Gà Bông Trong Gia Tộc
Written by Rin ( T_Rinnn1402 ) Vegas Pete_VeniceKinn Porsche_PrapaiKim Porschay_LouisChuyện tình cảm lạnh của những đôi gà bông kể cả cậu chủ lẫn vệ sĩ gia tộc Theerapanyakul…
Written by Rin ( T_Rinnn1402 ) Vegas Pete_VeniceKinn Porsche_PrapaiKim Porschay_LouisChuyện tình cảm lạnh của những đôi gà bông kể cả cậu chủ lẫn vệ sĩ gia tộc Theerapanyakul…
nếu ngày mai là tận thế, tôi chỉ muốn nói lời yêu tặng cho em mà thôi.⚠ ooc, lowercase.…
Sau Thế Chiến thứ hai; một tháng Mười Một.Sự ra đi đột ngột của viên cử tri tiềm năng cho chiếc ghế tổng thống Hoa Kỳ Alfred F. Jones khiến cho sự tồn tại của Ngũ Ngục Hội đứng trước thềm sụp đổ, do sự nghi hoặc về tên hung thủ trong nội bộ đã đứng sau cái chết kì lạ của kẻ lớn quyền ấy. Cũng một phần bứt rứt vì cái chết của tên người Mỹ; có mặt tại buổi tang lễ bí mật diễn ra ở Lexington, Kentucky, Luciano Don Vargas- ông trùm của Ngục Nhì đến từ nước Ý, đã vô tình để mắt đến một kẻ đáng lẽ không nên thuộc về thế giới này. Warning: - Các nhân vật đều thuộc về Himaruya Hidekaz (APH: Hetalia Axis Power) ngoại trừ APH Colombia. - Các sự kiện được đưa vào đều có thật (ngoại trừ sự kiện bầu cử tổng thống Hoa Kỳ của Alfred, tầm ảnh hưởng của các nhân vật này, một số thiết bị công nghệ - những điều này đều được hư cấu.)- Status: Hoàn tất.…
Một buổi trưa rực rỡ tại Florence, 20xx.Trên đường đi thăm quan và khảo sát nhà hát của trường đại học Sân Khấu-Nhạc Kịch Santa Cecilia cho vở opera "Carmen", gã tổng giám đốc bốn mươi tuổi người Đức của Tổ Chức Sân Khấu- Nhạc Kịch Ansgar, Ludwig Beilschmidt, vô tình để lạc chính mình trong những bước nhảy ngẫu hứng của một thằng nhóc kém mình hai mươi tuổi, cậu sinh viên Feliciano Vargas người Napoli, khi nó hóa thân vào vai Carmen và hát vang khúc aria trứ danh "Habanera".Nhanh và chóng vánh như những uyển chuyển cuốn hút của Feliciano, Ludwig vội vàng đi vào kết luận: nó chính là tương lai của gã- một tương lai đắt đỏ đầy tiền tài và danh vọng, quyền lực.Đem nó theo suốt những ngày tháng lưu diễn, từ tháng Tư Florence cho đến tháng Mười Hai Mát-xcơ-va, gã người Đức vẫn luôn cố tự nhủ, gã tiếp cận nó không hơn không kém việc tiếp cận một mỏ vàng, và gã đối xử với nó chỉ có thể ở mức một người chủ chăm bẵm cho một con gà đẻ trứng vàng mà thôi.Nhưng thực sự, mọi thứ có còn đơn giản như thế, khi gã bắt đầu gọi nó bằng cái tên "Carmenio", trong những trang nhật ký, trong những nỗi ưu tư, trong những giấc mộng khuya khoắt, và trong cả cơn say khướt? Warning:- GerIta.- Có OOC, ngược, HE.- 16+ (cân nhắc nhẹ về khía cạnh tư tưởng đạo lý)/ có cảnh nóng.- Nội dung có âm hưởng đến tôn giáo/tâm linh. Nhiều phân cảnh hơi hướm Surrealism. - Các nhân vật đều thuộc về Himaruya Hidekaz (APH: Hetalia).- Fanfic này được lấy cảm hứng từ 1 bộ phim truyền hình Hàn Quốc "King of Drama" và vở opera "Carmen" của George Bizet.…
Mòng biển, chúng đến là nhức đầu; cái thanh âm chực vuột khỏi cơ thể chúng, đến là khàn khảo. Tôi đã từng nghĩ rằng, mình sẽ chẳng bao giờ ngóng trông nổi loài chim ấy; hay muốn giữ lại phần nào của tiếng kêu chúng dập vào đôi cánh vỗ bay. Nhưng em thì khác. Em thích loài chim thuộc về biển trời ấy, và em vẫn mãi thích bản ca bi ai thảm thiết mà chúng hát cho em mỗi ngày. Em thích chúng rất nhiều, loài chim tê tái tắm trong nắng ấm.Ôi, Feliciano thương nhớ của tôi. Và Chinalea của Scilla có trùng điệp đến mấy cũng chẳng còn đẹp đẽ nữa khi em ra đi. "Nè nè Ludwig, em muốn vẽ nắng. Anh đã luôn nhắc về nắng mà, và nắng là như thế nào thế?""Nắng...giống như nước chanh dây vậy."…
Phù Dao hoàng hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên "Lão đại, trong huyệt này sao u ám vậy? Hơi có tà khí nữa đấy, hôm nay ra cửa có coi ngày không?" Trong mộ thất tối đen có vài bóng dáng lấm lem bụi đất di chuyển, trong đó có một người vừa lau mồi hôi vừa chồm nửa người gọi vào trong mộ. "Nhìn nè." Mạnh Phù Dao ngậm cây đèn pin nhỏ trong miệng, hơi quỳ dưới đất, chẳng thèm ngẩn đầu lên, vừa quét đi lớp bụi trên quan tài đá xanh khổng lồ trong mộ vừa nói năng rõ ràng hiếm thấy: "Hôm nay là ngày tốt, thích hợp với nhập liệm, xả tang, di cửu... Cậu xem, di cửu chính là dời quan tài, thật khéo, đều liên quan đến chết cả." Cô là một tên trộm suy cấp chuyên tìm các mộ cổ để ra tay. Khi nhìn thấy viên ngọc thạch quý hiếm kia mọi người đều rêu hò vui mừng. Chỉ có Mạnh Phù Dao như đang bị mất hồn bởi ánh sáng tỏa ra từ những viên trân châu, mát híp lại, miệng lẩm bẩm không ngừng. Nhưng không may một trận động đất đã khiến tất cả bị chôn vùi cùng ngôi mộ kia."Phù Dao." Yến Kinh Trần nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được tiến lên một bước, khẽ nói: "Muội không thể bỏ nhiều thời gian để luyện võ chăm chỉ cho giỏi hơn sao? Năm châu Đại lục chúng ta coi trọng thực lực, một người học võ mà học mãi chẳng đến đâu, trong tương lai sẽ rất khó hành tẩu trong thiên hạ, đi đến nơi nào cũng bị xem thường, muội... không nghĩ tới tương lai mà nỗ lực chút nào sao." Nàng đang xuyên không rồi trong lúc rối bời nàng làm sao chấp nhận được sự thật này. Nhưng vì suy nghĩ nếu quay trở về cô đã là hồn ma rồi nên giờ có c…
"Đơn phương là thế. Luôn nghĩ về người đó, luôn dành hết tình cảm của mình cho người đó mặc dù không thể nào biết được người ta suy nghĩ gì về mình hay cho dù người ta chỉ xem mình là bạn. Cứ tự nhiên như vậy, ở giữa lồng ngực luôn là hình bóng ấy, dù mờ ảo nhưng cũng rất rõ ràng, dù thoải mái nhưng cũng rất khó chịu; không thể nào dứt bỏ được."---First time writing.Thân gửi những ai đã và đang trong friendzone. Bạn không phải là người duy nhất đang mắc kẹt trong mối quan hệ đáng ghét này :)Sure, mô típ quá thường, but still, enjoy.Big thanks to NNN1489 and -hopewind-…
ờm đọc rồi biết hihiiii, dựa vào câu truyện có thật của tác giả.…
ngàn lần như mộtchỉ yêu mình em.…
Khởi đầu của hỉ kịch, kết thúc của bi kịch. Không chia tay, nhưng vẫn phải chia ly. Dẫu mi có phải khép chặt mãi mãi, thì chắc chắn, vẫn sẽ "có một cuộc sống trong màu mắt xanh".…