FOG (1-200)
Ch1…
[ Lookism ] Nữ sinh Đông Lào và hành trình dũa lại cái nết hay ra dẻTôi xuyên không qua Lookism, các sinh hoạt thường nhật đều đảo lộn hết. Ra ngoài có một bước, quần ẩu đã ngay trước mắt. Thậm chí trường học là nơi giúp ta thăng cấp với biển kiến thức cũng là một địa điểm tụ tập lí tưởng của các thành phần bất hảo. Huheo, cũng đỉnh quá chứ đùa! Mấy anh ngol zai cho tôi nhập bọn vớiii =)))) buff chúa => Occ hết nhân vật 👉👈 hjc, vã chồng quá nên xách đuýt đi viết UwU…
Thể loại: Diễn sinh, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Manga anime , Xuyên việt , Hitman Reborn , Bungo Stray Dogs , Conan , Jujutsu Kaisen , Qua lại thời khôngTsunayoshi bị chú ngôn sư Inumaki triệu hoán tới rồi chú thuật thế giới, bạch mao giáo viên đương trường gõ định Tsunayoshi nhập học chú cao.Cùng ngày, một người sát thủ lặng yên tới, đối Tsunayoshi lượng ra lưỡi dao.Tự nhận là triệu hoán vật là yếu ớt yêu cầu bảo hộ Inumaki thấy bị chú linh dọa vựng triệu hoán vật đem sát thủ ấn trên mặt đất cọ xát treo lên đánh, xong rồi, sát thủ còn cảm động đến rơi nước mắt, thề sống ch·ết đi theo triệu hoán vật.Inumaki: "???"Chợ đen treo giải thưởng bảng thượng, có người hoa 1 tỷ mua một cái bình thường hài tử tánh mạng.Không chịu bỏ lỡ cái này kiếm tiền cơ hội các tổ chức phân biệt hạ phái sát thủ.Chỉ là.....Nắm tóc Mori thủ lĩnh không xác định đặt câu hỏi: "Ngươi vừa rồi nói cái gì Akutagawa-kun?""Thủ lĩnh, tại hạ nguyện ý tiếp thu bất luận cái gì xử phạt. Tại hạ, vô pháp đối hắn xuống tay."Mori thủ lĩnh nhéo đứt một cây tóc, mép tóc tựa hồ lại đẩy sau một chút.…
Tự cổ chí kim, hoàng tử luôn thuộc về công chúa.* thantophobia (n) : loại cảm giác hẫng hụt, đau nhói khi lạc mất người mình yêu.* tác phẩm thuộc về @ANhi7879 và @-mepeachuu…
(ĐN 남편은 한 명으로 족하다) ghost(Chỉ cần một người chồng là đủ). Lưu ý: - Đây là fic đồng nhân, mình không sở hữu bản dịch cũng như bản gốc. - Cảnh báo occ nặng, fic không bám sát plot nguyên tác mà chỉ dựa theo một phần. - Cuối cùng, hãy nhớ lịch sự trong không gian mạng, xin cảm ơn. ©KHÔNG COPY, REPOST FIC MÌNH DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Tôi là một người bình thường, ngoại trừ việc gia đình và họ hàng ba đời đều có siêu năng lực và tôi cũng giống họ thì tôi tự thấy bản thân vẫn còn bình thường chán =)) À quên chưa nói, siêu năng lực của tôi sẽ khiến người nào nắm tay tôi quá 5 giây sẽ nảy sinh tình yêu với tôi. =)) OwO Warning: - Occ, Occ, Occ! - Không hợp mời clickback, đừng đọc rồi lại chê bai các thứ, tui chịu không nổi những lời cay đắng. - KHÔNG ĐEM TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC, KHÔNG ĐẠO NHÁI, TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD, Ở NỀN TẢNG KHÁC LÀ GIẢ!…
"Róch rách..."Tiếng mưa chảy từ mái hiên đỗ xuống tạo ra những âm thanh vui tai. "Cạch" chiếc cửa sổ tại một khu xóm nhỏ mở ra, bên trong là một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú. Anh chàng đưa đôi mắt yêu điều của mình ngó vào hư không. Gió se se lạnh, bầu trời thì xám xịt, cảnh vật điều hiêu không một chút sức sống.**********************"Bạch...bạch..."Những bước chân nhẹ như không va chạm cùng mặt nước. Anh chàng đi từ từ tiến về phía một tiệm cà phê đầu xóm anh. "Tinh.." chiếc nhỏ treo trên cao ngay mép cửa run nhẹ. Bước vào trong là một không gian khác nó ấm áp hơn bên ngoài, thoải mái và dịu chiệu hơn. Anh chàng vắt chiếc áo khoắc bị ướt sủng lên móc trên gần cửa, anh cất chiếc ô vào đúng nơi rồi lại bước đến quầy order. "Tách"Giọt cà phê rớt xuống, bản nhạc jazz vang lên và một cái chớp mắt..."Hahaha... em biết nó sẽ thú vị mà""Anh, ta đi thôi...""Em thích nhất là mùa đông...""Đây chính là quán cà phê em yêu nhât""Em...xin...l...""Két....Ầm...""LAM HÀ.....""Rắt...rắt...rầm..."Những mảnh ký ức vui vẻ, đau buồn cứ thế ùa về. Mỗi lần anh đến đây khẽ nhắm mắt lại nhớ về cô ấy, cô gái anh yêu nhất cũng là người sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Con đường trước tiệm cà phê là nơi người anh thương thân hình máu me đang hấp hối chờ chết, mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn chỉ tay năm ngón mà bàn tán đủ điều. Lúc đó, anh tuyệt vọng vô cùng. Tại sao, nơi cuối cùng cô muốn đi trước khi đi qua Mỹ phẫu thuật là tiệm cà phê này? Nơi cô muốn ở mãi vẫn là tiệm cà phê này? Và...thứ cô yêu thíc…