Khoảng Cách
Tôi và cậu ấy mãi mãi có khoảng cách. Nhưng tôi và cậu ấy đều dũng cảm để vượt qua nó.…
Tôi và cậu ấy mãi mãi có khoảng cách. Nhưng tôi và cậu ấy đều dũng cảm để vượt qua nó.…
"Đỗ Hữu Thịnh, mày có biết cô Lan đặt tên này với niềm hi vọng gì không." "Hơ cái này còn phải hỏi à? Nhà tao có mấy anh em họ tên lần lượt là An, Khang, Thịnh, Vượng. Vả lại đây là ông nội tao đặt với niềm mỏi mấy đứa cháu sau này giỏi giang, sự nghiệp phát đạt. Mày hiểu không?" Nó ngả ngớn đáp lại."Không phải, mày phải hiểu cốt lõi vấn đề. Mày tên "Hữu Thịnh" cơ mà! Cô Lan hâm mộ nhà thơ Hữu Thỉnh đó, cô đặt tên này cho mày, là hi vọng sau này mày là một người tinh tế, giản dị, và sâu sắc đấy. Thế mà giờ mày nhìn mày xem, khác nào phụ lòng mong mỏi của cô không?" Tôi bĩu môi, liếc nhìn nó."À thì ra là thế. Thế mày thì sao? Chiêu Dương có nghĩa là gì?" Nó hất hất cằm hỏi lại tôi."Xì tên Chiêu Dương của tao, có nghĩa là mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng rực rỡ đó, là mặt trời, mặt trời đó." Tôi nhấn mạnh, vênh váo lên với nó."Thì ra là mặt trời, thế thì sau này phải nhờ mày nhiều rồi."Tôi không hiểu ý nó lắm, quay lại hỏi với vẻ mặt lơ ngơ:"Có ý gì?""Vì gần mặt trời, thì tao mới "thịnh" được." Nó hấp háy mắt nhìn tôi.Tôi vội quay mặt đi chỗ khác, tránh để nó nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của tôi lúc này...18.08.2023…
"Giữa những cơn mưa Hà Nội, anh và tôi gặp nhau, thoáng qua như hai kẻ xa lạ giữa dòng đời tấp nập. Nhưng mùi hương bạc hà ấy, ánh mắt ấy... đã khắc sâu vào tâm trí tôi suốt 7 năm dài."Thảo Chi - cô gái sống khép kín với những tổn thương chẳng thể xóa nhòa. Ký ức về người mẹ đã mất trong một cơn tai nạn, và bóng hình một cậu bé năm xưa từng giúp cô thoát khỏi bóng tối, là tất cả những gì cô mang theo suốt những năm tháng trưởng thành.Và rồi, vào một chiều mưa se lạnh, khi cô chuẩn bị bước vào cánh cửa cấp 3, cậu lại xuất hiện - như định mệnh sắp đặt. Nhưng liệu đó có thật là người mà cô đã luôn khắc khoải tìm kiếm?Giữa những cơn mưa và ngày nắng, giữa tổn thương và hy vọng, câu chuyện tình yêu đầy cảm xúc của hai con người với quá khứ không trọn vẹn sẽ dẫn lối họ về đâu?"Có lẽ, ai cũng cần một ngày nắng cho riêng mình - ngày mà mọi nỗi đau đều tan biến, chỉ còn lại hạnh phúc vẹn tròn."Ngày viết: 25/1/2025Tình trạng: Ongoing…
Đây là tác phẩm đầu tay của Jounie, rất tha thiết sự yêu thương của độc giả.17/01/2024 ----------------------------------------- "Sao người ta lại đau đớn da diết chỉ vì một mối tình, Vĩ nhỉ?" Tôi nằm trong lòng cậu, xoa bàn tay to lớn nhưng không thô kệch của cậu, mân mê chiếc nhẫn Calvin Klein được chạm khắc tên bản thân. " ...không hẳn chỉ là tình yêu, nó còn chất chứa sự vị tha,ấm áp và sự che trở bằng tất cả lòng chân thành. Con người một khi đã được bao trọn bằng tình yêu đấy thì thường dựa dẫm, không muốn thoát ra khỏi chỗ tựa đó..." Vĩ xoa đầu, hôn lên trán tôi, cậu vẫn mỉm cười... "Vĩ nghĩ xem, nếu Nghi cũng như thế thì sao? Nếu Nghi cũng ỷ lại vào Vĩ, liệu..." Tôi vùi đầu mình vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi cam gừng trên người cậu, tôi cá đây là mùi của YSL. "Tớ nguyện để cậu dựa dẫm cả đời, Đông Nghi bé bỏng ạ." Vĩ bế tôi lên như công chúa, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi...…
Xin chào, tớ là Linh San, rất vui được đồng hành cùng với cậu trong chuyến phiêu lưu tới "Rắc Rối Đáng Yêu".Một số lưu ý nho nhỏ nheeee:1. "Rắc Rối Đáng Yêu" thuộc quyền sở hữu của Linh San. Vui lòng không reup hoặc chuyển ver dưới mọi hình thức.2. "Rắc Rối Đáng Yêu được lấy bối cảnh tại Thành phố Hồ Chí Mính - nơi tớ sinh ra và lớn lên.3. Mọi tình tiết ở trong truyện đều là hư cấu, hoàn toàn không có thật ở hiện thực, tất cả đều là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả. Truyện có chủ đề là tình yêu tuổi học trò đầy mơ mộng và có phần sến sứa, nên không tránh khỏi những tình tiết phi thực tế.4. Tớ biết bản thân mình vẫn có nhiều thiếu sót, cũng như chưa có nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm trong cuộc sống nên tác phẩm sẽ có nhiều suy nghĩ và góc nhìn phiến diện. Vậy nên, tớ sẽ rất hạnh phúc và biết ơn nếu các cậu đón nhận bộ truyện này của tớ cũng như góp ý một cách tích cực để hoàn thiện hơn trong lối viết và để tác phẩm trở nên hoàn thiện hơn. Tớ cảm ơn mọi người nhiều ạ <3Và cuối cùng, chúc cậu có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Mong rằng "Rắc Rối Đáng Yêu" sẽ đem đến cho cậu những điều tích cực sau một ngày dài mệt mỏi. Luv u <3…
Chiếc váy dài trắng dài ngang mắt cá chân, mái tóc dài xoã qua vai. Dịu dàng, thông minh, xinh đẹp phải là tôi - Đào Mai Xuân. Đẩy nhẹ cánh cửa tôi bước vào lớp trung tâm tiếng anh CEO. Trước ánh mắt ghen tị của lũ con gái và sự "đánh giá" bởi hầu hết lũ con trai, tôi chẳng quan tâm vì tôi đến đây là vì cậu ta - người con trai vừa gần gũi vừa xa lạ cuối góc lớp - Lê Duy Khanh. Tôi giới thiệu bản thân bằng một nụ cười và từ từ bước xuống cuối lớp nơi Khanh ngồi. *Cạch* tôi đặt trước mặt Khanh ly trà đào, tôi cười nói:- Cho Khanh nè Bấy giờ, Khanh mới thôi nhìn tập đề ielts mà nâng cặp mắt qua lớp kính cận khó hiểu nhìn tôi.Tôi bật cười nói:- Uống đi. Trà đào ĐML cậu thích mà.Khanh nhìn tôi kiểu *ụa ai đây?*- Uống đi Xuân không bắt Khanh bao lại Xuân đâu....Xuân đâu có cần. Xuân cần Khanh cơ. Tôi nói rất tỉnh, âm lượng không to không nhỏ nhưng đủ để Khanh nghe thấy. Khanh thoáng bất ngờ Khanh hiểu có lẽ vậy. Khanh lại lần nữa bày ra bộ mặt khó hiểu tuỳ nhưng tôi biết nó đến rồi.Lê Duy Khanh - người con trai đầu tiên dám block tôi mày tới số ròi pé.-----------------------------16:00 ngày 21/11/2022By Hurtsh✨✨@Cảnh báo có chửi tục nha nhưng mà cũng không quá tục tĩu lắm đâu…
Hắn và cô tình cờ gặp nhau nhưng lại để lại trong 2 người không chút ấn tượng…
Giữa cái nắng nóng gay gắt của giữa hè tôi lả lơi nằm dài ra giường bấm điện thoại tận hưởng từng đợt gió từ cửa sổ lùa vô kèm theo tiếng ngân nga của lũ ve sầu "Đào Tuệ Nhã Linh!!" Tiếng hét thất thanh ở bên ngoài cửa nhà vang lên y như cái loa phát thanh đầu đường chỗ gì Lan bán bún chả vậy Tôi ngó đầu ra cửa sổ tầng hai của phòng nhìn xuống dướiChặc...là Gia Khanh đây mà,tôi ngó đầu ra cửa nói vọng xuống dưới hỏi nó:"Tìm tao à?"Gia Khanh ngước đầu lên nhìn thẳng vào tôi nó nói:"không tao đến tìm người yêu tương lai"nó cười cười tay vẫy vẫy ra hiệu kêu tôi xuống nhà Ngày viết: 5/1/2025Bìa:pinterets tài chợ…
nam9:Nguyễn Nhật Hải Minhnu9:Trương Ngọc Như Quỳnhnam8:Trần Hoàng Minh Huynu8:Lê Đặng Thùy DươngCâu chuyện nói về anh chàng redflag mang tên Hải Minh và cô nàng good gơn Như Quỳnh.Hai người là bạn thân với nhau từ nhỏ,gia đình hai bên đều rất quý nhau và còn hay đùa rằng mai này 2 người họ sẽ lấy nhau.Hải Minh là một tên redflag có số cô người yêu còn nhiều hơn cả số tuổi hiện tại.cả bạn cùng khối 10 hay đàn chị khối 11,12 đều mê mẫn vẻ đẹp trai của cậu ta.Anh chàng Hải Minh này mặc dù có rất nhiều cô bồ xinh đẹp,nhưng hắn luôn dành sự quan tâm tuyệt đối cho cô nàng Như Quỳnh.…
Top: Vũ Hoàng Trúc VyBot: Nguyễn Huỳnh Thảo ĐanThể loại: LGBT, Học đường, Ngọt sủng, Ngược, HECả hai vốn là bạn thân từ thuở bé, nhưng vì biến cố gia đình mà không còn thân nhau như trước. Ban đầu Trúc Vy nghĩ mình sẽ chẳng còn dính dáng đến Thảo Đan nữa. Ai ngờ định mệnh trói buộc hai người lại với nhau. Hai người vì xích mích mà dẫn tới hiểu lầm đối phương. Song càng lún sâu vào bể tình, sự thật mới dần được phơi bày. "Thảo Đan, chị nhất định sẽ không buông tay. Làm như thế, em sẽ không chạy khỏi chị nữa!"…
Vừa tiễn Huy về, Linh quay lại đã thấy thằng Duy khuơ khuơ tấm ảnh mà nó chụp lén lúc Huy đang giúp Linh cất đồ vừa mua vào tủ lạnh. Eo, cảnh tượng trông tình cảm như một cặp vợ chồng son vậy.Linh tỏ ra không quan tâm, đi thẳng vào phòng nhưng lại nhân lúc thằng Duy đi tắm lén lấy điện thoại nó gửi ảnh sang máy mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy lệnh 'xoá tin nhắn ở phía bạn' thật hữu dụng, lại thầm khen thằng Duy đúng là có năng khiếu chụp hình. Đẹp quá điiii, iu Duy vãi...…
Với đôi mắt ươn ướt, An nhìn tôi, giọng rưng rưng, hơi thở có mùi cồn:- Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi sao?Tôi đơ ra mất mấy giây, hoang mang tột độ trước câu nói của cô ấy. Chẳng phải cô ấy đã từ chối tôi rồi sao??- Mày làm sao đấy?? Uống nhầm gì rồi à?? Nhận ra cô ấy đang khóc, theo phản xạ, tôi đưa tay, tính lau nước mắt cho An. Nhưng cô ấy lùi lại, nói tiếp: - Đừng cố làm tao phân tâm, trả lời ngay đi, Vũ...Đang cảm thấy hụt hẫng, tôi bỗng chốc tỉnh ngộ. Tay tôi vẫn đang lơ lửng trên không trung, như một cái búng tay, tôi chợt tỉnh ngộ vội rút tay về." Thì ra cô ấy nhầm..."- Mày đang phạm phải sai lầm đó Sa.…
Lý Diệp Thuý: học sinh ban tự nhiên lớp 12A1, lớp phó học tập của lớp nên thành tích các môn liên quan đến khối tự nhiên rất tốt, Thuý là một người có tính cách ngay thẳng, bộc trực và không ngại chia sẻ quan điểm cá nhân, nói giúp bạn bè khi họ gặp khó khăn. Thuý được biết đến là đàn chị khoá trên của Quốc Anh vì ngày trước cô từng nằm trong ban chủ nhiệm của câu lạc truyền thông của trường khi học lớp 11, nay đã dừng để tập trung ôn thi đại học.Trần Quốc Anh: Học sinh lớp 10D1, học sinh ban D với số điểm đầu vào nằm top 3, cậu là người có tính cách hướng ngoại và hoà đồng, thích chụp ảnh và quay phim, chính vì thế khi mới vào trường cậu đã đăng ký vào câu lạc bộ truyền thông của trường - nơi làm việc chính là diễn đàn của trường.Nếu để chọn điều ấn tượng với Quốc Anh trong năm đầu tiên ở trường thì cậu sẽ không ngần ngại nói đó chính là đàn chị khoá trên - cựu chủ nhiệm câu lạc bộ truyền thông của trường. "Em là học sinh mới vào trường, còn chưa hiểu thế nào là tình yêu đâu?" Thuý thẳng thắn từ chối khi nghe lời tỏ tình, một cậu học sinh còn bỡ ngỡ mới vào cấp ba đã nói lời yêu, làm sao cô có thể đồng ý được. "Làm sao chị biết em còn bé và chưa hiểu thế nào là tình yêu?" Quốc Anh phản ứng gay gắt khi nghe, cậu không thích bị nói là đồ trẻ con chút nào, mặt hậm hực, "Chị không thể cho em một cơ hội được hiểu chị hơn sao?" "Câu trả lời chắc chắn là không."…
Một câu chuyện tuổi trẻ, viết bởi những kẻ mộng mơ, dành cho những kẻ mộng mơ.Link podcast của câu chuyện này: https://open.spotify.com/episode/36C9br0zGTYZXnD9idgfsM?si=da7d70f54e1242a3----------------------------------Dưới ánh nắng sắp tàn buổi xế chiều, tôi ngẩn ngơ ngắm từng chiếc lá vàng cố níu mình trên cành cây vài giây trước lúc phải chia lìa. Nhìn chúng chuyển mình rơi xuống lòng đường, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ làm người ta ta nao lòng. Tôi đưa tay đón lấy chiếc lá vàng vừa rơi như để nó nhìn thật rõ một lần nữa vòm cây cao lớn kia, nơi nó dành cả đời để nương náu. Lá xanh chen chúc nhau giành lấy ánh nắng cuối ngày, rồi lại cùng đan lấy nhau mà che chắn từng đợt gió lùa về ngang qua phố. Một kiếp lá xanh chỉ dành trọn cho cây, tới sau cùng cũng chẳng đành lòng chia xa. Mùa thu năm nay vẫn thế. Tôi vẫn ngồi nhặt từng chiếc lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ mà nhớ khôn nguôi bao kỉ niệm thuở cắp sách tới trường. Nắng vẫn vàng. Hoa vẫn nở. Lá vẫn rụng. Vẫn khung cửa ấy. Vẫn ngọn cây ấy.Tôi hoài nghi, liệu ngày mai anh vẫn đến?------------------------------------Én, Cúc Cu, Lingg, Diễm, Tli.…
Đây là vài mẩu chuyện học trò lấp ló sau những tán cây phượng đỏ. Giữa cô gái "hướng nội", "ít nói" với anh giai "lạnh lùng", "chăm ngoan". Cùng với biết bao chuyện quậy phá làng phá xóm của đám bạn dưới mái trường cấp 3 "yêu dấu".*Tác giả thích dùng nhiều ngoặc* --oQo--Mở đầu:Hóa ra thủ khoa Khánh An càng nhìn càng không giống con người. Thứ nhất phải nói cái mặt đểu vậy mà vẫn có cả trai lẫn gái say đắm, đổ đứ đừ vậy. Tiếp theo phải kể đến là cậu bạn An sống chó là một con sâu ngủ, chỉ cần có gối có chăn là tự giác ngủ. Cuối cùng cũng quan trọng nhất, có vẻ thằng cha này thích tôi rồi! Không tin, ngồi xuống nghe kể nè!…
Giỏi chửi :)))…
\Thiên Hi cuồng nhiệt, Hạc Hiên trầm nhiệt.\Thiên Hi là mặt trời, mặt trăngHạc Hiên là một loài chim bay, bay qua bay lại làm Thiên Hi say đắm nhìn ngắm mãi suốt cuộc đời.Câu chuyện kể về một cô gái tên là Thiên Hi si tình chàng trai Hạc Hiên bởi vẻ ngoài lạnh lùng mà lại ấm áp. Cả hai cô cậu đều có tính cách trái ngược nhau, bù trừ.Không hẵn cậu ấy trầm tính hết nhé, có khi lại ngoại trừ Thiên Hi.Vì mới viết nên các câu từ tớ dùng không được hay và với cả viết theo mọi góc nhìn & ngôi kể, nhẹ nhàng với tuiiiCre ảnh : Pinterest ________24/7/2023#75…
Gió thu thoảng qua nơi đây, mang theo cả hương thơm của hoa và cỏ dại. Nó rũ mắt nhìn xuống những chiếc lá thu khô rơi xuống mặt hồ, hình bóng chàng trai ấy chẳng hề mờ phai theo thời gian[ Nó rơm rớm nước mắt hỏi khẽ :" An Trường.. mày sẽ không quay trở về nữa.."Trường kéo nó lại ôm chặt lấy như muốn hòa vào làm một" Tao đi nhanh thôi, Trăng nhỏ đợi tao nhé?" ] Nó men theo con ngõ nhỏ năm ấy vẫn hay đến, nỗi nhớ chẳng thể nào nguôi. Nó nhớ nụ cười ấy, nhớ vòng tay ấm áp khi nó cô đơn nhất, nhớ nụ hôn đầu tuổi 17.... Đến lúc này nó ngồi khẽ xuống dựa vào bức tường, mắt nó đỏ hoe " Nguyễn Nhật An Trường ! 8 năm rồi.. "Tác giả: LhuongCre ảnh: Pinterest…
"Hôm nay luyện đề nhiều quá, tớ mệt nên gục đầu xuống bàn nằm nghỉ. Ban đầu chỉ định bụng nhắm mắt một lúc cho đỡ mỏi, nhưng lúc bạn cùng bàn lay tớ dậy, mở mắt ra đã gần 5 giờ chiều. Ánh nắng cuối ngày bao phủ THĐ trong màu hồng đỏ rực rỡ, xen lẫn mây vàng như mỡ gà. Không còn cái nóng gay gắt đặc trưng của hè Hà Nội, tớ có thể cảm nhận rõ ràng một ngày đã trôi qua như thế nào.Hè à... Ra là đã vào hè rồi đấy! Tớ chợt nhận ra thời điểm mình sắp phải chia tay với THĐ ngày càng gần. Cũng có thể sớm hơn nữa. Chia tay với bảng đen, phấn trắng, bàn ghế gỗ, thầy cô, bè bạn đã gắn bó suốt 3 năm.Và cả người mà tớ thích...Tớ gói buổi chiều tàn của mùa hè lớp 12 trong từng dòng chữ gửi đến cậu. Tớ không mong mình như ánh hoàng hôn nhuộm đỏ THĐ, chỉ mong cậu có thể nhớ đến tớ bằng lời chào tạm biệt mà mặt trời gửi đến mùa phượng vĩ đỏ rực cuối cùng của chúng ta."Quyền tắt điện thoại, lại cặm cụi ngồi làm cho xong tập đề dang dở. Mãi đến khi tiếng trống trường vang lên những thanh âm rộn rã, nó mới vội vàng cất vội sách vở bút thước vào cặp rồi đi ra nhà xe cùng lũ bạn.Điện thoại trong túi quần rung lên vài nhịp. Quyền lấy ra kiểm tra, như thói quen đã hẹn trước, Trí khôn của ta đây bình luận vào dưới bài viết của nó:"Thế cậu có định bày tỏ tình cảm với cô bạn ấy không?"Quyền khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng trả lời:"Chắc là... sẽ không đâu."…
Tống Nghiên - tổng tài hắc bá khét tiếng dưới trần gian.Chiêu Quân - tiểu tiên nữ bắt ma chốn thiên đàng.Cả hai vô tình bước qua nhau trong cái đỏ thẫm của máu, vị mặn chát của nước mắt và nỗi đau khổ trong hạnh phúc gia đình. Chính sự gặp gỡ đường đột ấy đã chép lịch sử của cả hai hòa làm một. Anh vì cô mà lấy thân mình bảo vệ, cô cũng vì anh mà nguyện chôn thân mãi mãi ở trần gian. Cả hai chính là cơ duyên nhưng cũng chính là nghiệp duyên, sẽ là kết thúc nào viên mãn nhất cho một mối tình không cùng chung thế giới ?…