quên được anh nhưng không ngờ anh lại xuất hiện một lần nữa phá tan cuộc sống hạnh phúc mà tôi đã cố gắng gây dựng.Tôi hận anh,hận anh,mãi mãi hận anh,...Tại sao ?Tại sao ?Anh lại không buông tha cho tôi…